← Quay lại trang sách

Chương 7

Buổi sáng sau hôm trở về nhà, Lily thức dậy thấy tuyết đang rơi mau và nhanh. Nó mặc chiếc áo khoác mùa đông của mình vào để đi dạo quanh khu đất Hai chiếc xe lạ chạy bằng hơi nước đang đỗ ở lối vào. Một là chiếc Rolls-Royce Phantom với tài xế là người máy và biển số xe ghi SILVERFISH, chiếc còn lại là xe bốn bánh nhỏ có ống khói màu đen với kích thước chỉ lớn hơn một cái mũ chóp cao. Cả hai chiếc xe đều chẳng có chút gì liên quan tới cha.

Giữa những thân cây phía xa, nó thoáng thấy hai bóng người đang đứng. Nó nhận ra họ ngay tức thì, đó chính là những người máy khác của cha: ông Wingnut và cô Tock. Đứng sững như hai bức tượng với que cời than trên tay và xe cút kít bên cạnh, họ đang dần bị phủ kín bởi tuyết. Vì lý do quái quỷ gì mà họ lại ở ngoài trong thời tiết này? Và còn bị hết cót nữa chứ - họ sẽ bị ăn mòn mất! Nó hớt hải chạy tới cửa sau và bổ nhào vào bếp tìm bà Rust.

Một cái bếp lò bằng sắt làm âm căn phòng cùng với mùi thơm của những chiếc bánh quy vừa được nướng chín, và bà đầu bếp người máy đang khe khẽ hát ngân nga một mình, lách cách đánh bông trứng trong chiếc bát to với dụng cụ đánh trứng gắn tay. Một dãy những dụng cụ thay thế tay của bà sáng lên chỗ những chiếc móc gắn dọc tủ bát, nào là phới, rây, xoong, thìa, dao cắt cá, mỗi một món đều được sử dụng thường xuyên và sáng bóng cả lên.

“Tại sao ông Wingnut và cô Tock lại hết cót ở trong vườn thế ạ?”

“Cháu dậy sớm thế.” Bà Rust nói, tảng lờ câu hỏi của nó.

“Cháu ngủ không ngon lắm, thế nên cháu quyết định đi dạo.” Lily vỗ hai bàn tay đeo găng vào nhau cho đõ rét. “Bà nói cho cháu biết đi.”

Bà Rust buồn rầu. “Madame sai họ đi dọn lá ngày hôm qua và họ bị bất động khi đang làm dở công việc, bà ta không chịu lên dây cót cho họ. Bà ta nói việc của bà ta không phải là lẽo đẽo đi quanh mấy người máy vô dụng để trông chừng họ làm việc. Bà ta chỉ lên dây cót cho bà để bà nấu nướng, và cả Đội trưởng Springer để đưa đón bà ta đến nhà ga. Trước đó, bà ta còn nhốt ông ấy dưới tầng hầm.”

Mắt Lily ngân ngấn nước. Nó hỏi: “Chúng ta không thể giúp họ sao ạ?”

“Bà nghĩ là không được, cháu yêu ạ.” Bà người máy già lắc đầu. “Madame cầm hết các chìa khóa lên dây cót của tất cả người máy trong nhà ngay khi cha cháu vừa đi khỏi.”

“Mới có một ngày thôi, cha vẫn có thể quay trở lại và khiến mọi thứ tốt hơn. Đúng không ạ?” Đầu nó đau nhói khi nghĩ về điều ấy.

“Có lẽ đó là việc chúng ta phải làm.” Bà Rust thở ra một tiếng nặng nề. “Bà biết cuộc đời đôi lúc có thể đau khổ, hổ con của bà ạ. Nhưng hãy nhớ, nêu cháu không thể thay đổi những gì đã diễn ra hôm nay, thì cháu phải chờ đợi thời cơ, cho tới khi cháu đủ mạnh mẽ để chiến đấu vào ngày mai.” Bà đặt cái bát sang bên cạnh và chìa ra một khay đựng bánh quy. “Đây, cháu hãy ăn một chiếc bánh quy hạnh nhân đi. Bà đã làm chúng theo công thức đặc biệt để làm ấm cái bụng của cháu đây.”

“Cảm ơn bà.” Lily cầm chiếc bánh trong bàn tay đeo găng của mình và cắn một miếng. Chiếc bánh quy có vị ngon tuyệt, nhưng… Ôi, nóng quá đi mất! Nó hít lấy hít để không khí qua kẽ răng, tay múa may trước mặt.

“Hỡi hơi nước và thép!” Bà Rust la oai oái. “Bà không nhận ra là chúng vẫn còn nóng giãy, là vì mấy ngón tay chống nhiệt này này! Nhưng mà cứ từ từ, cháu yêu, rồi cháu sẽ thấy đỡ đau thôi. Nếu cháu cho phép, ta cũng muốn nói rằng cháu sẽ như vậy về chuyện của cha cháu.” Bà đặt khay bánh quy sang bên cạnh. “Tốt nhất chúng ta nên để dành mấy cái bánh quy này sau bữa sáng.”

“Vâng.” Lily nói. “Nên như thế ạ.” Nó co mình ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi và đặt chân lên cái ghi sắt để làm ấm đôi bốt. Con bé cố gắng không chú tâm tới số phận của những người máy khác hay số phận của Malkin, hoặc số phận của cha - thật khó để làm điều ấy, nhưng có gì đó ở căn phòng này khiến nó cảm thấy an toàn trước sự xấu xa của thế giới bên ngoài. Phải chăng là vì có bà Rust? Bà thật quá nồng hậu và bà hiểu mọi điều nó đang phải trải qua. Không giống như Madame. Nếu phải đoán ai là người có cảm xúc trong hai bà, Lily biết nó sẽ chọn ai.

Bà Rust hoán đổi dụng cụ đánh trứng gắn tay, lấy cái phới treo trên tủ bếp, gắn nó vào vị trí. “Hỡi đồng hồ đếm giờ và con quay!” Bà kêu lên. “Bà quên béng mất - Madame Verdigris muốn gặp cháu ở phòng khách ngay sau bữa sáng mà.”

Lily nuốt khan. Cứ như thể nó bị triệu tập vì nghĩ xấu về Madame vậy. “Cháu không hiểu bà ta muốn gì?” Nó hỏi.

Bà Rust nhún vai vẻ lo lắng. “Với tất cả tấm lòng đang chạy tích tắc của bà, bà cũng chẳng biết nữa. Bà ta gọi luật sư và một người nào đó nữa tới, bà nghĩ điều ấy thật kinh tởm. Cha cháu chỉ vừa mới mất tích chưa đầy một ngày. Cái cách mà bà ta đang làm với cháu cứ như là họ đã biết rằng cha cháu đã chết chứ không phải là… Bà lí nhí. “Động cơ hơi nước và ống khói ơi, bà xin lỗi… Bà không cố ý..

“Không sao đâu mà, Rusty*.” Lily cắn móng tay và hít một hơi để kiềm chế làn sóng đau thương dữ dội khác đang dậy lên trong lòng. “Sao bà không kể cháu nghe chuyện gì khác đang diễn ra nhỉ?”

Bà người máy già lấy cái ấm đun nước trên bếp xuống và đổ nước vào ấm trà để làm nóng nó. “Hôm nay bà đúng là lẩm cẩm.” Bà than vãn khi xúc trà cho vào trước khi đổ đầy nước sôi vào ấm.

“Từ khi Madame lên quản lý, bà ta đã chõ mũi vào công việc của mọi người. Bà ta cho rằng cha cháu có giấu thứ gì đó quý giá trong nhà.” Bà Rust đặt vài cái bánh ngọt lên trên bếp, ấn chúng dẹt xuống bằng cái tay gắn phới của mình. “Thậm chí bà ta còn tra vân cả Đội trưởng Springer, cô Tock và ông Wingnut sáng hôm qua nữa. Bà đoán là họ chẳng hay biết điều gì. Đó là lý do vì sao bà ta để cho họ hết cót.”

“Nhưng bà thì biết điều gì đó ạ?” Lily nói.

“Cơ cấu cam lò xo và kem lạnh ơi! Bà không thể nói thẳng ra được.” Bà Rust nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng khi sột soạt lấy bánh và phết bơ lên mặt dưới màu nâu của từng chiếc. “Cha cháu làm rất nhiều thứ, nhưng bà nghĩ chẳng có thứ gì trong số đó đủ giá trị để khiến ông ấy biến mất như vậy.” Bà đặt đĩa bánh trước mặt Lily. “Ăn hết đi, hổ con của bà. Cháu không muốn đổi mặt bà ấy trên gác với cái dạ dày trống rỗng đâu.”

Lily mở nắp hũ mứt ra và múc một ít mứt phết lên chiếc bánh còn đang ấm. Nó cảm thấy thật may mắn vì được chăm sóc như thế này, nhất là khi nghĩ tới cách mà mọi người khác ở đây đã và đang bị đối xử ra sao. Nếu cha còn ở đây, ông sẽ ngăn chặn điều này, nhưng mà ông không thể, và dường như những bí mật của ông là nguồn cơn chính dẫn đến cơ sự này.

⚝ ✽ ⚝

Nửa tiếng sau, khi Lily tới phòng khách, nó thấy Madame đã có mặt cùng với ông Sunder, một luật sư già dặn kính nghiệm đến từ Công ty Rent và Sunder.

Một người đàn ông nữa cũng có mặt, ông ngồi ở mép ghế với cái mũ đặt trên đầu gối. Khuôn mặt vuông chữ điền đẹp trai của ông nhìn có vẻ mỏng hơn và góc cạnh hơn lần cuối cùng nó nhìn thấy ông, nhưng khuôn mặt ấy sáng bừng lên ngay tức thì khi thoáng nhìn thấy nó. “Lily.” Ông kêu lên. “Con đây rồi.”

“Giáo sư Silverfish!” Lily ngoác miệng cười.

“Ừ, ta đây.” Người cha đỡ đầu của nó đứng dậy và trao cho nó cái ôm như của một con gâu to lớn kềnh càng. “Con dạo này lớn quá. Con còn giữ mấy món đồ chơi bằng thiếc ta mua tặng chứ?”

Nó lắc đầu. “Con e rằng chúng đã hỏng rồi ạ.”

“Sao mà hỏng?”

“Con đã tháo rời chúng ra để xem nguyên lý hoạt động của chúng.”

Giáo sư Silverfish cười lớn. “Đúng là tâm đầu ý hợp với ta.” Ông lùi lại và nháy mắt, và Lily nghe thấy có tiếng tích tắc vang ra từ ngực ông. “Nhân tiện…” Giáo sư nói. “Ta e rằng dạo này mình không được khỏe, Lily ạ.”

Thật cẩn trọng, ông mở mấy chiếc cúc áo khoác, để lộ ra một cục thiết bị kim loại gắn trên chiếc áo sơ mi. Các ống từ thiết bị này chạy xuyên vào ngực của ông.

“Không sao hết.” Ông trấn an khi thấy ánh mắt kinh hoàng của nó. “Thiết bị này hoàn toàn vô hại. Đây chỉ đơn thuần là mẫu tim ghép thử nghiệm hoạt động theo nguyên lý đồng hồ mà thôi. Nó giữ cho ta không bị nghẻo củ tỏi.” Giáo sư Silverfish luồn tay vào mái tóc của mình. “Dĩ nhiên là nó cần lên dây cót rất nhiều giống như đổi với những người máy vậy, biết làm sao được! Và điều này nghĩa là, xét theo nhiều phương diện thì ta đã thành kẻ tàn tật. Ta không thể hoạt động bình thường như trước kia nữa. Nhưng mà, ta vẫn đang cố gắng hết sức. Và ta đã tới gặp con, Lily à, trong giờ phút khó khăn này.”

“Cha con chưa từng nói với con rằng bác bị ốm nặng thế này.” Lily nói. “Con chỉ nghĩ bác đi đâu đó.”

Khuôn mặt của Giáo sư Silverfish chùng xuống. “Ừ, mấy năm nay ta nhớ cha con lắm, nhớ tất cả mọi người. Nhưng vì sức khỏe, ta phải đi tới những vùng đất ấm áp hơn. Vì cái này.” Ông vỗ vào cỗ máy kỳ cục trên ngực. “Ta chỉ ước sao mình đã có thể ở đây bên con, cùng con vượt qua tất cả mọi chuyện… sự ra đi của mẹ con… và giờ John lại biến mất… Ta nghe nói con đã được đưa ra khỏi trường.” Ông ngập ngừng.

Lily hít vào một hơi thật sâu. Nó mừng là giáo sư đã ngừng nói, những điều ông nói và cái thiết bị kinh khủng kia chỉ khiến nó cảm thấy tệ hơn mà thôi.

Giáo sư Silverfish dường như cũng cảm nhận được sự khó chịu của nó.

“Ta xin lỗi.” Ông nói. Ông đóng cúc áo lại, bịt bớt tiếng tích tắc của cái thiết bị, và ông hít thở một hơi dài trước khi ngồi xuống, mặt co rúm lại vì đau.

Madame Verdigris suốt từ nãy vẫn thì thào bàn bạc với ông Sunder, ho lên một tiếng đầy ý tứ. “ Bien *.” Bà ta nói. “Chúng ta cũng nên bắt đầu tiến hành thôi nhỉ.”

“Dĩ nhiên rồi.” Giáo sư Silverfish gật đầu. “Lily, sao con không ngồi xuống nhỉ?”

Lily ngồi lún vào chiếc ghế bành bọc da cũ kĩ của cha đặt ở giữa phòng và theo dõi ông Sunder ngồi xuống đối diện nó trên chiếc ghế sô pha. Ông lấy ra một thếp giấy tờ từ chiếc cặp tài liệu trên đùi mình và xào xáo chúng lại với nhau rồi đặt lên trên mặt bàn trước mặt.

“Hartman ạ, kể từ lúc cha cháu bị mất tích ngày hôm qua, có một vài cách thức đang được đưa ra để cân nhắc… Ông ấy có để lại một lá thư cho chúng tôi… nói về tài sản của cháu… trong trường hợp có gì bất trắc xảy ra với ông ấy… Tôi sẽ đọc lá thư cho cháu nghe bây giờ.”

Ông Sunder lấy ra một chiếc kính kẹp mũi và lau chùi nó bằng chiếc khăn tay châm bi. Lily chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng nó chỉ nghe thấy tiếng tích tắc nhè nhẹ phát ra từ cái máy tim của Giáo sư Silverfish và tiếng thở của Madame khỏa lấp không gian yên lặng. Cuối cùng, ông Sunder đẩy chiếc kính lên sống mũi và bắt đầu đọc.

“Tôi, John Hartman… hoàn toàn khỏe mạnh và minh mẫn, tại đây tôi xác lập những điều mình mong muốn về tương lai của con gái tôi là Lily Grace Hartman…”

Những lời lẽ lạnh lùng của ông vang khắp căn phòng, nghe không giống lời nói của cha chút nào. Lily ngân ngân nước mắt, hết nhìn giáo sư rồi lại nhìn sang Madame Verdigris đang nân ná bên bậu cửa sổ; nét mặt nhìn nghiêng giống diều hâu của bà ta đen như mặt trang sức chạm đá nổi, được bo viền bởi các đường nét trên chiếc khăn quàng. Madame quay lại và nói với ông luật sư một cách sốt ruột: “Chúng tôi biết cái này rồi, ông chuyển đến đoạn quan trọng đi.”

“Có lẽ cháu gái đây muốn được…”

“Tôi nói là đi vào chi tiết đi.”

“Được thôi.” Ông Sunder ho một tiếng ngại ngùng. “Các điều khoản… Tất cả các sáng chế, các thiết bị và tài sản được ủy thác cho Lily, người sẽ trở thành chủ sở hữu vào sinh nhật lần thứ mười tám… Ông Hartman đã ước định rằng cho tới thời điểm đó, Madame Verdigris sẽ là người giám hộ được chỉ định… và, ừm, người được ủy thác trông nom các sáng chế… sẽ được chỉ định bởi tôi… và bởi cha đỡ đầu của con gái tôi một cách không chính thức.”

“Thế còn về bà Rust thì sao ạ?” Lily hỏi. “Con cứ nghĩ cha sẽ chỉ định bà ấy làm người giám hộ của con chứ?”

“Lily nói phải đấy.” Giáo sư Silverfish nói. “Và còn cả về những người máy khác đang làm việc cho John nữa, Đội trưởng Springer này, cô Tock và ông Wingnut nữa, ông ấy chắc cũng phải lập một số điều khoản liên quan tới họ chứ?”

Ông Sunder lật giở qua vài trang giấy, môi ông chuyển động khi lẩm nhẩm đọc các con chữ. Cuối cùng, ông lật lại mặt sau những tờ giấy ấy như thể hy vọng sẽ tìm được điều gì đó ở mấy mặt giấy trông tron ấy. “Tôi e rằng không có gì, thưa cô, thưa ông… Phía dưới cặp kính, đôi mắt ông bồn chồn hướng về phía Madame. “Có vẻ như không có điều khoản nào liên quan tới các máy móc trong, ờ… trong văn bản này.”

Từ trong chiếc ghế của mình, Giáo sư Silverfish rướn người về phía trước. “Thưa ông, ông không nghĩ rằng điều ấy là kỳ quặc sao?”

“Theo kinh nghiệm của tôi thì không.” Ông Sunder trả lời.

“Chà.” Giáo sư Silverfish nói. “Tôi thì lại thấy vậy đấy.”

“Con cũng vậy.” Lily nói. “Cha yêu những người máy của ông nhiều như yêu con và mẹ con vậy. Họ thực sự là một phần của gia đình này. Đặc biệt là bà Rust. Sau khi mẹ qua đời, bà Rust chính là người chăm sóc cho con. Con nghĩ ít nhất thì cha cũng phải nghĩ tới bà.”

“Khi cái chết đang lởn vởn trong tâm trí thì con người thường không xử sự như bình thường, Hartman ạ.” Vị luật sư nói.

Tim Lily như nhảy lên trong lồng ngực nó. “Vậy là ông thực sự nghĩ cha cháu đã chết?”

“Không hề.” Ông Sunder thốt lên. “Tôi chỉ đơn giản là đưa ra giả thuyết vậy thôi… Ý tôi là cho tới khi ông ấy được tìm thấy… hay cho tới khi người ta chính thức thông báo ông ấy đã chết, ừm… Là như vậy…” Ông lại bồn chồn xào xáo đống giấy trong tay mình. “Dù sao thì, Lily Hartman ạ, nêu cháu hiểu bất cứ điều gì liên quan tới luật pháp…”

“Và vì cháu mới chỉ là une enfant *.” Madame ngắt lời ông. “Chúng ta không thể kỳ vọng là cháu sẽ hiểu.”

“Vâng, đúng vậy.” Ông Sunder tiếp tục. “Thì cháu sẽ biết rằng máy móc không có được quyền giống như con người chúng ta… Ông nhìn sang Madame một lần nữa cầu cứu. “Ví dụ như, máy móc không được phép sở hữu hay chịu trách nhiệm về một chiếc xe chạy bằng hơi nước, hay khí cầu, hay một đứa trẻ. Những điều mà một người lớn có trách nhiệm có thể đảm trách sẽ bị cấm đối với máy móc bởi họ thiếu trí thông minh, cá tính, vân vân và vân vân…”

“Đó là lý do vì sao cha cháu chọn ta làm người giám hộ của cháu.” Bà Verdigris nói thêm vào.

“Thật sao ạ?” Lily hỏi giáo sư.

“Ta e là vậy.” Ông nói. “Ta chưa bao giờ nghĩ tới khía cạnh pháp luật này cả.”

“ Bien *. Thế là đủ rồi.” Madame đặt tay lên phần tựa đầu của chiếc ghế bành mà Lily đang ngồi. “Hãy để ông Sunder nói nốt, ông ấy là một con người bận rộn. Ông Sunder, ông hãy nói cho Lily nghe về vấn đề khác mà chúng ta đã thảo luận đi…”

“Vâng, thưa bà, nhưng vấn đề này khá nhạy cảm, có nên chăng là tôi nói chuyện riêng với những người lớn trước đã?”

Lily nhìn giáo sư nài nỉ. “Tôi nghĩ…” Ông nói. “Nếu điều ấy có liên quan tới quyền lợi của Lily thì con bé nên có mặt. Chúng ta phải tôn trọng…”

“ D’accord *.” Bà quản gia ngắt lời ông. “Ông có thể nói trước mặt con bé, ông Sunder ạ. Tôi cho rằng giáo sư nói đúng, giữa chúng ta không nên có bí mật nào hết.” Bà ta túm vào vai của Lily và siết nó một cái đau điếng.

“Được rồi.” Ông Sunder vuốt vuốt mấy sợi tóc bóng bẩy trên đầu mình để câu giờ. “Thưa bà và quý cô đây, thưa Giáo sư Silverfish… là do các dự án của Giáo sư Hartman, tài sản đã bị dồn thành số nợ đáng kể trong nhiều năm. Số nợ này trị giá nhiều hơn cả cổ phần và các sáng chế của ngài ấy.”

“Chính xác thì ý ông là gì?” Giáo sư Silverfish hỏi.

“Ý tôi là số tiền còn lại không đủ chi trả để Lily có thể giữ hoặc ở lại ngôi nhà này.”

“Cháu thấy chưa?” Madame nói với Lily. “Đây là điều ta lo sợ.”

Giáo sư Silverfish lắc đầu. “Tôi không tài nào hiểu nổi. Không thể có chuyện như vậy được. Chắc John phải bán các sáng chế của ông ấy chứ? Nếu tình hình quá tệ, ông ấy đã phải làm mọi điều trong khả năng của mình để đảm bảo cuộc sống cho Lily.”

“Có lẽ Giáo sư John không thận trọng như ngài tưởng, thưa ngài.” Ông Sunder tháo kính xuống khỏi sống mũi và lau chùi nó lần nữa một cách thô bạo bằng cái khăn tay của ông. “Ông có lời khuyên nào dành cho chúng tôi chăng?” Madame hỏi.

Ông Sunder nhìn mông lung giữa Lily và Madame, ánh mắt ông nấn ná một chút ở Madame. “Lời khuyên của tôi dành cho cháu, Hartman ạ… và cho người giám hộ của cháu… là hãy bán đi tất cả mọi thứ có giá trị… máy móc, thiết bị, và nêu được thì cả ngôi nhà này nữa.”

“Ông không thể làm thế.” Lily nói. “Chúng là những tài sản của cha. Của gia đình cháu.”

“Dường như chúng ta không có lựa chọn nào khác.” Madame Verdigris nói với nó đầy dứt khoát.

Lily không thể tin nổi điều này. Luôn luôn có một lựa chọn đúng không? Chẳng phải đó là điều mà mọi người hay nói sao? Giá mà nó có thể thuyết phục được họ…

Nhưng rồi nó nhìn thấy biểu cảm cam chịu của giáo sư và khuôn mặt nghiêm nghị của vị luật sư. Nó quay lại và bắt gặp nụ cười thoáng chút tự mãn trên môi Madame, và sửng sốt nhận ra người phụ nữ xấu xa này giờ đang nắm giữ cuộc đời của nó.

⚝ ✽ ⚝

Sau cùng, khi Madame tiễn ông Sunder ra cửa, Lily kéo Giáo sư Silverfish lại gần.

“Xin bác đừng để con lại một mình với bà ta.” Nó van nài.

Mặt giáo sư chùng xuống. “Ta xin lỗi, Lily. Ta không thể làm được gì. Đó là di nguyện của cha con và ngay lúc này, ta không nghĩ sẽ khôn ngoan nếu phản đối nó, mặc dù thực tình ta cũng không cảm thấy Madame Verdigis hoàn toàn đáng tin cậy.”

Lily lắc đầu. “Bà ta không đáng tin chút nào.” Lily nói. “Bà Rust đã nói cho con nghe mọi điều về bà ta, về cách mà bà ta cố tình để mấy người máy hết cót ngày hôm qua, và bà ta đã lục lọi các giấy tờ của cha khi cha đi vắng nữa.”

“Thật sao?” Giáo sư Silverfish kinh ngạc, “Ừ, đó có vẻ không phải là việc bà ấy nên làm.”

“Không hề.” Lily đồng tình. Nó lấy chiếc áo khoác của ông xuống khỏi mắc và giúp ông mặc chiếc áo một cách khó nhọc, rồi nó giúp cài hàng cúc ngay bên trên trái tim máy kềnh càng của ông.

Giáo sư Silverfish đội mũ lên, vỗ vành mũ cho tới khi nó yên vị trên đầu ông. “Nếu con muốn…” Cuối cùng ông nói. “Ta sẽ sắp xếp để lưu giữ lại những món đồ của John ở Hiệp hội Chế tạo máy. Ta chắc đó là điều ông ấy mong muốn, để giúp cho những nhà nghiên cứu khác tạo ra được những cỗ máy mới. Nhưng chỉ khi con hạnh phúc với quyết định ấy mà thôi, được chứ Lily?”

“Con hạnh phúc với điều ấy.” Lily nói. Họ đã tới cửa chính, và nó nhìn chằm chằm vào cái lưng thẳng đơ như khúc gỗ của Madame. Bà đang đứng trên lối đi và vẫy chào vị luật sư khi ông tất tưởi chui vào chiếc xe chạy bằng hơi nước bé tí màu xám của mình.

“Tốt lắm.” Giáo sư xoa tóc Lily và bước ra ngoài trời lạnh. “Ta muốn con làm một điều nữa cho ta. Ta muốn con đề phòng người giám hộ của con và báo cho ta biết mọi động thái của bà ta.” Ông lấy ra một chiếc thẻ từ túi áo mình và ấn vào tay Lily, khép những ngón tay của nó lại quanh chiếc thẻ.

Trân trọng gửi tới từ

GIÁO SƯ SILVERFISH

Người chế tạo ra

NGƯỜI VÀ THÚ MÁY TỐT NHẤT

Số 9, Đường Bờ Sông, Chelsea

“Đây là địa chỉ mới ở London của ta, con có thể viết thư hoặc đánh điện tín bất cứ lúc nào để báo cho ta biết về tình hình của con. Và tất cả những chuyện khác nữa, bất kỳ thứ gì con cần…” Ông ho hắng một tiếng gượng gạo. “Ta thành thực xin lỗi vì đã quá lâu chúng ta không liên hệ gì. Ta chỉ vừa mới trở về Anh thì nghe được tin dữ này và ta cảm thấy nhất thiết phải tới thăm con.”

“Con rất mừng là bác đã tới.” Nó ôm ông thêm lần nữa. “Con thực lòng ước giá mà bác và cha con không mất liên lạc với nhau.”

“Ừ, thực sự đó là điều dễ hiểu. Trước khi cha con rời London, chúng ta đã có tranh cãi với nhau.”

“Về cái gì cơ ạ?”

“Ồ, chủ yếu là vì công việc thôi. Và vì bị ốm nên ta cũng không đến dự đám tang của mẹ con được, ta nghĩ ông ấy không thể tha thứ cho ta vì điều đó.” Giáo sư Silverfish bước đi khi nhìn thấy Madame Verdigis đi lên các bậc thang của cổng vòm. “Nhưng giờ chúng ta không có thời gian để nói về chuyện ấy. Lần tới khi đến London con phải tới thăm ta đây nhé và ta sẽ kể cho con nghe.” Ông khoanh tay phía ngoài cỗ máy đang tích tắc kêu trong ngực mình. “Được rồi. Ta e rằng mình phải đi rồi, có những thứ ta phải làm cho sức khỏe của mình. Ta thật lòng hy vọng họ sẽ tìm thấy cha con, Lily ạ. Nếu con cần lời khuyên hay gặp bất cứ rắc rối nào khác với bà ta…” Ông gật đầu về phía Madame. “Thì con phải liên lạc với ta ngay nhé.”

“Cảm ơn bác, con sẽ làm như vậy. Và con cũng sẽ giữ thứ này thật kĩ.” Lily thả cái thẻ vào túi áo của nó.

“Ta biết con sẽ làm điều ấy.” Giáo sư cúi xuống hôn vào trán nó trước khi sải bước ra khỏi trang viên. Khi đi qua Madame, ông thậm chí chẳng thèm nghiêng mũ chào bà ta.

“Có vấn đề gì vậy?” Bà ta hỏi, nhưng Lily vụt qua bà ta và chạy tới cổng vòm. Nó nhìn người cha đỡ đầu của mình chui vào chiếc xe Roll-Royce Phantom chạy bằng hơi nước của ông. Hy vọng cuối cùng của nó đang rời đi mà không có nó. Khi đã ngồi yên vị trên ghế giáo sư quay lại vẫy tay nhanh chào tạm biệt nó, rồi ông ra hiệu cho tài xế người máy của mình và họ lái xe đi, tạo ra những vệt dài trên nền tuyết dày.