Chương 9
Chạng vạng tối, Lily bước dọc đầu cầu thang u ám. Nó lại bị gọi tới để gặp Madame và đang lừng khừng đầy lo lắng, nó dừng lại trước mỗi căn phòng mà nó đi ngang qua và chạm tay vào từng cánh cửa đã bị khóa trái.
Đây là phòng thư viện, với những cuốn sách xếp chồng thành đống ở bên ngoài vì chẳng còn chỗ trống nào trên giá sách để nhét chúng nữa. Đây nữa, đây là phòng nghiên cứu của cha, có một cái chuông ở bên cạnh cửa và một chiếc mắt thần để cha nhìn xem ai đang ở bên ngoài. Rồi tới phòng làm việc của cha - cánh cửa kim loại lớn với dòng chữ Không làm phiền sơn trên bề mặt cửa, ngay bên dưới một hình vẽ tia chớp. Cuối cùng là phòng ngủ của cha, phòng ngủ chính. Từ khi cha đi, Madame chắc hẳn chẳng để phí bất cứ giây phút nào đã nghiễm nhiên chiếm nó làm phòng riêng của bà ta.
Lily gõ cửa và chẳng cần chờ có tiếng trả lời, nó bước vào.
Những tấm rèm nhưng mượt mà màu xanh lá đang hờ hững che một phần khung cửa sổ đằng xa để ngăn cái lạnh và trên chiếc bàn đầu giường, cái đèn dầu nhỏ đang phát ra ánh sáng ảo diệu. Madame Verdigris đang ngồi bên bàn trang điểm của mẹ, thoa kem dưỡng da lên mặt. Mùi hương nước hoa của bà ta hòa trộn cùng thứ mùi bụi bặm của những bông hoa héo khô cắm đầy mỗi bình hoa trong phòng làm Lily cảm thấy mệt mỏi.
Nó đi tới và đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Ngoài vườn, phía dưới những cái cây khẳng khiu xơ xác, tuyết rơi dày gần như phủ kín người cô Tock và ông Wingnut. Cũng giống như cha, những người máy của ông đang dần biến mất. Chẳng mấy mà họ sẽ biến mất hoàn toàn, bị chôn vùi dưới tuyết trắng xóa, giống như những điều bí mật. Giá mà nó có thể tìm thấy chìa khóa lên dây cót của họ thì nó đã giúp được họ rồi. “Sao bà lại để cho những người máy kia hết cót vậy?” Nó hỏi.
Madame ngước mắt lên khỏi cái gương, khuôn mặt bà ta hầu như bị phủ kín bởi lớp mặt nạ bằng kem lạnh.
“Đó có phải là điều mà kẻ nổi loạn gỉ sét dưới bếp nói với cháu không, ma cherie *!”
“Tự cháu cũng có thể thấy điều đó.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Madame giật mạnh một sợi râu cứng mọc từ nốt ruồi trên cằm bà ta rồi co rúm lại vì đau. Sau đó, bà ta bôi một ít kem trong cái hũ cánh kiến của mẹ lên trên vết thương. Lily thấy căm ghét. Cha đã giữ lại những món đổ ấy để tưởng nhớ mẹ, chúng chưa từng được dùng tới kể từ khi mẹ qua đòi. Cho tới bây giò. “Bà biết quyền của họ mà.” Nó lẩm bẩm.
Madame vỗ nhẹ nước hoa hồng lên cằm với ngón tay xương xẩu của bà ta. “Dù cho bà Rust có nói gì đi nữa, Lily à, có những thứ ta muốn cháu phải ghi nhớ trong đầu, đó là tất cả máy móc đều dối trá. Đừng bao giờ coi trọng lời của một người máy tầm thường hơn lời của một con người bằng xương bằng thịt.”
Mắt Lily cay cay ngấn nước. Nó đá chân vào thảm. “Bà Rust không phải là một người máy tầm thường. Bà ấy luôn là người trong nhà chúng ta. Bà ấy hiểu biết. Bà ấy chăm sóc cháu mỗi ngày kể từ khi mẹ mất. Và bà ấy cũng sẽ chăm sóc cho cháu, và cả những người khác nữa, cho tới khi cha trở về.”
“Cha cháu sẽ không trở về. Maintenani *, ta là người gánh vác trách nhiệm.”
“Không.” Lily lắc đầu. Một niềm tin đang lớn dần trong tim nó, đó là cha vẫn đang sống ở nơi nào đó. “Cha sẽ quay lại, cháu biết điều ấy. Và một ngón tay út bằng kim loại của bà Rust còn chứa nhiều tình yêu thương hơn cả thân hình toàn xương xẩu của bà. Vậy nên, đừng bao giờ bảo cháu coi trọng lời của bà hơn lời của bà ấy thêm một lần nào nữa.”
“Cháu đã nói xong chưa hả? Asseyez-vous *. Ngồi xuống với ta.” Madame vỗ nhẹ chiếc ghế nhung cạnh bà ta.
Lily khụt khịt và xì mũi vào ông tay áo. “Cháu đứng thế này là được rồi, cảm ơn bà.” Nó khoanh tay trước ngực.
“Tùy cháu thôi.” Madame cầm một cái khăn lên và bắt đầu lau đông kem trắng như ma trên mặt. “Nhưng ta mong là cháu không nghi ngờ những quyết định của ta. Ta biết, ta chính là người khuyên cha cháu gửi cháu đến học viện của cô Scrimshaw. Ta cứ nghĩ rằng điều đó sẽ tốt cho cháu, nhưng, thành thực mà nói, ta thấy có rất ít bằng chứng về điều đó.” Với một cú quệt khăn cuối cùng, bà ta lau vết phấn kẻ lông mày. Lily nhận thấy hai bên lông mày được tỉa không đều nhau, và hai góc cạnh đối lập của chúng làm cho bà quản gia giống như đang mang hai biểu cảm khác nhau cùng lúc vậy. “Ít nhất thì cháu cũng thử cố gắng cư xử theo cách mà có thể làm cha cháu tự hào đi chứ.” Madame đứng dậy và ra dấu về phía chỗ ngồi trước gương. “Giờ thì, s’il vous plaît * hãy để ta chỉnh trang cho cháu nào.”
Lily ngần ngừ một lúc bên cửa sổ rồi làm như nó được bảo.
“Ta vẫn đang cân nhắc tình hình của chúng ta.” Madame lấy chiếc lược cũ có mặt sau bằng bạc của mẹ từ chiếc tủ đầu giường và bắt đầu chải tóc cho Lily, bà ta kéo mạnh những đoạn tóc bị rối. Lily co rúm người lại và nghiến răng chịu đau khi Madame dùng lược giật mạnh một mớ tóc đặc biệt khó nhằn.
“Cháu chẳng còn bé bỏng gì nữa cho cam.” Madame nói. “Thêm vào đó, chúng ta không còn lấy một xu. Nếu muốn duy trì nơi này, chúng ta buộc phải bán bà Rust và những người máy khác.”
“Làm ơn.” Lily nức nở. “Bà không thể làm thế?”
“Chúng chẳng còn hữu dụng là mấy. Tất cả đều sắp hỏng đến nơi rồi. Có hôm bà Rust còn đổ cả dầu máy vào xúp của ta thay vì kem đấy. Nếu là người khác thì họ đã nghĩ bà ấy muốn đầu độc ta rồi.” Madame lấy vài chiếc kẹp tóc ra từ một cái lọ thủy tinh và cắm chúng lên đầu của Lily. “Không được, một khi người máy xuống cấp đến mức đấy thì người ta phải mua sắm những bộ phận để nâng cấp cho chúng, và Lily à, malheureusement * chúng ta chẳng có khả năng chi trả cho chúng nữa.”
Lily gạt tay bà ta ra. “Cháu không quan tâm.” Nó nói. “Bà Rust sẽ ở lại. Tất cả bọn họ sẽ ở lại.”
“ Désolée *, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào cả.” Bà quản gia gài thêm một chiếc kẹp tóc, chọc cả vào da đầu của Lily. “Trừ phi cháu biết thứ gì đó có giá trị lớn? Một phát minh của cha cháu mà chúng ta có thể bán? Một cỗ máy hoạt động vĩnh viễn chẳng hạn?” Đôi mắt soi mói của bà ta nhìn chòng chọc vào Lily qua tấm gương và bà ta giật một lọn tóc bất tuân của Lily một cách cực kỳ thô bạo.
“Cháu không hiểu bà muốn nói gì.” Lily nói. “Cháu không biết đó là cái gì.” Người đàn bà này có quá nhiều câu hỏi - cảm giác như bà ta đang cố lục lọi bên trong đầu nó. Lily chớp mắt nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mắt lăn xuống má.
“Đừng buồn, ma chérie *” Madame thủ thỉ. “Nếu muốn cứu bà Rust và ngôi nhà thì chúng ta cần thảo luận những vấn đề này như người lớn chứ. Đây. C’est fini *.” Bà ta gài nốt chiếc kẹp tóc cuối cùng và đứng lùi lại đằng sau để ngắm nghía thành quả sáng tạo của mình. “ C’est magnifique *, cháu có nghĩ vậy không?”
Lily nhìn bộ tóc đồ sộ được đính đầy kẹp tóc của nó trong gương, trông chẳng khác chút xíu nào với mấy kiểu tóc quái dị mà đám con gái cùng lớp nó yêu thích. “Một mó hỗn độn.” Nó nói. “Giống như tất cả mọi thử khác.”
⚝ ✽ ⚝
Đêm ấy, Lily mơ thấy một bầu trời trong veo và những vì sao phản chiếu hình ảnh của chúng trên mặt biển. Đang là mùa hè, và nó đang chạy dọc bờ biển, cố đuối theo cha mẹ đi đằng trước. Khi nó vấp ngã, mẹ dừng lại, cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của nó và giúp nó đứng dậy. Sau đó, ba người họ cùng nhau bước đi tiếp.
Cha cầm chiếc gậy chống của ông chỉ ra ngoài biển: Hàng dài những con tàu sắt và những chiếc cần cẩu cao lớn đang thu thập dầu và khí đốt ở ngoài biển để phục vụ công nghiệp, Lily chẳng thể hiểu được mây điều ấy.
Họ đi quanh co dọc theo mép nước thủy triều dâng ở vịnh, Lily cứ chạy ra rồi lại chạy vào những chỗ nước nông, nước biển xô vào chân nó lành lạnh, rồi lại nhảy lên để tránh mấy con sóng lớn.
Mẹ tìm thấy thứ gì đó. Một hòn đá nằm trong cát. Mẹ nhặt nó lên.
“Cái này tặng con.” Mẹ nói và đưa cho Lily.
Lily nhận lấy hòn đá và nghiên cứu nó. Hòn đá nặng và mặt dưới của nó có cảm giác gòn gọn trong lòng bàn tay.
“Đây là gì ạ?” Lily hỏi.
Mẹ cầm lấy hòn đá và lật ngược nó trên tay, để lộ ra một hóa thạch màu vàng kim sáng chói ở ngay giữa, trông giống như một vỏ ốc tròn. “Con cúc đá.” Mẹ nói.
“Sao nó lại ở trong đấy được ạ?”
Cha đi tới bên và ngó qua vai mẹ. “Hàng tỉ năm về trước, khi nó chét đi…” Ba nói. “Nó chìm xuống bùn và bị chôn vùi ở đó. Sau đố, những chất khoáng từ từ thâm vào, thay thế cho những chất hữu cơ, cho đến khi nó biến thành đá. Chính khoáng vật pyrite đã khiến nó có màu vàng kim.”
Lily nhìn hóa thạch. “Vậy ra nó đã bị giấu bên trong đá mãi cho tới khi được chúng ta tìm thầy?”
“Đúng thế.” Mẹ nói. “Bí mật nằm ở tâm của nó.”
Mẹ đưa bàn tay lên chạm vào mặt Lily.
Đột nhiên, ba người bọn họ lại đang ở trong một chiếc xe, đi về nhà qua những con phố rải sỏi tăm tối của London, chiếc xe bị vây hãm bởi tuyết rơi. Những âm thanh của thành phố bị bóp nghẹt. Nhưng rồi Lily nhận ra ngay lập tức đây là ngày gì: Ngày xảy ra vụ tai nạn.
Nó ngồi ở ghế sau trên chiếc xe hai bánh chạy bằng hơi nước, giữa mẹ và cha. Ống khói kim loại của chiếc xe xinh xịch phụt khói, những bánh xe bằng gỗ cứ cọt kẹt kêu và lăn bánh khi bác tài xế người máy ngồi ở khoang lái bên ngoài lái xe đưa họ về nhà.
Họ vừa ra ngoài ăn tối. Mẹ mặc chiếc váy mỏng màu đỏ có đôi ve áo rất đẹp và mái tóc dài sẫm màu buông xõa trên vai, bàn tay ầm áp của mẹ đang dịu dàng ôm chặt lấy chân nó. Cha đội một chiếc mũ có chóp cao suýt chạm trần khoang xe, đuôi áo gập dưới chân khiên cha trông giống một con chim cánh cụt.
Lily vẫn cầm viên đá mẹ đưa cho trong tay, có cảm giác nó vừa nhảy cóc từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác. Nó liếc nhìn con cúc đá vàng kim xinh đẹp vùi mình ở giữa viên đá. Sau đó, nó xoay viên đá giữa những ngón tay của mình, trông như thể sinh vật hóa thạch ấy biến mất và xuất hiện trở lại vậy. “Bí mật nằm ở trong tâm.” Nó thì thầm.
Cha mẹ đang trò chuyện với nhau ngay phía trên đầu nó. Những lời nói nhẹ nhàng, bay bổng kèm theo những tiếng cười ấm áp.
Lily nhìn xuống. Trên sàn xe, giữa hai chân của cha có một chiếc hộp gỗ hồng sắc đánh véc ni tối màu. Chưa bao giờ nó thấy chiếc hộp đó trước đây. “Có gì trong đó vậy ạ?” Nó hỏi cha.
“Sáng chế của cha.” Cha nói. “Chúng ta phải bảo vệ và giấu nó đi. Đó là một bí mật, cũng giống như con cúc đá hóa thạch của con ấy.” Ông gật đầu chỉ về phía hòn đá trên tay nó.
“Tại sao ạ?” Lily hỏi. Đột nhiên, nó biết rằng nó đã từng trải qua cuộc hội thoại này trước đây. Cái hộp, những lời nói, mọi thứ, tất cả dường như đều quen thuộc một cách lạ lùng, giống như một phần ký ức chứ không phải một giác mơ.
Cha mở miệng trả lời, nhưng chẳng có lời nào được thót ra, và Lily nhìn thấy qua tấm kính chắn gió, một chiếc xe chạy bằng hơi nước đang lao về phía họ. Đôi mắt người lái chiếc xe ấy lóe lên dưới ánh trăng. Ánh sáng từ chiếc đèn pha trên xe của ông ta rọi qua kính chắn gió, chiếc xe lao tới trong tiếng rít của bánh xe mài nát con đường rải sỏi giá lạnh.
Thế rồi, Lily cảm thấy một cú va chạm mạnh. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc xé toạc màn đêm thành hai nửa khi chiếc xe chạy bằng hơi nước đâm sầm vào sườn xe của họ.
Hòn đá chứa con cúc hóa thạch màu vàng kim bay khỏi tay nó, khiến tấm kính chắn gió nứt thành một mảng hình mạng nhện, rồi Lily và mẹ cũng bay theo đằng sau nó. Phá tan lớp kính và những ngọn đèn khí, lao vụt qua những chiếc bóng phản chiếu và bông tuyết đang rơi. Và rồi, Lily rơi xuống một đống tuyết trắng xóa, trong đầu nó tràn đầy hình ảnh hỗn độn của những hình thù sáng nhấp nháy…