Chương 14
Họ chạy lén lút, không sảy chân vấp ngã hay ngừng nghỉ, chỉ cắm mặt chạy trong đêm tối. Màn đêm đen ngòm như miệng quỷ và gió thì lạnh buốt. Lily còn không thể nhìn thấy đôi tay mình đang ở trước mặt và nó buộc phải căng tai ra để nghe được tiếng lách cách phát ra từ tứ chi của Malkin khi di chuyển theo con đường nhỏ phủ tuyết.
Bão tuyết ngớt, họ đã đi được nửa đường lên đồi Brackenbridge thì những đám mây trên trời bất chợt tách ra và để lộ một mảnh trăng màu trắng sữa, hơi khuyết một chút vì còn một ngày nữa trăng mới tròn. Gió táp liên hồi vào đầu lá đầy băng giá của những cây kim tước gần đó và vun vút quất hơi lạnh xuyên qua quần áo khi họ mở đường đi lên đoạn dốc ngập sâu trong tuyết.
Họ chạy lên trên cho tới khi bị chắn lối bởi một đám cây bụi gai ken vào nhau chằng chịt, ùn ùn mọc chen lên trên bề mặt tuyết trắng mượt. Malkin đưa cả bọn đi vòng qua đám bụi cây, xuyên qua lớp bụi trắng mà thực ra đã cao tới tận cằm nó.
Robert đang tái nhợt đi, bì bõm lội lên lội xuống những đống tuyết, sút vào những cành cây rủ xuống cho tới khi chúng rụng tuyết xuống như mưa. Lily có thể cảm nhận được nỗi đau khổ đang nhấn chìm cậu bạn của mình. Nước ngâm vào đầu mũi giày của nó và bàn chân nó đang bắt đầu tê cóng lại; tệ không kém là những ngón tay của nó không được đeo găng che chắn cũng chuẩn bị đông cứng lại trong giá rét. Nó dừng lại một giây và kéo mũ lên để xem xét xung quanh.
“Chúng ta nên nghỉ đã.” Con bé nói. “Vân đề là tôi không biết nên nghỉ ở đâu nữa.”
Malkin lắc đám tuyết bám trên mõm và liếm râu.
“Tôi đã từng đi con đường này trước đây rồi. Trông nó lạ lẫm dưới mấy thứ trắng trắng này, nhưng tôi nghĩ mình có thể tìm được noi nào đó để chúng ta dừng chân.” Nói xong, con cáo phi về đằng trước, ngụp lặn trong đám cây bụi phía dưới.
Lily và Robert đứng tựa vào nhau chờ con cáo quay lại. Lily chợt nhận ra rằng Robert không hề nói câu nào kể từ lúc ở trên mái nhà.
“Đúng là một cú thoát hiểm trong gang tấc.” Con bé đột ngột nói. “Lại nói về lúc ở cửa hàng… Nghe này, Robert, tôi thực sự xin lỗi vì những điều đã xảy ra. Nếu bọn tôi biết…”
“Không phải lỗi của bạn.” Robert lẩm bẩm. “Không hẳn là như vậy.” Cậu liếc nhìn con bé, dường như cậu muốn nói thêm gì đó. Lily cảm thấy như gánh nặng của mình nhẹ đi trong giây lát, nhưng rồi mặt Robert xịu xuống, thế là gánh nặng lại trĩu xuống cùng với giá lạnh.
Vài phút trôi qua trong im lặng đáng sợ, và rồi Malkin quay trở về với tin tức có một ngôi nhà hoang ở phía trước, noi cả bọn có thể nằm tạm bợ qua đêm.
“Tốt.” Lily nói. “Cùng tới đó thôi.”
⚝ ✽ ⚝
Náu mình sau một lùm cây sồi già cao lớn, một cối xay nước bỏ hoang vươn mình sừng sững bên bờ ao nước đã đóng băng. Nửa bên trên của cối xay ốp những tầm ván gỗ rêu phong, ốp được đến chừng nửa chiều cao của nó thì dừng lại, trông cứ như một cái váy vậy. Phía dưới là những cái “chân” bằng gạch màu đỏ béo ụ bị đắp đầy những tuyết trông như đang lội xuống cái ao đóng băng nứt nẻ. Một ngôi nhà nhỏ uốn cong bên trên một bánh xe nước, những lưới mắt cáo phía trên cùng phủ một lớp nhũ băng đang nhỏ giọt tí tách.
Malkin nhẹ nhàng đi dọc cây cầu có lan can sắt và tiếp cận ngôi nhà. Nó lách mình vào giữa hai tấm ván gỗ được đóng che lối vào và luồn người qua lỗ hổng mục nát dưới chân cánh cửa, đuôi con cáo đập nhẹ ngay lúc nó biến mất vào bóng tối.
Hai đứa trẻ đứng bên kia cây cầu nhỏ chờ đợi con cáo quay lại. Lily nhún nhảy và vỗ vỗ tay để giữ ấm, còn Robert thì gạt một đống tuyết dọc lan can, tạo ra một cơn mưa tuyết rơi xuống dưới cầu.
Chiếc mũi của Malkin thò ra ngoài lỗ hổng. “An toàn rồi.” Nó sủa lên. “Tôi nghĩ không còn ai sống ở đây nữa.”
“Chà, vậy giờ chúng ta sẽ ở đây.” Lily mừng rỡ nói, cố tạo ra chút hy vọng cho cả bọn.
Ở bên trong cối xay nước cũ kĩ lạnh chẳng khác là bao so với ngoài trời. Khi mắt đã quen hơn với bóng tối, Lily nhận ra đây là một không gian đầy những bánh răng khổng lồ. Những cơ cấu bằng gỗ vắt ngang căn phòng, kết nối đến một bánh mái ở tận cuối phòng. Một dây xích dẫn lên cao và cao tít đến một cái cửa sập bằng gỗ gắn trên mái nhà. Giữa những ván gỗ ốp trần là cỏ dại mọc xen kẽ, trông cứ như một khu vườn âm u bị lộn ngược.
“Giống như đang bò vào lồng ngực một người máy khổng lồ bị hỏng nào đó.” Lily thì thầm nói với Robert.
“Hoặc là trái tim của một tháp đồng hồ.” Robert nói.
“Cha tôi có lẽ sẽ biết thứ này hoạt động ra sao. Ông có thể giải thích hết mọi thứ.”
“Ba tôi cũng vậy.” Robert vỗ nhẹ một bánh răng kết nối tới một trục gỗ. “Tất cả cơ cấu này chắc hẳn sẽ cùng lúc hoạt động để nghiền ngũ cốc, vận hành bằng bánh xe nước ngoài kia.”
Con bé gật đầu. Trong góc nhà, Lily nhìn thấy một chồng bao đựng bột rỗng đang xếp dựa vào bức tường khô ráo nhất, thế là chúng tận dụng luôn chỗ này để làm nơi trú đêm.
Lily thả cái bọc xuống và nhìn Robert sụp xuống chân tường. Sau đó, con bé cũng nằm co quắp bên cạnh đấy. Nó tựa người vào một chiếc cột xù xì, run lẩy bẩy trong chiếc áo sơ mi và tháo dây giày của nó ra.
“Bạn có muốn lấy lại cái áo khoác không?” Robert đột nhiên hỏi.
Con bé lắc đầu. “Không. Bạn giữ nó đi. Tôi sẽ dùng chăn của mình.” Nó tháo chăn ra khỏi hộp, bung chăn ra và trùm lên chân.
“Chúng ta có thể dừng chung cả hai thứ.” Robert nói và xích lại gần con bé, khoác chiếc áo quanh vai hai đứa. Lily kéo cái hộp lại giữa hai chân và cũng trùm chăn qua chân Robert. Đường kẻ màu bạc trên áo thoảng một mùi hơi gắt, gợi con bé nhớ tới mùi thuốc lá của bác Thaddeus, còn tấm chăn thì in mùi của cha và ngôi nhà của nó. Lily nhớ cha, và cả mẹ nữa. Mệt mỏi thấm đến tận xương cốt. Nó bỏ mũ xuống và đặt sau gáy để làm thành gối tựa vào tường, sau đó nó nhắm mắt lại và chờ giấc ngủ kéo đến.
Vậy mà, giấc ngủ chẳng tới, chỉ có cảm giác kinh khủng của nỗi trống trải xâm chiếm lấy nó, và cả sự tuyệt vọng dai dẳng cứ chầm chậm đeo bám. Nó cố tập trung lắng nghe những tiếng động trong đêm - dù gì cũng phải nghe ngóng bên ngoài để đề phòng chứ.
Gió lồng lộng thổi và nó có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của chiếc cối xay gió già nua… tiếng chim quàng quạc lạ lùng vang lên văng vẳng từ xa… Những bánh răng truyền động của Malkin chạy tích tắc chậm dần tới khi ngừng hẳn báo hiệu tới lúc con cáo chạy hết cót để nghỉ đêm… và tiếng thở nhè nhẹ đều đều của Robert… Chẳng mấy chốc những âm thanh ấy trôi đi, và con bé chìm vào một giấc ngủ sâu.
⚝ ✽ ⚝
Lily lại mơ về vụ tai nạn. Tuyết đang rơi. Viên đá trong tay nó. Tiếng cười của mẹ. Chiếc hộp dưới chân cha. Hai chiếc xe đụng vào nhau kèm một tiếng va chạm rung trời chuyển đất như chia cắt màn đêm làm hai nửa. Thân hình mẹ đổ về phía trước, bay qua cửa chắn gió của chiếc xe, và thân hình bé nhỏ của nó cũng bay ra ngoài theo mẹ.
Những ánh đèn của thành phố nhòe sáng bầu trời. Máu và nước hoen trên mặt lúc người nó đập xuống lề đường rồi sụp vào đồng tuyết; từng centimet trên thân mình đông cứng của mẹ.
Những bông tuyết rơi đầy trên tóc nó. Những vết thương rạch ngang đầu nó, đau đớn bùng nổ trên ngực. Không tài nào ngừng được.
Thế rồi có một phần mới trong giấc mơ hiện ra: Như thể linh hồn nó đã rời bỏ cơ thể và nó đang nhìn từ trên cao xuống, lơ lửng phía trên thân mình sáu tuổi bất động của chính nó, cha lồm cồm bò ra khỏi chiếc xe chạy bằng hơi nước bị lộn ngửa, trong tay ông vẫn giữ chặt chiếc hộp. Nó nghe thấy tiếng thét khản đặc của ông bị cuốn đi trong cơn bão tuyết.
Một người đàn ông nữa xuất hiện, khập khiễng đi qua màn sương mù, hắn vật lộn với cha, cố lấy cho được cái hộp. Lily nhận ra bộ râu màu hung đỏ, đôi má béo ụ và đôi mắt bạc sáng lóe của hắn - đó chính là gã Mould.
Cha chống trả lại, gào thét và la lối vào mặt gã, cương quyết không buông chiếc hộp ra cho tới khi gã sợ hãi và bỏ chạy. Rồi cha lập cập chạy tới xác của những người thân yêu: mẹ và Lily, nằm cạnh nhau như những con búp bê tả tơi trên đường.
Nước mắt nóng bỏng làm tan chảy tuyết trên mặt cha. Ông ném chiếc hộp xuống đất và quỳ sụp trên tuyết. Rồi ông ôm trọn hai người phụ nữ của mình trong tay, ghì họ vào ngực mình.
Lily muốn ở lại để xem tiếp, nhưng nó cảm thấy mình đang bước đi, rời khỏi giấc mơ, như thể có một cái dây rốn kết nối nó với giấc mơ đang buông lỏng dần bên trong nó và nó cứ thế trôi đi. Nó cố gọi cha, nhưng không thể thốt ra được lời nào. Nó cố vùng vẫy để quay lại, nhưng trận bão tuyết đã chắn lối và thổi nó bay theo chiều xoắn ốc lên cao, vụ tai nạn phía dưới nhạt nhòa dần cùng với tuyết rơi. Một màu trắng lạnh lẽo trông rỗng ngâm sâu tới tận xương tủy và rồi nó nghe tiếng trái tim của chính mình đập thùm thụp bên tai…
⚝ ✽ ⚝
Lily tỉnh giấc cùng với dư vị lạnh lẽo sàn sạn trong miệng. Bên trong căn nhà cối xay giờ đã sáng sủa hơn. Ánh dương đang ló rạng rọi chiếu, chia tách những mảng tường ốp gỗ bằng những vệt sáng màu vàng cam.
Những suy nghĩ của Lily chớp nhoáng chuyển từ giấc mơ sang cảnh tượng cháy tại cửa hàng. Nó nhìn sang Robert và kinh ngạc thấy cậu bạn đang thức và nhìn nó.
Robert ngồi hơi gập người về trước, lưng cậu tựa vào phần cong của một bánh xe gỗ lớn, cằm đặt trên đầu gối và hai tay ôm lấy chân. Hai má Robert hằn những vệt nước mắt đen nhẻm, mái tóc xoăn thì rối rắm dính đầy lá cây và bụi bặm. Robert hỏi: “Ác mộng à?”
Con bé gật đầu.
Robert nghiêng người về phía Lily. “Tôi cũng không ngủ được mấy. Tất cả đều quá khác biệt. Tôi nhớ những tiếng tích tắc phát ra từ đồng hồ nhà mình. Khi ngủ được rồi thì tôi lại mơ về ba và đám cháy. Tôi không muốn nghĩ nó lại đau đớn như thế nào.” Cậu lấy ra từ trong túi một con dao nhíp và lật đi lật lại trong lòng bàn tay. “Đây là đồ vật cuối cùng của ba mà tôi còn giữ được. Ba đã tặng nó cho tôi vào sinh nhật lần thứ mười ba.”
Một cơn sóng đau buồn lại ngập tràn trong lòng Lily, và nó tự hỏi mình đã làm những gì mà lại gây nên cảnh đau thương này cho cả hai đứa.
“Bạn cũng mơ về cha mẹ cậu phải không?” Robert hỏi và đặt con dao nhíp sang bên cạnh.
“Ừ.” Lily vẩn vơ nghịch cái chăn. Hơi ẩm đã thấm cả vào lớp len. “Sao bạn biết?”
“Tôi nghe bạn gọi tên họ. Nhưng chuyện gì xảy ra với mẹ bạn vậy? Bạn đã nói rằng bà bị sát hại?”
Lily gật đầu. Những lời nói của Robert như đang lơ lửng giữa hai đứa. “Thế chuyện gì xảy ra với bạn?” Lily hói, cố chuyển chủ đề.
Robert nhún vai. “Mẹ đi khi tôi còn rất nhỏ. Tôi thực sự không biết giờ mẹ đang ở đâu nữa. Tất cả những gì tôi biết là tên bà: Selena.” Nói rồi cậu tung áo lên và khoác vào người. “Cậu nói rằng cậu đã có mặt trong một vụ đâm xe phải không?”
Lily khó chịu ngọ nguậy dưới lớp chăn. “Tôi đã mơ về nó. Những chi tiết đang quay trở lại ký ức tôi. Tôi vẫn cứ tưởng đó là một vụ tai nạn - ít ra thì đó là những gì cha thường nói. Nhưng giờ, nhờ bức thư của cha và những gì tôi nhớ ra trong lúc mộng mị, tôi biết đó là lời nói dối.” Con bé cọ tay lên ngực qua chiếc áo ẩm ướt của nó. Vết sẹo đau nhói một cách khó hiểu. Nó chưa từng thích nói về quá khứ, và cũng không ai từng hỏi nó về quá khứ suốt một thời gian dài. Không ai ngoại trừ Robert. Cậu ngồi đó, chờ đợi, đăm đăm nhìn con bé, chờ đợi Lily nói thêm về những nghi ngờ của mình.
Con bé chà xát hai tay vào nhau và xoa bóp cái cổ căng cứng của nó. Nó sẽ kể cho Robert nghe sự thật - ít nhất là những gì nó biết. Nó nợ Robert điều ấy.
“Vụ đâm xe thật khủng khiếp.” Con bé nói. “Chiếc xe chạy bằng hơi nước đó chủ tâm đâm vào xe nhà tôi. Mẹ mất ngay lúc ấy, còn tôi thì bị thương… Nhưng còn cha, cha không sao. Cha là người đã cứu tôi… Thực ra, trong giấc mơ của tôi, cha có chiếc hộp. Ai đó đã cố giật nó khỏi tay ông. Tôi nghĩ đó là gã Mould.” Robert há mồm kinh ngạc. Lily liếc nhìn xuống cái hộp. “Sau vụ đâm xe, cha chăm sóc cho tôi khỏe mạnh trở lại, chữa lành những vết thương của tôi. Nhưng sau cái chết của mẹ và tất cả những sự việc kinh khủng đã xảy ra ấy, cha không muốn ở London nữa.”
“Thế là nhà cậu chuyển tới đây?”
“Ừ.” Con bé vuốt tóc ngược lên khỏi trán và nhét đám tóc dưới chiếc mũ. “Chúng tôi tới ẩn mình ở miền quê. Nhưng thật khó khăn khi sống thiếu mẹ. Cha quá cô đơn, cả cha và tôi đều cô đơn. Vậy là ông tạo ra Malkin để bầu bạn cùng hai cha con.”
Lily đứng dậy và cúi xuống cạnh Malkin. Con bé lấy cái chìa khóa lên dây cót bằng bạc ra khỏi túi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con cáo rồi đặt cái chìa vào lô khóa trên cổ nó và vặn cót, cảm nhận những chiếc lò xo của con cáo bị nén lại. “Rồi sau đó cha kiếm cho tôi một bà giáo, bởi cha nói nhà tôi cần có phụ nữ.”
“Chính là cái bà ở trong nhà bạn ấy hả?” Robert lanh chanh nói.
“Không, bà giáo viên đầu tiên dường như không thích quanh quẩn suốt ngày trong nhà. Họ rời đi. Rồi Madame Verdigris tới. Bà ta và tôi chưa bao giờ thực sự hòa hợp. Cuối cùng cha đưa tôi theo học tại học viện của quý cô Scrimshaw theo gợi ý của bà ta, và bà ta ở lại nhà với tư cách là một quản gia.”
“Tôi không biết là bạn theo học cái học viện đồng bóng nào đó cơ đấy.” Robert nói.
“Đồng bóng không phải là từ miêu tả phù hợp.” Lily đã lên dây cót cho Malkin xong xuôi và đang ngắm con cáo chớp mắt tỉnh dậy.
Con cáo máy ngáp ngắn ngáp dài, chép môi chép miệng rồi duỗi dài người ra như một con mèo. “Tôi sẽ đi ra ngoài kiểm tra trước…” Con cáo nói. “Để nắm được địa thế nơi này.” Sau đó, nó đứng lên và vươn vai, khoe bốn bàn chân đen tuyền của mình, rồi trước khi Robert và Lily kịp trả lời, con cáo đã phi ra ngoài qua lỗ hổng dưới chân cửa và lon ton chạy đi.
Robert cọ xát má mình khi nhìn theo bóng con cáo biến mất vào khoảng không trắng sáng bên ngoài. “Tôi chưa từng tới trường học.” Cuối cùng cậu nói. “Ba dạy cho tôi mọi điều mà tôi cần biết - đồng hồ và thời kế công việc làm ăn và những thứ tương tự như vậy. Dĩ nhiên là giờ tôi cũng chẳng dùng đến mấy thứ đó.”
Lily không đồng tình. “Ba bạn có vẻ là một người tốt.”
“Đúng vậy. Tôi chỉ ước giá mình là một đứa con trai tốt hơn. Một thợ học việc tốt hơn.”
Lily vỗ vai Robert. Con bé nói: “Robert ạ, theo tôi thì bạn là đứa con trai tuyệt nhất và là người thợ học việc giỏi nhất mà ba bạn luôn ao ước.”
“Cảm ơn.” Robert cười căng thẳng và nhìn vào chiếc hộp dưới chân con bé. “Chúng ta phải làm cái khỉ gì bây giờ nhỉ?”
“Tôi không rõ nữa.” Lily đứng dậy và đi đi lại lại giữa những bánh răng hỏng của chiếc cối xay cũ. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta phải tiếp tục theo kế hoạch của ba bạn. Chúng ta sẽ cuốc bộ sang thị trấn bên cạnh và bắt một chuyến tàu để tới London. Sau đó, chúng ta sẽ tới thăm cha đỡ đầu của tôi và nhờ ông ấy giúp đỡ.” Con bé quỳ xuống và bọc cái chăn lại quanh hộp, sau đó nó nhét thêm vào bên cạnh hộp một cái cưa kim loại và một chiếc tua vít.
Robert nhìn con bé rồi hỏi: “Chúng ta liệu có đủ tiền mua vé không?”
“Nếu không có đủ ta sẽ phải trốn trong toa nào đó. Dù sao thì kế hoạch đó cũng có vẻ ổn hơn.” Lily buộc túm đầu chăn lại thật chặt, gói trọn những đồ vật ít ỏi của nó bên trong.
Cả hai ngồi lặng yên một lúc, cùng lắng nghe âm thanh đều đều của những giọt nước tí tách chảy từ băng tan ở đâu đó, giống như tiếng đồng hồ chạy tích tắc vậy. Cuối cùng, cái mũi bám đầy tuyết của Malkin thò vào qua cửa.
“Con đường nhỏ phía trước an toàn.” Nó sủa. “Nhưng có thứ khác mà các cậu nên biết - tôi nghĩ chúng ta đang đi ngang qua nơi tàu Dragonfly bị đâm.”
Robert bật người đứng dậy như lò xo. “Có cảnh sát ở đó không?” Cậu hỏi. “Hay là gã Roach và Mould?”
Malkin lắc đầu. “Chẳng có ai. Toàn bộ hiện trường trống trải một cách bí hiểm. Thậm chí trông vẫn còn y nguyên.”
“Ôi.” Lily cắn chặt môi. “Trong trường hợp ấy, có lẽ chúng ta nên tận dụng cơ hội để tới đó điều tra đôi chút.” Nó nói.