← Quay lại trang sách

Chương 13

Robert tỉnh dậy thì thấy có ai đó đang vỗ vào người cậu. Cậu ngồi dậy và uể oải gãi đầu. Lily đang đứng bên cạnh giường, vặn vẹo chiếc mũ bê rê của cậu trong tay. Con bé đang mặc bộ đồ cũ mà cậu đưa cho và gương mặt nó đỏ ủng lên căng thẳng.

“Mấy giờ rồi vậy?” Cậu vừa ngáp vừa hỏi.

“Một giờ.” Lily chà tay lên mặt. “Bạn phải ra mà xem. Những gã đó đang ở bên ngoài cửa hàng.”

“Bạn chắc chứ?”

“Ừ, gã Roach đang đứng ở cuối phố và gã Mould cũng ở ngoài đó nhưng khuất trong bóng tối. Tôi chắc chắn mà.”

“Tôi phải ngó qua một cái mới được.” Cậu nhảy khỏi giường và vạch một khe trên rèm ra.

Những bông tuyết tan chảy vương đầy trên ô kính cửa sổ. Nhìn thấy rất rõ gã Roach đang đứng dưới cột đèn dầu duy nhất trên con phố, đôi mắt gương của gã sáng lóe lên như thủy ngân. Gã nhấc chiếc gậy đầu lâu của mình lên và ra hiệu, sau đó có hai gã đàn ông bước ra từ bóng tối, là gã Mould và một kẻ khác nữa cũng có vẻ ngoài thô kệch.

Robert bước lùi lại khỏi cửa sổ khi mấy gã hướng mắt nhìn về phía cửa hàng.

“Chúng có phát hiện ra bạn không?” Lily hỏi.

“Tôi không nghĩ thế. Có một kẻ nào đó khác đi cùng bọn chúng nữa, một gã to lớn cục mịch. Hắn nhìn giống một tên nào đó trong đám săn tìm Malkin hôm trước.”

Lily bồn chồn vần vò lớp lót của chiếc mũ bê rê. “Tôi đã biết trước là chúng sẽ tìm được tôi mà.”

Robert với lấy cái chân nến, Lily với tay theo cậu.

“Đừng thắp nến, chúng sẽ thấy đấy!” Giọng con bé nhuốm chút kích động.

“Điều này có thể dọa chúng.” Robert nói. “Thêm nữa, chúng sẽ không vào đây được. Không đùa với mấy ổ khóa của ba được đâu. Đó là những ổ khóa không thể phá. Ở đây chúng ta an toàn giống như chuột trong cối xay vậy”

Đôi mắt Lily đảo một vòng quanh căn phòng. “Tôi nghi ngờ điều đó. Dù sao thì, tôi không thể ở lại đây trong khi chúng canh chừng ngôi nhà như vậy được. Bạn phải giúp tôi trốn đi.”

“Như thế nào?”

“Tôi không biết nữa.” Nó cau mày. “Chúng ta hỏi ba bạn được không?”

“Tôi sẽ đi đánh thức ba dậy.” Robert kéo dây quần của mình lên, nhét chân vào giày rồi mặc áo khoác ấm.

Lily vội vã chạy ra cửa. “Tôi sẽ lên dây cót cho Malkin.”

Hai phút sau, tất cả mọi người đều đã có mặt tại chân cầu thang. Lily kẹp chặt cái bọc dưới cánh tay, Malkin đứng dưới chân con bé, tai dựng lên cảnh giác, nghe ngóng mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất.

Ông Thaddeus đứng ra đảm trách mọi việc. Ông nói: “Robert đã nói cho bác biết chuyện đang xảy ra.”

Lily mỉm cười với ông, nhưng dường như nó đang sốt ruột. “Thưa bác, cháu e rằng mình không biết làm sao để bày tỏ hết lòng cảm ơn bác hay Robert vì tất cả những gì hai ba con bác đã làm cho cháu và Malkin.”

“Không có gì đâu, Lily Hartman.” Ông Thaddeus nói. “Nhưng hãy nghe này, chúng tôi không nghĩ rằng cháu nên đi lúc này. Chưa phải lúc nên đi. Không an toàn đâu.”

Malkin đồng tình. “Cậu nghe lời họ đi, Lily…”

“Không ạ.” Lily lắc đầu. “Chúng cháu đã đặt ba con bác vào nguy hiểm đủ lắm rồi.”

Robert cắt ngang. “Ba con tôi muốn bạn ở lại, Lily à… Ý tôi là, tôi muốn bạn ở lại. Bạn có thể trốn ở đây cho tới ngày mai. Ba biết một chỗ…”

“Chúng cháu đi đây ạ.”

“Tùy cháu vậy.” Ông Thaddeus nói với con bé. “Nhưng trong trường hợp đó, ba con bác cũng đi cùng. Cháu cần được bảo vệ.” Ông quay sang cậu con trai. “Lối cửa sau có lẽ là hy vọng lớn nhất của chúng ta. Robert, con đi kiểm tra sân sau đi.”

Robert rón rén đi về cuối hành lang và nhòm qua ô kính đã đóng băng, nhìn ra mặt đất bên ngoài trắng xóa không một dấu chân. “Có vẻ an toàn.” Cậu nói.

Ông Thaddeus lục tìm trong xâu chìa khóa của ông. “Cháu có cần một chiếc áo khoác ấm hơn không, Lily Hartman?” Ông hỏi.

“Không còn thời gian đâu ạ.” Con bé nói.

“Ở đây ta có cái này.” Ông với tay ra và từ một chiếc móc gắn trên tường, ông lấy xuống chiếc áo choàng dài bằng len và giúp con bé mặc lên người. Những ngón tay nhanh nhẹn của ông cài mây chiếc cúc khác màu lại. “Bác e là hơi bị dài và rộng một chút, nhưng nó sẽ giữ ấm cho cháu trên hành trình của mình.”

“Cảm ơn bác.” Con bé nói.

Ông Thaddeus ra hiệu cho con trai. “Robert, lại đây nào, chúng ta lấy một ít tiền trong ngăn kéo.”

Bọn họ nhìn cửa hiệu qua tâm rèm rách tả tơi.

Con phố bên ngoài cửa hiệu tối om và vắng người, và có gì đó không đúng lắm ở đây. Phải mất một giây Robert mới nhận ra đó là gì… Đúng lúc ấy, ba cậu nói to lên những điều cậu vừa nghĩ đến: “Lạ quá, đồng hồ đều ngừng chạy cả.”

“Chắc ông quên không lên dây cót cho chúng.” Malkin nói.

“Đó là một điềm xấu.” Robert thì thầm. “Khi những chiếc đồng hồ im lặng có nghĩa là cái chết đang cận kề.”

“Phỉ phui cái mồm.” Ông Thaddeus bước qua tấm rèm. Mở khóa ngăn kéo đựng tiền ra và lấy đầy một vốc tay tiền xu.

Đột nhiên, phía sau đầu ông, có hai bóng người bọc mình trong lớp áo choàng dài tiến đến khung cửa sổ phía bên ngoài. Đó là gã Roach và Mould, những con mắt của chúng lóe lên trong ánh trăng.

“Ba!” Robert rít lên.

Ông Thaddeus nhìn lên, đúng lúc gã Roach giơ cao cây gậy và đập đầu gậy có hình đầu lâu bằng bạc vào cửa sổ. Kính vỡ vụn và rơi xuống như thác nước, vương vãi khắp sàn cửa hiệu.

Gã Mould vượt qua đồng bọn và thò bàn tay bị thịt của hắn qua cái lỗ lởm chởm hòng mở chốt cửa.

“Nhanh lên.” Ông Thaddeus hét lên. “Ra lối cửa sau. Ba sẽ giữ chân chúng.”

Robert lao qua lớp rèm rách rưới, đẩy Lily và Malkin chạy xuống hành lang phía trước. Họ dừng khựng lại ngay trước cửa sau - một cái bóng đang rình rập phía bên ngoài, lấp ló hiện ra sau lớp kính cửa - gã đàn ông thứ ba. Gã đang giật đùng đùng cái tay nắm cửa.

Phía đầu kia của hành lang, gã Roach và Mould đã vượt qua ông Thaddeus và đang lao về phía Lily và Malkin.

“Nhà xưởng!” Robert hét lên, nhưng cậu vừa kịp kéo Lily và Malkin qua cánh cửa rồi khóa lại sau lưng thì hai gã đàn ông kia đã ập tới.

Cánh cửa rung lắc dữ dội khi phải chịu một loạt cú thúc mạnh và những câu chửi thề tới tấp dội vào.

“Chúng phá tung cửa ra mất!” Robert hoảng hốt. Và rồi cậu nhận ra… “Ba vẫn còn ở phía ngoài kia!”

“Ôi, không! Người chúng muốn bắt là tôi. Bác ấy sẽ ổn thôi.” Lily nhìn khắp nhà xưởng để tìm vật cản và mắt nó sáng lên khi trông thấy cái tủ quần áo cũ với cửa tủ gắn gương. “Giúp tôi dịch chuyển nó đi.”

Lily và Robert len vào khe giữa tủ và tường, rồi họ đẩy thứ đồ vật kêu rền rĩ ấy di chuyển, dịch từng chút một cho tới khi nó chắn ngang một phần cánh cửa.

Lily vòng về phía trước cái tủ. “Đẩy mạnh nó về phía sau đi.”

Họ dốc hết sức đẩy cái tủ chắn ngang trước cửa và phía đằng trước tủ có lắp gương rung lên bần bật.

Rầm!

“Bọn nhãi con làm gì ở trong đây?”

Rầm!

“Định trốn à?”

Rầm!

“Cô Hartman, đừng nghĩ thứ đó ngăn được bọn này, bởi vì đó là điều không thể.”

Tiếng rầm rầm chuyển sang thành tiếng búa nện đinh tai nhức óc. Những cú đập điên loạn trút như mưa lên cánh cửa. Mấy gã đàn ông đang dùng búa nện vào nó.

Sau đó, ánh đèn lập lòe sáng lên qua khe nứt ở mặt bên không được che chắn của cửa và tiếng ông Thaddeus vang lên: “Tôi cảnh báo ông, thưa ông, nếu ông và mấy phụ tá của mình không rời đi…”

“Im ngay!” Gã Roach gào lên.

“Ba!” Robert gọi, nhưng ông Thaddeus không thể nghe thấy cậu.

Một tiếng nổ lớn, sắc lẹm như tiếng súng xé toạc qua hành lang. Một tiếng vọng kinh hoàng vang lên như tiếng chuông cao vút, và tiếng thứ gì đó đổ thịch trên sàn nhà. Rồi, phụt một cái, ánh sáng đèn vụt tắt và khói lan vào quanh cạnh cửa.

Lily há hốc mồm kinh hãi và Malkin kêu lên một tiếng khiếp sợ.

Robert nhìn chăm chăm sàn nhà. Một dòng máu đang chảy ra từ góc cửa.

“Robert?” Ba cậu hổn hển nói, giọng ông thều thào ngắt quãng. “Con có trong đó không? Vì Chúa, con trai, chạy đi…”

Tay nắm cửa rung lắc.

Gã Roach lại cất tiếng: “Ta e là không có đường thoát đâu nhóc. Ba mi vừa mới bị một tai nạn khủng khiếp, nhưng nếu mi chịu mở cửa thì bọn ta có thể giúp ông ta.”

Robert hoảng loạn.

“Nhóc, mi có đó không?” Gã Roach hét. “Hãy trả lời ta.”

“Các người đã làm gì ba tôi?”

“Ra đây mà xem. Ta sẽ đếm đên ba. Một..

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Robert.

“Hai…”

Sao mọi sự lại đến nông nỗi này cơ chứ? Cậu không nên để ba một mình đôi mặt với mây gã đó. Tuyệt vọng, cậu ra sức đẩy cái tủ quần áo ra, trong khi ấy, Lily vấp ngã đâu đó đằng sau cậu, điên cuồng giật mở các ngăn kéo của chiếc bàn gia công mong tìm được vũ khí nào đó.

“Ba…”

Lily vớ được chiếc cưa kim loại cùng một cái tua vít và giắt cả hai thứ đó vào thắt lưng mình. Con bé cố đưa thứ gì đó cho Robert nhưng cậu gạt đi. Cậu cảm thấy choáng váng, chóng mặt và nôn nao. Cậu chưa bao giờ tin được rằng mấy gã đó lại có thể đẩy sự việc đi xa đến mức này.

“Hết giờ.” Gã Roach nói. “Không thương lượng gì nữa. Nếu mày không tự giấc ra đây thì bọn tao sẽ phải hun khói xua mày ra.”

Có tiếng xì xì vang lên và ánh màu cam nhá lên dưới cửa.

Cháy!

Chỉ chưa tới một phút nữa, lửa sẽ bắt đầu liếm quanh mép tủ. Sau đó, ngọn lửa sẽ nhân chìm cả căn phòng.

Malkin cuống quýt chạy vòng vòng, rên ư ử và sủa vào cả hai đứa. Nhảy lên chiếc bàn gia công, nó hất mũi chỉ về lối thoát hiểm duy nhất.

“Cửa sổ mái!” Lily tóm lấy gáy Malkin và trèo lên trên bàn.

Robert không nhúc nhích nổi. Cậu nhìn chằm chằm vào thằng nhóc đứng bàng hoàng trong tấm gương nằm gọn trong khung gỗ dán bị phổng rộp của cái tủ.

Phía sau cậu, Lily dùng hai lòng bàn tay nện mạnh vào cửa sổ mái. Bị hóa cứng qua thời gian nên cái cửa sổ cứng đầu không chịu mở ra.

Phía bên ngoài hành lang, tiếng lách tách của ngọn lửa bùng nổ thành đám cháy như ở địa ngục, và lẫn trong âm thanh ấy, Robert nghe thấy tiếng những gã đàn ông sửng cổ với nhau.

“Không kiểm soát được rồi…”

“Đồ ngu, mày để ngọn lửa cháy vô tội vạ thế này à!”

Cánh cửa sau nhà đập rầm một cái. Mấy gã kia đã bỏ đi. Cùng với một tiếng rít và luồng hơi nóng dữ dội, ngọn lửa thiêu rụi lớp gỗ ốp cửa và bắt đầu lan khắp căn phòng.

Khói quẩn quanh chân Robert. Cậu liếc nhìn thằng nhóc trong gương lần nữa, ở phía xa sau lưng, dường như cậu đang ở trong hành lang.

Cậu nên ở đó mới đúng. Phải là cậu mới đúng, không phải ba.

“Giúp tôi với, có được không?” Cầm chiếc tua vít trong tay, Lily đập mạnh vào cửa sổ mái.

Lớp sơn cửa đang chảy ra bởi sức nóng và con bé đập lòng bàn tay mình vào khung cửa cho tới khí nó kẽo kẹt hé ra, để lọt vào một chút xíu bóng đêm bên ngoài.

Lily nhét cái tua vít vào khe hở và nạy cho tới khi nó há ra rộng hơn.

Robert nhìn con bé đẩy cái bọc, rồi sau đó là con cáo Malkin đang sủa ăng ẳng ra ngoài lỗ mở. Cậu nghĩ con bé cũng định trèo ra sau con cáo, nhưng không phải vậy.

Ngược lại, Lily thò mặt ra ngoài qua lỗ mở và hít vào một mồm đầy không khí trong lành, sau đó con bé nhảy xuống và đặt tay lên vai cậu.

“Robert, làm ơn đi.” Giọng nói của con bé căng thẳng và sọ hãi. “Tôi rất tiếc về ba của bạn. Nhưng bạn phải đi cùng bọn tôi ngay bây giờ.”

Mắt Robert cay xè và ngực thì đau nhói. Lòng dạ và phổi, đầu và tim của cậu giờ chỉ toàn rừng rực lửa cháy cùng nỗi đau pha lẫn sự căm phẫn vô cùng vô tận.

“Tại sao?” Cuối cùng cậu hỏi.

Lily quệt vệt bổ hóng và nước mắt đang hoen trên mặt mình. “Bởi vì bác ấy yêu cầu bạn làm thế. Bác ấy bảo bạn phải trốn đi.”

Khói đã bốc lên cao quá mũi Robert, vờn quanh hai đứa, làm tầm nhìn của cậu mờ đi và khiến cậu hoang mang. Cậu lần dò mấy chiếc cúc trên áo khoác rồi nhìn lần cuối nhà xưởng đang cháy rụi quanh mình. Lily đứng chờ cho tới khi Robert sẵn sàng. “Tôi tới đây.” Robert nghẹt thở, những lời nói như gai nhọn đâm vào cổ họng cậu.

Lily gật đầu, rồi hai đứa cùng trèo lên bàn.

Giờ khói đã bốc lên tới nóc nhà, tỏa rộng theo trần nhà đang tối dần lại, nhấn chìm mọi thứ trong biển mây đen đặc.

“Cửa sổ mái đâu rồi?” Giọng Lily vỡ òa hoảng loạn.

Robert lắc đầu, cậu không thể xác định được trong màn khói mù không thể thở nổi này.

Thế rồi, ở đâu đó phía trên, một cái mõm đỏ nho nhỏ hiện ra, khụt khịt đánh hoi hai đứa.

“Ơn giời! Tránh ra nào, Malkin.” Lily đẩy cái cửa sổ mái cho rộng ra.

“Bạn đi trước.” Con bé nói và đẩy Robert ra bên ngoài trời đêm.

⚝ ✽ ⚝

Những viên ngói trên mái bị hun nóng, tuyết tan ra, chảy xuống máng xối, chảy lên cả giày của họ. Malkin rít lên nhè nhẹ và Lily hít lấy hít để không khí. Họ đang ở chân mái dốc, ở phía trên họ là tám phút mái nhà và bên kia đỉnh mái là một dãy nhà liền kề nhau.

Robert đổ người về phía trước và ho khạc ra một đống nhầy màu đen. Những bông tuyết ướt át rơi xuống đầu cậu, nhỏ nước qua tóc và chảy xuống má cậu thành dòng.

Ba đã mất rồi. Cậu cảm thấy thật trống rỗng. Một đống da bọc xương tê dại. Giống như cậu vừa mới bị ai đó lấy thìa xúc mất một phần bên trong vậy. Cậu vốc một nắm tuyết tan và chà xát mạnh lên mặt.

“Chúng ta phải đi tiếp thôi.” Lily nói và cầm cái bọc của con bé lên.

Với Malkin bám sát gót, Lily bắt đầu trèo lên. Lên tới đỉnh mái, con bé tựa người vào một ông khói và nhìn lại Robert.

Robert quệt ống tay áo lên mặt, gạt đi cả tuyết và nước mắt.

Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo Lily. Cậu bắt đầu trèo, những ngón tay tê cóng dò dẫm trong hơi nước và cái lạnh để tìm chỗ bám trên những viên ngói vỡ. Đôi giày da của cậu trượt đi khi cậu bám tay trèo lên. Khi Robert còn cách ống khói một sải tay, Lily nắm lấy tay cậu và kéo cậu lên.

Gió và tuyết rít lên quanh ống khói, cổ họng của Robert lạnh ngắt và đau như bị dao đâm. Một cơn nôn nao lại trào lên trong cậu. Cậu nín thở và nhìn xuống con phố tắm mình trong ánh sáng màu cam rực rỡ nóng bỏng. Những người hàng xóm, khoác trên mình áo choàng dài tay và ngắn tay, hối hả chạy ra khỏi nhà họ với những chiếc chậu và xô thiếc để xúc tuyết đổ vào đám cháy. Một tốp người với quần áo và đầu tóc ám khói đen, kéo thi thể ông Thaddeus ra từ cửa sổ bị cháy rụi.

Robert đổ sụp xuống trước mặt, quăng mình vào vào đống bùn tuyết. Hai nắm tay cậu đập vào lớp gạch ngói, miệng cậu há to cho tiếng gào khóc tuôn ra, hòa cùng tiếng gầm rú của gió và lửa. Cậu chẳng thể làm gì được nữa rồi. Cuộc đời của cậu ở đây vậy là chấm dứt.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng hét của Robert khiến Lily đau đớn tới xương tủy, như thể tiếng hét vọng ra từ đâu đó bên trong con bé. Lily run rẩy và trượt xuống cạnh Robert, đưa tay ra nắm lấy tay Robert nhưng bị gạt đi.

“Làm ơn.” Lily thì thầm. “Tôi hiểu cảm giác của cậu, đau đớn lắm, nhưng chúng ta phải đi thôi…”

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu không đi thì mấy gã đàn ông kia sẽ giết chúng ta.” Malkin xen ngang vào.

“Là lỗi của các người!” Robert đá vào con cáo máy. “Tránh xa tôi ra, cả hai người.”

“Tôi xin lỗi.” Lily nói. “Bọn tôi đáng ra phải giúp. Tôi… Tôi không ngờ chúng lại có thể làm đến mức này để lấy được thứ chúng muốn.” Lily nhìn Robert. Mặt cậu sưng húp lên vì đau khổ và ánh nhìn thất thần của cậu đã hướng vào nội tâm. Cậu cào cấu những viên ngói cho tới khi ngón tay bật máu, nhưng bản thân cậu chẳng hề hay biết.

Lily ôm chiếc hộp nằm trong bọc thật chặt dưới cánh tay mình. “Gia đình tôi…” Con bé nói. “Ý tôi là, tôi… tôi có liên quan tới chuyện này. Nhưng Robert, bạn và ba bạn… Bác ấy vô tội. Bác ấy đã cứu bọn tôi. Nếu không có bác ấy, bọn tôi đã không ở đây giờ này rồi.”

Robert nấc lớn. “Và nếu không phải vì bạn, ba sẽ vẫn còn ở đây. Tất cả chuyện này đều là do cậu.” Robert rít lên. “Ích kỷ, đó chính là bản chất của bạn.”

“Không, không đúng.” Con bé lắp bắp nói.

Nhưng nếu điều đó là đúng thì sao? Chính con bé đã mang cái hộp tới đây, và Malkin cũng tới đây nữa. Con bé cứ đinh ninh rằng ở bên gia đình họ là an toàn, mặc cho tất cả những gì nó biết. Ý nghĩ ấy khiến nó nôn nao. Nó cố nghĩ ra điều gì đó khác để nói, điều gì đó dễ nghe, nhưng lời nói cứ khô khốc đi trong cổ họng. Vì vậy, thay vì nói, nó cỏi áo khoác của ba Robert ra và khoác lên vai cậu. “Đây.” Nó nói. Giờ nó đã cảm nhận được cái lạnh khi mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng của mình, nhưng nó biết Robert cần đến chiếc áo choàng hơn nó rất nhiều.

Malkin len mình vào giữa hai đứa và dùng cái lưỡi hồng thô ráp liếm những ngón tay đang rỉ máu của Robert.

Một phút trôi qua, và dù Lily thực lòng muốn để Robert ngồi đó và an ủi cậu, nhưng hoàn cảnh không cho phép họ dừng lại. Không phải lúc này. Vẫn còn quá nguy hiểm.

“Robert?” Con bé lặng lẽ nói.

Robert nhìn lên và dường như cuối cùng cậu cũng hiểu ý con bé, gạt đi những giọt nước mắt giận dữ. “Ta có nên quay lại không?” Cậu hỏi.

“Tôi không nghĩ vậy đâu.” Malkin dịu giọng nói. “Chúng ta quay về để làm gì?”

Từ tận đáy lòng, Lily biết Malkin nói đúng. Thực sự họ không thể làm điều ấy khi mọi sự đã đến nông nỗi này. Bà Rust từng nói gì nhỉ? Cuộc đời có thể đau khổ. Nhưng nếu bạn không thể thay đối những gì xảy ra ngày hôm nay thì hãy chờ đợi thời cơ, tới khi bạn đủ mạnh mẽ để chiến đấu vào ngày mai.

Phía bên trên đỉnh mái, Lily thoáng thấy có ánh đèn sục sạo từ dưới con hẻm. Giọng nói khàn khàn của gã Mould và Roach vọng tới tai nó. Đôi tai có đầu chóp đen của Malkin dựng đứng lên, nó cũng đã nghe thấy. Con cáo nói: “Tới lúc đi tiếp rồi.”

“Ừ.” Lily gật đầu. Nó chuyển chiếc hộp sang tay kia và vòng một tay quanh người Robert. Malkin kéo giật tay áo của cậu khi Lily xốc cậu đứng dậy. Khi Robert tựa vào Lily, con bé cảm thấy những cái nấc giận dữ trong hơi thở của cậu.

Họ trượt xuống phía dưới mái, và ở dốc mái kế tiếp, Robert bổ nhào về phía trước để bò lên, Lily và Malkin lồm cồm bò bên cạnh cậu.

Robert di chuyển một cách vô thức, cậu hầu như không biết mình đang làm gì. Cậu suýt thì tì lòng bàn tay lên một chiếc đinh trồi lên nhưng Malkin kịp kêu lên một tiếng cảnh báo, thế là cậu lắc đầu và trông có vẻ tỉnh táo trở lại.

Cứ tiếp tục như vậy, họ vượt qua ba đỉnh mái nhà nữa mới tìm được một chỗ để trèo xuống, đó là một mảnh sân với những thùng và hộp dùng để đóng hàng đặt chồng lên nhau, ở đó có một nhà kho thấp tịt có mái chìa ra tiếp giáp với một bức tường mái cao xây bằng gạch đang bị phủ kín một lớp tuyết dày như trét kem.

Tim Lily đập mạnh. Nó bước về phía trước và ngó xuống. Mặt đất trắng tinh phía bên dưới như đang chảy tràn trong bóng tối. Nó trườn xuống mép mái và khi cảm nhận được đầu ngón chân chạm vào bức tường mái phủ tuyết, nó nhắm mắt và thả người nhảy xuống.

Con bé đáp xuống bức tường kèm theo một tiếng uỵch êm ái. Malkin nhảy xuống bên cạnh khi con bé loạng choạng đứng dậy. “Giờ đến lượt bạn.” Lily gọi Robert.

Robert trân trân nhìn xuống con bé. “Tôi không thể làm được.” Cậu lẩm bẩm. “Cao quá.”

“Thôi nào.” Con bé nói. “Bạn phải nhảy.”

Lily chìa tay về phía cậu và Robert trượt người qua mép mái nhà rồi nhảy ào vào vòng tay con bé. Khi Lily nhìn xuống phía dưới, Malkin đã xuống tới sân và đứng chờ ở cổng, đầu nó hếch lên nghe ngóng.

Lily túm lấy Robert và cả hai cùng trèo xuống đống thùng và hộp bỏ đi chát cao như núi để nhập bọn cùng con cáo.

“An toàn rồi.” Con cáo sủa lên báo khi hai đứa đi tới.

Thật thận trọng, Lily mở cổng ra và cả ba cùng băng qua đường rồi thụp xuống trốn vào hàng rào phía đối diện. Họ len lỏi giữa những nhánh cây phủ tuyết và đi vào cánh đồng tối bên cạnh, Lily thở phào nhẹ nhõm. Họ đã thoát - cả ba đứa. Và ít ra thì giờ đây họ đã được an toàn.