Chương 5
Chưa đi được bao xa thì có tiếng gõ ở phía cửa sổ hành lang vang lên làm Lily phải rời mắt khỏi trang sách kinh dị của nó.
Đó là người đàn ông gầy gò với cặp kính tráng gương mà nó nhìn thấy ở sân ga, ông ta đang kẹp một tờ Nhật báo Cog dưới cánh tay. Khi ông ta mở cửa và đi vào, Lily há hốc miệng ngạc nhiên, vì đôi gương trên mặt ông ta không phải là kính như nó tưởng mà là thấu kính gắn vào hốc mắt. Người đàn ông này không có nhãn cầu.
Ông ta nhìn vào cái vé trong bàn tay đeo găng đen của mình rồi kiểm tra những chữ số bằng đồng gắn trên ghế, đôi mắt gương của ông ta phản chiếu mọi vật. “Xin thứ lỗi, thưa Madame và quý cô, hình như tôi được xếp vào khoang này. Tôi có thể vào được chứ?”
Lily lắc đầu, nhưng Madame Verdigris thì trả lời: “Dĩ nhiên rồi.”
“Cảm ơn bà, bà thật tốt quá.” Người đàn ông gầy gò ngồi xuống chiếc ghế còn trống và dựng chiếc gậy chống của mình vào tường. Lily để ý thấy cái tay cầm hình đầu lâu bằng bạc của cây gậy. Ông ta bỏ mũ và găng tay ra, đặt chúng xuống vạt áo của mình. “Xin lỗi vì đã làm phiền bà và quý cô đây.”
“Xin ông đừng bận tâm.” Madame Verdigris quay trở lại với đống đồ thêu thùa của bà ta, lơ đãng đâm mũi kim xuyên qua con mắt của một hình trang trí tiểu thiên sứ.
Người đàn ông gầy gò mở tờ báo của mình ra và vuốt phẳng những nếp gấp của nó. Ông ta mở tờ báo rộng hết tầm tay và bắt đầu đọc những trang bên trong.
Lily không thể ngừng nhìn chằm chằm vào mặt ông ta. Có lẽ trước đây ông ta từng gặp tai nạn, bởi vành hốc mắt quanh đôi gương trông đỏ au vì thương tổn và má hằn lên những vết sẹo lởm chởm. Nó nghĩ ông ta là một người lai - nửa người, nửa máy. Nó chưa từng nhìn thấy người nào như vậy trước đây, và cho đến giờ nó cũng chưa từng chắc chắn họ có tồn tại trên đời. Chuyển biến mới này làm nó cảm thấy chút thương cảm với người đàn ông. Chắc hẳn cuộc sống sẽ khó khăn lắm khi sinh ra đã khác biệt như vậy.
Chắc chắn là nó đang nhìn chăm chú. Nó chuyển qua hướng sự chú ý vào tờ báo. Đây là số báo ra buối tối. Lily lướt qua mặt trước tờ báo và há hốc mồm kinh ngạc. Trên trang nhất là bài báo về vụ mất tích của cha nó. Nó đọc hai đoạn đầu tiên.
NHẬT BÁO COG
VỤ MẤT TÍCH CỦA GIÁO SƯ HARTMAN ĐƯỢC CHO LÃ ĐÃ TỬ NẠN
Số báo buối tối, London, ngày 9 tháng 11 năm 1896 | 1 xu
John Hartman, nhà đồng sáng tạo ra máy móc hiện đại và là một người sống ẩn dật đã bị tước quyền công dân, đang thực hiện hành trình trên chiếc khí cầu tư nhân Dragonfly của mình ở thời điểm chiếc khí cầu biến mất. Con tàu đã không hạ cánh được ở điểm đến dự kiến là nhà ga hàng không Brackenbridge và được cho là đã cháy rụi trong một vụ nổ giữa không trung. Các nhà chức trách hiện đang tiên hành rà soát hiện trường vụ tai nạn để thu thập nhiều thông tin nhất có thể.
Là người xuất chúng trong lĩnh vực thiết kế máy móc, Giáo sư Hartman là đồng sở hữu của doanh nghiệp sản xuất máy móc lớn nhất cả nước, cùng với người bạn và đồng nghiệp của ông là Giáo sư Silverfish. Tuy nhiên, ông đã hủy bỏ cổ phần của mình và biến mất khỏi xã hội bảy năm về trước, khi vợ ông mất trong một vụ đâm xe chạy bằng hơi nước. Ông chỉ còn lại một người thân duy nhất trên đời là cô con gái Lily, mười ba tuối, nơi ở của cô bé hiện chưa được xác định. Phóng viên của chúng tôi là cô Anna Quinn đã cố gắng liên hệ với gia đình…
Cục tức ứ lên trong cổ họng Lily và nó ngừng đọc. Vậy ra đó là tất cả sự thật, được viết lên đó, trắng đen rõ ràng. Nó liếc nhìn người đàn ông gầy gò, đầu ông ta đang uể oải ngả vào phần tựa của ghế, cằm ngửa về phía sau. Ông ta đang nhìn nó hay đang ngủ? Thật quá khó để đọc vị những gì ẩn sau đôi mắt gương không có mí kia.
Nó ho lên một tiếng, nhưng ông ta không hề cử động. Có lẽ ông ta thực sự đã ngủ? Ông ta không đọc báo nữa, tờ báo giờ đã rớt khỏi tay ông ta. Nó thè lưỡi với ông ta và ông ta thoáng cười với nó, nụ cười sắc lẻm như của một con cá mập.
“Tôi phải xin lỗi lần nữa.” Ông ta nói, gập tờ Nhật báo Cog vào và để sang bên cạnh. “Tôi biết sẽ rất khó chịu khi có người lạ ở trong khoang của mình trong những chuyến hành trình dài.”
Lily gật đầu nhẹ, điều này dường như được ông ta đón nhận như một lời mời gọi tiếp tục câu chuyện.
“Thật kỳ quặc là họ lại xếp chúng ta ngồi với nhau như thế này, trong khi chiếc zeppelin vẫn có nhiều khoang còn trống. Có khi là do lỗi kỹ thuật.”
Madame Verdigris đặt bộ đồ thêu của bà ta sang bên cạnh. “Không biết là có phải cùng một anh người máy khuân vác hành lý đã dẫn ông lên tàu không nhi? Theo tôi thấy thì những người máy sơ khai kiểu này với mớ cảm xúc tổng hợp của họ quả là khó chịu, ông có thấy vậy không? Họ còn gây ra rất nhiều sai sót về giấy tờ nữa chứ. Và với những gì mà họ trả lời ông, và tất cả những thứ cót kiếc ấy… Tôi thường ngạc nhiên rằng sao họ còn hoạt động cơ đấy.”
“Rất đúng, thưa Madame. Bà đã đánh trúng đầu của một con ốc sên rồi đây.” Người đàn ông cười. “Hay tôi nên nói thế này, bà đã nói trúng trọng tâm của vấn đề rồi.
Madame Verdigris cười giòn khanh khách như tiếng thủy tinh vỡ, dù rằng Lily chẳng thấy có gì đáng buồn cười trong mấy lời bình luận ấy cả. Nó chợt nghĩ người đàn ông gầy gò này đã hai lần gọi bà quản gia theo kiểu tiếng Pháp là Madame chứ không gọi là “bà” như bình thường, và nó tự hỏi làm sao ông ta biết bà ta thích được gọi như vậy.
Người đàn ông gầy gò rướn người về đằng trước, đôi mắt bạc của ông ta lóe lên dưới ánh sáng. “Thưa quý bà và quý cô, xin phép cho tôi tự giới thiệu, tôi tên là Roach.”
Bà Verdigris gật đầu chào ông ta. “ Bonsoir *, ngài Roach, tôi là Verdigris và đây là cô Hartman mà tôi đang trông nom chăm sóc.”
“A, giống như trong bài báo sao?” Ngài Roach hỏi, tay vỗ vỗ vào tờ báo.
Madame Verdigris buồn rầu cúi đầu khẳng định.
Lily nghiến răng kèn kẹt, chẳng phải vừa mới đây bà quản gia còn bảo nó không được nói cho người khác biết nó là ai hay sao?
“Trông cháu có vẻ buồn bực nhỉ, cô gái trẻ.” Ngài Roach nói. “Cũng không khó hiểu.”
“Cháu ổn.” Nó nói.
“Ta có thứ này có thể làm cháu vui lên đấy.” Ngài Roach thò tay vào trong túi áo và lôi ra một túi giấy đưa cho Lily. Nó ngó vào bên trong. Những chiếc kẹo kẻ sọc nhớp nháp dính cả vào giấy, có khi chúng đã ở trong túi của ông ta hàng tuần rồi cũng nên.
“Không ạ, cảm ơn ngài.”
“Thử đi cháu, kẹo bạc hà cứng đấy.” Ông ta ấn cái túi giấy về phía nó, nhưng nó lắc đầu. “Sao vậy? Cháu không thích kẹo bạc hà cứng à? Giả như tôi mà là một kẻ kém lịch sự thì tôi đã bị phật ý rồi đây. Có lẽ cháu nghĩ tốt hơn tôi nên ăn cà rốt đi, tốt cho thị lực già nua này mà.” Ông ta cười và gõ ngón tay vào giữa một con mắt gương của mình.
Lily cảm thấy một cơn rùng mình cuộn lên sau lưng nó. “Không ạ.” Nó nói. “Không phải là vì thế, chỉ là…”
Nó dò xét biểu cảm không thể đoán nổi của ông ta. Nó còn không biết làm sao để từ chối được một cách lịch sự. Nhưng chẳng cần thiết phải lo lắng, Madame Verdigris đã thay mặt nó trả lời.
“Tôi rất tiếc, thưa ngài, một trong những quy tắc ở học viện của cô Scrimshaw, nơi cô Hartman đây đang theo học, là không bao giờ được phép nhận đồ ngọt từ người lạ.”
“Xin lỗi ngài.” Lily chêm vào.
Ngài Roach cau mày, con ngươi bạc trong mắt ông ta hẹp lại, ông ta siết chặt cái túi giấy trong bàn tay xương xẩu của mình. “Cháu không thể gọi tôi là người lạ được, cô Hartman ạ. Chúng ta đã giới thiệu với nhau rồi mà. Tôi phải nói rằng tôi không tin các quy tắc của cháu áp dụng được cho những trường hợp như thế này. Và người ta không bao giờ có thể thiếu kẹo bạc hà cứng khi đi một chuyến hành trình dài như vậy. Tôi thấy là chúng khá hữu ích với chứng say tàu xe trên mấy chiếc zeppelin chở khách này.”
Lily mủi lòng và lấy một chiếc, và ngài Roach nở nụ cười toe chiến thắng.
Chiếc kẹo bạc hà cứng có vị ngon tuyệt, nhưng sau một lúc nó thấy mi mắt mình nặng trĩu và cảm thấy rất mệt.
Nó áp đầu vào cửa sổ phủ đầy băng giá, ô cửa sổ đang rung lắc cùng với động cơ của chiếc khí cầu. Nó nhìn hơi thở của mình phủ mờ kính. Trước khi gục xuống, nó nghe thấy Madame Verdigris nói: “Tôi không hiểu sao mấy cái zeppelin này lúc nào cũng ồn ào đến vậy. Ở đâu ra cái kiểu một người tao nhã lại phải đi cùng một con ngựa già nua và cái xe ngựa cà tàng hay phải đi trên một cái khinh khí cầu cổ lỗ sĩ cơ chứ?”
“Sự thay đổi luôn luôn kỳ dị lúc ban sơ.” Ngài Roach trả lời. “Nhưng rồi người ta sẽ quen với nó thôi. Bà biết đấy, Madame Hortense, tôi có một linh cảm mạnh mẽ rằng sẽ có rất nhiều thay đổi trong cuộc đời bà mấy tháng tới đây, có thể tốt hơn hoặc xấu hơn, tất cả tùy thuộc vào cách bà xử lý chúng. Tôi sẽ theo dõi thật sát sao để xem bà xử lý các vấn đề ra sao.”
⚝ ✽ ⚝
Lily cố cắt nghĩa lời nói của ông ta, nhưng nó cảm thấy mấy lời nói ấy đang trôi đi và không tài nào nắm bắt được, và chúng bơi đi giống như một đàn cá bạc, kéo nó vào một giấc ngủ mờ mịt.
Khi nó tỉnh lại, chiếc zeppelin đang tới một nhà ga địa phương và ngài Roach đã đi khỏi. Nó đột nhiên nhớ ra ông ta quá thân quen với bà quản gia, những lời nói cuối cùng của ông ta nhuốm màu đe dọa.
“Chuyện gì đã xảy ra với người đồng hành ngồi đối diện rồi ạ?” Lily hỏi, cố che miệng khi ngáp.
“Ngài ấy đã rời đi vài phút trước để chuẩn bị xuống tàu.” Madame nói. “Ngài ấy có một cuộc hẹn gấp và muốn xuống ngay ga đầu tiên.”
“Nhưng sao ngài ấy lại biết tên của bà ạ?”
“Sao cơ?” Bà quản gia trông hơi tức giận. Bà ta cắm cây kim vào góc tấm vải thêu và Lily để ý thấy bà ta đang thêu mắt của chú tiểu thiên sứ bằng sợi chỉ màu bạc.
“Cháu nghe ông ta gọi bà bằng tên chứ không phải họ.” Lily trả lời. “Và ông ta biết gọi bà theo kiểu tiếng Pháp trước khi bà tự xưng danh nữa.”
“Đó đúng là một lời nói kỳ quặc.” Bà quản gia cười lớn. “Chắc cháu đã mơ thấy mấy điều ấy.” Bà ta thu lại mấy cuộn chỉ và nhét chúng vào túi bên cạnh đống đồ thêu thùa của mình. “Cháu đã ngủ quá lâu rồi, Lily. Thực ra, cháu đã làm rối bù tóc mình rồi kìa. Có lẽ cháu nên sửa soạn lại trước khi chúng ta rời đi nhỉ?”
Lily đang định truy xét chủ đề này thêm nữa, nhưng chiếc khí cầu đã bắt đầu hạ thấp xuống địa điểm hạ cánh, và chẳng mấy chốc, tấm biển hiệu tồi tàn quen thuộc của nhà ga Brackenbridge hiện ra, làm sáng bừng cả khoang tàu.
Lily chật vật mặc áo khoác và quàng khăn. Vài phút sau, họ bước từ tàu xuống sân ga địa phương nhỏ xinh. Một luồng gió lạnh ùa tới khi họ đi lên cầu nối và bước trên các bậc thang xuống đất.
Người máy tài xế của cha, Đội trưởng Springer, đang chờ để đón họ ở lối vào nhà ga, bác đứng cạnh chiếc xe chạy bằng hơi nước của gia đình. Lily nhận ra bác ngay tức thì nhờ đôi chân vòng kiềng và dáng đứng khom khom của bác. Ngay khi Madame Verdigris lên dây cót cho bác, bác liền khập khiễng đi tới và ôm Lily một cái ôm cọt kẹt nồng thắm.
“Với tất cả tấm lòng đang kêu tích tắc của tôi…” Bác xúc động kêu lên. “Thật tốt khi gặp lại cháu, Lily ạ!” Rồi bác nặng nhọc thở khi đi trên đôi chân gỗ của mình, bánh răng của bác kêu lách cách khi bác chất đồ của nó vào trong xe và giúp Madame ngồi vào ghế của bà.
Lúc trèo lên xe theo sau họ, Lily liếc nhìn đằng sau về phía các hành khách khác đang khởi hành, tất cả đều quấn mình kín mít để chống lạnh. Nó tìm kiếm trong đám người ấy gương mặt của ngài Roach nhưng không thấy ông ta đâu hết. Tựa như ông ta đã tan chảy vào màn đêm rồi.
⚝ ✽ ⚝
Quãng đường trở về nhà mất gần nửa giờ, nhưng Lily thức suốt thời gian ấy, nó nghĩ về người đàn ông mắt bạc kia và mối quan hệ của ông ta với Madame.
Đội trưởng Springer lái chiếc xe chạy bằng hơi nước rẽ vào lối đi trong trang viên Brackenbridge, rồi Lily và Madame bước xuống con đường phủ băng giá. Khi họ bước về phía cánh cửa nhà, Lily liếc nhìn qua những cái cây khẳng khiu đen sì trong vườn, cành nhánh của chúng tựa như những vết nứt trên nền trời vậy. Nó nhìn lên cửa sổ phòng làm việc của cha. Ở căn phòng ấy, chiếc đèn của ông John từng thắp sáng rất muộn trong đêm khi ông thực hiện những dự án của mình.
Nó những mong nhìn thấy ánh sáng lập lòe ấy lúc này. Nhưng chẳng có gì hết. Khung cửa sổ vẫn tối mịt.
Một cơn gió thổi qua quét vun vút khắp mặt đất, hất tung vài chiếc lá rụng còn rơi rớt lại, một đợt lũ của nỗi đau đớn lại ào đến làm nó nghèn nghẹn trong cổ. Đánh vật với bụi mù và những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, nó theo Madame và Đội trưởng Springer hướng về phía cánh cổng tù mù sáng.
Madame lấy ra một chùm chìa khóa, mở cánh cửa tiền sảnh và dẫn Lily vào bên trong. Bà ta gật đầu ra hiệu cho Đội trưởng Springer để hành lý ở phòng ngoài, bên cạnh giá để giày đi bộ cũ của cha. Nhìn thấy những đôi giày ấy khiến Lily thót tim trong một giây. Những nếp da gấp và những chiếc dây giày thắt lộn xộn, tất cả xếp dưới cái áo khoác thường ngày của cha đang treo trên móc. Mọi thứ như thể ông mới chỉ vừa bước vào nhà và để chúng ở đó vậy. Nhưng không, có lẽ ông đã mang bộ đồ và đôi ủng phi công của mình nếu ông và Malkin bay trên tàu Dragonfly . Mấy đồ dùng này chỉ là những thứ ông để lại. Những thứ còn lại của ông.
Trái tim nó lại tan nát thêm khi nó nhận ra cha đã thực sự ra đi, và suy nghĩ ấy giống như một vết cắt rất sâu. Nó hít một hơi dài và bước qua cánh cửa kính từ phòng ngoài vào sảnh lớn. Nó vẫn đang nhóm lên chút hy vọng được chào đón bởi sự ấm áp thân thuộc của ngôi nhà, nhưng dù là thứ gì trong ngôi nhà thì chúng đều mang lại cảm giác lạnh lẽo hơn, đen tối hơn là bên ngoài kia.
Ở chân cầu thang, bà Rust, một đầu bếp người máy, đang đứng chờ họ. Chắc bà đã phải đứng ở đó cả ngày trời, vì bà đã ngừng hoạt động và đang đứng sững ở tư thế chờ đợi, một tay thả lỏng trên tay vịn cầu thang uốn cong.
Lily bước về phía bà. Ngoài Malkin ra thì bà Rust luôn là người máy được cha thích nhất. Nhưng kể từ lần cuối Lily gặp bà, khuôn mặt kim loại già nua của bà đã bị hao mòn thêm. Những vết lo lắng hằn sâu trên trán và mũi bà lỗ chỗ những vết xước sơn mới.
Madame Verdigris sai Đội trưởng Springer lọc cọc đi vào sảnh lát đá và xuôi xuống hành lang tối tăm dành cho gia nhân, sau đó bà ta tới kiểm tra bà Rust. “ Mon Dieu *” Bà ta càu nhàu. “Mấy cái mẫu người máy cũ này. Nó lại dừng hoạt động rồi.” Bà ta sải bước vòng ra đằng sau bà người máy. Một lần nữa, bà ta lại lôi chùm chìa khóa ra, tìm kiếm cái chìa lên dây cót cho bà Rust và lắp nó vào cổ của người máy, vặn một cách thô bạo cho tới khi Lily nghe thấy những lò xo bên trong bà đầu bếp bằng sắt bắt đầu hoạt động cót két và rền rĩ.
Sau khi Madame lên dây cót xong xuôi, bà ta đứng lùi lại và chờ đợi.
Mắt của bà Rust bật mở. Biểu cảm của bà có vẻ lờ đờ trong giây lát, đó là kiểu mặt thường thấy của người máy mỗi khi bạn đánh thức họ dậy, nhưng rồi sau đó bà nháy mắt, nhìn thấy Lily và nức nở kêu lên hạnh phúc.
“Bánh răng và đồng hồ hỡi*! Hổ con Lily của bà đã về rồi!” Bà Rust ôm trọn Lily trong vòng tay, nhấc bổng nó khỏi sàn nhà. “Bà nhớ cháu lắm đấy, trái tim bé bỏng ạ.”
“Cháu cũng nhớ bà, bà Rust.” Lily thơm lên gò má kim loại lõm vào của bà người máy, má của bà sần sùi bởi sơn và có mùi hơi giống dầu hoa oải hương.
Bà Rust đặt nó xuống và ngắm nghía nó. Rồi khuôn mặt bà trở nên nghiêm nghị và bà thở dài một tiếng não nề. “Ôi, Lily.” Bà nói. “Bà rất tiếc về việc của cha cháu. Ngài John tội nghiệp. Với tất cả tấm lòng đang chạy tích tắc của mình, bà không biết chúng ta sẽ phải làm gì khi không có ngài ấy nữa.”
Nghe bà Rust gọi tên cha như vậy khiến trái tim Lily run rẩy xúc động. “Cháu cũng thê.” Lily nói một cách mỏi mệt và rướn người để thơm lên mũi bà.
Madame Verdigris ho lên một tiếng dè dặt. “Hôm nay mọi chuyện thế nào hả bà Rust? Tôi tin rằng bà đã chăm lo hết mọi sự trước khi hết cót vào ban đêm.”
“Vâng, thưa bà. Tôi xin lỗi, thưa bà. Tôi không nhận ra mình bị hết cót trước khi bà về đến nơi, nhưng bà đi lâu quá.”
“ Maiheureusement *, chuyến zeppelin bị trễ.” Madame nói. “Thời tiết xấu. Bão bùng suốt trên tuyến đường bay.”
“Thật đáng tiếc.” Bà Rust xoa tóc Lily bằng bàn tay da mềm mại của mình. “Bà đã chuẩn bị phòng cho cháu rồi, đúng như ý cháu đấy. Mặc dù bà đã có thể làm việc ấy với chút ít giúp đỡ.” Bà đầu bếp người máy nhìn bà quản gia với cái nhìn chằm chằm tăm tối, nhưng Madame chẳng để ý vì bà ta đang mải quay sang phía Lily.
“Bà Rust sẽ giúp cháu sắp xếp đồ đạc.” Bà ta nói. “ Mais *, đừng có ồn ào. Cháu sẽ thấy mọi thứ ở đây được vận hành theo một cách khác dưới sự điều hành của ta. Ta sẽ không chấp nhận bất cứ hành vi nổi loạn nào mà cha cháu từng châm chước khoan nhượng, đặc biệt là đối với một jeune fille rangée *.” Madame ngửa đầu về phía sau, nhòm Lily qua sống mũi của bà ta. “Ta muốn gặp cháu trong phòng khách ngay sau bữa sáng, chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận các vấn đề.”
Lily ngoan ngoãn gật đầu. Nó đã quá kiệt sức bởi những cảm xúc của ngày hôm nay đến nỗi không thể tìm được lời đáp trả phù hợp.
“ Bon *.” Bà quản gia nói. “Được rồi, giờ ta sẽ lên giường nghỉ ngơi. Thật là một chuyến đi dài.”
Bà ta cầm cái đèn ở chiếc bàn trong sảnh và loẹt xoẹt bước lên cầu thang, để lại Lily cùng bà Rust phía sau trong ánh sáng của một cây nến duy nhất.
Bà Rust nhác cây nến lên và đưa Lily lên gác. Khi cả hai tới đầu cầu thang trên gác hai, Lily nghe thấy tiếng Madame đóng cánh cửa phòng ngủ chính và nhìn thấy ánh sáng của ngọn đèn của bà ta rọi qua khe dưới chân cửa.
“Nhưng đây là phòng ngủ của cha mà.” Nó hét toáng lên.
“Ống khói và đĩa xích ơi!” Bà Rust thì thầm. “Giờ thì không phải vậy nữa rồi. Ngay lúc Madame nghe nói về việc ông chủ ra đi vào sáng nay, bà ta đã chuyển hết đồ đạc của ngài ấy vào phòng để đồ của gia nhân và ngang nhiên chuyển vào đó trước khi đi đón cháu. Thậm chí bà ta còn sai ông Wingnut kê cái bàn trang điểm của mẹ cháu cho mình nữa cơ.”
Lily cảm thầy toàn thân ốm yếu. Mẹ đã ra đi bảy năm rồi, và cha thì mới chỉ một ngày, nhưng Madame đã xử sự như thể là bà chủ của trang viên rồi.
Bà Rust mở cửa phòng riêng của Lily. Ít ra thì ở đây, nó thở phào nhận ra mọi thứ vẫn y nguyên như lúc nó đi. Những cuốn sách vẫn được xếp trên giá, những ghi chép và bức vẽ của nó được gắn trên các bức tường thành từng tập dày, lấp kín mảng giấy dán tường màu vàng.
Nó trút đồ trong va li vào tủ quần áo, chẳng thèm bận tâm mở thứ gì ra, trong lúc ấy bà Rust bận rộn chất củi vào lò sưởi, đôi tay bà kêu lách cách cứ như dây xích xe đạp vậy. “Madame không cho bà nhóm lửa tuần này khi cha cháu đi vắng.” Bà nói. “Nhưng giờ cháu đã trở về nhà và chúng ta sẽ sớm đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo của chúng thôi. Bà sẽ khiến căn phòng ấm lên ngay bây giờ, cháu đừng lo.” Bà người máy già đặt thanh củi cuối cùng lên trên chốc đống củi. “Ồ, và có lẽ cháu sẽ cần đắp thêm một lớp chăn nữa đấy. Những buối đêm mùa đông dạo này khá là lạnh.”
“Ý hay đấy ạ.” Lily lấy một cái chăn từ tủ ra và rũ nó phủ lên giường, làm bụi bay mù mịt khắp phòng.
“Đồng hồ và…” Bà Rust hắt xì một tiếng rõ to như tiếng còi báo sương mù. “Cơ cấu cam ơi!”
“Cầu Chúa phù hộ cho bà.” Lily nói.
“Cảm ơn hổ con của bà.” Bà người máy lấy trong túi ra một miếng vải vụn và hỉ mũi vào đó. “Hơi bị viêm phổi một chút. Bà có thể khuyên cháu vài lời được không? Đừng kể cho Madame nghe bất cứ điều gì mà cháu không buộc phải kể. Tuần trước, khi cha cháu đi vắng, bà ta đã lục lọi trong phòng làm việc của ngài ấy.”
“Sao bà ta dám thế! Bà ta đang tìm kiếm cái quái gì vậy?”
Bà Rust giơ tay lên trời. “Trục khuỷu và bộ chế hòa khí ơi, bà cũng ước gì bà biết điều ấy! Nó có thể là bất cứ thứ gì. Bà ta ấy à, là một người ranh ma. Bà ta có tất thảy các bánh xe điên rồ trong đầu và ra cái vẻ hống hách khi mọi người nghe được tin lúc sáng nay. Dĩ nhiên, bà ta tự phong cho mình là người quản lý!” Bà Rust hơ cây nến vào đống củi và quạt lửa bằng cái tạp dề của bà. Lily ngồi trên giường xem bà làm.
“Hỡi các công cụ và cần gạt nước…” Cuối cùng bà người máy già lẩm bẩm nói khi lửa đã bén. “Cháu không cần phải để tâm đến mấy lời nhảm nhí của bà già lẩm cẩm hay lo xa này. Sáng mai khi cháu xuống nhà, bà sẽ làm cho cháu món bánh nướng ngon lành ăn với mứt, đúng loại cháu thích, và chúng ta sẽ tán gẫu một trận ra trò nhé.”
“Cảm ơn bà Rust, cháu xin lỗi vì đánh thức bà lúc muộn như thế này, Cháu hy vọng bà sẽ ngủ ngon.”
“Cháu cũng thế nhé, hổ con Lily của bà. Cháu cũng thế nhé.” Bà Rust đặt cây nến bên cạnh giường nó và lui ra ngoài. Lily kéo chăn lên quá đầu gối và ngồi lắng nghe tiếng khớp kêu lách cách khi bà bước đi dọc hành lang.
Lát sau, khi đã thay bộ váy ngủ, Lily chạm vào vết sẹo trắng dài trên ngực mình. Một vết cắt do mảnh kính chắn gió gây ra trong vụ tai nạn. Dấu tích đã mờ nhạt dần theo năm tháng, giống như những kỷ niệm về mẹ, nhưng đôi khi nó vẫn cảm thấy nhát cắt sắc lẹm ấy, và giờ đây, khi cha cũng đã ra đi, những kỷ niệm mà nó từng cố gắng rất nhiều để quên đi lại một lần nữa dậy sóng trong lòng, giày vò cồn cào trong cái bụng rỗng của nó.
Nó xua những ký ức ấy đi và ngẫm nghĩ về những lời bà Rust nói lúc nãy. Madame đang tìm gì trong đồ đạc của cha? Và nó có thể làm gì trong chuyện này? Những ý nghĩ mới nhen nhóm này không dễ chịu chút nào, và nó quá đói, quá kiệt quệ để có thể suy nghĩ sâu xa hơn. Nó chưa được ăn gì kể từ bữa sáng nay. Thật kỳ quặc khi nghĩ rằng chiều nay nó vẫn còn đang ở trường.
Nó liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt cạnh giường. Một giờ ba mươi phút. Phía bên dưới các kim đồng hồ, một chú cừu bé xíu khảm ngà đang nhảy qua hàng rào. Cha đã thiết kế chiếc đồng hồ này tặng nó và nó thấy mình đang đếm cừu, cố lờ đi tiếng kêu vo vo trong đầu khi nhắm mắt và trôi vào một giấc ngủ chập chờn, tràn đầy hình ảnh của những gã đàn ông mắt bạc và những cây gậy chống với tay cầm hình đầu lâu.