← Quay lại trang sách

Chương 16

Đoạn ghi âm lúc đầu hơi nhiễu nhưng rất nhanh sau đó họ đã có thể nghe thầy một giọng nói lúc thì ngắt quãng lúc lại ríu vào nhau rất khó nghe vang lên trên nền tiếng vỗ nhè nhẹ.

“Giáo sư Hartman?” Giọng nói vang lên. “Ông còn tỉnh táo chứ?”

“Đó là gã Mould.” Robert thì thầm, nhưng Lily đã ra hiệu cho cậu hãy im lặng.

“Chúng ta lại gặp nhau nhỉ?” Một giọng khác vang lên, giọng này nghe rất giống của gã Roach. “Tôi cho rằng điều ấy có nghĩa chúng ta đã sẵn sàng đê bắt đầu rồi.

Tiếp đó, cha của Lily lên tiếng. “Tên tôi là Grantham.” Ông lắp bắp. “Grantham. Không phải Hartman. Các người bắt nhầm người rồi. Sao các người lên tàu được?”

“Grantham - G Hartman - Grace Hartman.” Gã Roach nói. “Đó không phải là cách chơi chữ khôn ngoan nhất, nhất là khi chúng tôi chính là những kẻ đã giết vợ của ông. Một khi chúng tôi đoán ra nhân thân giả của ông thì cũng chẳng khó khăn gì để khám phá ra các giấy tờ thật sự dùng để đăng ký bản quyền cho những cỗ máy của ông, và lấy được địa chỉ của ông nữa. Đã bảy năm rồi đây, thưa giáo sư. Ông quả là một con cá trơn tuột khó bắt, nhưng… nói thế nào nhỉ, giờ ông đã là cá nằm trong rọ rồi.”

Một tiếng gõ khác lạ vang lên sau đó, và Lily biết chắc chắn đó là tiếng gã Roach gõ một ngón tay của hắn lên con mắt gương. Con bé rùng mình khi khuôn mặt nham nhở của gã lướt qua trí nhớ nó, giống như một tử thi đang nổi lên từ đáy ao nước sáng lấp lánh.

“Tôi cảnh báo các người.” Cha Lily nói, giọng ông có vẻ quả quyết, nhưng Lily biết ông đang sợ hãi. “Lên tàu của người khác mà không được phép là trái pháp luật.”

Gã Roach lại nói: “Và điều ông làm cũng trái pháp luật đó, thưa ông. Rất trái pháp luật.”

“Các người đang nói cái quái gì vậy?”

“Lấy trộm cỗ máy chuyển động vĩnh cửu của chủ nhân chúng tôi, Giáo sư Hartman ạ. Nó đang ở đâu?”

Một tiếng cạch vang lên từ trục ghi âm.

“Tôi không biết.” Cha nói. “Nó đã được giấu đi rồi.”

“Nào, nào.” Gã Roach nói. “Không chơi đùa nữa.”

Một tiếng cạch khác vang lên, và sau đó là một tiếng thét.

Lily co rúm người.

Có một khoảng lặng, lấp đầy bằng những hơi thở ngắt quãng.

“Tôi… sẽ… không… nói… gì… hết.” Cha hét lên. “Cứ làm những gì các người muốn đi.”

Gã Roach khục khặc cười, tiếng cười như len lỏi xuyên qua người Lily, như thể gã đàn ông hèn hạ đó đang đứng ngay cạnh con bé.

“Chà, chẳng phải đây là một bất ngờ thú vị sao.” Giọng của hắn vang lên. “Tôi rất mong chờ cuộc trao đổi của chúng ta sẽ diễn ra như thế này. Tôi được phép ra giá, nhưng tôi thấy giờ hành động đó chẳng có ích gì. Ông là một người đạo đức, thưa ông, quá đạo đức đối với tôi, nhưng có lẽ ông sẽ đáp ứng tốt hơn với điều này?”

Một tiếng thét nữa và tiếng rên đau đớn khủng khiếp tràn ngập đoạn ghi âm… Và rồi cây kim đã chạm đến cuối của trục ghi âm, với một tiếng tách, nó nhấc lên và âm thanh ngưng bặt.

⚝ ✽ ⚝

Lily sụp xuống chân tường. Làn sóng cảm xúc nó kìm nén bấy lâu đột ngột ập tới. Cảm giác đó giống như tia hy vọng cuối cùng nó còn níu giữ lại đã bị giật mất.

Nó nhìn ra phía ngoài ô cửa sổ nghiêng, nằm phía trên cái mũi hếch của tàu Ladybird . Phía đằng xa, nó có thể nhìn thấy những mảnh vụn của tàu Dragonfly nằm vương vãi khắp trảng trống.

Giờ nó biết chắc chắn chính gã Roach và Mould là những kẻ gây ra vụ phá hoại này. Chúng đã tra tấn cha và lấy đi mọi thứ: cuộc đời của mẹ, và của ba Robert, bà Rust cùng những người máy khác, nhà của nó nữa. Và tất cả chi để đánh đổi lấy chiếc hộp này, cỗ máy chuyển động vĩnh cửu này. Chúng đã hủy hoại quá nhiều thứ để chiếm đoạt nó. Chúng cũng có thể đã giết nó và Robert nếu có cơ hội, và nó thì chẳng thể nói hay làm điều gì, không trông cậy được vào sự giúp đỡ nào và chẳng làm sao để ngăn được chúng.

“Cha đã mất” Nó đột nhiên nói. “Suốt khoảng thời gian vừa rồi tôi cứ hy vọng có lẽ ông sống sót, có lẽ ông còn quay về, nhưng ông sẽ không về, phải không?

Chúng ta chỉ cần giao cho chúng chiếc hộp có cỗ máy, trước khi chúng tới giết nốt chúng ta.”

Robert hít một hơi sâu, mồm miệng cậu khô khốc. “Nếu giờ chúng ta từ bỏ…” Cậu nói. “Thì tất cả những người đã cố bảo vệ nó sẽ chết một cách vô nghĩa, và chúng ta sẽ không bao giờ khám phá ra được bí mật của nó, những gì nó thực sự có thể làm.”

“Cậu ấy nói đúng đấy, Lily.” Malkin nheo đôi mắt đen láy của nó lại. “Trong chiếc hộp có thể chứa những thứ nguy hiểm, và có trời mới biết gã Roach và Mould sẽ tạo ra điều gì khủng khiếp khi có chúng.”

“Tôi biết là tình hình không khả quan.” Robert nói tiếp. “Những kẻ đó biết mọi thứ về chúng ta, còn chúng ta thì lại chẳng có chút xíu manh mối nào về chúng, thế thì làm sao có thể thắng nổi? Nhưng chúng ta phải thắng, Lily ạ. Bắt buộc phải thắng. Vì chúng mà giờ tôi không còn người thân. Chúng là quỷ dữ, nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc. Chúng ta có thứ chúng muốn, thứ sẽ dụ bọn chúng tìm tới. Chúng ta có thể bắt chúng trả giá. Không được để chúng nhởn nhơ sau những gì chúng làm. Và chúng ta không bao giờ đầu hàng. Không đời nào.”

Malkin gật đầu đồng tình. “Chiếc hộp này là thứ duy nhất chúng ta có để chống lại chúng.” Con cáo nói. “Đây là manh mối duy nhất còn sót lại. Khi chúng ta tới London, chúng ta sẽ nhờ cha đỡ đầu của cậu báo với cảnh sát, sau đó sẽ dùng cỗ máy chuyển động vĩnh cửu để nhử gã Roach và Mould vào tròng.”

“Cậu biết gì hả, Malkin?” Lily hét lên. “Trước khi chúng ta đọc được thư của cha, cậu cũng có biết gì đâu.” Con bé đá chiếc hộp bọc trong chăn. “Giá mà chúng ta có chìa khóa.”

Malkin không nói gì nữa, chỉ nheo mắt lại và cụp tai xuống, nhìn đăm đăm cô chủ với phong cách cáo nổi bật của nó.

“Nếu các cháu định tới London…” Cô Anna nói. “Cô có thể đưa các cháu đi. Đằng nào cô cũng phải quay trở về đó để nộp bản thảo và gặp gỡ biên tập viên của cô ở Nhật báo Cog . Cô có thể cho ông ấy nghe bản ghi âm này và xem có thể giúp cháu tìm hiểu thêm điều gì về gã Roach và Mould hay về chiếc máy chuyển động vĩnh cửu không. Chắc hẳn phải có thông tin ở noi nào đó, các cháu nghĩ có đúng không?”

Lily không trả lời, nó cảm giác như thể tất cả mọi người đang dần trôi xa khỏi nó, và bất cứ lúc nào nó cũng có thể rơi vào trạng thái hôn mê.

Nó nghe thấy Robert đang nói từ nơi xa xăm nào đó. “Cảm ơn cô Anna. Chúng cháu rất biết ơn vì chuyến đi tới London hay bất kể thứ gì cô có thể làm.”

“Đặt con bé lên giường của cô một lát đi, chàng trai trẻ. Robbie* phải không nhỉ?”

Lily để hai người họ xốc nó vào hành lang. Cô Anna kéo rèm của chiếc giường hẹp lại, rồi cô cùng Robert cẩn thận đặt Lily nằm xuống giường. Sau đó, cô Anna kéo chăn đắp lên cho nó và kéo rèm lại, rồi Lily nghe tiếng cô và Robert bước ra ngoài.

“Đi nào, Robbie.” Nữ phi công lái khí cầu nói. “Cô có vài câu hỏi nữa cho cháu, và có một công việc dành cho cháu trong phòng máy nữa.”

⚝ ✽ ⚝

Một lúc sau, Lily tỉnh dậy với cảm giác chuyển động sang ngang lạ lẫm. Vách gỗ của chiếc giường rung lắc cùng với tiếng động thình thình của động cơ. Bên ngoài trời đã tối và qua ô cửa sổ viền đồng có thể nhìn thấy vài ngôi sao.

Nó rờ rẫm xung quanh tìm Malkin nhưng con cáo không có ở đó, và khi ngồi dậy, nó đụng đầu vào cái kệ phía trên giường. Chồng tạp chí truyện kinh dị và chiếc khí cầu nằm trong chai trượt khỏi giá, rơi xuống tấm đệm quanh nó, còn cái máy đánh chữ thì rung lên bần bật. Khẽ rủa thầm, con bé kéo rèm ra và nhảy xuống giường.

Ngoài tiếng bình bịch của động cơ, hành lang của tàu Ladybird khá yên ắng. Khoang tàu chòng chành hết về phía trước lại về phía sau ngay dưới chân nó bởi tác động của những cơn gió. Lily tiến về hướng âm thanh của động cơ, tay xoa xoa cục u trên đầu.

Nó thấy Robert đang nép mình ở đuôi tàu. Đứng bên cạnh lò đốt phừng phừng cháy nối với trục chân vịt dính đầy dầu, cậu bạn đang chiên trứng trong một chiếc chảo đặt trên lò. Malkin nằm cuộn tròn người lại, và có điều gì đó ở hai người bạn ở cạnh nhau ấy nhắc Lily nhớ tới cha nó.

“Xin chào chú sâu ngủ, cảm thấy khỏe hơn chưa?” Robert hỏi. Trứng xì xèo và bắn lung tung trên chiếc chảo đặt giữa lò đốt đang mở và bánh mì đang được nướng trên một cái chạc.

“Nhìn bạn kìa.” Lily nói. “Một anh chàng phục vụ tàu đúng chuẩn, không lệch đi đâu được.”

“Cô Anna để tôi đảm nhiệm chuyện bếp núc và cả động cơ nữa.” Robert mở một cánh cửa khác phía trước lò đốt bằng một que củi rồi hất vào đó một xẻng đầy than. “Giúp tôi luôn bận rộn, để ngăn tôi nghĩ ngợi quá nhiều… về ba.”

Lily nhìn ra chỗ khác và giả bộ như đang xem xét động cơ tàu. Tám chân pít tông nhô ra từ phía sau lò, xoay trục đỡ và các cơ cấu khác chen chúc ở cái đuôi thon bằng gỗ của Ladybird . “Đây là một thiết bị đáng kinh ngạc.”

“Đúng vậy nhỉ?” Robert lau lông mày bằng tay áo của cậu. “Cô Anna tự lắp ráp đấy. Tôi xúc than cho nó mấy tiếng đồng hồ rồi. Tôi kể cho cô nghe mọi chuyện khi bạn đang ngủ, về những chuyện xảy ra với chúng ta. Ý tôi là những chuyện cô ấy chưa biết - đằng nào cô ấy cũng đã biết kha khá chuyện rồi. Và cô ấy cũng hứa sẽ giúp chúng ta.”

Cậu ấn mấy quả trứng trong chảo để làm chín lòng đỏ còn đang lỏng, sau đó đặt mỗi quả trứng lên từng miếng bánh mì. “Cô ấy còn tặng tôi con sùng từ “chiếc hộp bụng” của cô ấy.”

“Cái gì của cô ấy cơ?”

Robert nhăn mặt. “Đó là tên cô ấy gọi chiếc hộp nhỏ đựng thực phẩm để ở tủ giày phía dưới giường ấy.”

“Ôi!” Lily cười. “Cô ấy đứng là một người kỳ cục nhỉ?”

“Nhưng lại tốt bụng. Tôi nghĩ chúng ta có thể tin tưởng cô ấy.” Robert đưa Lily một lát bánh mì trứng và con bé cắn một miếng ngấu nghiến, tận hưởng hương vị đồ ăn nóng hổi, mềm xốp.

Khi cả hai ăn xong, Robert đóng cửa lò đốt lại rồi đi cùng Lily và Malkin dọc theo hành lang lên buồng lái.

“A, cô bé đã dậy.” Cô Anna đang đứng điều khiển bánh lái tàu. Cô xem xét đồng hồ bầm giờ trên bảng điều khiển. “Cả hai đứa đã nhấm nháp “bữa điểm tâm lúc nửa đêm” rồi chứ?”

Lily gật đầu. “Cả một bữa tiệc đấy ạ.”

“Được lắm. Được lắm.”

“Chúng ta đi được xa chưa ạ?” Robert hỏi trong khi phủi vết trứng trên áo mình.

“Cháu tự xem đi.” Cô Anna chỉ vào tấm bản đồ vương quốc Anh đính trên tường phía sau khoang. “Chúng ta đã đi qua ba cái ghim, một đoạn chỉ dài và vết mứt cam tới vùng trung du.”

“Cô nghĩ sau bao lâu thì chúng ta sẽ tới được London?” Lily hỏi. Nó đang quan sát Malkin hít ngửi quanh bốn góc buồng lái.

“Chúng ta đang đi nhanh hơn cô nghĩ.” Cô Anna vạch tay lên kính lục phân*. “Cháu có thấy cái chấm đó không? Nó có nghĩa chúng ta không còn cách xa điểm đến nữa. Nếu cứ thuận gió thế này, chúng ta sẽ tới nơi khi ánh sáng ngày mới ló rạng. Chỉ vài giờ nữa là chúng ta sẽ nhìn thấy đèn đường ở phía chân trời - cả trăm cái đèn ấy, nhiều như sao trời, và khi bình minh lên, cháu sẽ thấy chúng biến mất khi những người thợ thắp đèn tỏa đi tắt hết đèn.”

“Chúng ta sẽ hạ cánh ở đâu ạ?” Robert băn khoăn.

Cô Anna xem la bàn. “Còn tùy. Chiếc khí cầu lang bạt như Ladybird không được chào đón ở nhiều nơi và cô vẫn chưa trả thuế hàng không nữa. Nhưng có những “atching” ở phía đông, nơi chúng ta có thể đỗ được.”

“Atching ạ?” Lily thử đoán về từ lạ lùng ấy.

“Đó là từ lóng của dân du hành, ý cô là ngôn ngữ của dân du hành, dùng để chỉ nơi lựa chọn sẽ neo tàu.”

Cô Anna xoay bánh lái tàu, những dây thừng to bản đang móc qua các lỗ kim loại trên tường nghiêng đi.

“Mấy dây thừng đó dùng làm gì ạ?” Lily hỏi.

“Chúng chạy dọc bên trong khí cầu để kết nối cột lái với cửa tàu, mạn phải và bánh lái đuôi.” Cô Anna giảng giải. “Nếu một trong số chúng bị đứt thì cả con tàu sẽ bị bay chệch khỏi đường đi, có thể đâm vào bất cứ thứ gì.”

“Thật lạ là chúng không chạy bên ngoài giỏ khí cầu.” Lily bối rối.

“Không lạ lắm.” Cô Anna nói. “Cũng như những bộ phận mềm yếu của cháu đều ở bên trong vậy. Bằng không chúng sẽ chịu thương tổn cực kỳ khi cháu bị đánh.”

Robert đang ngắm nghía vài chiếc cần trên bảng điều khiển. “Những cái này cũng được giấu vào trong để không bị đóng băng và vỡ vụn ở độ cao lớn.” Cậu giải thích.

Cô Anna phấn khởi. “Cậu bé hiểu biết đấy!”

“Ồ, hiểu rồi.” Lily nói, mặc dù nó chả hiểu lắm. Nó nghiên cứu một khẩu súng kỳ lạ trông giống súng săn treo trên tường, bên cạnh những thiết bị điều khiển.

“Còn đây là gì ạ?”

Cô Anna hất ngón tay con bé ra. “Đừng chạm vào! Nguy hiểm đấy. Đó là súng phóng lao móc dùng trong trường họp khẩn cấp - để đề phòng không tặc.”

“Nhưng lao móc đâu ạ?”

“Cô không có cái nào. Chỉ có một trường hợp khẩn cấp…” Cô Anna chớp mắt buồn ngủ. “Với không tặc.” Cô ngáp ngủ. “Cô bảo này, Robbie, sao cháu không lái nhỉ? Cô nghĩ cô phải đi chợp mắt chút đây. Cháu có thể lái tàu một lúc. Các cháu sẽ ổn thôi, một hay hai tiếng gì đó, ít nhất là vậy, cả hai đứa. Các cháu sẽ giúp giữ cho nhau tỉnh táo.”

“Chúng cháu sẽ cố.” Robert nói.

“Cô biết các cháu sẽ làm được.” Cô Anna chỉ vào một chòm sao qua cửa buồng lái. “Các chòm sao kia đang di chuyển qua bầu trời, nhưng cháu hãy giữ sao cho ngôi sao ở giữa kia luôn ở chính giữa tấm kính và kim la bàn chỉ về chữ S là hướng nam, cứ như vậy cháu sẽ đi đúng hướng. Gọi cô dậy khi các cháu nhìn thấy những ngọn đèn đường ở phía chân trời nhé.”

Sau đó cô đi ra, và hai đứa nghe tiếng cô trèo lên chiếc giường phía sau. Chẳng mấy chốc đã có tiếng gõ tanh tách của những phím máy đánh chữ, nhưng chỉ sau một lát là không gian chìm trong yên lặng, và Lily đoán là cô phi công đã chìm vào giấc ngủ.

Robert nhíu mày lại và xoay bánh lái, giữ cho chiếc Ladybird thẳng hướng về phía trước. Tiếng động cơ đều đều khẽ khàng len lỏi qua vách tường và hơi nóng tỏa ra từ những đường ống khiến buồng lái ấm nóng dễ chịu. Malkin đã nằm thườn ra ở một góc, cả người nó áp vào một đường ống ấm áp và cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Lily nhìn ra bên ngoài, những vì sao treo lơ lửng trên bầu trời như những đốm tàn nhang. Đằng xa, một vệt sáng nhỏ xíu lướt ngang qua bầu trời. “Bạn có nghĩ đó là một ngôi sao băng không?” Lily hỏi.

Robert nhìn vệt sáng. “Tôi không chắc lắm. Tôi thấy nó chuyển động quá chậm.”

“Một ngôi sao chổi thì sao?”

“Các sao chổi chỉ xuất hiện một lần mỗi thế kỷ, phải may mắn lắm chúng ta mới nhìn thấy sao chổi trong đời. Có chăng đó chỉ là một con tàu khác đang trên đường bay của nó mà thôi?”

“Sao bạn lại biết nhiều về khí cầu và thiên văn học vậy, Robert?”

“Ba tôi biết đôi chút về hai lĩnh vực ấy - từ những đồng hồ mà ông sửa, và từ những cuốn sách.”

“Tôi rất xin lỗi về ba bạn.” Lily nói. “Tôi thật lòng xin lỗi. Tôi chưa từng nghĩ rằng vì mình mà những chuyện tồi tệ như vậy sẽ xảy ra với bác ấy.”

“Đừng nói tới chuyện ấy nữa.” Robert nói. “Tôi không nghĩ mình chịu đựng nổi.” Cậu chùi hơi nước đọng trên kính chắn gió, nước lạnh rơi từng giọt vào lòng bàn tay cậu. “Ba kể tôi nghe rằng người xưa nghĩ những ngôi sao là những nam thần và nữ thần.” Cuối cùng cậu nói. “Rằng chúng ẩn chứa phép thuật nào đó - và đó là sự thật, vì chúng là một phần của quá khứ. Ánh sáng từ chúng du hành xuyên qua những thiên hà, sáng lấp lánh hàng trăm nghìn năm mới tới được chúng ta. Nhưng cậu có biết thứ gì già nhất không?”

“Không, thứ gì vậy?”

“Ánh sáng từ mỗi ngôi sao mất một lượng thời gian khác nhau để tới được đây. Những ngôi sao đang sáng đêm nay phát ra ánh sáng từ các thời điểm khác nhau trong lịch sử. Đó là lý do vì sao mỗi ngôi sao lại chiếu sáng khác nhau.”

Lily quay ra nhìn vào màn đêm. Nếu điều Robert vừa nói là thật - một vài ngôi sao sáng hơn và mạnh hơn những anh em của chúng, những ngôi sao khác thì chỉ mờ mờ hoặc nhạt nhòa. Nhưng tất cả chúng đều nằm trong khung cảnh này.

“Một vài dân tộc cho rằng toàn bộ thời gian cùng xảy ra một lúc.” Robert nói nhỏ. “Và không ai từng sinh ra, cũng chẳng ai từng chết đi, mọi người luôn ở bên ta mọi lúc, ở ngay chính nơi đây.” Cậu đặt một tay lên tim mình và nhìn lên bầu trời. “Mặc dù ý nghĩ đó khá kỳ quặc.”

“Quả thực là một ý nghĩ kỳ quặc.” Lily nắm lấy bánh lái và ngón tay con bé chạm vào tay Robert. Đột nhiên, mặc cho tất cả những mất mát mà đã phải gánh chịu, con bé vẫn thấy mình may mắn khi ở bên cạnh Robert. Hai người bạn bay giữa những vì sao. “Ba bạn cũng dạy cho bạn những điều ấy sao?” Con bé hỏi.

“Một vài trong số đó thôi.” Robert nghiêng đầu nói. “Vài thứ khác tôi tự đọc trong sách của ba. Ba có nhiều sách về các ngôi sao, và dĩ nhiên, sách về thời gian nữa. Thời gian và những ngôi sao có liên hệ vơi nhau đấy, bạn biết không? Những ngôi sao là cách thức con người biết về thời gian và xác định vị trí thời xa xưa. Ba dạy tôi đọc từ những cuốn sách về sao, ông dạy tôi về tên các chòm sao. Tôi ước mình có thể ghi nhớ chúng nhiều hơn, nhưng lại không thể.” Cậu ngừng lại. “Một vài người nghĩ rằng vạn vật được tạo nên từ bụi của sao.”

“Kể cả chúng ta sao?” Lily hỏi.

Robert gật đầu. “Kể cả chúng ta.”

Hai đứa đứng lặng lẽ cạnh nhau và chìm đắm vào không gian rộng lớn của bầu trời. Sự vô cùng vô tận của vũ trụ.

Lily nhìn ra ngoài cửa kính. “Robert, ánh đèn kìa…

Tôi nghĩ có khi nó đang tới gần đây hơn.”

Trong lúc hai đứa mải nói chuyện, quả bóng sáng màu trắng ở đường chân trời vừa nãy giờ đã to bằng vầng trăng xanh. Nó sà xuống và biến thành một ánh đèn tìm kiếm lướt ngang qua thân tàu Ladybird , đổ đầy cabin với ánh sáng chói lòa của nó.

Lily nhìn hình ảnh phản chiếu của con bé và Robert trên tấm kính tối màu, rồi nó nghe thấy tiếng súng vang lên. Robert thụp người, kéo Lily xuống sau bánh lái tàu vừa kịp lúc kính chắn gió vỡ tung và những mảnh kính rơi như mưa trên đầu hai đứa.

Malkin choàng tỉnh, bật dậy và kêu ăng ẳng.

Robert bò ngang qua những mảnh vỡ sắc nhọn tiến về phía nó.

Lily chộp lấy ống liên lạc từ móc trên tường và hét vào ống nghe: “Khẩn cấp! Chúng ta bị tấn công!”

Có một tiếng cộp lớn - giống như ai đó bị cộc đầu vậy - rồi cô Anna kéo rèm ra và lao vào buồng lái. Vừa day lông mày và tuôn một tràng chửi thề, cô vừa bật nhiều công tắc khác nhau trên bảng điều khiển.

Chiếc khí cầu gây hấn lại phóng một loạt hỏa lực khác. Trong làn thuốc súng nhá lên, Lily thoáng thấy cái tên viết trên thân tàu. Giọng nó run rẩy khi đọc cái tên đó: Behemoth *.

“Đó chính là tàu của gã Roach và Mould.” Malkin kêu lên.

“Thế là chúng đã tìm thấy chúng ta.” Robert lặng người nói.

“Đúng thế.” Lily gật đầu. Một cơn kinh hãi khủng khiếp xâm chiếm lấy nó khi chiếc khí cầu bạc tiến tới. Mũi tàu nhọn hoắt đáng sợ đang hướng thẳng tới đây.