Chương 10
Lily mở mắt. Miệng nó khô khốc và cả người ướt sũng mồ hôi. Tim nó loạn nhịp, đập thình thịch từng hồi. Nó hít vài hoi thật sâu, nín thở, rồi lại thở ra từ từ. Giò nó không thể ngủ được nữa, đó là điều chắc chắn.
Những chiếc kim trên mặt chiếc đồng hồ đặt trên bàn cạnh giường chỉ gần ba giờ sáng. Nó loạng choạng đứng dậy và đăm đăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phía sau lớp rèm cửa, tuyết đang rơi với những bông tuyết dày, như thể nó vẫn còn đang ở trong con ác mộng của mình vậy. Nó rùng mình khi nghĩ về những lời mẹ nói nhiều tháng trước tai nạn:
Bí mật nằm ở tâm của nó.
Tại sao nó lại nhớ câu ấy nhỉ? Có liên quan gì đến con cúc đá hóa thạch không? Nó thậm chí còn không chắc chắn cái hóa thạch ấy giờ đang ở đâu nữa. Và có thực sự là mẹ đã nói như vậy không? Hay nó nhớ nhầm? Rồi còn phần mới trong giấc mơ nữa, sáng chế mới của cha nằm trong hộp.
Chúng ta phải bảo vệ và giấu nó đi , cha nói với nó như vậy.
Cái hộp là một ký ức có thật, nó chắc chắn như vậy. Một mảnh ghép ký ức trong vụ tai nạn mà nó đã cố quên đi. Nhưng nó không thể, bởi vì đó là một mảnh ghép để giải câu đố của tất cả những chuyện này.
Chắc sáng chế ấy phải ở trong phòng nghiên cứu của cha. Nó sẽ đi tìm thử.
Lily ngồi dậy, thắp cây nến đặt trên chiếc bàn cạnh giường rồi đi dép vào.
Cửa phòng nghiên cứu của cha không mở được. Madame chắc đã khóa nó lại. Lily chẳng thèm dùng tới cái kẹp tóc, nó biết nơi tìm chìa khóa dự phòng. Nó kiếm một cái ghế ở gần đó để đứng lên và lần ngón tay dọc gờ khuôn cửa cho tới khi cảm nhận thấy chiếc chìa khóa lành lạnh chạm vào tay. Sau đó, nó lấy chìa khóa xuống và nhét vào ổ khóa.
Từ sàn nhà lên tới tận trần, phòng nghiên cứu kê đầy giá, kệ đựng những chiếc hộp và sách bám đầy bụi.
Những thiết kế và kế hoạch nằm rải rác trên mặt bàn, những tài liệu và hồ sơ chất đống trên chiếc bàn nhỏ ít dùng đến cùng những giấy tờ cuộn tròn lại trải khắp nơi ở những chỗ còn lại của căn phòng.
Cha luôn luôn gọn gàng và ngăn nắp. Hiển nhiên đã có ai đó lục lọi đồ của cha, và Lily đã có một đối tượng tình nghi.
Nó ngửi thấy mùi hương nước hoa khác biệt của Madame. Bà Rust nói đúng, bà quản gia đã lục lọi tìm kiếm ở nơi này. Nhưng nếu bà ta không tìm được bất kỳ thứ gì thì Lily biết phải bắt đầu từ đâu đây?
Bực mình, nó đá vào giỏ đựng giấy vụn và một bức điện tín nhàu nhĩ văng ra. Nó nhặt bức điện lên, trải phẳng trên mặt bàn để đọc những gì viết trên đó.
Cỗ máy chuyển động vĩnh cửu? Không phải đó là thứ mà Madame đã đề cập với nó chiều hôm nay đấy sao? Có lẽ đó là sáng chế bí mật của cha? Món đồ ở trong chiếc hộp chăng? Nếu là vậy, Lily hy vọng rằng bà quản gia sẽ không tìm được thứ đó. Nó có một ấn tượng rất rõ rệt rằng chính nó sẽ là người khám phá ra thứ ấy, nếu không thì tại sao nó lại nhớ ra trong giấc mơ kia chứ?
Nó lôi ngẫu nhiên mấy cuốn sách xuống khỏi giá và lật giở các trang giấy, hy vọng tìm được nguồn cảm hứng nào đó, vậy nhưng chẳng nảy ra được gì hết. Sau đó nó xem xét những bản thiết kế trên bàn cha, nhưng cũng chẳng thấy có chút hứng thú nào.
Cuối cùng, nó bước về phía lò sưởi, nơi tro cốt của mẹ được luôn giữ trong chiếc lọ đựng tro đặt trên mặt lò sưởi. Lily lần ngón tay theo những dòng chữ được chạm trổ trên bề mặt lọ.
GRACE ROSE HARTMAN, 1847 - 1889
NGƯỜI VỢ, NGƯỜI MẸ VÀ LÀ KHỞI NGUỒN CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG TRONG CUỘC ĐỜI CHÚNG TÔI.
Nó khao khát muốn nhớ lại mẹ là người như thế nào. Nó nhắm mắt và cố gọi mẹ về trong tâm trí, mùi hương, giọng nói, tiếng cười của mẹ. Nhưng bảy năm đã trôi qua và gương mặt mẹ đã nhạt nhòa đi, lạc mất trong hố sâu thời gian. Thứ mà Lily còn lưu giữ về mẹ là hình ảnh chớp nhoáng trong những giấc mơ của nó, chỉ có ngần ấy và bức chân dung trẻ trung của mẹ bên trên lò sưởi mà thôi.
Bức chân dung được vẽ trước khi Lily ra đời, nhưng đôi mắt nâu dịu dàng và nụ cười chan chứa yêu thương của mẹ vẫn khiến nó cảm thấy thật thân thuộc. Lily nhớ sự ấm áp trong nụ cười ấy và cả cảm giác an toàn trong vòng tay mẹ. Cuộc sống quá lạnh lẽo khi thiêu đi những thứ ấy, giống như thể một phần trong nó đã bị mất đi. Và giờ có lẽ cha cũng đã ra đi.
Lily nín thở…
Điều mà cha mẹ nói với nó trong ký ức, trong giấc mơ là gì nhỉ?
Bí mật nằm ở tâm của nó. Chúng ta phải bảo vệ và giấu nó đi.
Két sắt! Lily kéo cái ghế phía sau bàn làm việc ra. Nó cẩn thận di chuyển lọ đựng tro của mẹ trên mặt lò sưởi cho tới khi chiếc lọ không còn chắn trước bức tranh nữa, sau đó nó với lên trên và nắm lấy cạnh của khung tranh rồi kéo về phía mình. Bức tranh bật mở ra khỏi tường, chỉ còn treo ở một phía gắn bản lề. Và kia rồi, phía sau bức tranh là chiếc két sắt.
Có điều gì đó mách bảo Lily rằng Madame đã ngó qua chỗ này rồi: Ổ khóa mã số dường như đã bị cào xước bởi một cái giũa móng tay.
Nhưng có thể Madame không biết gì về các két sắt. Gì thì gì, cũng không thể nhiều bằng Lily và Jack Door Khét Tiếng được, và Lily có lợi thế gấp đôi vì biết về những ngày đặc biệt của gia đình Hartman nhiều hơn bà ta, vậy nên nó chắc chắn mình có thể đoán ra được mật mã.
Nó bắt đầu bằng ngày sinh nhật của chính nó, xoay ổ khóa và từng con số dừng lại dưới mũi tên cho đến khi lẫy khóa bên trong kêu tách một cái.
Không được rồi, nhưng nó cũng chẳng ngạc nhiên, Madame hẳn đã thử dùng ngày sinh của nó, và ngày sinh của cha cũng vậy, thậm chí cả ngày sinh của mẹ và Malkin nữa, bởi vì Lily nhận thấy chẳng mật mã nào đúng cả.
Thế rồi nó có một suy nghĩ khủng khiếp. Nó chạm tay vào cái khóa két sắt và xoay thử một dãy số khác - ngày mất của mẹ. Ngày xảy ra vụ tai nạn.
Két sắt bật mở. Bên trong, trên một kệ kim loại nhỏ có một chiếc hộp gỗ hồng sắc với các góc hộp bọc đồng. Lily lấy hộp ra và đóng cửa két sắt lại. Nó cố mở nắp hộp nhưng chiếc hộp đã bị khóa, vậy nên nó để lại bức tranh và lọ tro đúng vị trí cũ. Sau đó, ôm cái hộp trong tay, nó rón rén bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa phía sau lưng nó và khóa lại.
Trở lại giường, nó đặt chiếc hộp ở giữa chăn, ngay dưới chân mình và ngồi ôm gối nhìn chằm chằm vào đó. Lỗ khóa của hộp được làm bằng vàng và phiến kim loại bao quanh có hình giống một trái tim nhỏ với họa tiết trang trí là những bánh răng truyền động được in dập trên bề mặt kim loại.
Lily lấy một cái kẹp tóc từ đồng đố bỏ đi ở chiếc bàn đầu giường và thử mở khóa nhưng không thành công. Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng nó đơn giản như vậy. Cơ cấu của ổ khóa hẳn nhiên là cực kỳ phức tạp.
Nó đang băn khoăn về vị trí khả dĩ của chiếc chìa khóa thì nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ của Madame đi ở hành lang. Nó liếm mấy ngón tay, dập tắt ngọn nên rồi trùm chăn phủ lên người và cả chiếc hộp, sau đó nằm cuộn tròn ôm chiếc hộp vào lòng, giả vờ như đang ngủ say. Trái tim nó đập thình thịch trong lồng ngực, máu dồn cả về hai tai khi chờ đợi.
Cửa lạch cạch và cót két kêu, giống như có ai đó mở ra và nhòm vào trong. Sau đó, cánh cửa đóng lại rất nhẹ nhàng và có một tiếng tách khẽ vang lên khi chìa khóa tra vào ổ.
Lily thở phào nhẹ nhõm trước khi nó nhận ra một điều: Madame đã khóa trái nó trong phòng! Bà quản gia đang có ý đồ gì đó.
Nó bật dậy và giấu cái hộp dưới một tấm ván lát sàn tháo rời được dưới giường. Khi đặt lại tấm ván vào vị trí, nó nghe thấy tiếng chiếc xe chạy bằng hơi nước chầm chậm chạy lặng lẽ vào lối đi ngoài nhà, và tiếng bước chân của Madame đi xuống cầu thang.
Chiếc xe chạy bằng hơi nước phanh két lại bên ngoài và có âm thanh lọc xọc khi Madame kéo thứ đồ gì đó nặng nề qua sảnh dưới cầu thang.
Sau đó là một khoảng lặng và rồi tiếng lọc xọc lại tiếp tục vang lên.
Lily bước tới bên cửa sổ, áp mặt lên kính nhìn dọc bức tường bên hông nhà ra tới cổng vòm. Phía ngoài cổng là chiếc xe chạy bằng hơi nước đang đỗ.
Lily nheo mắt để nhìn cho rõ hơn. Hai người đàn ông mặc áo choàng dài mùa đông đang bước lên những bậc thang phía trước cổng, phần nửa thân trên của họ tạm thời bị che khuất bởi góc nhà và mái vòm. Một người có thân hình mỏng như dao cạo, giống người đàn ông có đôi mắt gương trên chiếc khí cầu zeppelin ngày hôm trước, một người khác to lớn và thô kệch như một bao gạch vậy.
Lily cúi xuống thấp hơn, cố nhìn họ cho rõ hơn, nhưng gương mặt của họ đã bị lấp bởi những chiếc mũ chóp cao mất rồi.
Sau vài giây, cánh cửa chính của ngôi nhà cót két mở ra và một nguồn ánh sáng xuất hiện. Madame chắc hẳn đang đứng đó với một cây đèn trên tay và nói chuyện với họ. Lily băn khoăn không biết mình có thể nghe được những gì họ đang nói nếu mở cửa sổ ra không, nhưng rồi nó nhận ra rằng tiếng ổn khi mở cửa sẽ khiên họ biết tới sự hiện diện của nó.
Hai người đàn ông bước vào tiền sảnh, và khi họ xuất hiện trở lại, nó cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc người mình. Bởi vì, thứ mà họ đang mang ra chính là thân hình cứng đơ không được lên dây cót của bà Rust và Đội trưởng Springer.
Madame đi theo sau họ, tay cầm một ngọn đèn nhỏ, trong khi hai người đàn ông kéo hai người máy bất động về phía chiếc xe. Tim Lily như nhảy vọt lên tận cổ họng khi nó nhìn ba người đó mở cửa khoang hành lý của xe và tống hai người máy vào bên trong. Nó tha thiết muốn chạy xuống cầu thang và ngăn đám người kia lại, nhưng đôi chân nó thì như đóng băng, và dù gì đi nữa, cửa phòng ngủ của nó cũng đang bị khóa.
Nó liếc nhìn ra phía khu vườn, tìm kiếm hình dáng của hai người máy khác, cô Tock và ông Wingnut đang bị lấp trong tuyết, nhưng họ cũng đã biến mất. Chỉ thấy một hàng dâu chân và một vệt trắng dài còn lưu lại đó, và Lily nhận ra rằng họ cũng đã bị mang đi và tống vào trong chiếc xe chạy bằng hơi nước kia rồi.
Khi nó nhìn lại thì thấy chiếc xe đang lăn bánh, tạo nên những vết mới trên lối đi phủ đầy tuyết. Nó nhìn khắp mặt bên chiếc xe để tìm kiếm huy hiệu của những người bán phế liệu nhưng không có. Vậy ai đã mang những người máy của cha đi và tại sao họ lại làm như vậy? Lily nhìn Madame dùng tay phủi mặt trước chiếc váy đen dài của bà ta khi bà ta quay mình lại và bước đi chậm rãi trên lớp tuyết dày tới mắt cá chân để trở lại ngôi nhà.
⚝ ✽ ⚝
Lily tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau. Nó bước khỏi giường, nhận ra cửa đã mở khóa, và nó nghĩ có lẽ toàn bộ vụ “bắt cóc người máy” chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng khi đi xuống bếp, nó nhận thấy ở đó lạnh lẽo và trống trải, củi lửa chưa được nhóm. Nó mở cánh cửa đằng sau và nhìn ra bên ngoài. Một luồng gió lạnh lẽo của nỗi buồn bủa vây lấy nó. Tuyết rơi đã che phủ hết những vệt xe chạy và dấu chân đêm qua, không để lại chút dấu vết nào. Và giờ căn bếp trống trải này là tất cả bằng chứng mà nó cần: Bà Rust thực sự đã đi rồi, những người khác cũng vậy. Madame đã đưa họ đi mất, bán họ cho hai kẻ lạ mặt kia, và Lily thậm chí không biết chắc vì lý do gì và làm thế nào bà ta lại có thể nhẫn tâm đến vậy.
Có thể với Madame họ chỉ là những máy móc, nhưng với Lily, họ là những con người thực sự, những người bạn chân chính.
Con bé đóng cánh cửa và quay trở lại phòng mình thì thấy Madame đang lục lọi đồ của nó. Mỗi ngăn tủ đều đã bị lôi ra, tất cả bộ sưu tập các tiểu thuyết tiếng Gothic và các cuốn truyện kinh dị của nó bị ném ra khỏi giá sách. Cửa tủ quần áo cũng bị mở ra, đồ vải lanh của nó bị lục tung khỏi giỏ để đồ giặt và nằm vương vãi trên giường.
“Bà đang làm gì vậy?” Lily hét lên.
Mặt Madame đỏ lựng lên và bối rối, nhưng rồi bà ta lấy lại được sự tự chủ. “ Rien, chérie *, chỉ là dọn dẹp chút thôi mà, ta thật không hiểu làm sao cháu có thể để đồ đạc của mình bừa bộn quá thể như vậy.”
“Bà Rust đâu?” Lily tức giận hỏi. “Và cả những người khác nữa?”
Madame gập vài bộ quân áo mà rõ ràng là bà ta vừa mới bới tung lên. “Làm ơn, hãy giúp ta dọn dẹp nào. Ta đã gọi mấy người mua phế liệu tới và đưa họ đi rồi.”
Lily khoanh tay trước ngực. “Tại sao?”
“Vì bọn họ không còn làm việc hiệu quả nữa. Họ sẽ được sửa chữa, và nêu như không thể sửa được nữa, họ sẽ bị tháo ra làm sắt vụn.”
“Nhưng cha đã tạo ra họ. Họ là một phần của gia đình này.”
“Lily à, người máy thì làm gì có cảm xúc, chỉ là đồ vật mà thôi. Họ không thể là một phần của bất kỳ gia đình nào hết.” Madame giả vờ gấp một vào cái áo của nó. “Hơn nữa, ta được trả một giá hời từ người muốn mua các bộ phận. Chủ yếu là bộ não máy thôi, ta nghĩ vậy.”
“Bà nên hỏi trước mới phải.”
“ Ce n’est pas nécessaire *. Ta là người giám hộ của cháu. Chỉ cần ta nói là được.” Madame đặt vài cuốn sách lên trên giá.
“Giờ thì, s’il vous plaît *, dọn nốt đống này đi.” Bà ta phẩy tay chỉ về đông đồ đạc hỗn độn. “Và đừng có mà cố tình lẩn trốn trong này cả ngày trời. Hãy đi xuống sưởi một tí nắng sớm trong phòng khách với ta.”
“Tôi sẽ không dọn dẹp bất cứ thứ gì hết.” Lily hét lên. “Và nếu bà nghĩ rằng tôi sẽ đi với bà đến bất cứ nơi nào, phòng khách, địa ngục, và những nơi khác nữa, Madame ạ, thì bà đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng rồi!” Nó nghiến răng và lao về phía Madame, vung nắm đấm lên.
“ Qa suffit *! Madame tóm lấy hai tay nó và ghì chúng trước ngực nó. Móng tay dài của bà ta cắm sâu vào cổ tay Lily và đôi bông tai hình giọt nước vung vẩy dữ dội khi bà ta kéo Lily xa khỏi cửa và ném nó lên giường.
“Nghĩ cho kĩ thì…” Bà quản gia hổn hến nói. ” Mi sẽ phải ở lại đây. Dù muốn hay không, ta cũng không thể để cho mi quanh quẩn trong nhà và chõ mũi vào những hành động của ta như thế này được.” Bà ta bước tới cửa. “Có lẽ mi đã nhận ra ta đang tìm chiếc máy chuyển động vĩnh cửu trong đống lộn xộn này. Ta biết mi đã vào phòng làm việc của cha mi. Lọ đựng tro cốt đã bị di chuyển, và số trên chiếc khóa của két sắt đã không còn ở vị trí như cũ. Nếu đó là thứ mi đã mang đi, thì Lily, mi phải biết rằng…”
“Tôi chẳng lấy thứ gì đi hết.” Lily hét lên, ngân ngấn nước mắt nóng hổi.
“ Très bien * cứ tạm coi là thế.” Madame đóng sầm cửa lại và Lily nghe thấy tiếng chìa vặn trong ổ khóa. Lần này bà ta còn không thèm khóa cửa cho thật khẽ nữa. Rồi đôi giày cao gót nặng nề của bà ta cành cạch đi xuống dọc đầu cầu thang.
Lily ném mình xuống gối và gào thét. Một tù nhân trong chính ngôi nhà của mình - giờ làm sao nó có thể tìm thấy chìa khóa mở chiếc hộp bây giờ? Nó đứng dậy và đấm vào tấm giấy dán tường màu vàng, nhưng hành động đó chi khiến tay nó đau đớn và những ngón tay của nó tê dại đi.
Nó lấy vài cái kẹp tóc trên đầu xuống và cố dùng chúng để mở cửa. Cái kẹp nào cũng bị cong và gãy, nó tức giận ném chúng xuống sàn.
Thậm chí ngay cả khi thoát được khỏi đây thì nó sẽ đi đâu? Chẳng còn lại ai có thể giúp được nó. Nó đi tới cửa sổ, mở cửa ra và đứng nhìn ra cánh cổng vắng hoe, vết bánh xe chạy bằng hơi nước của những người đàn ông lạ mặt đã biến mất dưới lớp tuyết trắng. Nó hy vọng bà Rust và những người máy khác, hay là cha và Malkin nữa, có thể đột nhiên quay trở lại, nhưng rồi chỉ có sự im lặng đáng sợ. Và khi chẳng có ai tới vì nó, nó tựa đầu trên bậu cửa sổ và khóc.
Rồi, sau một lúc lâu, có một bóng người xuất hiện thật. Một cậu bé mặc chiếc quần dài vá chằng chịt màu xám và khoác chiếc áo choàng mùa đông dày, cậu đang siết chặt áo quanh thân hình gầy gò của mình với đôi tay đeo găng. Phía dưới chiếc mũ của cậu là mớ tóc đen bùi nhùi và đôi lông mày bám đầy tuyết, và khuôn mặt cậu trông có vẻ lo lắng. Lily chẳng biết cậu bé đó là ai, cũng như không biết cậu có thể giúp được nó hay không. Nhưng chắc chắn nó sẽ khám phá ra. Nó hít một hơi thật sâu, cho ngón tay vào miệng và huýt sáo.