← Quay lại trang sách

Chương 17

“Chúng đang muốn bắn hạ chúng ta.” Lily hét lên. “Hãy tránh đi thôi! Xoay tàu ngược lại!”

Cô Anna chiếm quyền kiểm soát tàu từ Robert, cô xoay bánh lái ba trăm sáu mươi độ, và từ từ, tàu Ladybird bắt đầu xoay về hướng ngược lại.

Robert kiểm tra la bàn trên bảng điều khiển. Kim đo áp lực đang chỉ về vạch số không. “Chúng ta không đủ hơi nước để chạy trốn khỏi chúng.” Cậu nói với cô Anna.

“Vậy thì đi đốt lửa cho nổi hơi đi, cả hai đứa.” Cô liếc nhìn Lily. “Ném vào đó mọi thứ có thể!”

“Cậu ở với cô Anna đi, Malkin.” Lily nói, rồi nó cùng Robert chạy ra hành lang.

Trong phòng máy, Robert mở tung cánh cửa lò đốt và vội vàng chất than vào. Lily với lấy cái xẻng dự trữ để phụ giúp. Bóng đen của tàu Behemoth ẩn hiện phía bên ngoài cửa sổ mạn phải tàu, thân tàu bọc gai của nó đang hướng thẳng vào giữa tàu của họ.

Tàu Ladybird gần quay được ba trăm sáu mươi độ thì…

Phập!

Khoang tàu rung lắc hết về phía trước rồi lại về phía sau, rồi một tiếng cót két trầm trầm kéo dài khi tàu Behemoth bắt đầu kéo Ladybird lại gần.

Lily và Robert lấy lại thăng bằng và xúc những xẻng đầy than thảy vào lò đốt. Pít tông của động cơ tăng tốc, bơm hơi điên cuồng, tuy vậy, tàu Behemoth vẫn đang siết chặt dây kéo.

Malkin nhảy xổ vào, và nháo nhào chạy vòng vòng giữa hai đứa. “Đây chính là điều đã xảy ra với tàu của ngài John.” Con cáo sủa ăng ẳng. “Nó lại đang tiếp tục xảy ra!”

Lily cảm thấy nôn nao. Nếu họ không thoát được phen này thì…

Giọng cô Anna phát ra từ ống nghe: “Đốt nồi hơi đi, chúng đang cố xâm nhập tàu!”

Lily nhìn quanh. Robert đang xúc xẻng vụn than cuối cùng và tống vào lò đốt. Chẳng mấy nữa sẽ chẳng còn gì sót lại để đốt.

“Chúng ta đang cạn nhiên liệu!” Con bé hét vào ống nghe.

“Quăng vào mấy cái thùng gỗ rỗng ở khoang tủ để giày.” Tiếng cô Anna trả lời cụt lủn dội lại.

Lily lao ra hành lang và ra sức kéo một chồng hộp gỗ ra rồi chuyền cho Robert, cậu bạn lại tiếp tục đập chúng vào cạnh lò đốt cho rời ra rồi ném những mảnh gỗ vào lửa.

Động cơ tàu bắt đầu bơm nhanh gấp đôi, mô tơ cơ khí quay với tốc độ tối đa, những cánh tay đòn như chân nhền nhện lách cách dữ dội.

“Chúng ta đã thoát chưa?” Robert hỏi.

Lily nhìn ra ngoài ô cửa sổ mạn tàu và thấy một luồng ánh sáng chói lòa. “Chưa!” Nó hét.

Tàu Behemoth đang càng lúc càng tiến tới, kéo tàu của họ lại gần. Tiếng động cơ rền rĩ của nó ập vào khoang, làm đồ đạc rung lên bần bật, khiến những chiếc xương và răng của Lily run lẩy bẩy.

Con bé phải làm gì đó, phải hành động nhanh mới được. Nó rời khỏi Robert và con cáo Malkin đang than khóc, chạy vài bước xuống hành lang và xộc vào khoang nối.

Cô Anna nhìn quanh từ phía bánh lái. “Gì đây?”

Lily ghì lấy bức tường. “Cháu phải ra ngoài đó để cắt dây thép nối của bọn chúng.”

“Cháu chắc không?” Cô Anna hỏi. “Nguy hiểm đấy.”

Lily gật đầu. “Đó là cách duy nhất lúc này, cháu nghĩ rằng động cơ của chúng ta không đủ khỏe.”

Cô Anna gật đầu. “Được. Làm thế đi. Và hãy tháo hết đông phế liệu đang buộc vào thân tàu chúng ta, chúng đang níu chúng ta lại. Nhưng cẩn thận, đừng rời khỏi thang. Cháu có thứ gì đó dùng để cắt dây thép chưa?”

Lily mở bọc chăn và lôi ra chiếc cưa kim loại cùng tua vít từ chỗ mấy đứa bị nhét bên cạnh chiếc hộp. “Mấy thứ này dùng được không ạ?”

“Dùng được, trong mọi hoàn cảnh.”

Lily giắt đồ vào thắt lưng. Quay trở lại lối hành lang, con bé đánh vật để mở cửa khoang. Một luồng khí lạnh quật con bé vào sát vách khi nó kéo đòn bẩy để hạ thấp thang.

Bên ngoài gió vun vút thổi. Khi con bé lên đến bậc thang cao nhất để trèo ra ngoài, tàu Behemoth hiện ra mờ ảo ngay sát nách nó và chuẩn bị phóng lao tiếp, tàu Ladybird bị mắc vào những dây thép của tàu Behemoth và run rẩy như một con cá voi đang hấp hối.

Lily lôi cái cưa kim loại ra khỏi thắt lưng và vung lên phía trên thang. Dây kéo căng ra giữa khoảng không chật hẹp, rên rỉ cót két, giòn cứng vì lớp băng phủ, nhưng lực kéo ngược chiều của hai khí cầu đã giữ vững sợi dây trong khi Lily cưa nó hết lần này đến lần khác. Gió táp mạnh như ra sức ngăn cản những nỗ lực của con bé, táp cho tới lúc mặt mũi nó nhức buốt còn tay nó thì rã rời như sắp sửa rụng ra. Chỉ còn vài nhát cưa nữa thôi và…

C… rắc!

Dây kéo đứt phựt và tàu Ladybird đã thoát, con tàu xốc về phía trước, những chân vịt của tàu xoáy tít với tốc độ bứt phá. Tàu Behemoth chuẩn bị phóng một mũi lao móc nữa, sẽ không thể cắt đuôi được trừ khi Lily có thể giảm tải trọng tàu.

Lily nhanh chóng bắt tay vào chặt mạnh bì tàu*. Cứ mỗi dây nó chặt là những mó đổ phế liệu lại rơi xuống, và chân vịt tàu Ladybird quay càng nhanh hơn. Chẳng mây chốc, khí cầu của cô Anna đã nhún mình lướt ngang trời, bay cao phía trên tàu Behemoth, thế là máy phóng lao nằm trong cửa sập của con tàu Behemoth không thể nhắm bắn được.

Còn một dây nối bì tàu nữa.

Lily rướn về trước và cắt nó.

Sợi dây sờn đi nhưng không chịu đứt. Những mảnh kim loại lởm chởm sắc nhọn buộc vào đầu dây đập vào nhau leng keng và xoáy tròn trong không trung.

Lily rướn ra xa hơn, cắt mối nối, cái cưa kim loại trượt đi trong bàn tay trơn tuột của con bé, mồ hôi lạnh chảy ròng xuống lưng nó.

Cuối cùng cái dây cũng đứt, và túi phế liệu cuối cùng rơi thẳng xuống phía dưới, nảy lên trên mũi tàu Behemoth và rải phế liệu bay khắp bầu trời.

Tàu Ladybird nảy lên, tăng độ cao nhanh chóng. Lily hạ cái cưa xuống và lấy bàn tay còn lại với thang, nhưng vừa nãy con bé đã vươn người ra quá xa. Nó hụt tay, trượt trên lớp kim loại phủ băng… và rơi xuống…

Những đám mây trôi ngang qua…

Một mó dây thừng rối rắm quát vào mặt con bé…

Thịch!

Nó long sòng sọc rồi khựng lại với một cú giật đau đến rã rời xương cốt.

Chân nó vướng vào đợt cuối của chiếc thang dây, và con bé xoay mòng mòng như một cái máy đếm nhịp điên loạn. Phía dưới nó, khung cảnh mặt đất như miếng vải chắp vá màu trắng nhờ nhờ không ngừng quay tròn.

Ruột gan nó lộn tùng phèo còn tim nó thì như đập vào ngực một tiếng trống mạnh mỗi lúc có gió rít. Nó cần phải nghĩ, thở đều và tìm cách thoát thân. Não nó đập bùng bùng bên trong hộp sọ khi tàu Ladybird xoay tròn đến chóng mặt phía trên đầu nó.

Con bé nhắm chặt mắt lại và tóm lấy đợt thang phía trên mình.

Nó lấy hết sức bình sinh để đu người lên, và khi nó hé mắt ra, thế giới dù vẫn đang xoay tít, nhưng đã trở lại đúng chiều từ trên xuống.

Lily hít vào một hơi sâu và bắt đầu leo lên, ngoắc khuỷu tay vào mỗi đợt thang. Nó trèo lên từng bậc một, trong lúc ấy tàu Ladybird vẫn đều đều bay lên cao giống như bong bóng, và tiếng gầm của động cơ tàu Behemoth lùi xa dần. Chẳng mây chốc, chiếc khí cầu đó chỉ còn là cái bóng mờ mờ, rồi cuối cùng, nó trông chẳng lớn hơn một món đồ chơi bằng thiếc là mấy.

Lily đã trèo đến giỏ tàu và trèo qua lỗ mở để vào thân tàu.

Chiếc khí cầu Ladybird đang bay xuyên qua những đám mây, Lily cuộn thang và đóng cửa tàu lại sau lưng làm im bặt tiếng gió rít bên ngoài trời.

“Hoan hô!” Cô Anna nói vọng ra từ khoang nối. “Cháu đã giúp chúng ta có đủ dũng khí để thoát khỏi chúng!”

Nhưng tàu Ladybird không đồng tình lắm - khung gỗ của cô nàng rung lắc, rên rỉ.

“Cỗ máy vô dụng chết tiệt này!” Cô Anna đập lòng bàn tay vào bảng điều khiển.

“Gì vậy ạ?” Lily hối hả chạy tới buồng lái.

“Chúng ta bay cao quá.” Những khớp ngón tay trắng bệch của cô Anna siết chặt lấy bánh lái. Xung quanh cô, những cái kim trên mặt đồng hồ đo run rẩy và dao động, và tàu Ladybird kêu lách cách khi bay lên. “Con tàu sẽ nổ tung nêu cứ tiếp tục tình trạng này!” Cô Anna hét. “Chúng ta tháo quá nhiều bì tàu. Phải xả bớt khí ga trong bầu khí để cân bằng lại và kéo tàu xuống.” Cô kéo một cái cần ở bên cạnh buồng lái, nhưng chẳng có gì xảy ra hết. “Chết tiệt!” Cô lại rủa.

Robert xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.

“Lỗ thoát khí bị tắc rồi.” Cô Anna thử ấn vài nút khác trên bảng điều khiển, nhưng con tàu không có phản ứng gì. Một cái đồng hồ đo bằng đồng khác đang co giật mạnh về vùng nguy hiểm. Cô Anna trừng mắt nhìn nó.

“Đó là cảnh báo ôxy - mười phút nữa là chúng ta sẽ cạn kiệt không khí. Cháu tiếp quản được chứ, Lily?”

Lily tiếp quản bánh lái từ cô Anna và cảm nhận con tàu đang xóc nảy, uốn lượn dưới tay nó, giống như con thú đang giận dữ vậy.

Malkin nhảy tới và dựa vào người con bé. “Tôi không thích điều này.” Con cáo rên rỉ. “Tôi không thích điều này tẹo nào! Chúng ta rốt cục sẽ bị nghiền vụn hoặc còn tệ hơn thế.”

“Đừng làm con bé lo lắng.” Cô Anna nạt con cáo. “Lily, giữ tàu đi đúng hướng nhé.” Cô kéo tay Robert. “Còn cháu, đi với cô.”

⚝ ✽ ⚝

Cô Anna đẩy Robert đi vào hành lang.

Cô kéo rèm che giường ra và mở một tấm ốp trên trần tàu.

“Có một cái dây mở lỗ khí ga - nó chạy xuyên suốt bên trong khí cầu giống như những dây cáp điều khiển vậy. Chắc chắn nó bị kẹt hoặc đứt ở đâu đó. Cháu phải trèo vào trong bầu khí và sửa nó.”

“Trên đó trông tối quá.” Robert nói. “Cháu có thể mang đèn lên không?”

Cô Anna lắc đầu. “Trừ khi cháu muốn cả đám bị nổ tung. Cháu phải cảm nhận thôi. Dây đó bắt đầu chạy từ phía trên nắp trần này và đi xuyên qua một hàng lỗ xâu. Cháu hãy lần theo đường dây cho tới khi tìm thấy chỗ bị đứt. Cô có thể tự làm nhưng cô cần đi kiểm tra cái động cơ chết dẫm kia!”

Cô đẩy Robert qua nắp trần.

Robert nhìn xuống cô từ lỗ nắp vuông trên trần. “Cháu phải làm gì khi tìm ra chỗ đứt?”

“Buộc hai đầu bị đứt lại và sơn một ít hắc ín lên để chúng dính vào nhau.” Cô với xuống dưới và kéo ra một đoạn dây ngắn, một hũ hắc ín đặc quánh và một cái chổi sơn từ tủ giày, sau đó, cô đưa lại cho Robert. “Nếu chẳng may môi nối bị đứt ở lỗ xâu thì cháu hãy nối cả hai đầu lại với đoạn dây dự trữ này.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cháu không sửa được ạ?”

“Thì chúng ta sẽ bay lên cao mãi rồi sẽ chết trong vòng mười phút khi khí ôxy cạn sạch. Cháu hiểu hết chưa, Robbie?”

“Rồi ạ.”

Robert biến mất khỏi nắp trần và bò vào khoảng không tối tăm bên trong. Lỉnh kỉnh mang theo hũ hắc ín, đoạn dây và chổi quét sơn, cậu chẳng còn tay nào mà che miệng khỏi bụi bặm mà con tàu đang rung lắc này làm bay lên. Cậu chớp mắt và hắt hơi.

Khí heli lấp đầy khoảng trống phía trên đầu cậu. Lúc đầu, thứ khí ấy làm cậu chóng mặt và cậu phải hít thở sâu và chậm để lấy đủ không khí. Không lâu sau, mắt cậu tự điều chỉnh cho thích nghi với tình trạng thiếu sáng và cậu có thể nhìn thấy chút ít. Khoảng không gian bên trong bầu khí chắc phải lớn gấp ba lần chiều cao của cậu, hoặc hơn thế nữa.

Cậu đưa một tay ra và cảm nhận phần đầu sợi dây. Sợi dây chạy dọc mái của giỏ khí cầu. Cậu lần theo chiều dài của sợi dây trong bóng tối, rồi cuối cùng cậu cũng tìm thấy đoạn bị đứt.

Bám thật chắc, cậu ngoắc chổi sơn cùng xô hắc ín vào khuỷu tay và đưa tay ra để cảm nhận độ dài của sợi dây đứt. Dây bị chùng và đang đập đen đét vào bên trong lớp vải phía bên kia lỗ xâu.

Cậu phải nối hai đoạn dây lại với nhau bằng đoạn dây đang có.

Cậu luồn đoạn dây mang theo qua lỗ xâu và buộc hai đầu của đoạn dây này vào hai đầu sợi dây cũ bị đứt bằng cách thắt nút, và cậu cắt bỏ những mớ dây sờn bằng con dao nhíp. Sau đó, cậu quết hắc ín lên các mối nối để cố định lại và giật mạnh sợi dây gần đó để chắc chắn là các dây không bị mắc vào nhau.

Không bị mắc.

Thở phào nhẹ nhõm, cậu nhặt cái hũ lên. Sửa khí cầu dễ dàng hơn sửa đồng hồ, chắc chắn là vậy. Cậu trèo ngược lại lỗ mở và nhận ra vì quá bận bịu với nhiệm vụ mà cậu đã quên sạch những cơn khiếp sợ dai dẳng của mình. Lại một lần nữa, cậu nhớ lại lời ba khuyên nhủ phải trở nên dũng cảm, như thể ba đang ở bên cạnh cậu vậy.

“Xong rồi ạ.” Cậu gọi ra và nhảy xuồng giường.

“Tuyệt hảo!” Cô Anna nói to và chạy ra từ phòng máy.

“Có hiệu quả không ạ? Chúng ta có hạ độ cao không?” Robert hỏi. Cậu ho. Giọng cậu có vẻ trở nên hơi the thé một cách bất ngờ.

“Cô nghĩ là có.” Cô Anna đẩy cậu về phía khoang nối. Lily ở vị trí bánh lái đã kéo dây lỗ thoát hơi. Bầu khí xả khí ra, phát ra âm thanh xì xì.

“Hai đứa làm tốt lắm.” Cô Anna bảo. Cô lại đảm nhiệm việc điều khiển tàu và định hướng lại đường bay. “Thêm một tin tốt nữa: Có vẻ chúng ta đã cắt đuôi được những kẻ săn đuổi rồi.”

Dần dần, họ đã hạ xuống độ cao thấp hơn, trong buồng lái lại tràn đầy không khí trong lành, và những khung gỗ của tàu Ladybird ngừng rung chuyển. Chẳng mấy chốc, khí cầu của họ đã chạm xuống đỉnh mây, và lần lượt từng chiếc kim trên bảng điều khiển nhích dần từ vùng nguy hiểm màu đỏ sang phần màu đen.

⚝ ✽ ⚝

Họ tiếp tục bay. Robert và Lily đốt nồi hơi đang yếu ớt cháy cho nó ngấu nghiến những mẩu gỗ và vụn than cuối cùng còn sót lại. Malkin dùng răng xé vài tấm ván hỏng từ sàn tàu rồi quẳng thêm vào lò.

Sau một tiếng đồng hồ, áo của Lily đã ướt dính cả vào lưng nó, mồ hôi chảy ra thành giọt lớn. Nó tưởng như không còn sức tiếp tục được nữa, nhưng rồi ống nghe bắt đầu dội ra âm thanh tanh tách, và giọng cô Anna phát ra từ cái loa bằng đồng: “London ở ngay trước mặt kia rồi!”

Lily, Robert và Malkin chạy lên buồng lái. Cả ba chăm chú dõi ra ngoài qua lớp kính chắn gió nát bươm, Malkin nghển cả cổ lên để nhìn qua chỗ kính vỡ.

Phía xa, ánh dương đầu ngày mới đang lên trên đường chân trời và chẳng còn bóng dáng của tàu Behemoth nữa. Cô Anna tăng tốc và đưa khí cầu về phía nam, hướng về thành phố London rộng lớn, nhưng khó mà nhìn ra thành phố vì nó đang chìm đắm trong sương mù. Khi nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt bọn trẻ, cô lên tiếng: “Cô nói này, cô sẽ hạ khí cầu xuống một tẹo. Lặn qua cái nồi xúp đậu này là các cháu sẽ thấy đường chân trời nổi tiếng đó thôi.”

Cô bật mấy công tắc trên bảng điều khiển và giật mạnh cái cần thông hoi để xả thêm khí ra. Tàu Ladybird rơi xuyên qua làn sương mờ và dập dềnh phía trên mê cung của những mái nhà phủ đầy băng giá vừa mới đột ngột trải dài ra trước mắt họ.

Ở phía đông, cảnh bình minh đỏ rực ngày đông đang bao trùm lấy thành phố. Dọc theo những con đường phía dưới, những người thắp đèn bé nhỏ đang tắt đèn đường và những người có nhiệm vụ gõ cửa gọi mọi người dậy đang dùng chiếc gậy dài của họ nện vào những ô cửa sổ đọng đầy sương, đánh thức mọi người dậy đi làm.

“Đi đâu bây giờ nhỉ?” Cô Anna hỏi.

“Tới nhà của Giáo sư Silverfish ạ.” Lily nói rồi đưa cô tấm thiệp của giáo sư.

Cô Anna đọc địa chỉ và lắc đầu. “Cô không thể thả các cháu ở đó được. Cô không được đậu trái phép ở những khu vực sang trọng này của thành phố. Cô bảo này, mặc dầu vậy, cô sẽ đưa các cháu đến gần nhất có thể.”

Cô Anna xoay bánh lái, làm tàu Ladybird sà xuống qua một dãy nhà lắp ghép, và vượt qua mái vòm thép của bến neo đậu St. Pancras.

Cô lái chiếc khí cầu nhỏ bé của mình ngang qua nhà ga King’s Cross, nơi mê cung của những đường ray dẫn lối cho những đầu máy xe lửa sáng sớm về tới sân ga của chúng. Phía ngoài nhà ga, rất nhiều xe chạy bằng hơi nước và xe ngựa đang chờ đợi để đón những vị khách đang tới, trong khi ấy, những khách bộ hành và người bán hàng rong hối hả chạy ngang qua mặt đường được trang trí bằng đá cuội.

Cô Anna đưa tàu Ladybird bay vào giữa hai chiếc khí cầu to bự đánh dấu lối vào đường bay của thành phố và len lỏi con tàu qua những hàng dài khí cầu đang phủ kín bầu trời xám xịt như bị nhuộm bằng bổ hóng.

Chẳng mấy chốc, mái vòm đồ sộ của nhà thờ St. Paul với cây thánh giá vàng ngự trên đỉnh mái đã hiện ra từ lớp sương mù. Cô Anna rẽ gấp tàu Ladybird sang mạn phải, bay theo không lộ đông-tây, cô nói rằng có thể đi thẳng theo con đường dọc bờ sông Thames để tới nhà giáo sư. Xuyên qua dòng khí cầu lưu thông phía dưới, Lily có thể thấp thoáng nhận ra những chiếc sà lan chở than và những tàu thủy chạy hơi nước bơi trên làn nước sống xanh biếc, uốn lượn như một con mãng xà đang vắt ngang qua trái tim của thành phố.

Một chiếc khí cầu đỏ chót nối với dây xích dài đang bập bềnh trên bờ bắc của dòng sông, đánh dấu điểm rẽ đến Kensington và Chelsea. Cô Anna thoát ra khỏi dòng lưu thông và bay qua một dải đất với những ngôi nhà lớn xây bên bờ sông.

Trái tim Lily như nhảy cẫng lên khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, bởi có điều gì đó trong những con phố ấy gợi nó nhớ về nhà. Mặc dù giáo sư mới chỉ chuyển về London mới đây nhưng hiển nhiên, ông đã trở lại đúng nơi mà cả gia đình con bé từng sống trước đây.

Lily cảm thấy như thể nó đã biết đến nơi này từ trước - những bến tàu, những cây cầu, những con phố, công viên ở góc phía nam - tất cả trông rất đỗi thân thuộc. Nó chắc chắn mình sẽ được an toàn ở đây cùng với giáo sư, và quan trọng nhất, ông là người có thể cho nó câu trả lời về cha và cỗ máy chuyển động vĩnh cửu.

Nhưng cô Anna chưa dừng lại. Chiếc khí cầu vẫn tiếp tục lướt bay trên những dãy nhà được bao quanh bởi cây cối, và cuối cùng, khoảng mười phút sau, nó dừng khựng lại phía trên bãi đáp là một rẻo đất hoang nằm kẹp giữa bờ sông và một đường ray phụ với nhiều động cơ xe lửa chen chúc nhau. Phía dưới, trên cảng tàu, là một cầu tàu nơi đầy ắp những chiếc thuyền neo đậu. Một vài con thuyền chạy hơi nước đang bình bịch lượn ra lượn vào con kênh hẹp dẫn vào sống.

“Xin lỗi về khúc ngoặt vừa nãy.” Cô Anna nói khi hạ neo của tàu Ladybird .

“Chúng ta đang ở đâu ạ?” Robert hỏi.

“Nhánh sống Creek - một nơi neo đậu khí cầu - và cũng là nơi gần nhất để đến địa chỉ các cháu mong muốn mà cô có thể lái tới được. Cô không muốn phải nộp phạt tiền quá tải trọng ở Chelsea đâu. Cô đã có cả một đống các hóa đơn hàng không chưa trả như vậy rồi.”

Cô nguệch ngoạc vẽ bản đồ vào một tờ giấy bỏ đi và đưa nó cho Lily. “Đây là đường dẫn cháu đi ngược về nơi cháu muốn đến. Cô sẽ neo chiếc khí cầu ngay vị trí này phòng khi cháu cần. Ngày mai, cô sẽ tới phố Fleet, thăm văn phòng Nhật báo Cog , và sau đó, cô hứa sẽ ghé qua và gặp cháu cùng cha đỡ đầu của cháu. Lúc đấy, cô sẽ cho cháu biết cô tìm hiểu được gì về cha cháu và những kẻ tên Roach và Mould kia.” Cô mỉm cười với hai đứa.

“Cảm ơn cô, cô Anna.” Lily hôn vào má cô.

“Không có gì.” Cô Anna nói. “Cô hy vọng mình có thể khua khoắng ra được thứ gì đó hữu ích.” Cô quay về phía Robert và tặng cậu một cái ôm thật chặt. “Robert, cô rất lấy làm tiếc về mất mát của cháu. Cô hy vọng cháu sẽ tìm được nơi nương náu an toàn và có được lời khuyên tốt từ cha đỡ đầu của Lily.” Cuối cùng, cô cúi xuống và gãi tai Malkin. “Malkin, chăm sóc cả hai đứa nhỏ nhé. Chào tạm biệt và chúc may mắn. Cô cháu ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Họ tháo cái thang kim loại của tàu xuống, Lily lại lần nữa ôm chặt Malkin trong áo khoác của mình trước khi xuống tàu. Robert trèo xuống sau con bé cùng cái hộp và vài món đồ khác gói trong chiếc chăn buộc sau lưng.

Robert giờ đã quen hơn với việc di chuyển lên xuống trong không trung. Cậu vẫn còn cảm thấy chóng mặt đôi chút, nhưng ba cậu nói đúng - cứ tập luyện thì nỗi sợ hãi sẽ thuyên giảm dần. Cậu tự hỏi cảm giác mất mát sâu sắc của mình liệu có thể dần nguôi ngoai theo thời gian giống như vậy không, hay sẽ vẫn sẽ đeo đuổi cậu mãi? Và cậu sẽ phải làm gì nếu cha đỡ đầu của Lily không thể thu nhận cậu? Thế thì cậu sẽ lạc lõng lắm giữa thành phố xám xịt bao la này.

Bọn trẻ đã xuống tới nấc thang cuối cùng và nhảy xuống mặt đất cách đó vài phút. Cô Anna đứng ở ngưỡng cửa khí cầu phía trên, vẫy tay chào họ. Họ mỉm cười vẫy tay chào lại, và Malkin thò đầu ra từ áo khoác của Lily, gửi tới cô một tràng hú lớn biểu hiện lòng cảm kích.

Khi cô Anna kéo thang lên và đóng cửa tàu Ladybird lại, Lily mở áo khoác cho Malkin nhảy ra ngoài. Robert nghĩ cậu sẽ nhớ cô phi công này lắm. “Tôi e rằng chúng ta lại phải tự thân vận động rồi.” Cậu thở dài.

“Không hẳn vậy đâu.” Lily nói. “Chúng ta sắp được giúp rồi, và từ giờ đến lúc đó, ba chúng ta vẫn còn có nhau.” Con bé nắm tay Robert, và cùng với Malkin lon ton chạy bên cạnh, hai đứa bước ra từ đầu con hẻm, bắt đầu hòa mình vào những con phố nhộn nhịp của thành London.

⚝ ✽ ⚝

Công cuộc tìm kiếm nhà của giáo sư xem ra rắc rối hơn những gì họ tưởng tượng và tốn của bọn họ cả buổi sáng. Rất dễ bị lạc trong sự hỗn loạn của Chelsea. Cách xa những con phố ngoại ô sang trọng là những con đường chính hệt như những dòng sông cơ khí. Một dòng chảy bất tận những loại xe cộ, những tàu điện, những chiếc xe buýt hai tầng, những chiếc xe chạy bằng hơi nước bình bịch phả khói. Âm thanh ồn ã và tiếng hò hét vang ra từ khắp mọi ngõ ngách, những người bán hàng rong với xe đẩy bán hàng chăng kín cả vỉa hè, và mùi hôi rình của dầu, khí thải cùng phân gia súc nồng nặc trong không khí, ám vào tất cả mọi thứ.

Malkin đi trước dẫn đường, con cáo đoan chắc chỉ cần liếc qua tấm bản đồ của cô Anna là nhớ như in tuyến đường. Ra vẻ hùng hổ là thế nhưng cái cách đi rón rén của con cáo không thể hiện nhiều tự tin cho lắm.

Chỉ có rất ít phố có lắp biển chỉ đường, và sau khi họ đi bộ khoảng hai mươi phút, Robert tự hỏi liệu con cáo máy có biết mình đang đi đâu không. Vậy là, Robert bắt đầu hỏi thăm mấy người đi đường.

Điều này càng khiến con cáo nổi cáu. “Lilỵ, nói cho cậu ta biết, rằng thú máy của ngài John chưa bao giờ lạc đường.” Con cáo gầm gừ.

“Cậu tự nói đi.” Lily nói. “Tôi đang bận.” Con bé nghiên cứu tấm bản đổ vẽ nguệch ngoạc. “Không biết chúng ta có đang đi đúng đường nữa không đây?”

Cuối cùng họ cũng tìm thấy con phố mang tên Đường Bờ Sông, hóa ra là một đại lộ rợp bóng cây, hai bên toàn những ngôi nhà biệt lập với lối lái xe vào nhà dài, những lan can bằng sắt cao và những khu vườn rộng đằng sau nhà tiếp giáp với bờ bắc của dòng sông Thames, đi dọc hết con đường là tới cầu Battersea.

Lily tìm thấy căn nhà số 9 và đẩy cổng mở ra. Nhưng khi họ đi vào lối lái xe và tới được ngôi nhà, con bé dừng lại, nói câu gì đó khẽ đến mức Robert gần như không nghe thấy được.

“Gia đình mình từng sống ở đây.”