Chương 12
Lily lau khô tóc mình bằng một cái khăn len ấm áp mà Robert tìm cho con bé, và sau khi xong xuôi, ông Thaddeus vẫy tay ra hiệu cho Lily đi vào xưởng.
Căn phòng được chiếu sáng mờ mờ, giếng trời trên trần nhà đã đóng băng bởi tuyết. Con bé nhìn xung quanh những bức tường treo đầy các dụng cụ bằng đồng và thân đồng hồ. Có thứ gì đó đang động đậy trong một cái hộp bùng nhùng chăn đặt ở góc phòng, thứ đó đang phát ra âm thanh tích tắc nho nhỏ. Đôi tai của thứ ấy dỏng lên và một cái đầu cáo hiện ra.
“Lily!” Malkin nhảy dựng lên và lảo đảo phi tới.
Lily cảm thấy nhẹ lòng vì Malkin vẫn còn sống, con bé quỳ xuống, đặt cái bọc lên sàn và vòng tay qua cổ của con cáo, ôm nó thật chặt. “Malkin! Cậu đây rồi. Tôi cứ tưởng cậu đã bị tiêu hủy trong vụ tai nạn kinh hoàng ấy rồi cơ.” Lily vuốt ve đám lông bù xù của Malkin cho tới khi lưỡi con cáo thè sang một bên mổm và vẫy vẫy cái đuôi xù của nó. Gặp lại Malkin thật tuyệt. Nếu mà cậu ẩy tìm được người giúp thì cha cũng có thể lắm chứ, phải không?
Lily sợ phải hỏi, nhưng nó cần biết sự thật. “Điều gì đã xảy ra đêm đó vậy, Malkin?” Nó thì thầm.
Hai tai Malkin rủ xuống, nó lắc mình khỏi bàn tay của Lily đang ngập ngừng nâng đầu nó lên. “Vậy là ngài John không trở về sao?” Malkin hỏi. “Tôi cứ hy vọng rằng ngài ấy có lẽ đã thoát được vụ tấn công kia. Một chiếc khí cầu bạc đã phóng lao móc vào Dragonfly và bọn họ đã cố lên tàu, nhưng tôi cứ nghĩ họ… Tôi cứ nghĩ rằng ngài John có thể sống sót.”
Lily cảm thấy nhói lên sự tuyệt vọng. Vậy ra điều ấy là thật - điều mà mọi người đều đang nói về cha. Có lẽ cha đã chết. Hy vọng trong con bé nhạt nhòa đi.
Malkin có lẽ cũng cảm nhận được điều đó, nó nghiêng đầu và tặng con bé một nụ cười của cáo. “Với tất cả các thể loại bánh răng ở các nước theo Cơ đốc giáo, Lily ạ, thật tuyệt vời khi gặp lại bạn! Nếu không phải vì cái chân bị thương này thì tôi có thể vui sướng nhảy cẫng lên được ấy chứ.”
“Có phải những gã đàn ông với đôi mắt bạc đã làm điều này với bạn?” Lily hỏi, nó ngờ là như vậy “Roach và Mould đúng không?”
Con cáo gầm gừ. “Vậy ra đó là tên bọn chúng. Mấy gã du đãng leng keng đó đã truy đuổi tôi từ chỗ xảy ra tai nạn. Chúng đang tìm kiếm thứ gì đó của ngài John, tôi đảm bảo đấy. Chắc chúng cho rằng tôi biết chút xíu nào đó về nơi cất giấu thứ ấy. Thật ra, tôi chả biết gì sất.”
Lily thở dài. Nó thẫn thờ nhìn chòng chọc cái bọc trên sàn nhà. Phải chăng tất cả những chuyện này là vì sáng chế nào đó đang nằm trong chiếc hộp kia? Phải chăng đó là lý do những gã đàn ông kia tân công Malkin và cha? Nếu thật như vậy, nó có thể làm gì để ngăn chúng? Nó không mạnh mẽ, cũng chẳng thông minh. Thậm chí, nó còn chưa cố gắng đi tìm chiếc chìa khóa nữa.
“Bọn chúng đã tới nhà chúng ta.” Con bé nói với Malkin. “Gã Roach bám theo tôi từ học viện cho tới lúc lên chiếc zeppelin chở khách. Sau đó, chúng đưa bà Rust và những người máy khác đi mất, Madame thậm chí còn thông đồng với chúng. Nhưng tôi nghĩ rằng thứ mà bọn chúng đang săn tìm nằm ở đây, trong cái hộp cũ của cha. Cậu có chìa khóa chứ?”
Malkin hít ngửi cái hộp dưới lớp chăn, húc húc mũi vào đó. “E là tôi không có.” Con cáo nói. “Nhưng có lẽ cậu có thể tìm thấy vài manh mối từ lá thư của ngài John?”
Lily ngẩng lên. “Lá thư ư?”
“Phải. Thế anh chàng cún con gầy nhẳng này không nói cho cậu biết à?” Malkin nhe răng về phía Robert và gầm gừ một tiếng dọa dẫm. “Cha cậu đã để lại cho cậu một lá thư. Tôi có nó ở ngay đây, trong chiếc túi nhỏ của tôi.”
“Ồ.” Lily nói. Và sau đó, con bé không biết phải nói gì tiếp. Bởi vì, theo một cách nào đó, bức thư ấy có thể chứa chìa khóa giải quyết mọi vấn đề. Dù cho những lời trong lá thư có là gì đi chăng nữa, nhiều khả năng đó là những lời tạm biệt cuối cùng của cha. Nó hít vào một hoi và lấy tay xoa xoa mặt. Sau đó, lấy hết dũng khí, con bé với tay ra và một tay vuốt cằm Malkin, tay kia tháo cái túi quanh cổ con cáo ra.
Da túi sờ mềm và ẩm, nhưng khi con bé vuốt phang những chỗ nhăn nhúm của chiếc túi, nó hoảng hốt nhận ra giữa túi bị thủng một lỗ nhỏ cả ở mặt trước lẫn mặt sau.
Đôi mắt đen láy của Malkin tròn xoe ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này. “Trục khuỷu ơi!” Con cáo nói.
“Chắc là do viên đạn leng keng chết tiệt bắn trúng tôi gây ra đây mà.”
Với những ngón tay run lẩy bẩy, Lily lần tới cái dây rút và lấy một phong bì từ trong túi ra.
Tên của Lily được viết ngay chính giữa phong bì bằng nét chữ viết tay của cha. Con bé thở phào nhận thấy lỗ viên đạn chỉ xuyên qua góc của phong bì. Có thể nội dung thư vẫn còn đọc được?
Con bé lật ngược phong bì lại, và ở mặt sau, in trên nắp chiếc phong bì có một ký hiệu được viết nguệch ngoạc của cha vẫn còn nguyên vẹn.
Lily mở phong bì và giở lá thư có vỏn vẹn một trang giấy ra, nhưng trái với những gì nó hy vọng - viên đạn đã xuyên thủng một lỗ ở góc nếp gấp, làm cháy ngay chỗ chính giữa bức thư của cha, và dù cho Lily có nhìn kĩ đi chăng nữa thì nhiều chữ cũng không còn đọc được.
“Bức thư viết gì vậy?” Tai Malkin dựng về phía trước và chờ đợi đầy hy vọng.
“Ừ, bức thư nói gì thế?” Robert hỏi.
Lily nhìn hai người bạn và ba của Robert đang đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt ông chứa đầy mong muốn giúp đỡ.
Nó hít thở một hơi thật sâu và đọc to thư của cha, ít ra là những từ mà nó có thể đọc được ở xưng quanh cái lỗ đen ngòm kia…
Những hình ảnh u tối quay cuồng trong đầu Lily khi con bé đọc xong lá thư. Vụ tai nạn, chấn thương của con bé, cái chết của mẹ, tất cả đều đã được suy tính. Tấn công có chủ đích.
Gã Roach và Mould, hoặc những kẻ giống như chúng, đã sát hại mẹ hòng chiếm lấy cỗ máy kia. Đó là lý do vì sao cha thay đổi danh tính của hai cha con và chuyển nhà về vùng thôn quê, và đó cũng là lý do vì sao ông không bao giờ nói chuyện quá khứ, không phải vì để cố quên những ký ức đau thương, mà là để lẩn tránh đám người kia.
Nhưng nếu những kẻ thù của cha có thể giết người được thì chúng cũng có thể làm bất cứ điều gì. Chúng đã làm cho cha biến mất, và giờ chúng đang săn đuổi nó. Chúng còn nguy hiểm hơn cả những gì con bé có thể tưởng tượng ra được.
Lily cảm thấy sợ hãi đến choáng váng. Con bé hít vào một hơi sâu. Cuối cùng, khi ngẩng đầu nhìn lên, con bé thấy những người khác đang nhìn nó đầy quan tâm trong im lặng. Nó lướt lại bức thư một lần nữa và có ba từ lạ lùng khiến nó chú ý.
“Cỗ máy chuyển động vĩnh cửu. Có nghĩa là gì nhỉ?” Nó nhìn xung quanh hỏi, hy vọng có thể ai đó biết câu trả lời.
“Một thiết bị không cần dùng tới năng lượng để hoạt động.” Ông Thaddeus giải thích. “Cỗ máy hoạt động bằng động lượng của chính nó tạo ra, không bao giờ ngừng nghỉ. Tuy thế, theo những gì bác biết, thứ thiết bị kiểu như vậy mới chỉ có trên ý tưởng, nó chưa từng được sáng chế ra trong thực tế. Trừ khi cha cháu đã tạo ra được một mẫu.” Ông nhìn xuống chiếc hộp nằm trong bọc. “Nếu thật sự có một cỗ máy như vậy ở trong đó, thì nó hẳn nhiên là một cỗ máy nhỏ gọn. Và có thể nó là vật có giá trị nhất đang tồn tại trên thế giới này.” Ông cười đầy căng thẳng.
“Đủ giá trị để có thể giết mẹ.” Lily nói, nỗi đau đớn đè nặng trong ngực nó. “Đó là sự thật. Cha đã mang theo chiếc hộp này bên mình vào đêm mẹ mất. Cháu nhớ. Cháu đã nhìn thấy nó trong mơ.”
Lily nhìn mọi người, những gương mặt của họ chứa đầy nét kinh hoàng.
“Cha luôn nói với cháu đó chỉ là một tai nạn.” Con bé lẩm bẩm. “Nhưng thực ra có gì đó tồi tệ hơn thế nhiều. Và giờ sự việc ấy đang lặp lại.” Nó đặt bức thư xuống và nhìn Malkin chăm chú.
“Cậu phải kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra trên chiếc khí cầu.” Con bé nói. “Và lần này tôi muốn nghe sự thật, chứ không phải như những lời rác rưởi mà Madame Verdigris đã nói.”
Malkin hướng mắt nhìn Robert và ba của cậu vẻ ngờ vực. “Tôi không biết mình có nên nói tất tần tật ra trước mặt họ hay không.”
“Chúng tôi sao? Chúng tôi đã cứu mạng cậu đấy!” Robert buột miệng nói.
Ông Thaddeus ra hiệu bảo cậu im lặng. “Cháu có muốn hai chúng tôi rời đi không, Lily Hartman?”
“Không ạ, không sao mà.”
“Đây không phải một câu chuyện vui vẻ gì cho cam.” Con cáo nói. “Ngược lại, nó khủng khiếp trong từng tích tắc.”
Lily hít thở một hơi sâu. “Dù sao thì cũng kể tôi nghe đi.” Con bé nói. “Tôi cần phải biết sự thật.”
“Được thôi.” Malkin nói. “Nhưng tôi biết sẽ chẳng có gì tốt đẹp từ câu chuyện ấy đâu.” Con cáo ngồi lên và lắc đầu mình hết từ bên nọ sang bên kia, khiến những bộ phận lỏng lẻo trong hộp sọ của nó kêu lên sòng sọc. Trông con cáo như thể đang cố nghiền ngẫm trong đầu những gì nó muốn nói cho mạch lạc trước khi mở miệng kể.
“Ngài John và tôi đang bay về tới làng Brackenbridge.” Malkin khịt mũi một cái. “Cả hai chúng tôi đang thực hiện một chuyến đi bí mật để mua vài bộ phận máy móc. Trong hành trình trở về, chúng tôi bị một chiếc khí cầu màu bạc với thân tàu sắc nhọn tấn công. Tôi nhớ mình đã nhảy lên cửa sổ để nhìn thấy nó ở phía sau. Nó có bộ áo giáp với những chiếc gai nhọn tua tủa như vài loại có trang bị vũ khí…”
“Tôi đã nhìn thấy con tàu đó.” Robert nói chen vào. “Nó bay qua phía trên làng vào cái đêm đầu tiên khi cậu tới đây.”
Malkin nhìn Robert với ánh mắt hình viên đạn. Lily biết đó là do con cáo không thích bị ngắt lời. “Cậu nói tiếp đi.” Con bé giục.
“Ừ.” Con cáo tiếp tục. “Tàu Dragonfly không thể chiến đấu chống lại thứ không lực mạnh như vậy. Dù gì thì đó cũng không phải là khí cầu chiến đấu. Lựa chọn duy nhất của chúng tôi lúc ấy là cố né tránh bọn chúng. Thật không may, chúng tôi đã thất bại. Ngài John đưa tôi vào kén thoát hiểm, nhưng bản thân ngài thì ở lại cùng với con tàu. Tôi đã cố tranh cãi với ngài ấy, nhưng ngài John muốn kén thoát hiểm tiếp đất an toàn. Ngài ấy đã phóng cái kén ra và khi nó rơi xuống, tôi nhìn thấy chiếc khí cầu kia đang kéo Dragonfly lại gần, hình như chúng muốn nhảy sang tàu của chúng tôi.
“Tôi tiếp đất kèm một tiếng rầm. Cái kén nảy tưng tưng và quay mòng mòng, xóc tôi như xóc hòn đá trong chiếc hộp thiếc vậy, cứ như vậy cho tới khi tôi nghĩ rằng mỗi bánh răng trong người mình bị vỡ nát hết cả. Thế rồi, sau một cú xóc kinh hoàng, cái kén đã dừng lại được.
“Cửa kén mở tung ra do va đập và treo lủng lẳng ở thành trong của kén. Con quay hồi chuyển xoay tít mù trong đầu nên tôi phải lò dò bò ra cửa. Tôi xù lông lên, nhòm ra bên ngoài qua lỗ cửa viền cao su.
“Có một đường rãnh sâu kéo dài từ chỗ cái kén, xẻ dọc cánh đồng bị đóng băng thành một lối mòn với những cành cây đổ rạp và gạch đất vỡ vụn. Tôi nghe thấy tiếng kim loại va đập vào nhau chan chát và nhìn lên trời. Hai chiếc khí cầu lúc này đã dính chặt vào nhau.
“Đột nhiên, tàu Dragonfly rời ra và trôi đi theo chuyển động run rẩy xoay tròn hình trốn ốc.
“Khi Dragonfly rời xa được một khoảng cách bằng ba lần chiều dài tàu, chiếc khí cầu kia bắt đầu khai hỏa, và tôi nhìn thấy tàu của ngài John phát nổ trong ngọn lửa phừng phừng cháy. Trái tim máy của tôi như ngừng đập khi tôi thấy những mảnh vỡ đang bốc cháy của con tàu rơi xuống.
“Bọn chúng có bắt ngài John làm tù nhân hay không, tôi không dám chắc. Nhưng dù thế nào thì tình hình đều có vẻ không tốt chút nào. Và từ những gì ngài ấy nói về bà chủ trong bức thư…” Malkin dừng lại và khục khặc ho.
“Tôi đang hết cót rất nhanh, không thể chạy tới chạy lui lâu thêm nữa. Ngay giây phút tiếp đất tôi đã biết bọn chúng sẽ cử một đội tìm kiếm tôi trên mặt đất.
“Thật nhanh chóng, tôi bước qua lỗ cửa viền cao su và lao mình vào màn đêm sương giá. Và rồi tôi chạy, tôi biết mình không được dừng lại cho tới khi gặp cậu.” Malkin rùng mình. “Nhưng có vẻ chuyến hành trình của tôi đã trở thành công cốc, giống như một cái lò xo gãy vậy. Bởi vì, tôi không mang tới giải pháp thực sự nào, Lily ạ, và việc tôi tới đây đã đặt cậu vào một môi nguy hiểm to lớn hơn khi vô tình dẫn kẻ thù tới chỗ cậu.” Con cáo cúi đầu trước Lily vẻ hối lỗi.
Lily chìa tay ra vuốt ve cằm con cáo lần nữa. Chưa bao giờ nó muốn cha có mặt ở đây nhiều đến thế. Nếu là cha thì ông đã biết cần phải làm gì. “Gã Roach và Mould kiểu gì cũng sẽ tìm đến tôi thôi mà.” Con bé nói. “Tôi nghĩ Madame Verdigris đồng lõa với chúng. Bà ta đã nói cho chúng biết danh tính và nơi ở của hai cha con tôi.”
“Mụ già điên rồ ấy.” Malkin gầm gừ. “Tôi luôn biết bà ta là một kẻ đê tiện.”
Lily cho lá thư vào trong túi của mình và tuyệt vọng nhìn cái bọc nằm trên sàn nhà. “Có thể chúng ta đã biết được sự thật về mẹ, nhưng vẫn chưa thể có câu trả lời cụ thể về cha hay cỗ máy này.” Con bé nói. “Và, theo một cách nào đó, mọi thứ còn tệ hơn lúc trước. Tôi không thể về nhà vì những gã kia và Madame đang ở đó, và cũng không thể ở lại đây được, vì bọn chúng đã nghi ngờ Robert sẵn rồi. Tôi phải làm thế nào bây giờ đây?”
“Chúng ta sẽ nghĩ ra cách gì đó thôi.” Robert nói.
Ông Thaddeus đặt một tay lên vai Lily. “Và có lẽ trong thời gian suy nghĩ, dùng một chút trà và bánh sẽ hợp lý đấy nhỉ?” Ông nói.
⚝ ✽ ⚝
Đó là một căn bếp nho nhỏ kỳ lạ nằm trên tầng ngay bên trên cửa hàng, chui phía dưới mấy cái mái chìa ra và có nhiều góc cạnh dị hợm. Lily nhìn ông Thaddeus đổ đầy chiếc ấm đun nước bằng đồng ở cái chậu rửa góc nhà, trong khi đó Robert nhóm lửa trong một cái bếp lò ám khói đen ngòm, khiến cho căn bếp có sức sống hơn hẳn.
“Bác có cần cháu giúp gì không ạ, bác Townsend?” Lily hỏi.
Người thợ làm đồng hồ lắc đầu. “Không cần, cảm ơn cô gái nhỏ. Và làm ơn, gọi bác là Thaddeus được rồi. Cháu cứ thoải mái nhé, mấy ngày qua vất vả cho cháu rồi.” Ông đưa ấm nước cho Robert, người sẽ tiếp tục công đoạn đặt ấm lên trên bếp lò để đun sôi nước.
Với cảm giác nhẹ nhõm, Lily đặt mình ngồi xuống cạnh bàn bếp. Malkin, vẫn đang nổi quạu từ cuộc trao đổi lúc nãy, cũng bò xuống dưới ghế của con bé và ngồi bên cạnh gót chân cô chủ, một bên tai có màu đen ở chóp vểnh lên hóng chuyện.
“Robert, con lấy các đồ dùng uống trà ra đi.” Ông Thaddeus nói. Robert đi lấy ra ba cái tách từ tủ bát, một ít bánh mì và phô mai từ chạn đựng thức ăn và đặt mọi thứ thành đống lộn xộn trên bàn.
Ông Thaddeus bình thản đặt người xuống một cái ghế đối diện với Lily và lấy tẩu thuốc của mình ra chuẩn bị hút.
“Bác có thể xem qua cái hộp của cha cháu không?” Ông hỏi khi đang châm tẩu thuốc và thổi khói ra phù phù.
Lily mở bọc chăn ra và đặt chiếc hộp trên bàn trước mặt ông.
Ông Thaddeus kéo kính xuống tận đỉnh mũi và cầm chiếc hộp lên, xoay trở nó trong hai tay mình. “Đây là một đồ vật được gia công tinh xảo.” Ông nói. “Nó không phải là thứ được thiết kế để mở ra được mà thiếu chìa khóa. Kể cả bản lề của nắp hộp cũng được làm ẩn bên trong.”
Lúc ông Thaddeus xem xét kĩ cái ổ khóa, Lily nhìn vào mặt sau hộp và thấy rằng ông nói đúng, nó chưa từng để ý trước đó, nhưng đúng là không có cái bản lề nào ở bên ngoài hộp cả.
“Vậy những gã kia cho rằng chiếc hộp này chứa cỗ máy chuyển động vĩnh cửu?” Ông Thaddeus hỏi. “Và chúng có chìa khóa không?”
“Cháu không biết.” Lily nuốt nước bọt, và dạ dày nó sôi lên ùng ục. Con bé với qua cái bàn và lấy cho mình ít bánh mì cùng phô mai. “Có lẽ chúng nghĩ Malkin hoặc cháu biết chìa khóa ở đâu hay biết cách mở chiếc hộp cho chúng.” Nó nói.
“Khi trận bão tuyết qua đi, chúng ta sẽ báo chuyện này cho cảnh sát.” Ông Thaddeus nói.
Lily quá bận bịu ăn uống nên không trả lời được, nhưng Robert đã trả lời thay con bé.
“Những gã đó nói họ là cảnh sát, ba à. Cảnh sát ngầm.”
“Dĩ nhiên chúng phải nói như vậy.” Ông Thaddeus gật đầu. “Nhưng mà, chúng ta tin những lời nói đó sao?”
“Có vẻ là không đúng.” Lily nói khi trong mồm đầy bánh mì. “Nhưng nếu không phải là cảnh sát, sao bọn chúng lại có nhiều nguồn tin để sử dụng như vậy chứ?”
“Hừm.” Ông Thaddeus đặt chiếc hộp xuống. “Tình huống phức tạp đây.” Ông rít tẩu thuốc và khi tẩu tắt ngấm, ông lại lấy một que diêm để châm lửa lại. “Có lẽ…”
Ông thò tay vào trong túi quần mình, lấy ra một xâu nhỏ có đầy đủ tất cả các loại chìa với kích cỡ khác nhau. Lily nuốt ực đồng đồ ăn đầy trong miệng và nín thở khi ông tra chìa vào ổ và thử mở khóa.
Ông lắc đầu. “Không. Không ổn rồi. Dao nhíp của con thì sao nhỉ, Robert?”
Robert đưa con dao nhíp cho ba. Từ mớ dụng cụ nằm gập trong thân dao, ông Thaddeus kéo ra một cái tua vít nhỏ cứng cáp. Ông thử ấn nó vào khe nắp nhưng cũng không thành công. “Thứ đổ leng keng này cứng đầu thật đấy.” Ông lầm bầm.
“Chúng ta có thể đập nó ra.” Robert gợi ý.
“Nhưng như thế có thể làm hỏng vật bên trong.” Ông Thaddeus nói.
Mọi người tiên tới gần hơn để ngắm nghía nắp hộp, và khi ấm nước réo lên ầm ĩ, Lily gần như nhảy dựng cả người lên.
Robert bỏ âm xuống khỏi bếp lò, rót nước vào ba tách trà cùng với sữa và đường, sau đó đưa cho mọi người. Ông Thaddeus, giờ đang hơi kích động, bỏ tách của mình sang một bên. “Bác có thể xem cả bức thư nữa được không?” Ông hỏi khi trả lại con dao nhíp cho Robert.
Lily lấy lá thư trong túi mình ra và đưa cho ông. Vừa đọc lá thư, ông Thaddeus vừa thỉnh thoảng ngước lên, trầm ngâm nhìn cái hộp. Cuối cùng, khi đọc xong, ông gập tờ giấy lại và đặt nó vào phong bì. “Vậy còn người bạn mà ông John nhắc tới, Giáo sư Silverfish thì sao nhỉ?” Ông hỏi. “Ông ta là ai?”
“Ông ấy là cha đỡ đầu của cháu.” Lily nói. “Khi cháu còn nhỏ, ông ấy thường tới chơi với cha. Họ làm ăn cùng nhau - một nhà máy chế tạo máy móc - nhưng cha đã bán hết cổ phần của mình sau khi hai người họ có tranh cãi gì đó.”
“Đúng vậy.” Ông Thaddeus gật đầu. “Bác nhớ ông John cũng đã kể cho bác nghe một chút về vụ ấy. Bác nghĩ rằng giữa hai người bọn họ có sự bất đồng ý kiến về loại người máy mà họ muốn chế tạo. Cha cháu thích tạo ra những người máy có cảm xúc, trong khi Giáo sư Silverfish muốn làm ra những người máy có tuổi thọ cao hơn. Có vẻ như việc làm ăn của họ rất thuận lợi, nhưng rồi Giáo sư Silverfish rời bỏ đất nước vì lý do nào đó, ngay sau khi mẹ cháu mất.”
“Đó là do tim của ông ấy.” Lily nhấp một ngụm từ tách trà sữa của mình, khum tay xung quanh tách để cảm nhận hơi nóng tỏa ra. “Ông ấy đã tới thăm cháu khi nghe về vụ mất tích của cha. Cháu nghĩ ông ấy muốn xin lỗi. Muốn làm lại mọi thứ.” Nó uống nốt một ngụm đầy trà từ tách của mình.
“Nếu như ông ấy hiểu rõ về ba cậu, có thể ông ấy sẽ có manh mối gì đó về chiếc hộp này.” Robert nói, hất đầu về phía chiếc hộp.
“Đúng đấy.” Ông Thaddeus nói. “Có thể cỗ máy từng là một phần công việc chung của họ.”
“Và bất cứ manh mối nào cũng sẽ giúp chúng ta tìm được cha.” Lily thêm vào. Bởi vì, nó vẫn còn tha thiết muốn tin rằng cha còn sống. “Có lẽ cha bị giam giữ ở đâu đó chăng?”
“Có lẽ vậy.” Ông Thaddeus có vẻ không tin tưởng lắm về điều này.
“Giá mà cậu biết được nơi ở của Giáo sư Silverfish thì chúng ta có thể đến xin ý kiến của ông ấy rồi.” Malkin lẩm bẩm phía dưới ghế của con bé.
“Cháu biết chỗ ở của giáo sư!” Lily thốt lên. Nó lấy ra tấm danh thiếp của Giáo sư Silverfish và đặt lên bàn. “Giáo sư đã đưa cho cháu tấm danh thiếp này và nói rằng bất kỳ khi nào cháu gặp phải rắc rối thì ông ấy sẽ giúp cháu.”
Ông Thaddeus cầm tấm danh thiếp lên và huýt sáo. “Đường Bờ Sông, Chelsea. Một địa chỉ nổi tiếng ở London. Ông ấy hẳn phải là một nhân vật quan trọng và thành đạt lắm đây.” Ông đẩy ghế về phía sau. “Chúng ta hãy tới gặp ông ấy ngay bây giờ.”
“Chúng ta ạ?” Lily hỏi.
“Ừ, Robert và bác sẽ hộ tống các cháu.”
“Cảm ơn bác, nhưng cháu không thể bắt cha con bác phải gánh chịu mối nguy hiểm lớn như vậy được.”
“Vớ vẩn, đám người Roach đó, hay cái tên gọi khỉ gió nào đó của chúng, hiển nhiên là nguy hiểm rồi.
Chúng ta sẽ đồng hành cùng cháu cho đến khi cháu tới nơi bình an vô sự. Việc đầu tiên cần làm trong sáng nay là chúng ta sẽ đóng cửa tiệm và đưa cháu lên xe lửa để tới thăm ông bạn ấy.”
“Chúng ta không thể đi bằng khí cầu sao ba?” Robert hỏi.
Ông Thaddeus lắc đẩu. “Bọn chúng sẽ lường trước được tình huống đó. Ngoài ra, nhà ta không đủ sức chi trả. Không, con ạ, đi xe lửa tốt hơn, và ở trên xe lửa có nhiều hành khách nên dễ dàng hơn để trà trộn.” Ông Thaddeus mỉm cười với hai đứa trẻ. “Và tại sao con không đi lấy cho cô Hartman đây ít quần áo cũ để mặc vào ngày mai nhỉ, Robert? Tốt nhất là cô bé nên cải trang khi đi đường. Hơn nữa, cô bé sắp sửa chết cóng vì mặc độc một chiếc váy trên người rồi kìa.”
Robert thở dài. Cậu đứng lên và đi về phía sảnh. Lily nghe tiếng cậu mở cửa, sau đó đi vào rồi nhanh chóng quay lại với chiếc áo khoác vá chằng chịt, một cái quần nhung kẻ và một chiếc mũ bê rê màu xám.
“Chắc chúng vừa với bạn, năm ngoái đó còn là đồ của tôi, sau đó tôi lớn nhanh quá nên không vừa nữa. Sẽ hợp để cải trang đấy.”
“Cảm ơn bạn.” Lily đặt tâm danh thiếp và lá thư vào trong túi áo khoác của Robert và mặc thử. Chiếc áo rất ấm và dễ chịu, hơi có mùi băng phiến và cả mùi của Robert nữa.
“Cũng vừa đấy chứ.” Ông Thaddeus nói, và thậm chí cả Malkin cũng ngẩng đầu lên, lò dò bò ra dưới ghế để ngắm nghía diện mạo mới của Lily.
“Ở đây có gương không ạ?” Lily hỏi.
“Phía trên tường kìa.” Robert chỉ về phía sau con bé.
Lily đứng dậy và soi mình trong gương. Chiếc áo khoác rộng tụt qua vai và ông tay gần như chạm đến đầu ngón tay, nhưng thực tình con bé khá thích như vậy. Nó xắn cổ tay áo lên, làm lộ ra lớp lót bằng lụa bị ngài châm lỗ chỗ. Sau đó, nó luồn tay vào tóc, xỉn màu và vón cục quá. “Trông rối rắm khủng khiếp.” Con bé nói.
“Đó là lý do có mũ đội đầu đấy.” Robert bảo con bé.
Con bé nhồi chiếc mũ lên đống tóc và kéo vành mũ xuống để che mắt đi một chút. “Cậu nghĩ sao hả Malkin?” Lily hỏi con cáo.
Con cáo nghiêng đầu, đôi mắt đen láy của nó nheo lại, tập trung nhìn Lily. “Trông cậu như một kẻ cầu bất cầu bơ ấy.”
“Tôi thích như vậy hơn.” Con bé ngắm nghía hình ảnh của chính mình kĩ hơn và mỉm cười. Bà Thủy Quái và Madame sẽ khiếp đảm đến dường nào nếu thấy nó bây giờ nhỉ? Tự nhiên nó cảm thấy khá hơn chút ít. Nhờ có Malkin và lá thư của cha, nó đã có vài manh mối về những gì đang diễn ra. Và nhờ có Robert và ba cậu ấy, nó đã có bộ đổ giả trang và một kế hoạch. Có lẽ họ sẽ cùng nhau giải mã được bí ẩn này và cuối cùng sẽ tìm được cha chăng?
“Nghe có vẻ nực cười…” Con bé nói với hình ảnh phản chiếu trong gương của mình. “Nhưng mình vẫn luôn cảm thấy bên trong mình có nét gì đó khá nam tính. Ngoại hình kiểu này phù hợp với tính cách đó hơn, cậu thấy sao?”
“Đúng vậy.” Malkin ngáp một cái rộng sái cả quai hàm.
Ông Thaddeus nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình. “Trời đất! Nhìn đồng hồ mà xem, chúng ta nên ngủ một chút nếu muốn bắt kịp chuyến xe lửa đầu tiên.”
Ngay lúc ông nói điều này, Lily nhận ra mình mệt đến mức nào. Nó ngước lên nhìn Robert và thấy mắt cậu chàng cũng đang díp cả lại.
“Chúng tôi sẽ chuẩn bị sô pha ở góc nhà cho cháu.” Ông Thaddeus nói. “Nó ở ngay cạnh bếp nên là chỗ ấm nhất trong nhà này.”
Ông và Robert đi ra ngoài sảnh một lần nữa và trở lại vài giây sau đó với một chồng chăn. Trải xong xuôi giường chiếu cho Lily rồi, họ mới quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Lily nằm xuống chiếc giường sô pha và nhận thấy nó khá mềm. Con bé kéo chăn trùm kín người và lún xuồng lớp đệm êm ái. Nó không thể ngủ ngay được. Nước mắt ứa ra cay xè và những suy nghĩ u ám về tất cả những gì vừa mới biết xâm chiếm tâm trí nó.
Gã Roach và Mould là những kẻ nguy hiểm, và mọi thứ tệ hơn nhiều so với những gì nó có thể tưởng tượng ra chỉ mới vài ngày trước thôi, nhưng ít ra là giờ nó được giúp đỡ.
Nó chạm vào vết sẹo trên ngực mình, nhớ tới người mẹ đã qua đời từ lâu lắm, bị sát hại vì một bí mật - một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu nằm trong một chiếc hộp khóa kín. Và rồi nó nhớ cha, người đã cố che giấu sự thật với nó. Giờ cha cũng đi rồi. Nó nhớ cha nhiều nhất. Vết thương sâu và nhói đau, cứ như thể có một vết cắt mới sâu hoắm trên ngực nó. Nhưng bên cạnh nỗi đau, còn có tia hy vọng mong manh rằng có thể cha còn sống và đang ở nơi nào đó. Giá như có thể mở chiếc hộp kia ra, nó chắc chắn mình sẽ tìm được manh mối giúp tìm thấy cha.
Malkin nhảy lên và liếm mặt con bé với cái lưỡi thô ráp của nó. Sau đó, con cáo trèo lên đùi Lily, và chẳng mấy chốc, tiếng tích tắc phát ra từ trái tim nhỏ của con thú máy đã giúp con bé chìm vào giấc ngủ.