← Quay lại trang sách

Chương 4

Kho than lạnh cóng. Lily chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà của nó. Dần dần, khi mắt đã điều tiết tốt hơn, nó bắt đầu nhìn mọi thứ rõ ràng hơn. Không gian trong kho than không còn là một màu đen sì như hắc ín nữa. Thực ra, có một ít ánh sáng lờ mờ rọi vào qua lỗ thủng được che bởi lưới phía trên trần nhà.

Cánh tay thò ra từ đống than phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Đó không phải tay người như Lily nghĩ ban đầu, mà là tay của một người máy cũ hỏng. Chắc là của một người máy giúp việc tội nghiệp nào đó đã bị tháo rời ra. Thật khủng khiếp làm sao!

Dẫu sao thì cảnh tượng này cũng gửi tới nó một thông điệp: Dù cuộc sống của bạn có tồi tệ đến đâu chăng nữa thì vẫn còn tốt hơn cuộc sống của người máy.

Lily nhìn chằm chằm vào dấu tay bám đầy bụi trên một bức tường bê tông bên cạnh nó, bằng chứng về những tù nhân trước đây bị nhốt trong kho than này - tất cả đều là những kẻ vô pháp vô thiên!

Nó chưa bao giờ hòa nhập được với ngôi trường đáng ghét này. Bất kể khi nào nó làm điều gì đó hay ho là lại bị trừng phạt. Thú thực là đấm Alice có phần hơi thái quá, mấy đứa con gái kia chắc đang lên kế hoạch trả thù nó rồi. Nhưng giờ nó không phải lo lắng về điều đó, nó chỉ cần chịu đựng thêm vài tuần nữa, và sau đó, cuối học kỳ này, cha sẽ tới đón nó về.

Thời gian trôi qua, ánh sáng tắt dần. Lily tưởng như có tiếng bước chân lạo xạo đang tới gần. Có ánh sáng vàng le lói xuyên qua những khe cửa, và khi nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, nó liền nhác cằm khỏi đầu gối.

Cánh cửa mở ra kẽo kẹt, nhưng người xuất hiện không phải là Bà Thủy Quái như nó tưởng mà là Gemma Ruddle, một trong những đứa bạn phiền phức học cùng lớp, con bé đang cầm cây nến làm từ mỡ động vật.

Lily che mắt cho đỡ chói và nhìn chòng chọc vào Gemma, lúc này đang cười khúc khích vẻ ngượng ngùng.

“Sao nào, Lily, trông cậu bẩn thỉu như cái giẻ lau ấy.”

“Tôi không bị phạt nữa à?” Lily hỏi. Giọng lạnh lùng và nghiêm túc, nó không có tâm trạng để đùa giỡn.

“Cái đấy tôi không biết.” Gemma nói. “Tất cả những gì tôi biết là cô Scrimshaw muốn cậu có mặt trong phòng của cô ấy ngay bây giờ. Tôi đến để đưa cậu đi.”

“Tôi tự hỏi không biết cô ấy muốn gì?”

Gemma cười điệu đàng. “Trời ạ, tôi biết sao được. Cậu có muốn tôi quay lại hỏi cô ấy không?” Rồi không thèm chờ Lily trả lời, con bé ngúng nguẩy quay lại lối đi hẹp hướng về phía trường. Lily lật đật đi qua cánh cửa, lòng băn khoăn về cái tin mới đáng lo ngại này khi đi theo ánh sáng và mùi mỡ heo cháy khét lẹt của cây nến phảng phát phía sau Gemma.

Hai đứa bước lên những bậc cầu thang ở lối vào và đi vào hành lang chính của trường, tới đây, Gemma thổi tắt nên vì không gian bên trong đã được thắp sáng bởi những chiếc đèn dầu gắn tường.

Khi đi qua phía dưới một chiếc đèn, Lily nhận thấy tay nó nhem nhuốc toàn bụi than, nó nhìn quanh tìm một rèm cửa hay mây cái nệm ghế thứ phẩm để chùi tay vào, vậy nhưng chẳng có gì và Gemma vẫn tiếp tục bước. Cuối cùng, nó quyết định giấu tay dưới lớp áo khoác, hy vọng rằng cô Scrimshaw sẽ không soi mới vẻ ngoài của nó quá kĩ, điều mà cô hiệu trưởng có cặp mắt cú vọ này thường hay làm.

“Đến nơi rồi.” Gemma dẫn Lily tới cái ghế dài bên ngoài phòng làm việc của cô Scrimshaw. “Cậu đợi ở đây cho tới khi cô gọi.” Con bé nói vẻ rất đạo đức, và trước khi Lily kịp phản ứng, nó đã chuồn đi với nụ cười điệu đà.

Lily đang định ngồi xuống thì nó thấy đế đôi giày của mình đã để lại vết bẩn trên thảm trải sảnh. Nó vội lấy mũi chân phủi vết bẩn đi, sau đó ngồi xuống và chờ đợi.

Đã mười lăm phút trôi qua mà vẫn chẳng có động tĩnh gì từ trong phòng. Làm gì mà lâu thế không biết? Họ đang cố nặn ra hình thức trừng phạt kinh khủng mới nào ư? Một ý nghĩ chợt nảy ra khiến nó lạnh gáy: Khéo mà bọn họ đang lên kế hoạch ám sát nó, rồi đem bán lục phủ ngũ tạng cho mấy kẻ buôn người - y như mấy nhân vật phản diện trong những cuốn truyện kinh dị mà nó đọc. Hay có lẽ họ đang định tạo ra một thảm cảnh dành cho nó còn tồi tệ hơn cả cái chết? Có lẽ cuối cùng nó sắp bị đuối học rồi cũng nên.

Nó mò tới phía cánh cửa và áp tai vào, cố nghe ngóng xem bên trong đang nói những gì. Thật khó để làm được điều này, vì cánh cửa làm bằng tấm gỗ sồi dày có thể bít hết âm thanh trong phòng.

“Đây đúng là một vụ việc tồi tệ, tôi phải đồng ý như vậy.” Cô Scrimshaw nói. “Nhưng nói thật, tôi sẽ rất vui nếu chúng ta để con bé đó đi, nó khá khó bảo.”

“Nó khó bảo ngay từ khi tới học trường này.” Bà Thủy Quái trả lời.

Và rồi Lily nghe thấy một giọng phụ nữ khác vang lên, giọng ngân nga với âm sắc ngoại quốc mà nó chưa xác định được là từ nước nào. “Con bé luôn là một đứa trẻ vô kỷ luật.” Giọng nói vang lên. “Vài người có thể cho rằng đó là điều dễ hiểu nếu xét tới quá khứ của nó. Con bé đã bị che giấu và buộc phải nói dối về tên của mình, các vị biết rồi đấy. Dĩ nhiên, đó là thể theo tâm nguyện của Giáo sư Hartman. Bản thân tôi cũng không dám chắc, luôn có những lý do kiểu như vậy, n’est-ce pas *? Nó rõ rành rành là sẽ càng ngày càng hư, maintenant * lại có cái biến cố mới này. Thế nên tôi nghĩ tốt nhất ta hãy tống cổ nó ra khỏi trường cho đến khi mọi thứ ổn định trở lại.”

Cái quái gì vậy? Biến cố gì thế? Bà ta là ai mà lại biết tên thật của nó? Lily áp tai chặt hơn vào cánh cửa gỗ, nhưng giọng nói lại chìm xuống.

Nó cần phải nghe thêm mới được, giá mà có một miếng kính hay thứ gì đó để cạy cánh cửa. Nó lùi lại một bước và liếc nhìn xung quanh hành lang, phát hiện ra cái bình đựng đầy hoa héo rũ đặt trên chiếc bàn kê sát tường. Thứ này chắc dùng được đây.

Nó nhấc hoa ra để trên bàn và đang định ướm cái vành lọ vào cửa thì, đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở và Bà Thủy Quái xuất hiện.

Đôi mắt lồi của bà nhận thấy điều Lily đang định làm. Nhưng thay vì quở trách, bà chỉ đơn giản lấy lọ hoa từ tay nó và nở nụ cười thân ái cụt ngủn nhất, dẫn nó vào phòng hiệu trưởng và đóng cửa lại sau lưng nó.

Cô Crimshaw đang ngồi ở chiếc bàn làm bằng gỗ dái ngựa của mình, chăm chú đọc một lá thư. Tóc của cô được tỉa tót thành hình cái chuông kiểu truyền thông và cô mặc một chiếc váy dài màu đen với cổ áo thắt nơ màu xanh dương đậm. Cô liếc nhìn Lily vẻ căng thẳng trước khi phóng tầm mắt ra chỗ khác. “Trò Grantham - hay tôi nên gọi là trò Hartman mới phải nhỉ. Cảm ơn trò đã tới. Vui lòng ngồi xuống.”

Lily bước qua căn phòng rộng thênh thang, tiến về phía hai chiếc ghế với lưng ghế dựng cao đặt đối diện với bàn của cô hiệu trưởng. Một phụ nữ mặc váy dài màu đen xòe rộng lùng thùng đang chiếm chỗ trên một chiếc ghế, đôi tay xương xẩu của bà ta túm chặt lấy vạt váy. Dẫu gương mặt bị che khuất bởi chỗ tựa đầu của ghế, nhưng mùi tinh dầu nước hoa của bà ta vẫn lấp đầy căn phòng với hương thơm ngọt gắt. Ngay lập tức, Lily đã biết đó là ai.

“ Madame * Verdigris, bà đang làm gì ở đây vậy?”

Bà quản gia của nhà Lily nghiêng người về phía trước và tặng nó một nụ cười mệt mỏi, một nửa nụ cười ấy bị che đi dưới lớp mạng che mặt màu đen đang trùm lên mặt bà ta. “ Bonjour, chérié *.”

“Madame Verdigris có một vài tin tức về cha của trò.” Cô Scrimshaw nói.

Ngay lập tức, Lily linh cảm đó là tin xấu. Có quá nhiều vải đen mỏng và sự quan tâm đầy trang nghiêm, giống như thời gian trước ở London, sau khi mẹ qua đời. Chắc chắn không phải thế đâu nhỉ? Cả cha cũng vậy sao? Nó thấy uất nghẹn trong cổ họng, bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay mình.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Nó hỏi.

Madame Verdigris lắc đầu buồn bã. “ Ma petite *, ta rất lấy làm tiếc phải thông báo cho cháu điều này, nhưng cha cháu đang mất tích. Chiếc khí cầu của ông ấy đã bị rơi hôm qua lúc đang bay về nhà.”

“Có lẽ tốt hơn trò nên ngồi xuống?” Cô Scrimshaw gợi ý, nhưng Lily không nghe thấy, nó hổn hến thở.

“ C’est terrible *.” Giọng nói đầy âm điệu của Madame tiếp tục cất lên.

“Cảnh sát đã tới điều tra hiện trường, nhưng họ không tìm thấy cái xác nào ở đó, chỉ có những gì còn sót lại từ chiếc khí cầu của ngài ấy. Ngài ấy đã mất tích, và đến giờ chúng ta buộc phải giả định rằng ngài ấy đã… mất.”

“Ôi, không…” Lily bám vào chiếc ghế, nhưng dường như nó đang trượt đi. Gương mặt lo lắng của những người phụ nữ mờ dần và sàn nhà chao đảo làm nó ngã gục xuống.

⚝ ✽ ⚝

Tĩnh lặng.

Một chiếc hộp gỗ vuông vuông.

Một ánh tuyết trắng tan chảy.

Tiếng ly thủy tỉnh vỡ giòn.

Một mùi hăng nồng, hòa trộn với mùi nước hoa phảng phất.

Lily mở mắt ra, một lớp sương mờ giăng đầy văn phòng của cô Scrimshaw. Chắc nó vừa bị ngất đi.

Nó đang nằm trên thảm, Madame quỳ bên cạnh, nắm chặt một lọ nhỏ đựng muối thơm. Nó ho rồi đứng dậy, dụi mắt cho đỡ cay.

“ Bien, chérie *” Madame nói. “May mà ta có mang thứ này.” Bà ta lau tay vào chiếc khăn mùi soa viền đăng ten và nhét lại cái lọ vào chiếc túi nhỏ mang theo.

“Sao lại là bà?” Lily ngơ ngác hỏi. Họ chỉ vừa mới nói chuyện được nửa chừng. “Sao bà lại tới đây?”

“Chúng ta có thể nói về điều này trong chuyến hành trình.”

“Chuyến hành trình ư? Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Trở về Brackenbridge, bien sûr *.” Madame sụt sịt nói. Bà ta đứng dậy và phủi đằng trước chiếc váy của mình.

“Nhưng cháu sẽ đi gặp cha mà.” Lily nói. “Và cả Malkin nữa.” Một cơn choáng váng lại khiến đầu óc nó quay cuồng, đến nỗi nó cảm thấy bối rối khủng khiếp.

“Cha hứa sẽ đưa cháu bay trên… tàu Dragonfly mà.” Đôi mắt ướt nhòe, nó rút chiếc khăn mùi soa bám đầy dầu máy khỏi tay áo để lau mặt. “Cuối kỳ này. họ sẽ tới… cha muốn đưa cháu bay về nhà.”

“ Mais non *, Madame nói. “Hiển nhiên những điều đó sẽ không xảy ra. Chúng ta sẽ bay về trên một chiếc khí cầu chở khách, aujourd’hui *, và chúng ta phải nhanh lên cho kịp chuyến bay muộn. Và cháu sẽ phải ở nhà với ta, chờ cho tới khí nhận được thông tin mới từ cha cháu, hoặc là tới khi người ta tìm thấy xác ông ấy ở hiện trường vụ tai nạn.”

“Tốt. Vậy thì cứ quyết định như thế đi.” Cô Scrimshaw với cái chuông trên bàn và rung. Chỉ vài giây sau, cánh cửa đã mở ra và Bà Thủy Quái xuất hiện.

“A, cô McKracken.” Cô hiệu trưởng nói. “Cô làm ơn nhờ Matron giúp Lily và bà Verdigris đây đóng gói hành lý được không? Tôi nghĩ rằng mấy chiếc rương du lịch của em ấy đang nằm trong phòng lưu trữ ở tầng ba.”

Madame đứng dậy và chỉnh lại tay áo xếp nếp của váy. “ Ce n’est pas nécessaire *, thưa cô Scrimshaw. Lily có rất nhiều quần áo ở nhà, Lily nhỉ? Con bé chỉ cần lấy một chiếc va li và bộ quần áo đang mặc là được.” Bà ta liếc nhìn chiếc váy nhếch nhác bám đầy than của Lily. “Dẫu vậy một bộ đồ đen gọn gàng có lẽ không phải là không thích hợp lúc này, chérie * nhỉ?”

Lúc cùng nhau ra khỏi phòng hiệu trưởng, đầu óc Lily trở nên mụ mẫm với những suy nghĩ rối rắm, nhưng vẫn không thể ngăn nó nghe trộm bà quản gia nói chuyện với Bà Thủy Quái rằng nếu chi phí chuyển đồ của Lily đắt quá thì có thể chia bớt đồ cho các bạn nữ khác trong trường, gia đình cũng không có ý kiến gì.

“Tôi không chắc là các em khác muốn vậy đâu, thưa bà.” Bà Thủy Quái trả lời.

“Vậy thì có lẽ ta nên quyên góp cho những hộ nghèo.” Madame khẽ nói. “Hoặc đốt chúng.”

Và Lily có một mường tượng đột ngột về viễn cảnh khủng khiếp của cuộc sống mới không có cha sẽ như thế nào.

⚝ ✽ ⚝

Đèn pha từ những chiếc khí cầu đang đáp xuống phản chiếu ánh sáng trên những tấm kính của mái vòm nơi bến neo đậu. Tòa nhà sừng sững vươn mình trên bầu trời thành phố Manchester giống như một bộ khung xương sườn khổng lồ bằng thép. Trên khoảng sân trước phủ đầy băng, hàng dài những chiếc xe chạy bằng hơi nước và thi thoảng lắm mới có một xe ngựa, nối đuôi nhau thả khách và hàng hóa xuống bên dưới cổng vòm ở lối vào chính.

Mặt bên của tòa nhà là nơi gắn một tấm biển quảng cáo với hình chiếc khí cầu zeppelin được sơn màu nâu đỏ của đội bay Công ty Khí cầu Hoàng gia cùng câu khẩu hiệu “Có khí cầu tân tiến, việc đi du lịch còn nhẹ nhàng hơn cả không khí” .

Khi Madame Verdigris và Lily bước xuồng từ chiếc xe chạy bằng hơi nước, bà ta suýt nữa bị trượt ngã trên lớp đá cuội trải đường đóng băng. Bà ta nắm chặt lấy cánh tay của Lily móng tay cấu xuyên cả lớp vải len của chiếc áo khoác đồng phục của con bé. Lily chờ đợi, tay cầm chắc cái va li nhỏ và rùng mình dưới cơn gió lạnh buốt, trong lúc đó, Madame phủi phẳng lớp vải lụa trên chiếc váy đen của mình. Cuối cùng, khi đã sẵn sàng, bà ta lại cầm tay Lily và dẫn nó vào nhà ga.

Khi đi ngang phòng chờ lát đá, họ vượt qua nhiều hàng người đi vé tháng đang đợi chuyến bay đêm của họ. Tiếng xì xào từ đám đông làm Lily choáng ngợp đến nỗi nó nghĩ mình có thể sẽ ngất thêm lần nữa. Không gian nơi đây chứa quá nhiều kỷ niệm. Nó đã từng đứng với cha ngay tại chỗ này không biết bao nhiêu lần để nhìn theo ông những lần ông đi công tác.

Nó liếc nhìn tháp đồng hồ làm bằng đồng thau ở ngay giữa trung tâm sảnh chờ, nghển cổ lên nhìn cái chóp nhọn hiên ngang chọc lên phía trên trần của sảnh. Ngay đúng chỗ này nó đã hôn tạm biệt cha, và cũng đúng chỗ này, cha đã bỏ nó lại với Bà Thủy Quái và những đứa con gái khác hồi bắt đầu học kỳ mùa thu. Nó nhìn chăm chăm bức tranh tường hoành tráng đằng sau chóp nhọn của đồng hồ, bức tranh vẽ một chiếc zeppelin với dấu huy hiệu của Nữ hoàng Victoria: Victoria Regina . Huy hiệu được vây quanh bởi những thiên thần, thiên sứ bé bỏng và nhiều đám mây nhỏ xinh đang bồng bềnh trôi qua bức tường thạch cao nứt nẻ. Ở các góc hành lang có bốn bức chân dung đóng khung hình bầu dục mạ vàng vẽ một bà Nữ hoàng treo đối diện nhau qua bầu trời rộng thênh thang trong bức tranh tường. Lily tự hỏi có phải cha cũng đang ở trên đó không, chắc hẳn ông bị lạc đâu đó trong không gian xanh thẳm hoang vắng ấy cùng tất cả những nhà du hành bị mất tích khác?

Lily cố che giấu tiếng khóc thổn thức và hỉ mũi vào cái khăn tay bám đầy dầu của mình.

Madame Verdigris đang tra cứu cái bảng gỗ phía trên đầu ghi đây những con số, túi thì bà ta ghì chặt vào ngực. “C’est ici - quai numéro un*” .

“Cháu không biết cháu có thể làm điều này không.” Lily nói. “Ý cháu là việc bay bằng khí cầu ngày hôm nay.” Đôi chân nó đang nhũn ra và chiếc túi trong tay nó nặng trĩu. Nó hít vào một hoi thật sâu để trụ cho vững.

“Sẽ ổn thôi.” Madame nói. “Những chiếc khí cầu chở khách là phương tiện di chuyển an toàn bậc nhất. Không giống như khí cầu tư nhân đâu.” Bà ta mím môi lại, dường như nhận ra mình vừa đi quá giới hạn với những lời vừa rồi. “ Allez *” Cuối cùng bà ta nói rồi nắm lấy cánh tay Lily và dẫn nó tới cổng.

Trên sân ga, họ hòa vào dòng người đang xếp hàng lên chiếc khí cầu chở khách đang neo đậu. Đằng sau chiếc khí cầu, Lily thoáng thấy một khí cầu loại điều khiển được đang căng phồng chờ đợi hàng hóa chất lên.

“Chào mừng quý khách lên tàu Damselfly , một chiếc khí cầu zeppelin mẫu LZ1.” Bác nhân viên người máy canh cổng to bè bè trong bộ đồng phục xanh dương với phù hiệu của Công ty Khí cầu Hoàng gia bước xuống từ lôi vào của chiếc khí cầu.

Líly tươi tỉnh hẳn khi nhìn thấy bác người máy. Bác ta có một bộ ria mép dày trông rất hài hước được làm từ búi vải vụn lấy từ quần áo cũ, bộ ria uốn cong dưới cái mũi bóng bẩy và khi bác chạy dọc lối đi, những pít tông ở chân của bác va vào nhau lách cách, đôi tay sắt dài ngoằng vung vẩy trong không khí. Bác đi tới cuối sân ga và gom những chiếc rương nặng hơn, mỗi cánh tay hai chiếc, xách chúng đi giống như chúng là những món hàng nhẹ nhất, sau đó bác xếp chúng chồng lên nhau gọn ghẽ vào khoang để đổ của khí cầu. Tiếp đó, khi soát cuống vé, bác lần lượt trò chuyện với các hành khách một cách thân thiết như đang nói chuyện với bạn tri kỷ xa cách bao nhiêu năm mới gặp.

Cuối cùng, khi đi tới chỗ họ đang đứng, bác người máy cúi nhẹ làm phát ra tiếng cót két và ngả mũ chào bà quản gia, thế là Lily có thể nhìn thấy đỉnh đầu bằng đồng thau trên cái đầu hói của bác. “Chào quý khách, xin vui lòng cho tôi xem vé được không ạ?”

“Khoang hạng nhất.” Madame Verdigris nói và chìa vé ra.

Bác người máy kiểm tra chữ viết tay loằng ngoằng trên tờ vé. “Cô Lily Grantham.”

Lily gật đầu, nhìn xuống những tấm vé trong tay bác người máy và phát hiện ra một cái bảng hiệu bằng đồng thau lóe sáng trên cẳng tay của bác.

CÔNG TY TNHH HARTMAN VÀ SILVERFISH

Người máy và thú máy hạng nhất

“Ơ, bác được làm ra bởi ch…”

Bà Verdigris huých mạnh vào tay Lily.

“Bởi ông John Hartman, một nhà sáng chế nổi tiếng.” Bác người máy tự hào nói. “Cháu có quan hệ gì với ông ấy sao?”

“Chẳng có quan hệ gì hết.” Madame Verdigris trả lời trước khi Lily kịp mở miệng nói. “Có lẽ anh nên tiếp tục công việc của mình?”

Bác người máy gật đầu một cái cộc lốc với bà quản gia. “Dĩ nhiên, thưa bà. Rất tốt. Chỉ có hành lý xách tay thôi phải không ạ? Cho phép tôi được dẫn hai quý khách về chỗ ngồi.”

Bác lấy hòm đựng đồ của Lily và nháy mắt với nó - hay là bác ấy bị tật nháy mắt nhỉ?

“Xin mời đi lối này. Vui lòng chú ý cẩn thận.” Bác người máy dẫn họ đi trên tấm ván dẫn lên tàu Damselfly , và Lily quay đầu nhìn lại nhà ga lần cuối.

Ngay lúc ấy, nó để ý thấy một người đàn ông đang chống gậy đi tới và nối vào dòng người đang xếp hàng lên tàu. Thân mình mỏng như dao cạo của ông ta được bọc ngoài bởi một bộ đồ len tối màu và ông ta đội cái mũ chóp cao, đeo đôi kính tráng gương hình chữ O. Ở ông ta có điều gì đó quen thuộc một cách lạ kỳ. Nó nghĩ bụng, ông ta có liên quan đến cha theo một cách nào đó, nhưng nó vẫn không dám chắc chắn. Nó vẫn đang cố nặn ra cái tên cho gương mặt gồ ghề ấy khi đi vào hành lang của khoang hành khách trên chiếc khí cầu thì ông ta đã biến mất từ lúc nào.

Trong khoang hạng nhất, Madame chọn ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ trong khi Lily chờ người máy khuân vác hành lý xếp đồ cho nó. Xếp đồ xong, bác ngả mũ chào nó và Lily bắt tay bác trước khi bác đóng cửa khoang lại và rời đi.

Madame Verdigris ngả người ra sau ghế và hừ mũi. “Lily, ta thật không biết tại sao cháu lại đi bắt tay với họ. Rồi rốt cuộc cháu sẽ bị vấy toàn dầu máy hoặc tệ hơn.”

“Phép lịch sự thôi ạ.” Lily nói. “Họ chỉ muốn được đối xử như con người.”

“ Mon Dieu *! Cháu lấy đâu ra cái ý niệm đấy hả? Hẳn nhiên là không phải từ ngôi trường cháu theo học rồi.” Madame mở cái túi vải của mình và lấy ra vài món đồ thêu thùa, một bức tranh vẽ các thiên sứ của Botticelli. Trong không gian chật hẹp, mùi nước hoa của bà ta tưởng như không thể chịu đựng được. Lily liền với tay về phía then cài cửa sổ.

Bà quản gia giơ tay ra. “ Arrêtez-vous *.”

“Tại sao ạ?”

“Ta không thể chịu nổi tiếng ồn của chân vịt và ta ghét bị gió lạnh tạt vào người trên đường đi. Đấy là còn chưa kể thứ mùi hôi thối quỷ tha ma bắt mà cháu để lọt vào trong này.”

Lily sững người. Sao Madame lại có thể ra lệnh cho nó như vậy? Và tại sao bà ta yêu cầu Lily phủ nhận mối quan hệ với cha, vào chính thời điểm này, sau tất cả mọi chuyện?

“Sao bà bảo với người máy khuân vác hành lý là cháu không có quan hệ gì với cha John Hartman?” Nó hỏi.

“Cha cháu không bao giờ muốn để lộ ra thân thế của cháu.”

“Điều đó giờ còn quan trọng sao?”

“Cháu muốn tất cả mọi người biết về công việc kinh doanh của chúng ta sao? Đặc biệt là với người máy, và đặc biệt là giờ cha cháu đã ra đi?”

Lily lắc đầu, nhưng nó cảm thấy một cơn đau nhói lên trong ngực. “Cháu chỉ đang thắc mắc rằng bà có quyền gì mà trả lời những câu hỏi dành cho cháu như vậy.” Nó nói.

“Ồ, có chứ.” Madame trả lời. “ Maintenani *, ta là người giám hộ của cháu. Dù sao thì tạm thời là thế. Và cho tới khi chúng ta biết được chuyện gì đã và đang xảy ra, ta đề nghị chúng ta tuân theo những quy tắc cũ. Vậy nên làm ơn, hãy ngồi xuống và giữ trật tự đi. Chúng ta còn một hành trình dài phía trước đấy.”

Lily làm theo những gì nó được bảo, dù rằng nó sẽ thích hơn nếu mệnh lệnh đó được nói ra từ một người dễ thương hơn.

Nó phớt lờ bà quản gia và tập trung nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Động cơ của tàu Damselfly rần rần khởi động và hai chiếc xe lớn chạy bằng hơi nước đang lai dắt nó về phía trung tâm của đường bay. Chúng kéo chiếc khí cầu đến phía trên một chữ X lớn, ngay dưới mái vòm cất cánh, sau đó các dây neo được tháo rời và chiếc zeppelin bay xuyên qua trung tâm của tòa nhà, hướng lên trên với sự hỗ trợ của những máy thổi gió khổng lồ gắn trên các bức tường.

Lily dõi nhìn qua ô cửa sổ trong khoang hành khách khi chiếc zeppelin trôi qua các thanh chống bằng kim loại đỡ vòm mái lợp kính và mấy con bồ câu đang gà gật, chúng gần như bị thổi dạt đi khi chiếc khí cầu bay qua.

Lần trước khi bay cùng cha, nó cũng đã tới đây để bắt đầu học kỳ mùa thu. Những buối tối khi ấy thư thái và dài chứ không nặng nề và tối tăm như bây giờ.

Lily đang bay mà không có cha bên cạnh, và nó cảm thấy nguy hiểm rình rập trong mỗi cú rẽ của khí cầu. Khi chiếc zeppelin lướt qua bầu trời không sao, nó tự hỏi điều gì đã xảy ra với cha và Malkin. Làm sao nó có thể tìm hiểu được điều ấy, với một người giám hộ vô cảm như bà quản gia đang canh chừng nó? Đột nhiên, nó cảm thấy mình cô đơn khủng khiếp và sợ hãi tương lai của mình…