← Quay lại trang sách

Chương 8

Chiều hôm ấy ở ngôi làng, mọi thứ đều yên ắng.

Tuyết đã rơi cả ngày nay, từng đợt tuyết rơi dày lấp kín những con phố. Robert chỉ có một khách hàng duy nhất ghé qua Cửa hiệu Đồng hồ của nhà Townsend, đó là bà Chivers, một bà già bị điếc sống trong làng, bà khó nhọc lội qua lớp tuyết dày đến đầu gối trong bộ đồ len mùa đông, mang theo chú chim hoàng yến bằng máy của mình cùng với chiếc chìa khóa lên dây cót nhỏ xíu độc đáo. Con chim máy đã ngừng hoạt động và không còn líu lo hót được nữa. Robert kiểm tra nó, rồi bà nhăn nhó và nghiến răng kèn kẹt khi nghe cậu nói rằng có thể sẽ mất vài ngày thì cậu hoặc ba mới có thể sửa chữa được, bởi các bộ phận không về kịp do thời tiết xấu.

Sau đó, trong khi ông Thaddeus bận rộn làm việc trong xưởng, Robert quay sang tính toán sổ sách. Nhập thêm những dãy số vào trong sổ đòi hỏi cậu phải tập trung từng li từng tí, và nhiều giờ trôi qua trong một biển những tiếng tích tắc, cho tới khi, cậu cũng chẳng để ý, rằng ánh sáng của một ngày tháng Mười một đang tắt dần đi.

Khi dãy đồng hồ nằm trong hộp điểm bốn tiếng, cậu đóng sổ cái lại và với tay lấy chiếc đèn dầu ở mép quầy. Cậu nhấc cái ống thủy tinh của chiếc đèn ra rồi đánh một que diêm và châm vào bấc đèn, sau đó đặt lại ống thủy tinh và nhìn ánh sáng ấm áp của ngọn đèn lan tỏa khắp căn phòng, hắt bóng phản chiếu lên mặt những chiếc đồng hồ.

Một chuyện động làm cậu chú ý. Một người đàn ông mỏng dính trông có vẻ quái dị đang đứng lặng lẽ ở ngưỡng cửa, đôi mắt ông ta giấu sau vành của chiếc mũ chóp cao. Tiếng chuông của những chiếc đồng hồ lúc nãy chắc hẳn đã át đi tiếng ông ta bước vào, vì Robert không nghe thấy tiếng chuông cửa rung và có khi cậu đã nguyền rủa con người đột ngột xuất hiện ấy.

Người đàn ông gầy gò dựng cây gậy chống bóng bẩy của mình vào chỗ để ô và rời tay khỏi cái tay nắm có hình đầu lâu bạc.

Phía bên ngoài cửa hàng, gã đàn ông với bộ râu màu hung đỏ gặp sáng hôm trước lọt vào tầm nhìn của cậu. Robert nhìn thấy hắn dừng lại và tựa tâm lưng rộng trong chiếc áo len vào lớp kính cửa sổ khắc axit. Ngay lúc này, hắn đang châm một điếu xì gà to và hướng mắt nhìn xuống con phố.

Người đàn ông gầy gò khom mình về phía trước, xem xét mấy cái đồng hồ ở gian trung bày của cửa hàng. Ông ta hắng giọng, tháo găng tay ra và dùng đầu ngón tay phủi lớp tuyết đang tan chảy ở vạt trước chiếc áo khoác dài. “Buổi tôi tốt lành, cậu chủ Townsend, cậu có một nơi khá đấy chứ nhỉ.”

“Chúng tôi tự hào về nơi này, thưa ngài.”

“Đúng là cậu nên tự hào thật.” Người đàn ông kéo chiếc mũ chóp cao về đằng sau và bóng chiếc mũ không còn che khuất gương mặt ông ta nữa. “Tên tôi là Roach.” Robert há hốc mồm kinh ngạc, vì đôi mắt của ông ta cũng là gương giống hệt gã đàn ông râu màu hung đỏ kia.

Ngài Roach cười lớn. “Sao vậy, cậu nhóc? Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người lai sao?”

“Kkk… không ạ. Ý cháu là… cháu mới chỉ gặp người bạn ngoài kia của ngài thôi.” Robert lắc đầu và bất giác đưa tay lên sờ má mình. “Có… có chuyện gì đã xảy ra với ngài vậy ạ?”

“Tò mò quá nhỉ, cậu nhóc?” Đôi mắt không mí của ngài Roach chẳng chớp một cái nào. Hai con ngươi bạc phản chiếu trọn vẹn căn phòng trên khắp bế mặt của chúng. Không tỏ rõ bất kỳ biểu cảm nào. “Bạn của ta và ta đã bị mù trong một trận đánh. Chủ nhân đã cứu chữa cho chúng ta.”

“Ồ.” Robert cảm thấy những sợi tóc đằng sau gáy cậu đang dựng đứng lên.

Ngài Roach liếc nhìn cậu. “Nếu cậu nhóc nghĩ rằng bọn ta trông xấu xí, thì cậu nên nhìn tên chiến binh kẻ thù của bọn ta.”

“S-sao… có chuyện gì xảy ra với người đó ạ?”

“Ta chỉ nói đơn giản là hắn đã mất đầu.”

Robert nuốt khan và ngài Roach cười lớn.

“Dĩ nhiên, chúng ta sẽ không phải tham chiến nêu những người máy đảm trách được việc đó, nhưng chúng quá ngu ngốc.”

Máu Robert sôi sục trước lời dối trá ấy, cậu biết người máy không thể giết người, điều ấy chẳng liên quan gì tới việc họ ngu ngốc hết.

“Và giờ ta cần phải nói chuyện với chủ của cậu, người thợ làm đồng hồ.” Ngài Roach nói.

Robert nhận ra mồm cậu đang há hốc và cậu vội ngậm mồm lại. “Cháu e rằng ba cháu đang bận. Ngài đang tìm thứ gì đó đặc biệt sao ạ?” Cậu có một linh cảm khủng khiếp rằng cậu biết chính xác người đàn ông này đang tìm kiếm thứ gì.

“Vậy ra người thợ làm đồng hồ chính là cha của cậu?” Đôi mắt gương của ngài Roach lóe sáng. “Chắc hẳn cậu có một vài ý tưởng cho vấn đề cáo kiếc của bọn ta chứ?” Ông ta làm điệu bộ với đôi găng tay màu đen của mình, ám chỉ đến gã bạn đang đứng bên ngoài. “Cậu đã gặp bạn ta, ngài Mould, ở trên phố sáng ngày hôm qua và đã thật tử tế cung cấp cho anh ta vài thông tin về con thú máy chúng ta đang tìm. Chỉ có điều, thông tin của cậu hóa ra là sai. Giờ chúng ta đang tự hỏi liệu cậu còn biết thêm điều gì nữa chăng.”

“Có phải ngài được cảnh sát cử tới?”

“Chính xác là vậy, cậu nhóc ạ.” Ngài Roach cười lảng tránh, dù cặp mắt của ông ta vẫn lạnh lùng như trước. “Một đơn vị cảnh sát cực kỳ bí mật. Ngài Mould nghĩ rằng cậu có thể giúp đõ bọn ta thêm bằng việc trả lời vài câu hỏi nếu bọn ta thẩm vấn cậu.”

Robert như nuốt phải thứ gì đó khô khốc, gai góc vào trong cổ họng. “Cháu e rằng cháu không thể giúp được gì cho các ngài. Cháu đã nói cho bạn của ngài biết mọi thứ cháu nhìn thấy.”

“Có thể cậu đã làm vậy, mà cũng có thể là không.” Khóe miệng của ngài Roach méo mó thành nụ cười mỉm. “Có thể bọn ta sẽ không bao giờ biết trừ khi sử dụng một chút áp lực nho nhỏ.” Ông ta cầm con chim hoàng yến bằng máy của bà Chivers trên quầy lên và dùng ngón tay xương xẩu của mình gõ vào mặt nó.

“Ngài Mould có một cách rất độc đáo để đối phó với những kẻ từ chối trả lời những câu hỏi của bọn ta. Anh ta có những phương pháp khiến những kẻ đó mở miệng.” Ngài Roach gí mặt con chim hoàng yến vào góc sắc của bàn trưng bày.

Một tiếng RẮC phát ra từ con chim hoàng yến chạy bằng bộ máy của đồng hồ.

Và ngài Roach gí mạnh hơn cho tới khi mặt của con chim méo mó thành một mớ vụn vỡ vô phương cứu chữa. Rồi ông ta đặt con thú máy đã hỏng lên quầy trước mặt Robert.

“Được rồi, ta phải đi đây cậu chủ Townsend ạ. Ta không nghi ngờ rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Ngài Roach lấy cái gậy chống của mình từ góc để ô và mắt ông ta lóa lên trắng dã khi mở cửa.

Chuông cửa rung lên vui vẻ lúc ông ta đi ra.

Robert thở phào một tiếng nhẹ nhõm, vì khi gã đàn ông đi khỏi, cảm giác như thể không khí quay trở lại cửa hàng vậy. Cậu cầm con chim máy bị hỏng lên và nhìn theo hai gã kia bước đi lạo xạo trong tuyết rồi biến mất trong bóng tối cuối con phố.

⚝ ✽ ⚝

Ông Thaddeus tức điên lên khi biết về con thú máy bị phá nát; ông cũng lên lớp một bài dài về việc bảo vệ tài sản của khách hàng ra sao cho tới khi Robert lẩm bẩm nói xin lỗi và nói rằng cậu lỡ tay làm rớt món đồ ấy. Cậu không muốn làm ba phải lo lắng quá mức, và cậu cũng sợ rằng nếu nói sự thật, ông Thaddeus sẽ tống khứ con cáo máy đi trước khi hai cha con kịp làm cho nó hoạt động được trở lại.

Suốt thời gian còn lại của buổi chiều hôm ấy, cậu giả vờ như không có gì bất thường xảy ra. Ngoài ra, gã Roach và Mould có thể sẽ vẫn theo dõi cửa hàng. Một cách lặng lẽ, cậu tiếp tục công việc của mình, dọn dẹp đông lộn xộn, nhưng trong suốt thời gian ấy, cậu chỉ nghĩ về con cáo máy. Nếu như những gã đàn ông kia đe dọa một cách bạo lực như vậy chỉ để có được con cáo thì chắc chắn là nó thực sự đáng giá.

Cuối cùng, khi Robert hoàn thành những việc lặt vặt của mình, cậu khó có thể giữ nổi sự tò mò phân khích khi cầm đèn đi về phía sau xưởng để kiểm tra xem con thú máy đã thức dậy hay chưa.

Nó đang nằm ở vị trí y chang như tôi qua - bất động trên tấm chăn ở giữa chiếc bàn gia công. Robert lên dây cót cho nó một lần nữa bằng chiếc chìa khóa và chờ đợi, nhưng một lần nữa, chẳng có gì xảy ra.

Cậu nhòm thật gần vào lỗ khóa trên cổ con cáo và nhìn ra ngay vấn đề: Co câu bên trong đã bị lệch đi một chút. Cậu lấy một cái tua vít từ khu vực để đổ nghề của ba và đưa vào qua lỗ khóa, đẩy tua vít cho tới khí cảm nhận thấy một tiếng “tách” của cơ cấu xẻ rãnh đi vào đúng vị trí. Sau đó, cậu đút lại chìa khóa, lên cót cho con thú máy một lần nữa và chờ đợi.

Sau một lúc, có âm thanh trầm trầm vang lên, một tràng những tiếng lách cách và răng rắc dội ra khắp bên trong con cáo. Lồng ngực của con thú máy bắt đầu rung lên, một cái rùng mình chạy dọc sống lưng nó, cơ thể nó bắt đầu rung lắc chầm chậm và kêu lên tích tắc.

Rất nhanh sau đó, tiếng tích tắc lớn dần và đều hơn:

Tích tắc…

Tích tắc…

Tích tắc…

Tích tắc…

Tích tắc…

Tích tắc…

Và với một tiếng kẽo kẹt răng rắc, con cáo thức dậy, toàn bộ thân mình nó căng cứng ở tư thế cảnh giác. Robert bước lùi lại khi thấy nó xù lông và chớp mắt, và rồi nó lắc những bộ phận cứng đờ còn lại trên người mình.

Con cáo phóng ánh mắt lướt khắp căn phòng, và khi nhìn thấy Robert, nó liền cong lung lại, gầm gừ một tiếng trầm trầm cảnh báo, âm thanh ấy khiến chân Robert run rẩy.

Robert nhếch mép cười với con cáo nhưng nó lại nhìn cậu trừng trừng không chóp mắt, rồi nó cắn xé cái chân vừa được sửa của mình một cách giận dữ và kêu lên đau đớn.

“Tôi biết rồi. Rất đau.” Robert nói. “Sẽ cần thời gian để cậu cảm thấy khá hơn. Vài ngày nữa thôi cậu sẽ thích ứng được với những bộ phận mới.”

Con thú máy gầm gừ và nhe hàm răng trắng nhởn về phía Robert. “Dĩ nhiên là đau rồi, đồ búp bê thịt láo xược ạ. Đau như răng thép bị nhổ bằng kìm nhọn vậy!” Đôi mắt thủy tinh đen nhánh của nó dường như đang nhìn chằm chằm xuyên qua Robert. “Cậu là ai?” Nó hỏi. “Cậu muốn gì? Cậu tìm thấy tôi ở chỗ lách cách khỉ gió nào vậy?”

“Đừng sợ.” Robert bảo nó. “Tôi chỉ muốn giúp thôi.” Cậu đưa bàn tay trống trơn ra và bước về phía con cáo.

Con cáo gầm gừ giận dữ hơn.

“Suỵt.” Robert nói, và cậu đưa tay về phía con thú máy.

Nhanh như chớp, con cáo đớp vào ngón tay cậu.

Robert lùi lại, vấp vào một cái rương méo mó và ngã xuống sàn, đầu đập vào chân bàn gia công. Mất một lúc im lặng khá lâu cậu mới bỏ mũ ra và xoa đầu mình. Cậu trân trân nhìn con cáo một cách dè dặt. “Cậu biết đấy, cậu có thể giết chết tôi bằng những chiếc răng sắc nhọn đó.”

“Tôi đã cảnh báo cậu rồi, cậu bé khỉ gió ạ. Nào, trong một tích tắc nữa, nêu cậu không chịu nói cho tôi biết cậu là ai thì tôi sẽ cắn cậu thật đẩy.”

“Tôi nghĩ rằng cậu không thể gây tổn thương cho con người chứ.”

“Với trường hợp của cậu, tôi nghĩ mình có thể tạo ra một ngoại lệ.”

“Cậu đang lừa tôi.”

“Cứ thử đi thì biết.”

Robert vuốt thẳng áo khoác của cậu. “Không, cảm ơn.” Cậu nói. “Tôi chẳng muốn rước thêm rắc rối nào nữa. Tên tôi là Robert. Robert Townsend.”

“Vậy ra đây là cửa hàng của thợ làm đồng hồ?” Con cáo hỏi. “Và cậu chính là… thợ làm đồng hồ?” Con cáo nhìn Robert chằm chằm phản đối. “Trông cậu quá dặt dẹo để trở thành thợ làm đồng hồ.”

“Tôi là thợ học việc của ông ấy.”

“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi cũng cho rằng như vậy. Cậu chỉ là một đứa trẻ, và nhất là, một đứa trẻ có vẻ ngoài xơ xác.”

“Cậu đang bảo ai xơ xác cơ?” Robert nói. “Cậu mới là kẻ trông như vừa được lôi ra từ sau bờ giậu ấy.”

“Tôi đang thực hiện nhiệm vụ.” Con cáo nói. “Có những người muốn làm hại tôi. Họ vẫn đang luẩn quẩn quanh đây phải không, những cái đầu bị thịt đang truy lùng tôi ấy?”

“Tôi không biết.” Robert nói. “Tôi bắt gặp một số người bọn họ lén lút quanh mấy con hẻm sáng hôm qua - gã đàn ông to béo với đôi mắt bạc và bộ râu màu hung đỏ cùng vài kẻ khác. Cậu phải cảm ơn tôi đi. Tôi đã chỉ sai hướng cho họ khi con chó của họ đang lần theo dâu vết của cậu. Tiếp đó, ngày hôm nay, có một người tới cửa hàng nói chuyện với tôi. Một người đàn ông có đôi mắt gương khác, người mỏng dính với khuôn mặt đáng sợ - ngài Roach, ông ta tự xưng danh như vậy. Sởn hết cả tóc gáy.” Cậu dừng lại để lấy hơi. “Tóm lại là họ muốn gì ở cậu vậy?”

“Nói nhiều quá nhỉ?” Con cáo nói. “Hơi bị mồm loa mép giải đấy, hỏi nhiều nữa.”

“Đôi khi thôi.” Robert lẩm bẩm.

Con cáo phớt lờ cậu và rơi vào trạng thái trầm ngâm tĩnh lặng. Cuối cùng nó nói: “Cậu sẽ không nói cho ai biết về tôi chứ?”

“Không.”

“Vậy thì, tôi xin lỗi. Tôi thường cư xử phải phép hơn, nhưng vết thương làm tôi hơi hoảng sợ. Nhân tiện, tên tôi là Malkin.”

“Rất hân hạnh được làm quen với cậu, Malkin.” Robert nói.

“Tôi cũng vậy.” Malkin khẽ gật đầu, Robert coi đó như hành động thay thế cái cúi chào, và nó co rúm người lại vì đau. Nó nói: “Hầu hết mọi người không tin rằng thú máy có thể cảm thấy đau.”

“Nhưng cậu thì có, đúng không?” Robert hỏi.

“Đúng thế còn hơn cả vậy nữa.” Con cáo lại gặm vào vết thương của nó. “Chân tôi đang đau như thể nó bị đẩy qua một cái cưa máy vậy và đó là một cảm giác mới đối với tôi.”

“Chúng tôi sẽ sửa chữa điều đó cho cậu, tôi và ba tôi. Mặc dù sẽ mất thời gian để vết thương lành hoàn toàn.”

“Cảm ơn cậu. Nhưng điều này lại đưa tôi vào một tình huống khó xử. Cậu biết đấy, tôi phải chuyển một bức thư, và thời gian đang trôi đi.” Con cáo chúi mũi xuống cổ mình và ngẩng phắt đầu lên. “Chờ đã - Cái tích tắc gì thế này! Thư của tôi đâu rồi?”

“Ôi thôi chết.” Robert lẩm nhẩm. “Tôi quên mất.” Cậu lục tìm quanh cái bàn gia công, phía dưới đấng đổ nghề dụng cụ và những cái tua vít cho tới khi tìm thấy phong bì thư và cái túi nhỏ. “Tôi có thể trả lại nó. Nhưng nếu là cậu, tôi sẽ không đi bất cứ đâu trong vài ngày tới. Tôi có thể đưa giúp lá thư cho cậu nếu cậu muốn?”

Malkin cân nhắc điều này. “Không, tôi không nghĩ vậy.” Nó nói một cách giận dữ. “Tôi đã hứa sẽ tự mình đưa nó tới nơi. Nhưng có lẽ cậu có thể giúp tôi đưa Lily từ trang viên Brackenbridge tới đây? Cậu phải đi ngay. Đây là việc cực kỳ hệ trọng.”

Robert nhún vai. “Tôi không biết nữa. Quãng đường khá dài và bên ngoài trời đã tối mất rồi. Tôi không muốn mạo hiểm ra ngoài đêm nay, nhỡ những gã đàn ông ấy còn quanh quẩn đâu đó. Nhưng tôi có thể đi giúp cậu ngày mai nếu cậu muôn. Sau khi tôi hoàn thành những việc lặt vặt của mình.”

Malkin hít vào. “Tôi nghĩ rằng điều ấy chấp nhận được.” Con cáo nói. “Tôi chỉ hy vọng mọi chuyện không quá muộn.” Rồi như thể nó vừa nghĩ ra một điều. “Ồ, nhưng có lẽ cậu nên đưa Lily một thông điệp nữa khi gặp cô bé? Cậu sẽ nói cho cô bé biết rằng: Bí mật đang được giữ trong két sắt…” Nó bối rối. “Khoan, là Bí mật nằm trong két sắt, hay Bí mật đang được giữ trong két sắt nhỉ?”

“Nào, câu nào nào?” Robert hỏi.

Đôi tai Malkin cụp xuống, và nét lo lắng hằn trên gương mặt nó. “Cậu biết đây.” Nó nói. “Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi cũng không biết chắc nữa.”