Chương 11
Robert đã đi bộ suốt đoạn đường dài phủ tuyết và đang đứng cách ngôi nhà khoảng tám phút, cậu đang ngước nhìn ngôi nhà và băn khoăn không biết nên vào bằng lối của gia nhân hay lối cửa chính thì nghe thấy tiếng huýt sáo to từ trên vọng xuống.
Cậu chớp mắt và nhìn lên, thấy một cô bé tóc đỏ mặt nhòe nước mắt đang nhìn ra từ một ô cửa sổ trên cao. Cô bé bỏ ngón tay ra khỏi miệng và gọi vọng xuống cậu, giọng của cô bé bay qua không gian tĩnh mịch êm ả. “Là bạn hay là thù?”
Robert cân nhắc. “Bạn, tôi nghĩ vậy.”
“Bạn đang tìm ai thê?”
“Quý cô Hartman.”
Cô bé cười mệt mỏi. “Chính tôi đây.”
Robert nhẹ nhõm hẳn. “Chúng ta có thể nói chuyện chứ?” Cậu hỏi. “Tôi có một bức thư gửi cho cô.”
“Nếu cậu chờ được.” Lily nói. “Tôi sẽ cố hết sức để xuống đó.”
Robert nhìn cô bé mở hai cánh cửa sổ và trèo ra ngoài. Cô bé men theo một gò gạch, cẩn thận bám tay vào khung cửa sổ. Khi nhảy xuống góc của phần mái hình vòm, bàn chân cô bé trượt trên những viên gạch đóng băng, nhưng cô bé vẫn xoay xở trụ vững trước khi nhảy qua mép mái và nhẹ nhàng đáp xuống ống nước. Khi chân chạm tới cái tay vịn, cô bé chộp lấy một cái cột thẳng đứng bị bao phủ bởi những cây leo đã chết héo và nhảy xuống, ngã nhào vào một đụn tuyết.
“Ôi, cô Hartman.” Robert nói. “Cô leo trèo giỏi thật đấy.”
“Xin hãy gọi tôi là Lily.” Lily đứng dậy và phủi những bông tuyết khỏi người, rùng mình vì đang mặc có mỗi chiếc váy mỏng. “Leo trèo thì có là gì.” Cô bé nói. “Tôi chỉ chưa quen với cú ngã thôi. Thông thường, tôi vẫn dùng cầu thang, nhưng tôi đang bị nhốt và đống kẹp tóc của tôi thì gãy hết cả khi tôi cố cạy khóa.”
Robert mở mồm định trả lời gì đó nhưng cậu không nghĩ được gì.
“Cậu là ai?” Lily hỏi. “Và cậu tới có chuyện gì?”
Cô bé khoanh hai cánh tay nổi đầy da gà vào nhau. Lúc này, khi nhìn gần, Robert cảm thấy bồn chồn khó tả. Cô bé có khuôn mặt thân thiện, hai má ửng hồng vì lạnh, và cái mũi hếch lên của cô thì lấm chấm tàn nhang. Dưới lớp tóc mái màu đồng gợn sóng, đôi mắt của cô bé như bị lấp đầy bởi nỗi u buồn, và Robert ước với tất cả trái tim mình rằng cậu có thể tìm được lời nào đó khiến nỗi buồn ấy biến mất.
“Tôi là Robert Townsend.” Cậu lẩm bẩm. “Thợ học việc làm đồng hồ ở ngôi làng bên trên kia…” Đôi tay đeo găng của Robert vặn xoắn lại với nhau khi cậu nhận ra mình đang nhìn cô bé chằm chằm. Cậu đã cẩn thận soạn sẵn lời nói khi đi trên đường, nhưng giờ không hiểu sao cậu lại quên sạch. “Hồi trước ba tôi thường tới đây để lên dây cót cho đồng hồ giúp cho cha cô.” Đây là điều duy nhất cậu có thể nặn ra được.
“Đó là điều mà cậu muốn nói cho tôi biết sao?” Lily hỏi.
Robert vặn vẹo cái vành mũ lưỡi trai của cậu. Cậu cảm thấy hai bên vành tai của mình đang nóng bừng lên. Sao cậu có thể ngu ngốc đến thế chứ? Cha của cô bé đang mất tích co mà. Đấy là lý do con cáo máy muốn cậu tới nơi này. “Không phải.” Cuối cùng cậu nói. “Đấy là… Tôi nghĩ tôi có một vài thứ thuộc về cô, ít nhất là cậu ấy tự nhận là thuộc về cô.”
“Ồ, có phải là Đội trưởng Springer không, hay là một người nào đó trong số họ?”
“Cậu ấy nói tên là Malkin.”
“Malkin còn sống!” Lily thót lên. Một tia hy vọng đang le lói sáng lên trong cô bé. “Cậu ấy có tin gì của cha không?”
“Không hẳn vậy.” Robert lẩm nhẩm. “Cậu ấy nói tôi phải gửi cho cô một tin nhắn. Đáng lẽ cậu ấy phải tự mình tới đây, ngặt nỗi cậu ấy bị bắn…”
“Bắn sao?” Mắt cô bé mở to đầy cảnh giác.
“Đừng lo lắng, cậu ấy ổn. Đang dần hồi phục. Tôi và ba đã sửa chân cho cậu ấy, ý là phần bị hỏng, và cậu ấy sẽ lại khỏe như voi ngay thôi. Cơ cấu của cậu ấy rất khỏe, thứ đó ấy. Cơ cấu bằng thép bên trong… Mà làm sao cô có thể sở hữu một con thú máy tuyệt đến vậy được nhỉ?”
“Cha làm cậu ấy cho tôi. Tôi ước gì mình có thể đưa cậu ấy tới trường, nhưng ở đó không cho phép mang theo thú cưng.” Lily bồn chồn nhún từ chân này sang chân kia, hay là tại vì lạnh nhỉ? “Xin cậu, hãy cho tôi biết tin nhắn đi.” Cô bé nói.
Robert gật đầu. “Malkin bảo tôi nói cho cô điều này: Bí mật nằm trong két sắt.”
Lily vỗ hai tay vào nhau. “Cái hộp - Tôi biết là nó mà! Cậu ấy muốn tôi mang cái hộp tới. Có lẽ cậu ấy có chìa khóa chăng?”
Lily nắm lấy tay Robert. “Đi nào.” Cô bé nói. “Chúng ta đi lấy nó thôi.”
⚝ ✽ ⚝
Cả hai đang đi về phía cửa chính thì một chiếc xe chạy bằng hơi nước màu đen chạy vào qua cánh cổng phía cuối lối đi. Những đợt khói cay xè phụt ra từ ống khói của chiếc xe khi nó di chuyển về phía họ.
Lily hoảng hốt nắm tay Robert chặt hơn.
“Có chuyện gì thế?” Cậu hỏi.
“Chiếc xe đó đã ở đây đêm qua.” Lily kéo Robert vào phía sau một cây thông phủ đầy tuyết. “Cậu không được để cho họ trông thấy tôi.”
Họ nhìn qua những cành cây, chiếc xe chạy bằng hơi nước đang dừng lại trước cửa chính. Hai gã đàn ông bước xuống khỏi khoang lái xe. Những đôi mắt gương của họ lóe sáng khi họ trèo lên các bậc thang ở cổng vòm. Một người dùng tay cầm cây gậy chông của ông ta gõ nhẹ vào cửa chính, sau đó họ đứng đó chờ đợi.
“Mấy gã kia đã truy đuổi Malkin ở ngôi làng.” Robert nói. “Họ chính là những người lai, nửa người nửa máy. Tệ thật.”
“Tôi biết.” Lily nói. Nó chỉ ngón tay run rẩy của mình vào gã Roach. “Người gầy kia, tên là Roach, ông ta đã đi trên chiếc khí cầu zeppelin chở khách với tôi, và đêm hôm qua, tôi nghĩ chính hai kẻ ấy đã mang bà Rust và những người máy khác của cha đi.”
Robert rùng mình. “Tôi cũng biết ông ta. Ông ta đã tới cửa hàng. Ông ta nguy hiểm lắm. Và tên kia cũng vậy - tên là Mould. Cô đừng nên vào đó.”
“Tôi phải đi lấy cái hộp.” Mặt Lily thoáng hiện lên nét hoảng sợ. “Tôi chắc đó chính là thứ những kẻ đó đang muốn tìm. Vậy nên chúng ta không thể đi mà không có nó.”
Cả hai rón rén đi vòng sang bên cạnh ngôi nhà, tuyết lạo xạo dưới chân họ. Qua ô cửa sổ, Robert nhìn thấy phòng khách. Sau đó, cửa phòng bật mở và một phụ nữ mặc đổ đen dẫn hai gã Roach và Mould vào.
“Đó là người giám hộ của tôi, Madame Verdigris.” Lily nói thầm. “Bà ta cũng tham gia vào âm mưu của bọn người kia, bất kể đó là gì.” Và đúng thật, kể cả ở khoảng cách này, Robert cũng có thể nhận thấy, từ dáng điệu của người phụ nữ kia, bà ta không hề ngạc nhiên chút nào khi thấy hai gã đàn ông. Cứ như thể họ là bạn bè lâu năm vậy.
Robert và Lily thụp xuống khỏi cửa sổ và nhòm vào qua góc của một lưới mắt cáo có trang trí hình dây thường xuân. Cửa sau nhà có vẻ không có người.
Họ nhảy bổ đến cái cửa và Lily thử kéo tay nắm. “Khóa mất rồi.” Nó nạy một cánh cửa sổ sát bên cạnh và trèo vào, ra hiệu cho Robert vào theo.
Cả hai tới một hành lang hẹp. Lily chụp lấy tay nắm cửa bằng đồng nằm ẩn trong bức tường dán giấy và mở một cánh cửa bí mật ra, để lộ một cầu thang hẹp dành cho gia nhân.
“Đường này.” Lily nói.
Robert theo sau Lily lên tầng trên và đi qua vài căn phòng dọc theo đầu cầu thang tối, cuối cùng con bé dừng lại bên ngoài một cái cửa.
“Ah-ha!” Con bé nói. “Mụ phù thủy ấy đã để lại chìa khóa trong ổ. Có thể đó là lý do vì sao tôi không thể ra ngoài bằng lối này được.” Con bé mở cửa và bước vào căn phòng đầy mùi quần áo, sách vở. Robert bước vào sau đó, ngó qua vai Lily thấy các dãy bìa truyện kinh dị được ghim trên lớp giấy dán tường màu vàng. Một vài cuốn được tô màu nước, đặc biệt là cuốn Ma cà rồng Varney được vẽ rất nhiều bằng màu đỏ.
“Chờ ở đây nhé.” Lily nói và nó bò xuống dưới giường mình, nạy một tấm ván lót sàn lên. Sau đó, nó thò tay vào hốc dưới sàn và lấy ra cái hộp gỗ hồng sắc vuông vắn.
Con bé đặt cái hộp lên chiếc chăn ở giữa giường. “Đây rồi.” Lily vừa nói vừa gập mây góc của tấm chăn lên trên nắp chiếc hộp và buộc các đầu chăn lại thật chặt. “Thế này là ổn.”
Robert lùi lại. Cậu nghe thấy tiếng lạch cạch của một cây gậy chống và tiếng côm cộp của những đôi bốt nặng nề. Cậu nhìn về phía khung cửa. Có ba cái bóng đang tiến tới đầu cầu thang, có lẽ là từ cầu thang chính. “Bọn họ đang tới.” Cậu thầm thì.
Lily bước tới ô cửa sổ để mở. “Chúng ta phải trèo xuống thôi.”
“Tôi không thể.” Câu nói vang lên khô khóc từ cổ họng Robert.
“Sao lại không?”
“Tôi sợ độ cao.”
“Ồ.” Lily mở cửa tủ quần áo ra và nhét cái bọc vào bên trong. “Thế thì chúng ta phải trốn thôi.”
“Tôi cũng không vào trong đó được. Tôi bị dị ứng với bụi.”
“Đừng để tâm đến việc đó lúc này.” Lily dẹp mấy chiếc váy trên thanh treo và một chiếc dù che nắng rách bươm sang bên rồi tống Robert vào trong tủ quần áo. Sau đó, con bé nhìn quanh căn phòng lần cuối.
“Danh thiếp của Giáo sư Silverfish!” Nó kêu lên và vồ lấy mảnh giấy vuông vức trong chiếc tủ cạnh giường, sau đó nhảy trở vào trong tủ cạnh Robert, kéo cửa tủ vào vừa đúng lúc Madame, gã Roach và Mould đi vào.
“Nó đâu rồi?” Roach nhìn quanh, căn phòng ù ù trôi qua trên đôi thâu kính phản quang của ông ta.
Robert nhòm qua vai Lily, nhìn vào khe nứt của cánh cửa tủ. Bụi trong tủ quần áo khiên mắt cậu chảy nước ròng ròng và mũi thì nhức nhôi, cậu đang rất cần phải hắt xì.
Cậu lấy một tay che miệng lại và theo dõi bà giám hộ của Lily bước qua ngưỡng cửa.
“Nhưng tôi không tài nào hiểu nổi.” Câu trả lời của Madame pha chút căng thẳng. “Tôi đã nhốt nó trong này mà.”
Roach tì lên cây gậy chống của ông ta và cúi xuống xem xét mấy cái kẹp tóc bị gãy rơi trên sàn nhà. “Con bé chắc đã dùng mấy cái kẹp tóc này để cạy khóa.” Ông ta nói. “Nó chưa đi xa đâu. Theo tôi thì nó vẫn ở trong nhà này.” Ông ta gom những cái kẹp tóc trong lòng bàn tay.
“Bà biết rằng chúng tôi sẽ tới, Madame Hortense. Tôi đã cảnh báo bà là phải canh chừng con bé Lily ấy.”
“Tôi bận.”
“Chỉ trông chừng mọi việc thì bận nỗi gì. Hãy xếp một cái va li cho nó đi. Chúng tôi sẽ tìm kiếm phần còn lại của ngôi nhà. Mould, đi với tôi nào.” Hai gã đàn ông đi ra hành lang.
Lily và Robert hết sức giữ im lặng, giấu mình sau đống quần áo. Nhưng khi Madame mở cửa tủ quần áo, hình như có bụi bay vào mũi Robert kèm theo ánh sáng đột ngột chiếu vào trong tủ và…
Hắtttttttttttttttt xìiiiiiiiiiiiiiii!
“ Mon Dieu *.” Madame gào lên, lao tới tóm cả hai. “Nó ở đây.”
Mắt cay xè, Robert với lấy chiếc dù che nắng cũ ở phía sau tủ và dùng nó đánh vào bà ta, đẩy bà ta vào trong tủ quần áo. Lily giật tay khỏi Madame, kéo cái bọc chăn theo nó.
“Đi thôi!” Nó hét, và hai đứa lồm cồm bò qua cửa rồi đóng cửa lại. Robert vặn chìa ổ khóa lại, nhốt Madame bên trong. Cả hai chạy dọc đầu cầu thang, hướng đến cầu thang chính, nhưng gã Roach và Mould đã đuổi kịp, những cặp mắt gương của hai gã sáng lóe lên. Lily ôm bọc chăn lên ngực và chạy sang hướng khác. Robert lật đật chạy theo sau.
Khi chạy tới hết tầng lửng, cả hai lại đi qua một cánh cửa bí mật khác và ngược xuống cầu thang hẹp dành cho gia nhân để xuống tầng trệt.
Sảnh không một bóng người.
Lúc cả hai đang trườn qua ô cửa sổ lúc nãy họ chui vào, họ nghe thấy hai gã đàn ông đang chạy rầm rầm phía trên gác để tìm kiếm cánh cửa bí mật.
Cả hai chạy qua khu vườn, Lily nhìn lại đằng sau.
Họ men theo rìa bãi cỏ rồi thụp xuống nấp sau một đống phân bón trộn phủ đầy tuyết và dừng lại. Lily thở hổn hển và chỉnh lại cái bọc chăn trong tay nó.
“Chúng ta sẽ an toàn trong khoảng một phút ở chỗ này.” Lily nói trong lúc gạt mớ tóc mái ra khỏi mặt. “Tôi sẽ buộc phải tin tưởng cậu. Hy vọng là cậu đang nói thật với tôi?”
Robert gật đầu. Mùi thức ăn ôi thiu khiến cậu muốn phát ói, hay đó là do chạy nhiều quá nhỉ? “Cô có thể tin tưởng tôi.” Cậu nói.
“Tốt.” Lily khịt mũi. “Đây không phải là cách mà tôi muốn ra đi, trong khi còn quá nhiều điều chưa thực hiện được. Nhưng giờ tôi không thể quay trở lại được, khi mà ai ai cũng đều muốn hãm hại tôi.”
Họ lại đi tiếp, hướng xuống con đường dốc trong khu vườn. Đi được nửa đường qua mấy bậc đá thì họ thoáng thấy bóng dáng một người đàn ông thứ ba, người này đang chờ đợi phía cuối vườn hồng xơ xác.
Lily quay đầu và kéo Robert đi ngược lại về phía hàng rào, xuống một con dốc phủ băng, xuyên qua một thảm hoa đầy những thân cây gai góc, giữa hai cái cây và dọc theo lối đi để hướng ra cổng chính của trang viên.
“Chết tiệt!”
Chiếc xe chạy bằng hơi nước đã di chuyển ngang lối đi và bít lấy cánh cổng.
Lily túm lấy tay của Robert và cả hai gấp rút chạy dọc chân tường bao. Lily tìm thấy một chậu cây vỡ rơi xuống từ đỉnh cây cột và trèo lên đó, con bé đặt cái bọc lên chốc bức tường phủ tuyết và trèo lên ngay bên cạnh.
Robert nuốt khan. “Tôi sợ độ cao mà, cô nhớ chứ?”
“Có vài foot * thôi mà.” Lily đẩy cái bọc qua bức tường cho nó rơi xuống đám tuyết phía bên kia trước khi nhảy xuống theo.
Run lẩy bẩy, Robert đu người trèo lên. Những bông tuyết lạnh buốt làm ướt đôi găng tay của cậu, khiến chúng trơn tuột khi cậu trèo lên tường bao và treo mình ở phía bên kia tường.
“Giờ thì nhảy đi.” Lily nói. Robert đu đưa chân, đá vào những viên gạch đã đóng băng trước khi rơi xuống và lăn tròn trên mặt đất. Cậu lồm cồm đứng dậy và phủi tuyết bám trên ống quần của mình.
Lily vác cái bọc lên vai.
“Đi nào.” Lily nói và chạy qua đống tuyết dày.
“Ừm, nếu cô muốn đi tới làng…” Robert gọi theo con bé. “Thì nó ở phía tây. Đường kia cơ.”
Khi cả hai băng qua vùng đồng quê để đi về Cửa hiệu Đồng hồ của nhà Townsend, bầu trời đang tối dần và tuyết bắt đầu rơi nặng hạt, những bông tuyết bám đầy trên quần áo và ngấm vào tận da thịt họ.
Robert đi trước dẫn đường, cậu dẫn Lily đi vòng qua rìa làng để đi vào theo lối hẻm Bắc, suốt thời gian ấy, họ vừa đi vừa để mắt dè chừng những gã đàn ông nọ.
Robert có một linh cảm kinh hoàng rằng mấy gã đó đang dõi theo nhất cử nhất động của cậu, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể nhảy bổ tới từ phía sau một hàng rào, tóm lấy Lily và cái bọc của con bé trước khi cậu kịp ra tay ngăn cản.
Khi họ băng qua một đồng cỏ và đi ngang qua nhà thờ của làng, Robert mới cho phép mình mỉm cười một chút. “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, cô Hartman.” Cậu nói, cố giữ cho giọng mình tươi vui. “Giờ chỉ còn một chút xíu nữa thôi là chúng ta sẽ được an toàn trong cửa hàng nhà tôi.” Họ đã tới được đầu đường Bridge, Robert thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con phố quen thuộc vùi mình trong tuyết. Đáng nhẽ họ có thể tới nơi mà không chạm mặt ai. Nhưng khi họ đang băng qua đỉnh đồi, mọi thứ dường như bớt khả quan đi một cách rõ rệt.
Mười lăm phút phía trước mặt là vóc dáng tựa như đười ươi của gã Mould đang tựa vào chiếc xe chạy bằng hơi nước của gã, gương mặt gã khuất dưới bóng che của một cái ô giống hình cánh dơi. Và kề vai sát cánh với gã là cái bóng mỏng như dao cạo của gã Roach đang đứng chông gậy. Bộ đôi đang xì xầm hội ý với nhau.
Mặt Lily tái đi. Con bé rùng mình và siết chặt cái bọc trước ngực. “Bọn họ kìa.” Con bé nói.
Hơi thở của Robert nghẹn lại trong cổ họng.
Ngay lúc ấy điếu xì gà của Mould tắt ngúm. Gã lấy bật lửa ra, quay đi và đánh lửa, giữ ngọn lửa lập lòe cháy lại gần đầu của điếu xì gà. Đôi má to bành của gã cũng sáng lên theo từng đồm lửa đỏ bập bùng cháy. Roach quan sát, đôi mắt gương nằm trong hốc mắt u tối trên gương mặt hắn ánh lên màu cam. Ông ta đang chờ để nói nốt câu chuyện, và cả hai quá chú tâm vào hành động của Mould nên không để ý thấy Robert và Lily ở phía cuối con đường.
“Nhanh lên.” Robert lắp bắp nói. “Đường này.” Cậu chụp lấy tay Lily và kéo con bé xuống con hẻm nhỏ bên cạnh.
Họ dừng lại phía sau một bức tường đầu hồi sơn trắng tinh. Tuyết tan ra, chảy từ mái nhà rơi xuống chiếc mũ bê rê của Robert.
Lily thả chiếc bọc xuống giữa hai chân và ôm lấy mình. “Tôi cứ nghĩ chúng ta cắt đuôi được bọn họ rồi.” Con bé nói. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chờ một chút.” Robert trả lời. “Tôi sẽ nghĩ được điều gì đó.” Cậu cố gắng nhưng không thể, và hình ảnh hai người đàn ông lập lòe đỏ cứ nhá lên trong bóng tôi, lấp đầy tâm trí cậu một cảm giác tuyệt vọng.
“Còn đường nào khác để vào trong cửa hàng không?” Lily hỏi.
“Nếu cô đi hết con hẻm này thì sẽ có một đường nhỏ dẫn ngược về đường chính, từ đó cô có thể đi sang đường và lẻn qua cổng để vào sân sau nhà.” Cậu nói.
“Vậy thì chúng ta làm như vậy đi.” Lily nói.
“Cô không thể, nếu như không… Ý tôi là… Họ có thể nhìn thấy chúng ta.” Robert bước lùi lại và đi ngược về đầu hẻm.
“Cậu đang định làm gì?” Lily hỏi.
Cậu nuốt khan và ra hiệu về phía con phố. “Tôi sẽ ra ngoài đó và đánh lạc hướng họ để cô qua được. Khi thoát khỏi hai gã đó rồi, tôi sẽ đi vào cửa hàng và mở cửa sau cho cô.”
Lily gật đầu. “Được thôi, nhưng cẩn thận đấy.”
“Cô cũng vậy.” Robert nói cụt ngủn, cố ngăn không cho nỗi sợ hãi lộ ra trong giọng nói của mình.
Miệng khô khốc và tim đập mạnh trong lồng ngực, Robert bước ra đường Bridge. Cậu bỏ chiếc mũ xuống và nhét vào trong túi. Khi liếc nhìn lại đằng sau, cậu thấy Lily đang đi men về phía cuối hẻm.
Cậu thong thả đi dọc con phố, tiến gần đến hai gã đàn ông, lắng nghe tiếng lạo xạo của tuyết đang tan dưới chân và cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể.
Khi chắc chắn rằng hai gã đã nhìn thấy mình, cậu do dự rồi thực hiện một cú xoay gót khéo léo. Và đúng như hy vọng, hai gã kia tức tốc đuối theo cậu.
Gã Mould tóm được vai Robert và xoay cậu quay người lại. “Cậu chủ Townsend, thật vui vì chúng tôi tình cờ gặp được cậu. Tôi đang nói với đồng sự của tôi, chính là ngài Roach đây, về cuộc gặp gỡ của chúng ta ngày hôm đó, cái ngày mà cậu chỉ cho tôi đi đuổi hình bắt bóng ấy.”
Robert rùng mình. “Cháu không hiếu ý ngài.”
“Ồ, ta nghĩ cậu hiểu đấy.” Gã Mould nghiêm mặt và chồm về phía cậu, và mặt của Robert phản chiếu trong đôi mắt gương của hắn, lớn dần và méo mó. “Để ta nói cho cậu biết, con trai. Ngài Roach và ta đang có công chuyện quan trọng, bọn ta đang tìm kiếm một linh hồn đi lạc, và trò chơi khăm “đánh lạc hướng” nho nhỏ của cậu đã làm bọn ta mất thời gian đấy.”
“Và chẳng phải là bọn ta đã nhìn thấy cậu trong ngôi nhà lớn mới đây hay sao?” Ngài Roach thêm vào. “Lúc đó cậu đội một cái mũ bê rê.”
Robert lắc đầu. “Ngôi nhà? Ngôi nhà nào ạ? Và mấy người lập dị các ông muốn gì ở cô bé bỏ trốn kia chứ?”
Roach chộp ngay lấy câu nói này. “Ta không tin rằng anh bạn này có nhắc tới việc chúng ta đang tìm kiếm một cô bé.”
Robert nuốt nước bọt. “Ơ, đồng sự của ngài có nói lúc nãy mà.”
“Ta thấy hình như không phải vậy.” Roach nói, nhưng gã không chắc chắn nên quay ra hỏi kẻ đồng hành của mình. “Này Mould, anh có nói tới con bé sao?”
Mould gãi đầu. “Tôi nói là một linh hồn.”
“Ồ!” Robert nói. “Chắc là cháu đã nghe nhầm.” Qua khóe mắt của mình, cậu để ý thấy ba đang nhìn ra từ cửa sổ. Rồi cậu thoáng thấy Lily lướt qua cùng với cái bọc, con bé đang băng sang đường để chạy vào con hẻm bên hông cửa hàng. Một cách lén lút, cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Roach đột nhiên hỏi.
“Ba cháu.” Robert nói. “Ông ấy đang nhìn ngài, vậy nên tốt nhất ngài nên bỏ cháu ra.”
Mould nhả cái gọng kìm sắt của gã ra và giả vờ làm động tác phủi bụi cho áo khoác của Robert.
“Nhớ lấy, con trai, chúng ta sẽ để mắt tới cậu.” Roach gõ ngón tay vào con ngươi kim loại trong hốc mắt của ông ta. “Cả bốn con mắt luôn.” Ông ta thúc vào vai đồng bọn bằng tay cầm cây gậy chống của mình và hai gã quay trở lại xe. Động cơ xe gầm gừ khởi động và ngay khi hai gã lên xe, một làn hơi nước phụt lên khỏi ống khói.
Hai gã không lái xe đi khỏi ngay lập tức, và Robert băn khoăn không biết họ có đang theo dõi cậu qua lớp kính màu chắn gió kia không. Cậu cố lờ đi cảm giác hoảng loạn đang trỗi dậy trong lòng và xui khiến cậu chạy đi, thay vào đó, cậu đi bộ một cách từ tốn về cửa hàng.
Khi mở cửa ra, cậu thấy ba đang đứng bên cửa sổ và xoay cái gọng kính mỏng mảnh giữa mẩy ngón tay của ông. “Con đã ở đâu, Robert?” Ông hỏi. “Con đã đi khỏi nhà nhiều giờ liền.”
“Con đi dạo ạ.” Robert giải thích. Cậu sao lãng nhìn theo chiếc xe của mấy gã kia đang khuất khỏi con đường. Khi tất cả những gì còn lại của bọn họ chỉ còn là những vệt bánh xe mảnh dẻ in hằn lên tuyết, cậu mới chốt và khóa cửa lại.
“Những kẻ kia là ai?” Ông Thaddeus hỏi. “Gã to con đã vào đây để hỏi về con.”
“Ba đừng để ý.” Robert nói. “Có một người đang ở phía sau nhà, con muốn ba gặp người đó.”
“Con lại còn mang thứ quái quỷ gì về nhà nữa vậy hả?” Ông Thaddeus nghiêm giọng hỏi.
Robert dẫn ba đi qua tấm rèm rách nát. Cuối hành lang, cậu mở chốt cửa sau và kéo cửa mở ra.
Lily đang bồn chồn lo lắng đứng chờ ở mấy bậc thang bên ngoài, đôi tay con bé run rẩy ôm chặt cái bọc, mái tóc đỏ của con bé phủ đầy tuyết đang tan chảy.
“Đây là cô Lily Hartman, và cô ấy cần chúng ta giúp đỡ.” Robert nói.