← Quay lại trang sách

Chương 15

Họ dành hết thời gian còn lại của sáng hôm đó để đi dọc con sông về phía nam chiếc cối xay cũ. Ban ngày, thời tiết ấm áp nên những mảng băng vỡ ra và tan thành dòng nước chảy lung tung khắp nơi. Chẳng mấy chốc, những tiếng lạo xạo của tuyết dưới chân đã biến thành tiếng sụt êm ái và những tia nắng mặt trời rọi xuống lốm đốm xuyên qua những cành cây khẳng khiu trên đầu họ. Ngoài những thứ đó ra thì mọi vật tĩnh mịch đến mức khiến người ta lo ngại, Robert chẳng nghe thấy chút dấu hiệu nào của những kẻ truy đuổi cũng như bất cứ vết tích nào của chúng.

Họ thay phiên nhau mang chiếc hộp vẫn đang bọc kín trong lớp chăn ẩm. Cái bọc không nặng nề gì nhưng nó lại giày vò tâm trí của Robert với những liên tưởng về cái chết của ba và tất cả những rắc rối khác.

Robert lo rằng họ sẽ không tìm thấy dấu vết của cha Lily trong đống mảnh võ của khí cầu. Hoặc tệ hơn nữa là họ có tìm thấy. Một xác chết nữa là quá sức chịu đựng ở thời điểm này, cậu không thể ngừng nghĩ rằng, sau mọi chuyện mà họ đã trải qua, hiện trường vụ đâm khí cầu không phải là nơi an toàn nhất để đi tới.

Đã là chiều muộn, Malkin dỏng tai lên và dừng lại phía trước con đường. “Chính là chỗ này.” Nó gọi, hếch mũi chỉ qua hàng cây.

Robert và Lily chui qua một lỗ hổng của đám lá cây để bước vào một khoảng trống tăm tối, lặng im đến lạ lùng.

Ở một bên, họ nhìn thấy vệt lõm in hình chiếc kén thoát hiểm của tàu Dragonfly đâm vào thân một cây sồi già. Cách đó ba mươi phút, những mảnh vỡ của tàu nằm rải rác khắp mặt đất, như thể có một vụ nổ đã phá tung con tàu ra như vậy.

“Cha ơi.” Lily thầm thì.

Robert cố cầm tay Lily nhưng con bé chần chừ và rụt tay lại rồi chạy qua những đụn tuyết tan về phía đám kim loại cháy xém kia. Khi Robert bắt kịp con bé thì thấy nó đang lục tìm trong những mảnh vỡ bất kỳ dấu hiệu nào của cha mình.

“Lily, dừng lại.” Malkin sủa vang. “Không có ai ở đây hết, và nếu có thì họ đã đi từ lâu rồi.”

Lily lắc đầu. “Phải có thứ gì đó chứ. Phải có dấu tích gì của cha sau khi chiếc khí cầu bạc móc nối với Dragonfly chứ.”

Robert chuyển cái bọc ra sau lưng cậu. “Có lẽ nên thử tìm máy ghi âm của chuyến bay.” Cậu nói. “Tất cả khí cầu đều có thiết bị ấy.”

“Trông nó như thế nào?” Lily hỏi.

“Đó là một ống trục bằng bạc có rãnh soi được trang trí các họa tiết, giống như con lăn kim loại trong hộp nhạc ấy. Nó ghi lại những âm thanh - có lẽ nó đã thu được những âm thanh vào giây phút cuối cùng của con tàu. Sau khi kén thoát hiểm bung ra, thiết bị ấy sẽ tự động được kích hoạt, vậy nên nó có thể cho ta biết những gì xảy ra sau khi Malkin thoát khỏi tàu cho tới lúc vụ đâm tàu diễn ra. Nếu thiết bị đó ở đây, nó sẽ ở đâu đó trong đống đổ nát của buồng lái.”

Lily cúi xuống những gì còn sót lại của ghế phi công đang nằm chỏng gọng trên mặt đất. Bên cạnh đó là những ống kim loại cong queo bị phá tung ra từ mặt ốp của bảng điều khiển chính. Con bé kéo mặt bảng điều khiển ra và tập trung tìm kiếm trong đống dây rợ chằng chịt bên trong đó.

“Chúng cố tình làm cho nó giống một vụ tai nạn.” Con bé nói. “Giống như với mẹ tôi hoặc ba của bạn, Robert ạ. Chúng muốn mọi người nghĩ cha đâm vào đâu đó, nhưng đó không phải sự thật. Sự thật là chúng đã phá hủy con tàu để tìm cho ra thứ gì đó trong chiếc hộp ngu ngốc này.” Con bé nói lớn, giọng đầy giận dữ, vang dội khắp bãi đất trống.

“Đây không phải nơi an toàn để chúng ta nán lại đâu.” Robert nói. “Gã Roach và Mould có thể đoán được chúng ta sẽ tới đây. Tôi nghĩ không nên dừng lại đây quá lâu.”

Lily lờ đi và sục sạo hết phần còn lại của đống đổ nát. “Tôi tìm thấy rồi.” Nó hét lên và kéo ra một trục bằng bạc từ bên trong vỏ một hộp điều khiển nát bươm. “Cái này sẽ cho chúng ta biết điều gì đã xảy ra với cha.”

Robert nhíu lông mày lại. “Giờ chưa phải lúc. Chúng ta không có đồ để chạy thiết bị này.”

“Chúng ta sẽ tìm được thứ gì đó khi tới London. Nghe này, chúng ta chỉ cần…”

Con bé rún thở. Có tiếng chân bước lạo xạo trên tuyết.

“Suỵt.” Malkin đe. “Yên nào. Tôi nghĩ có ai đó đang tới.”

“Có thể là cha!” Lily tràn trề hy vọng và chạy ngay về hướng có âm thanh nhưng Robert đã kịp thời kéo tay con bé lại và giữ chặt lấy nó.

“Cũng có thể là không phải.” Robert nói.

“Cậu ấy nói đúng.” Malkin gầm gừ. “Tiếng bước chân không phải của ngài John, nghe nặng nề quá.”

Họ nấp sau những khung xương của thân tàu Dragonfly và chờ đợi. Phía đằng xa bãi đất trông, họ nghe thấy tiếng keng vang lên. Và rồi một tiếng nữa… sau đó là một tiếng ồn khủng khiếp. Ai đó đang lục lọi những phần còn lại của tàu. Lily đảo mắt nhìn quanh phần thân tàu đã cháy rụi.

Với nửa thân mình bị che khuất sau chiếc máy bơm thủy lực nát bấy, một bóng người đội mũ bảo hiểm phi công đang khám xét các bánh đà và ống xả của tàu. Người này có thân hình chắc nịch, khoác trên người chiếc áo khoác phi công bằng da to sụ làm Lily liên tưởng tới một bao lúa mì mới nhét đầy một nửa. Con bé thì thầm: “Ai vậy nhỉ?”

Bóng người dừng lại và gãi trán bằng một bên tay đeo găng hở ngón, tự lẩm bẩm một mình.

Malkin chăm chú theo dõi, nó nói: “Không biết là ai. Nhưng kẻ đó đang lấy đi các bộ phận của tàu Dragonfly .”

Một tiếng két lớn của kim loại vang lên khi bóng người giật mạnh một ống xả ra khỏi dãy ống. Bóng người quay lại và ném ống xả vào đống phế liệu tạo nên tiếng kêu loảng xoảng, sau đó lại lau tay vào vạt áo da đằng trước, và rồi, với một động tác nhanh nhẹn, người đó lôi một khẩu súng ra từ một bao súng ngắn giắt sau lưng.

“Ta biết ngươi ở đằng đó.” Người ấy vừa nói vừa bước giữa những mảnh vụn của đuôi tàu. “Ta có thể nghe thấy ngươi. Và bất kể ngươi là ai, thì hãy nghe cho rõ điều này: có thể ở đây ta chỉ đơn thương độc mã, và có lẽ ngươi nghĩ rằng có thể hạ ta một cách dễ dàng, nhưng ta có khẩu súng lục nạp đầy đạn nổ mạnh tới mức có thể xuyên thủng cả máy móc. Vậy nên, tại sao ngươi không lộ diện và chúng ta có thể thỏa thuận chia chác số của nả này theo tỉ lệ 5-5, hoặc là 6-4, vì theo luật của giới hôi của, ta là kẻ đến trước. Sau đó chúng ta lại đường ai nấy đi.”

Lily và Robert chầm chậm bước ra từ phía sau thân tàu, tay giơ lên trời. Malkin len lén đi sau cả hai, đầu cúi tháp.

Khi người ấy tháo khăn và kính phi công ra khỏi mặt, Robert nhận ra đó là một phụ nữ. Đôi má của cô ta tròn trịa và hây hây đỏ vì lạnh. Đôi mắt màu xanh nhìn họ từ đầu tới chân và dừng lại ở cái trục trên tay Lily.

“Một cái trục ghi âm.” Cô ta nói. “Quả là một khám phá thú vị.”

Lily không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo chiếc áo khoác quấn quanh mình chặt hơn.

“Cậu bị mèo ăn mất lưỡi rồi hay sao, chàng trai trẻ?” Cô ta hỏi.

Robert chuyển bọc chăn về phía sau lưng để giấu.

“Và cậu có gì vậy nhỉ?” Người phụ nữ hỏi tiếp.

“Chẳng có gì.” Robert trả lời.

“Với tôi thì trông nó không giống như chẳng có gì đâu.” Người phụ nữ chĩa khẩu súng về phía Robert. “Có vẻ như hai cậu nhóc đã kiếm được một món hời đấy nhỉ. Nào, giờ thì đưa nó đây.”

“Không đời nào.” Lily buột miệng. Nó bước về phía trước. “Chúng cháu sẽ không đưa cho cô cái trục hay cái hộp này, hay bất cứ thứ gì khác. Đặc biệt là sau tất cả những gì chúng cháu đã phải trải qua. Nếu cô nhất quyết muốn có chúng thì hãy bước qua xác bọn cháu trước.”

Người phụ nữ cười vang. “Đã hiểu. Ra là thế?” Cô ta đút khẩu súng trở lại bao. “Cô nghĩ hai cháu tốt hơn là đi cùng cô. Có thể cô sẽ giúp được gì đó.”

Rồi bọn họ đi xuyên một cánh đồng gần đó, người phụ nữ bước sau họ chỉ vài bước đang vác theo một ôm đầy nhóc các bộ phận động cơ khác nhau bị hỏng. Robert chuyển cái bọc chăn chứa chiếc hộp về phía trước ngực mình. “Bạn nghĩ chúng ta có thể tin cô ta được không?” Cậu hỏi Lily.

Lily nhún vai. “Chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?”

“Hãy tiếp tục đề cao cảnh giác.” Malkin khuyên.

Người phụ nữ dẫn họ xuống dưới đồi và đi vào khoảng đất trống nho nhỏ nằm phía sau một rặng cây phủ đầy sương giá. Một chiếc khinh khí cầu làm bằng vài mảnh chắp vá đang phồng căng lên, nó được neo xuống đất bằng một chiếc neo sắt và đang vui vẻ lắc lư trong gió. Trang bị cho thân của giỏ khí cầu làm bằng gỗ đã kinh qua đủ mưa nắng là những thứ phế liệu đã hoen gỉ, nào là nồi, chảo, xô, hộp, giỏ và những bó củi, chúng đang va đập vào nhau loảng xoảng, hòa âm thành một giai điệu tạp nham, nghe như tiếng chuông gió rung với thanh điệu lẫn lộn. Một từ được sơn màu trắng trên mũi tàu: Ladybird *.

“Tất cả thứ này là gì ạ?” Lily hỏi.

“Đồ phế liệu.” Người phụ nữ trả lời. Cô đang ném những đồ lượm lặt được vào các hộp và túi khác nhau nằm lăn lóc xung quanh bãi đất trống phủ tuyết, và hướng về phía một cái vạc xỉn màu đặt trên chiếc kiềng ba chân, bên dưới đốt lửa bốc khói nghi ngút. Khi cô nhấc vung của cái vạc lên, mùi thơm nồng của món hầm tỏa ra ngào ngạt, làm Robert ứa nước miếng.

“Chúng cháu có thể xin chút đồ ăn được không?” Cậu nài nỉ. “Chúng cháu sắp chét đói rồi.”

“Có vẻ đúng thế thật.” Người phụ nữ nói. “Cứ tự nhiên, ăn cho no đi.” Cô múc từ vạc hai bát đầy cho họ và một muôi đầy cho chính mình. Sau đó, cô đưa cho mỗi đứa một chiếc thìa. “Bữa trưa đã sẵn sàng.”

Sau một đêm và một buổi sáng đi bộ với dạ dày rỗng không, thật thỏa mãn khi Robert và Lily ăn xúp nóng với bánh mì. Họ ăn nhanh hết mức có thể. Món hầm có vị cay nồng và ngon tuyệt, món ăn còn nóng hổi làm họ ấm bụng.

“Tên của các cháu là gì thế mấy cậu nhóc?” Người phụ nữ hỏi.

“Cháu là Robert và đây là L…”

“Lenny.” Lily cướp lời. “Chúng cháu là Robert và Lenny.”

“Cô là Anna Quinn, người buôn phế liệu và là phi công lái khí cầu.”

Sau khi họ ăn xong và quét sạch đĩa bằng những mẩu vụn bánh mì, Anna lại cho họ thêm đĩa đầy thứ hai. Cô thậm chí còn cho Malkin ít đổ thừa nhưng con cáo chỉ hít ngửi qua loa rồi quay đi hướng khác, đặt đầu lên chân trước.

“Nó không đói sao?” Cô Anna hỏi, cúi đầu nhòm con cáo.

“Cậu ấy không ăn ạ.” Lily giải thích. “Cậu ấy là thú máy.”

“Thật sao?” Mắt cô Anna mở lớn. “Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy một con thú máy sống động đến vậy. Cả hành động cũng thế. Sao các cháu sở hữu được nó vậy?”

“Ba cháu sửa đồng hồ.” Robert nói với mồm nhổm nhoàm đổ ăn. “Ông ấy là một thợ làm đồng hồ. Con cáo này ở lại nhà cháu vì chủ nhân của cậu ấy không bao giờ quay lại đón nữa.”

Lily mỉm cười với cậu bạn vì đã nhanh trí nghĩ ra câu chuyện bịa đặt ấy.

“Nó có nói được không?” Cô Anna băn khoăn.

Tai Malkin dỏng lên. “Chỉ khi tôi được người ta trò chuyện cùng thôi.” Nó lẩm bẩm và nhìn cô qua đôi vai vá víu của mình. “Và nhân tiện, thật hết sức bất lịch sự khi bàn tán về ai đó khi họ vắng mặt.”

Anna cười ha hả và lấy tay vỗ đùi đen đét. “Trời, nó nói kìa! Nó có biệt danh gì không?”

Lily nhìn lên với chiếc thìa mới đi được nửa đường tới miệng nó. “Một cái gì cơ ạ?”

“Một danh xưng, một tên gọi, một danh hiệu, một cái tên.”

“Tên cậu ấy là Malkin.” Robert giải thích.

“Và ba đứa làm gì ở hiện trường vụ đâm khí cầu đó?”

“Không có gì.” Lily nói. “Chỉ lục lọi chút đỉnh như cô thôi.”

“Không hiểu sao cô thấy nghi ngờ điều đó.” Anna nói. Cô ngả mình về phía trước. “Để cô nói cho cháu biết cô nghĩ cháu là ai nhé, cháu là Lily Hartman, và con thú máy này thuộc về cha cháu, Giáo sư John Hartman, và tàu Dragonfly của ông ấy đã bị đâm ở đây.”

Lily cảm thấy mắt mình đang trợn trừng vì kinh ngạc. “Sao cô biết được tất cả những điều đó? Thực ra cô là ai?”

Người phụ nữ mỉm cười. “Cô nói với cháu rồi đấy thôi, tên cô là Anna Quinn. Cô là một người buôn phế liệu. Và thỉnh thoảng cô cũng thực hiện một vài vụ điều tra và viết bài.”

“Cô chính là phóng viên viết bài về cha cháu trên báo.” Lily nói.

Anna gật đầu. “Đúng vậy. Cô đã tìm hiểu về vụ mất tích của ông ấy từ mấy hôm nay. Với cô, toàn bộ sự việc này có gì đó ám muội - độ phủ sóng hiếm hoi của vụ việc trên mặt báo, thiếu vắng sự điều tra đích đáng của cảnh sát nữa. Vậy nên cô nghĩ mình nên tới đây và tìm hiểu thêm, và nhân tiện lượm lặt một chút khi điều tra.”

“Nhưng tại sao cô không hề có liên lạc gì với cháu?” Lily hỏi.

“Cô đã cố.” Anna nói. “Nhưng cô không nghĩ rằng người bảo hộ của cháu đã chuyển điện tín của cô cho cháu. Thật may mắn là dù thế chúng ta vẫn tìm thấy nhau.”

“May mắn là sao ạ?” Robert hỏi.

“Như cô đã nói, cô có thể giúp các cháu.” Anna lấy đầu mũi ủng của mình cời lửa. “Và sau đó các cháu có thể thực hiện một bài phòng vấn với cô. Một bài phỏng vấn độc quyền.”

“Chúng cháu không biết gì hơn cô về vụ này cả.” Robert nói. “Những kẻ đang truy đuổi chúng cháu, họ…”

Anna chộp lấy tay Robert. “Các cháu đang bị truy đuổi? Đây đúng là một manh mối mới thú vị! Nói cho cô nghe thêm đi.”

“Cha cháu bảo không được kể chuyện của mình cho người lạ nghe.”

Lily ôm chặt cái trục vào ngực. “Cô thấy đấy, chúng cháu cần tìm hiểu về thứ đang chứa trong này. Cô có biết cách phát lại nó không ạ?”

Anna chìa lòng bàn tay ra. Sau một giây đắn đo, Lily đưa cho cô cái trục. Người phụ nữ xoay nó ngược lại, kiểm tra những vết lõm và đường rãnh trên bề mặt của nó.

“Các cháu cần đút nó vào máy của một khí cầu khác.” Cô nói. “Đó là cách duy nhất lấy được thông tin từ nó.”

Cô Anna đứng dậy và lấp các dấu vết của ngọn lửa. “Giúp cô đóng gói tất cả đống đồ này đi.” Cô nói và đưa trả cái trục lại cho Lily. “Sau đó chúng ta có thể lên khí cầu Ladybird của cô và nghe thử.”

⚝ ✽ ⚝

Trèo được nửa đường lên chiếc thang dây lắc lư được thòng xuống từ giỏ tàu Ladybird , Robert đã cảm thấy chóng mặt. Đây là nơi cao nhất mà cậu từng trèo lên. Độ cao lúc này còn hơn cả lúc mấy đứa đứng trên nóc nhà cậu lúc trước.

Phía trên cậu, Lily nhét cái trục vào túi áo khoác của con bé, Malkin thì cuộn tròn mình và ngoan ngoãn nằm bên trong áo cô chủ, và con bé đang theo sát Anna, người lúc này đã gần như trèo lên đến đầu thang.

Robert bị tụt lại phía sau Lily, cậu đang cố không nhìn xuống phía dưới thang đang kêu kẽo kẹt và xoắn lại trong gió. Chiếc hộp nằm trong bọc chăn buộc ngang lưng cậu bỗng trở nên nặng trĩu. Cậu nhìn lên con tàu đang đung đưa vẫn còn cách đến ba mươi phút bên trên đầu mình. “Dài quá.” Cậu lẩm nhẩm. “Mình không làm được.”

Lily nhìn qua chân nó xuống Robert. “Xin bạn đấy, Robert. Bạn phải cố lên.”

Robert nghiến răng. Ít nhất nếu cậu có ngã thì cũng có đống tuyết còn sót lại để hạ cánh an toàn. Không, cậu không được nghĩ đến chuyện ngã. Hồi trước, cậu thường đi bộ trong rừng với ba và trèo cây, nhưng chẳng phải những gì ở bên trên làm cậu sợ mà chính là những gì bên dưới - quãng đường trèo xuống hãi hùng mà người ta phải dò dẫm để đến được mặt đất. Cứ mỗi lần cơn hoa mắt chóng mặt của cậu phát tác làm cậu mắc kẹt trên cây, ông Thaddeus lại trèo lên và giúp cậu leo xuống. Và như thường lệ, kiểu gì ba cũng chuẩn bị sẵn một bài học để giảng giải cho cậu về những tình huống như vậy. Cũng giống như điều ba đã nói ngày hôm đó… như thế nào nhỉ?

Robert, không ai dễ dàng chế ngự được nỗi sợ hãi. Cần một trái tim dũng cảm để chiến thắng những trận đánh lớn.

Robert nhắc đi nhắc lại câu nói ấy cho chính mình khi cậu trèo lên cao hơn và cao hơn bao giờ hết, hướng đến giỏ của chiếc khí cầu đang dập dềnh phía trên. Những lời nói của ba động viên cậu và chẳng mấy chốc cậu đã thấy mình lên được đến đầu thang dây.

“Làm sao chúng ta vào được ạ?” Lily hét lên trong gió.

“Làm như cô này.” Anna mở cánh cửa của thân tàu Ladybird , tóm lấy cái tay vịn kim loại rồi đu mình vào bên trong. Nhỏm dậy là cô đã đứng trên sàn tàu. “Đơn giản thôi.”

Lily bắt chước theo và trèo vào qua cánh cửa. Robert theo sau con bé, cậu nhắm mắt thật chặt và nhó lại lần nữa lời căn dặn của ba.

Chớp mắt, cậu đã lên được khí cầu, và cô Anna đang kéo dây thang lên bằng tời.

“Chào mừng quý khách lên tàu Ladybird .” Cô nói khi lạch cạch cuộn nốt chiếc thang và với tay đóng cửa.

“Phải có tí chút kỹ thuật mới lên tàu được, nhưng xét về mọi mặt khác, cô nghĩ các cháu sẽ thấy đây là một chiếc khí cầu hạng nhất, nhất là về mặt kín gió và âm cúng.”

Lily cởi cúc áo và Malkin nhảy ra ngoài, hơi loạng choạng khi tiếp đất xuống mặt sàn tàu cong vênh. “Tôi ghét mấy thứ khí cầu tự lắp bẩn thỉu này.” Con cáo làu bàu.

“Không quá tệ đâu.” Lily nghe thấy giọng mình vang lên.

Robert dựa sát vào thành tàu, mắt hoa lên. Cậu chỉ mừng là đã có thứ gì đó cưng cứng dưới chân mình mà thôi. Hành lang tàu với vách được lát ván nhỏ quá, chỉ vừa vặn đủ cho bốn người bọn họ đứng được. Cậu nhìn quanh. Một ô cửa sổ lớn bằng đồng ở mạn tàu ngay sau họ phản chiếu một vòng tròn ánh sáng lên bốn bức rèm bất đôi xứng phủ ngoài khoảng trống đối diện, mỗi bức rèm đều được khâu tay và trông lộn xộn hết sức.

“Để cô dẫn các cháu tham quan một vòng.” Anna kéo tấm rèm phía sau ra, Robert và Lily nhìn thấy một khoang đuôi tàu bé tí với một động cơ nằm chềnh ềnh bên trong. Kẹp giữa khoang đuôi này và khoang trước, Robert đoán đó là cầu nối giữa hai khoang, là hai khoảng trống nhỏ nằm chồng lên nhau. Phía dưới là một tủ đựng giày xếp cùng vài thùng gỗ rỗng, còn phía trên hóa ra lại là chỗ nằm của cô Anna.

Một tấm đệm nhỏ đã đủ chiếm trọn không gian sàn khoang. Phía trên đệm, ô cửa sổ bằng đồng nhỏ hơn chiếu sáng vài món đồ rẻ tiền xếp trên một chiếc kệ ọp ẹp: Một chiếc khí cầu trong chai, một máy đánh chữ di động và một chồng to toàn tạp chí truyện phiêu lưu kinh dị đã quăn hết mép. Lily với tay ra chọn lấy một cuốn và ngắm nghía bìa sách. Cuốn truyện có tên Cuộc đối đầu của những không tặc khí cầu với thủy quái , và có một bức tranh khắc trên bìa trước miêu tả một chiếc khí cầu đang bị một quái vật biển khổng lồ tấn công, lạ làm sao trông con vật lại hao hao giống cô giáo cũ của nó. “Cuốn này cháu chưa từng đọc qua.” Nó nói.

“Cô không ngạc nhiên về điều đó.” Anna nói với con bé. “Đó là bản thảo đầu tiên. Cô chỉ vừa mới viết xong.”

“Cô viết những thứ này á?” Robert hỏi.

“Đừng có nói kiểu khinh thường thế, anh bạn nhỏ. Đó là nghề tay trái của cô đấy. Cô cũng phải làm gì đó để sống chứ.”

“Chúng tuyệt lắm đấy, Robert.” Lily nói. “Thỉnh thoảng bạn nên đọc chúng đi.”

“Tôi cũng không hiểu về mấy thứ đó.” Robert nói. “Sau tất cả những gì xảy ra mấy ngày vừa qua, tôi không chắc cuộc đời mình cần nhồi thêm chuyện kinh dị nào nữa.”

“Dĩ nhiên.” Lily nói. Nó hiểu điều ấy. Trong phút chốc, nó đã quên béng cái hộp và những gã đàn ông đang truy đuổi họ. Nó liếc nhìn chiếc trục đang nằm trong túi áo mình. “Có lẽ chúng ta nên nghe đoạn ghi âm luôn?”

Cô Anna gật đầu và kéo tấm rèm lớn nhất ra, lùa cả bọn vào căn phòng phía đầu con tàu. “Đi qua đây là buồng lái.”

Không gian bên trong quá nhỏ, đến nỗi chỉ cần Robert hay Lily giơ cánh tay lên là ngón tay đã chạm trần, nhưng bề ngang thì đủ không gian để cả ba người đứng vai sát vai.

Cô Anna bật một hàng công tắc trên bảng điều khiển, những chiếc kim trên các loại máy đo và thiết bị khác nhau bắt đầu hoạt động. Trong số đó, Robert nhận ra những chiếc phong vũ biểu, nhiệt biểu, một chiếc la bàn và một chiếc thời kế nằm trên giá. Ở phía đầu kia bảng điều khiển là một thiết bị với tay cần điều khiển được. “Cỗ máy này sẽ phát ra âm thanh từ chiếc trục của các cháu.” Cô Anna nói, và lắp trục vào máy. Sau đó, cô nhấn nút trên bảng điều khiển, và chiếc trục bắt đầu xoay tròn trong hốc máy. Có một tiếng xoạch vang lên, giống như tiếng ai đó đang vò giấy, phát ra từ cái loa lắp âm tường, Robert và Lily nín thở chờ đợi.