Chương 18
“Bạn có chắc là đã từng sống ở đây không?” Robert ngước mắt nhìn mặt tiền ngôi nhà của giáo sư. Trông nó không giống ngôi nhà dành cho gia đình lắm. Phía trước bị bịt kín mít bởi những món đồ bằng sắt, như kiểu một gã kiến trúc sư gàn dở nào đấy đã nhồi nhét các món đồ cứu hỏa ra ngoài ngôi nhà vậy. Ở góc mái nhà là một ống khói to bự màu xám, với bốn Ống xả như bốn ngón tay mập mạp đang vươn lên tóm lấy bầu trời.
“Tôi nghĩ là có.” Giờ Lily có vẻ do dự. “Tất cả trang trí kia trước không còn nữa, đồng ý là vậy, nhưng cảm giác thì vẫn như cũ.”
Họ trèo lên những bậc thang cẩm thạch, tới cửa chính, và Lily dùng cái gõ cửa bạc trông giống hình một con cá hồi đang nhảy để gọi cửa. “Cái này trước cũng không có.” Con bé thầm thì.
“Thay đổi đồ vật thì dễ thôi.” Robert bảo, sự bối rối của con bé khiến cậu hơi khó chịu. “Nhưng có thể là bạn bị nhầm.”
Họ chờ đợi.
Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Cánh cửa lách cách bật mở và một người hầu máy thông minh làm bằng đồng bóng loáng với mái tóc màu vàng chóe mỡ màng ngó ra. Người máy hỏi: “Vâng, tôi có thể giúp gì được ạ?”
“Chúng cháu đến gặp giáo sư.” Lily nói với người máy.
Người hầu máy khịt mũi. “Tôi e là Giáo sư Silverfish không có thói quen mua vui cho mấy kẻ đầu đường xó chợ qua đường làm bẩn cửa nhà ngài ấy đâu.”
“Cháu không phải kẻ đầu đường xó chợ.” Lily so vai lại và đứng thẳng lên. “Cháu là Lily Hartman, con gái đỡ đầu của Giáo sư Silverfish. Giáo sư bảo cháu rằng bất cứ khi nào cháu gặp rắc rối thì có thể nhờ cậy ông.”
“Cô Hartman?” Người hầu máy nhìn Lily từ đầu đến chân, săm soi diện mạo con trai lùng thùng của nó.
“Cháu đang phải cải trang.” Con bé giải thích.
“Tôi hiểu.” Người hầu máy nói, mặc dù rõ ràng là ông ta không đồng tình. “Cô có thiệp mời không?”
“Trông cháu giống như có thiệp mời sao?” Lily cáu kỉnh nói.
Robert có thể cảm thấy cơn tức giận của Lily đang leo thang. Cậu thúc vào khuỷu tay Lily. “Lily, bạn có danh thiếp của giáo sư mà, nhớ chứ?”
“Dĩ nhiên rồi!” Lily lục lọi trong túi áo nó và chìa ra tấm danh thiếp của Giáo sư Silverfish.
Người hầu máy cầm lấy tấm danh thiếp một cách khó chịu bằng đôi bàn tay đeo găng trắng, lật nó ngược lại và kiểm tra. “Tôi sẽ báo với ngài ấy là cô ở đây, cô Hartman. Và cậu…”
“Townsend. Robert Townsend.”
“Rất tốt.” Người hầu máy bước sang một bên. “Hai cô cậu có thể chờ ở sảnh. Nhưng con chó máy thì không được. Tôi không thể cho thú máy vào nhà được. Hai cô cậu phải để nó ở bên ngoài nhà.”
“Tôi không phải chó. Tôi là cáo.” Malkin gào lên, nhe răng ra. “Tôi đã được huấn luyện cư xử trong nhà một cách đàng hoàng nếu đó là điều ông lo ngại. Tôi sẽ không thải ra dù chỉ là một bánh răng lên thảm của ông đâu.”
Lily cúi xuống và thầm thì với Malkin: “Thôi nào, Malkin, cậu làm theo lời ông ấy đi, sẽ không lâu đâu, tôi hứa đấy.”
Con cáo gật đầu. “Đừng lâu đấy.” Malkin nói và lỉnh tới ngồi dưới bụi cây nhựa ruối nằm trong một luống hoa.
Người hầu máy nhìn theo con cáo với vẻ kinh tởm. Ông ta giữ cửa mở cho Robert và Lily đi vào, hai đứa bước qua ngưỡng cửa và nhận ra mình đang đứng trong một đại sảnh sang trọng.
“Đường này.” Người hầu máy nói, xoay người trên bánh xe gắn ở chân mình và dẫn họ đi qua một sàn nhà lát đá cẩm thạch hình bàn cờ. Sàn nhà được chiếu sáng từ trên xuống bởi một chùm đèn sáng lung linh, làm Robert nghĩ phải có đến cả nghìn bóng đèn thủy tinh, mỗi bóng đèn đều tỏa ra ánh sáng không có sắc hồng, chắc hẳn đó là loại dùng điện.
Người hầu máy đột ngột dừng ở chân cầu thang lớn. “Xin chờ ở đây một chút.” Ông ta nói và đi ra khỏi sảnh.
Lily nhìn lên trần nhà trang trí cầu kỳ phía trên chùm đèn, trên đó vẽ một bức họa bản đồ với các biển và châu lục bị rách toạc ra, để lộ một hệ thông đồng hồ trong lòng của thế giới. “Tôi không nhớ chút gì về bức tranh này.” Lily nói thầm thì. “Hành lang trước kia khác cơ.”
Robert kéo cái bọc chăn sau lưng. “Vấn đề là…” Robert bảo, nhưng cậu không có đủ thời gian để nói ra hết ý nghĩ của mình, vì một giọng nói lớn vang vọng dọc hành lang.
“Cho bọn trẻ vào, lão người máy ngốc… Ôi thôi đi, để đấy cho ta!”
Giáo sư Silverfish xuất hiện ở góc sảnh. Ông chào đón Lily bằng cái ôm âm áp và nồng nhiệt bắt tay Robert. “Robert Townsend, thật hân hạnh được gặp cháu, và Lily nữa, gặp con thật tốt quá. Ta đã lo phát ốm sau lần cuối cùng chúng ta gặp gỡ, vì để con ở lại trong tay bà quản gia nghiêm khắc đó. Ta đã cảm thấy rất tệ. Ta xin lỗi vì không quay lại và ngó ngàng đến con. Ta định tới nhưng ốm quá.” Ông gõ vào giữa ngực mình, tạo ra tiếng keng keng của kim loại. Khi ông cúi về trước, Robert thấy ông có một cái máy phức tạp gắn lên cơ thể, ngay dưới lớp áo khoác.
“Tim của bác thế nào rồi ạ?” Lily hỏi.
Giáo sư Silverfish cười lớn. “Giờ thấy con là đỡ nhiều rồi, con thân yêu ạ. Nhưng nói cho ta biết nào, có chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
“Đủ thứ chuyện ạ.” Lily lắc đầu mệt mỏi. “Con vẫn chưa biết được chuyện gì xảy ra với cha con, và con cần giáo sư giúp hơn bao giờ hết.”
Giáo sư Silverfish gãi đầu. “Vấn đề khá là hóc búa. Có ai biết con đang ở đâu không? Người giám hộ của con chẳng hạn?”
“Không ai ạ.” Lily nói. “Mấy gã đàn ông truy đuổi chúng con và chúng con phải chạy trốn. Những điều tồi tệ đã xảy ra và chúng con đang gặp rắc rối khủng khiếp nhất, đúng không Robert?”
“Nào, nào.” Giáo sư Silverfish đặt mỗi bên tay của ông lên vai hai đứa nhỏ. “Chắc là không đến nỗi tệ đến thế chứ? Ta cảm giác rằng chắc chắn chúng ta có thể giải quyết được các vấn đề của con. Sao các con không cùng ta ăn trưa một chút nhỉ? Chẳng còn điều gì quá tồi tệ sau khi được ăn một bữa thịnh soạn!” Ông nhìn hai đứa từ đầu tới chân. “Nhưng có lẽ các con cần thời gian để hồi sức sau chuyến đi trước đã, nhỉ? Chúng ta sẽ ăn uống sau đó chút xíu khi nào các con muốn? Trong lúc đó, các con cần tắm rửa, nghỉ ngơi và những người máy của ta sẽ tìm cho các con vài bộ quần áo sạch. Các con nghĩ sao về kế hoạch đó?”
Robert gật đầu. Đột nhiên cậu cảm thấy mình cần rất nhiều thời giờ cho bản thân, và có lẽ là một giấc ngủ ngắn nữa.
⚝ ✽ ⚝
Người hầu máy khó ưa dẫn hai đứa đi dọc sàn gỗ bóng loáng ở tầng trệt và đưa họ vào hai phòng sát cạnh nhau. “Cô cậu có thể nghỉ ngơi ở đây một lát.” Ông ta nói. “Bữa trưa sẽ được phục vụ trong một tiếng nữa.”
Lily gật đầu cảm ơn. Nhận lại bọc chăn từ Robert, con bé trao cho cậu một ánh mắt trấn an và đi vào phòng mình.
Robert chờ đợi ở đầu cầu thang một lúc và nhìn bao quát xung quanh. Căn nhà rộng lớn đến choáng ngợp. Một hành lang chạy quanh ba mặt tầng lửng phía trên đại sảnh. Phía sau chùm đèn treo trần là một đôi cầu thang khác ở góc đằng xa cuối hành lang dẫn lên tầng hai. Có vẻ như ở nhà này còn có một tầng hầm nữa, vì cậu để ý thấy có những cầu thang ở tầng trệt dẫn xuống dưới. Trong thoáng chốc, cậu tự hỏi liệu mình có nên đi khám phá không, nhưng rồi tự nhủ sẽ có thời gian sau này, sau khi nghỉ ngơi. Cậu có thể nghe thầy tiếng Lily đang bước quanh phòng con bé, và cậu cũng xoay lưng đi qua cánh cửa dẫn vào phòng mình.
Đó là căn phòng ngủ xa hoa bậc nhất mà cậu từng đặt chân vào. Những bức tường ốp ván nhưng xanh lá, tiệp màu với bức rèm bao quanh ô cửa sổ lớn trải rộng từ sàn lên đến tận trần, và ở bức tường ngay gần đó là một chiếc giường bốn cột nhìn có vẻ êm ái.
Thậm chí còn có một phòng tắm khép kín với một cái bồn, nhưng không phải là bồn tắm, thay vào đó là một khoang có vách kính với hai vòi nước bằng vàng gắn vào bức tường lát đá cẩm thạch, và có một ống nước bằng đồng vòng xuống từ phía trên trần, ở đầu ống là một cái đầu trông giống như một bông hoa hướng dương trụi hết cánh hoa vậy.
Robert bước vào khoang này thử mở vòi nước ra, và rồi cậu giật bắn mình nhảy ngược lại, một cơn mưa nước nóng đột ngột rơi xuống đầu cậu. Cậu gần như không kịp cởi đồ ra thì quần áo đã sũng nước cả. Sau đó, trong một cái giá bằng đá cẩm thạch nằm âm trong tường, cậu để ý thấy có bánh xà phòng.
Khi tắm rửa xong, Robert bước ra khỏi khoang kính, cậu thấy một chiếc áo choàng tắm màu trắng dày treo ở phía sau cửa. Cậu mặc áo vào rồi nhặt quần áo ướt lên và quay trở lại phòng.
Người hầu máy đã để sẵn một bộ đồ nhìn khá trang nhã ở góc giường. Robert mặc thử và nhận thấy quần, áo sơ mi kiểu cổ điển và áo khoác đều mặc vừa như in.
Cậu ngắm nghía đứa con trai mới toanh ở trong gương và ước gì ba ở đây để nhìn thấy cậu lúc này. Nhưng ba sẽ chẳng bao giờ có khả năng chi trả cho những bộ đồ như thế này. Robert buồn bã nghĩ, và khi nhìn lại, cậu khó có thể nhận ra chính mình. Cứ như là cậu đã bỏ lại phía sau quá nhiều quá khứ của mình vậy.
Cậu cởi bộ đổ ra và mặc lại bộ quần áo ướt của mình. Sau đó, cậu nằm lên giường. Một cục gì đó ấn vào lồng ngực cậu đau nhói. Cậu rút thứ đó ra khỏi túi mình. Đó là con dao nhíp, món đồ ba đã tặng cậu - cậu gần như quên mất món đồ này. Cậu nhét con dao vào tất - một nơi cất giữ tốt hơn rất nhiều. Sau đó cậu cuộn tròn lại như quả bóng, nhắm mắt, hít thở một hơi mạnh và sâu, hòa với tiếng nấc nghẹn, và ngủ thiếp đi.
⚝ ✽ ⚝
Robert bị đánh thức bởi tiếng chuông leng keng ở đâu đó xa xăm vọng tới, và trong giây lát, khi mắt vẫn còn nhắm, cậu nghĩ có thể đó là ba đang mở cửa hiệu chào một ngày mới. Nhưng rồi tiếng leng keng đó tiếp tục vang lên quá dài và cậu nhận ra rằng mình đã nhầm.
Có tiếng gõ ngoài cửa phòng, Robert mở mắt và ngồi dậy, nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Lily ngó vào trong. Con bé đang mặc một chiếc váy lụa xinh xắn, mái tóc nó đã được kẹp gọn gàng ra đằng sau và khuôn mặt thì sạch sẽ vì đã gột sạch bụi đường. Lily đẩy cửa mở rộng và Robert nhìn thấy con bé ôm cái hộp bằng một bên tay. Cái hộp không còn bị bọc trong chăn nữa.
“Nhìn bạn khác quá.” Robert nói khi đứng dậy và kéo giãn đôi chân mệt mỏi của mình. “Váy mới hả? Nó trông… Ý tôi là, bạn trông… xinh đấy.”
Lily cười. “Ý bạn là tôi trước đây không xinh à?”
“Không phải… Tôi… Bạn không thấy ở đây kì quặc sao?” Robert hỏi, cố thay đổi chủ đề. “Yên tĩnh quá.”
Lily nhún vai.
“Bạn có nhớ bất cứ điều gì khác về ngôi nhà này không, từ hồi xưa ấy?”
“Không hẳn.” Lily nói. “Ngôi nhà vẫn có gì đó thân thuộc, nhưng tất cả đã qua quá lâu rồi. Có lẽ tôi bị nhầm cũng nên? Có lẽ vậy, mọi điều từ quá khứ ùa về chỉ vừa mới tuần này thôi… Ai mà biết được… Nhưng mà, thay được mớ quần áo bẩn ra đúng là nhẹ cả người, dù đây có thể không phải loại quần áo mà tôi sẽ chọn.” Lily kéo phẳng phía trước chiếc váy của mình rồi bước tới Robert và nghiêng mình về phía trước. Robert cứ nghĩ Lily định thơm lên má cậu một cái, nhưng rồi con bé đưa tay lên, vẻ hết sức ám muội. “Cô hầu máy bảo tôi là cô ấy được phái tới tiệm đồ lót nam cuối phố ngay khi chúng ta đến nơi. Hơi rườm rà nhỉ, bạn thấy thế không?”
Robert không biết phải nghĩ sao nữa, mặt cậu nóng bừng lên. Cậu dụi dụi mắt cho hết buồn ngủ. “Có phải lúc nãy là chuông báo ăn trưa không?” Cậu nói. “Tôi sắp chết đói rồi.”
⚝ ✽ ⚝
Phải mất cả bữa ăn để Lily giải thích hết cho Giáo sư Silverfish về những gì đã xảy ra với nó và Robert, và trong khi nó nói, giáo sư lắng nghe chăm chú, thi thoảng tạo ra chút âm thanh hưởng ứng và kinh ngạc.
Trong lúc đó, người hầu máy bóng bẩy nhẹ nhàng lăn bánh qua tấm thảm trang trí hoa văn cầu kỳ, mang vào không ngớt những món ăn bên dưới nắp chụp bằng bạc và đặt xương chiếc bàn ăn dài làm bằng gỗ dái ngựa.
Robert xì xụp uống từ một chiếc cốc pha lê đầy ắp nước chanh. Cậu chỉ nghe hai người kia nói chuyện câu được câu chăng. Cậu tận hưởng món khai vị là xúp cà chua lạnh, và sau đó là món cá bơn Dover mềm mại với sốt bơ và khoai tây nghiền. Nhưng giờ, khi tới món chính, một chiếc đùi nai quay cỡ đại, Robert bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cậu gặp rắc rối với việc xác định đâu là đồ dao dĩa còn lại mà mình cần dùng đến. Cậu đã quen với những bữa ăn đơn giản ở nhà với ba, còn ở đây cậu chả biết chút gì. Và mặc dù cậu đã ăn tất cả những thứ đồ ăn ngon lành này, cậu vẫn không thể gạt bỏ cảm giác có điều gì đó lạ lùng trong căn nhà này. Thời gian trôi qua quá lặng lẽ. Nếu có bất kỳ hoạt động nào diễn ra, cậu cũng không chắc đó là hoạt động gì. Không có cái đồng hồ nào, đột nhiên cậu nhận ra điều ấy - đó chính là điều lạ, và tiếng tích tắc duy nhất trong căn phòng phát ra từ trái tim kỳ quặc của giáo sư.
Bánh pudding đã được mang ra: Một chiếc bánh rung rinh, đông đặc, nhiều kem sô cô la, được đặt trên một chiếc đĩa bạc. Robert ăn một miếng nhỏ, và khi ăn hết chiếc bánh, cậu ngước nhìn lên và thấy Lily đã kể tới cuối câu chuyện.
Giáo sư Silverfish ngồi tựa vào ghế và châm một điếu xì gà, sau đó ông nghiên cứu bức thư của ông John. “Các con thân yêu…” Ông nói. “Các con đã trải qua một biến cố khủng khiếp bậc nhất. Giá mà con đánh điện cho ta, ta chắc chắn mình có thể giúp được sớm hơn.”
Lily nghiêng mình về phía ông. “Vậy là giáo sư biết điều gì đó về sự biến mất của cha con, về cỗ máy chuyển động vĩnh cửu?”
Giáo sư cau mày, ông xoay trở điêu xì gà chầm chậm trên tay. “Con yêu, dĩ nhiên ta biết điều gì đó. Nghĩ về cỗ máy ấy đã tiêu tốn của ta mười ba năm cuộc đời.” Ông chờ đợi trong khi người hầu máy dọn những chiếc đĩa cuối cùng và rời đi. Sau đó, giáo sư đặt một chiếc gạt tàn bằng đá cẩm thạch lên bàn và gạt tàn thuốc ở đầu điếu xì gà vào đó.
“Bảy năm trước…” Ông bắt đầu kể. “Cha con và ta cùng nhau tạo ra những cỗ máy lai người. Cha con thiết kế nên những chiếc máy gắn các động cơ cảm xúc mới, và ta thì nghiên cứu mặt kỹ thuật để chữa cho những quân nhân bị thương trong chiến đấu.”
“Thật không may, ta chỉ có thể cứu sống vài người lính trước khi những vấn đề về sức khỏe của chính ta trở nên trầm trọng hơn. Mỗi ngày ta lại thấy mình bị hụt hơi đi và quên đi những phần kiến thức sống còn để phục vụ công việc. Ta đã hơn một lần bị mất đi nhận thức. Các bác sĩ đã giúp ta thực hiện rất nhiều xét nghiệm. Họ khám phá ra rằng ta bị trọng bệnh - trái tim ta bị hỏng.”
“Cha con đã đề nghị giúp đỡ, ông ấy đã tạo ra một bản sao trái tim của con người từ đồng hồ, và ông ấy nghĩ rằng nếu mình có thể hoàn thành nó và cấy ghép được thì trái tim nhân tạo ấy có thể cứu sống ta. Ta đã đồng ý và trả ông ấy một khoản hậu hĩnh để bắt đầu ngay lập tức.”
“Chà, có vẻ như bác ấy đã làm tốt.” Robert nói. Cậu không thể ngừng nhìn thiết bị cồng kềnh gắn trên ngực giáo sư. Cậu hy vọng mình không quá thô lỗ.
“Gì cơ, cái này hả?” Giáo sư Silverfish lại gõ vào thiết bị đó. “Ồ không, con quái vật nguyên thủy này phải lên dây cót hàng ngày và sửa chữa thường xuyên. Nó khiến ta cảm thầy mình giống như một trong những người máy vô dụng đáng nguyền rủa kia vậy!”
Lily kìm lại cơn giận bùng phát, nhưng nó không nói gì, chỉ để giáo sư tiếp tục, nó cần ông kể nốt những điều ông muốn nói.
“Không.” Giáo sư đâm vào cái đĩa trên cỗ máy của mình. “John không tạo ra trái tim này. Thiết bị của ông ấy còn tinh vi hơn thế này nhiều. Nó nhỏ gọn hơn nhiều. Đó là một tác phẩm kỹ thuật thiên tài.” Ông phủi một ít tàn thuốc trên cổ tay chiếc áo sơ mi trắng của mình.
“Thậm chí trước khi cỗ máy đó hoàn thiện, ta đã van nài được nhìn nó, nhưng John lúc nào cũng quá bí mật. Ông ấy từ chối ta, giấu cỗ máy ở trong két mỗi ngày. Chỉ khi nó gần hoàn thiện ông ấy mới đổi ý. John dẫn ta đến phòng làm việc của ông ấy tại chính ngôi nhà này.”
Lily giật mình. Giáo sư gật đầu nhẹ để xác nhận rồi tiếp. “John đã gỡ bức tranh trên lò sưởi, mở két ra, để lộ bên trong đó một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ hồng sắc.”
Robert nhìn thấy Lily đang liếc xuống chiếc hộp dưới chân ghế của con bé.
Giáo sư Silverfish không để ý tới điều này - ông đang chìm sâu vào ký ức. “John đặt cái hộp lên bàn gia công trước mặt ta. Từ bên trong hộp phát ra tiếng tích tắc khe khẽ. Ông ấy tra chìa vào ổ khóa và mở nắp hộp, tiếng tích tắc vang lên lớn hơn. Ta nhìn vào bên trong hộp bọc nhưng. Nằm gọn trong đó là thiết bị đã hoàn thiện: Trái tim máy.”
“Trái tim máy.” Lily thì thầm.
“Trông nó thế nào ạ?” Robert hỏi.
“Bề ngoài trông nó khác biệt với bất kỳ thiết bị chạy đồng hồ nào mà ta từng thấy.” Giáo sư Silverfish nói. “Sống động như trái tim mà con nhìn thấy ở hàng thịt vậy, và bề mặt của nó lỗ chỗ những vết lõm và có những mạch máu kim loại. Ta đưa tay ra và cầm lấy trái tim máy. Nó lạnh và nặng, tuy nhiên hình dạng của nó thì không khó chịu. Thực ra, nó nằm vừa gọn trong lòng bàn tay ta. Cảm giác gần như thể nó gắn kết với da của ta, như muốn trở thành một phần của ta vậy.
“Lúc ta chạm vào cái kẹp ở mặt trước của thiết bị, một nắp sẽ bật mở và ta có thể thấy trái tim có bốn ngăn kính cùng hàng trăm những bánh răng nhỏ xíu bằng kim loại đang hoạt động nhịp nhàng. Ở ngay giữa là một hòn đá đỏ lấp lánh đang tỏa ra ánh sáng theo nhịp. Ta chăm chú nhìn kiệt tác đó. Nó là tác phẩm hoàn hảo của công nghệ lai ghép, một thiết bị không tưởng nay đã thành hiện thực. Nó còn tuyệt hơn bất cứ thứ gì ta từng có trong đời. Ta có rất nhiều câu hỏi, nhưng cha con đã lảng tránh chúng.
“Khi nào tôi có nó đây?” Ta đã hỏi ông ấy. “Khi nào nó sẽ là của tôi?”
“Sớm thôi.” Ông ấy bảo vậy. Nhưng ngày hôm sau ta gặp lại thì mặt ông ấy đanh lại.
“Gì vậy?” Ta hỏi. “Có vấn đề gì với thiết bị sao?”
“Không.” Ông ấy nói. “Là chuyện khác. Tôi e là tôi đã đổi ý, Simon ạ. Tôi không đưa ông trái tim máy được.”
“Sao lại thế?”
John lắc đầu. “Tôi đã thực hiện vài thí nghiệm và phát hiện ra điều đáng kinh ngạc: thiết bị này chuyển động vĩnh cửu. Đó là một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu. Tôi đã tạo ra được cỗ máy mạnh mẽ nhất chưa hề tồn tại trước đây. Nó sẽ không chạy chậm đi hay bị hỏng hay ngừng lại. Nó sẽ không chết đi. Tôi không bao giờ có thể đặt nó vào co thể ai đó được.” Ông ấy gãi râu và nhìn ta, và đôi mắt ông cực kỳ nghiêm túc. “Simon, ông thấy đấy, tôi tin là mình đã tìm ra cách để con người bất tử. Và đó không phải là thứ nên mang đến thế giới này.”
“Nhưng ông đã hứa.” Ta nói. “Chắc ông sẽ cân nhắc lại chứ?”
“Và đúng là có vẻ ông ấy nghĩ lại trong giây lát. Nhưng rồi John quay lưng lại với ta và ta biết ông ấy đã ra quyết định. “Điều đúng ra phải làm là phá hủy thiết bị này. Ông có thể hỏi tôi câu hỏi đó vào ngày mai, nhưng tôi nghĩ mình sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu.” Ông ấy nói.”
Giáo sư Silverfish dụi điếu xì gà vào gạt tàn. “Không ai trong chúng ta biết ngày mai ra sao. Những sự việc xảy ra không theo ý muốn, chính là tai nạn của mẹ con và căn bệnh của con, Lily ạ. Và rồi cha con bắt đầu lẩn trốn. Ta chỉ có thể đoán như vậy bởi ông ấy đã đánh cắp trái tim máy. Và nói thật, ta không đời nào tin ông ấy lại đi phá hủy cỗ máy ấy. Theo ta thì ông ấy có kế hoạch nghiên cứu thứ đó, tìm hiểu thêm những bí mật về năng lượng không tưởng mà cỗ máy sở hữu.”
Có một quãng lặng dài, và Robert chờ Lily mở lời, nhưng dường như con bé không thể nói.
“Vậy ra đó là thứ ai ai cũng đeo đuổi?” Rốt cuộc Robert lên tiếng. “Đó là thứ chúng muốn từ Lily và cha bạn ấy? Thứ mà chúng muốn chiếm lấy khi tới cửa hàng của ba cháu và sát hại ông ấy?”
“Đúng vậy.” Giáo sư Silverfish gật đầu. “Từng có nhiều tin đồn xung quanh thiết bị mà John đang nghiên cứu thời điểm đó. Thậm chí sự biến mất của ông ấy cũng không thể ngăn người ta tìm kiếm trái tim máy. Nhưng ông ấy luôn ẩn mình rất kĩ. Ta cũng vậy, ta chưa từng gặp lại hay biết được tin gì của ông ấy. Ta đã phải đi về phương nam, tới lục địa vì điều kiện sức khỏe, và tại đó ta bắt đầu thiết kế một chiếc máy phiên bản mẫu để giúp mình sống sót.”
“Khi trở lại Anh năm ngoái, ta thấy căn nhà cũ của gia đình con đang rao bán. Người rao là luật sư cũ của cha con, ngài Sunder. Lúc đầu, ông ấy từ chối nói cho ta biết John đã đi đâu, không để ta được trực tiếp liên hệ với ông bạn già ấy. Nhưng sau khi khí cầu của John bị đâm, ta đã cố gắng thuyết phục ông ta - và may là ta đã làm như vậy, vì ta thấy con đã mang tới cho ta trái tim máy.”
Lily nuốt khan và mặt con bé cắt không còn hột máu khi nó liếc nhìn xuống chiếc hộp. Cha đỡ đầu của nó đang mỉm cười đắc chí giống như con mèo vừa mới tóm được một con chim vậy. Cuối cùng Robert đã hiểu tại sao ông ta lại mời Lily tới đây.
Giáo sư Silverfish đứng dậy và lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ túi áo. “Cha con đã giao phó cho ta thứ này vào lần cuối ta gặp ông ấy.” Giáo sư giải thích. “Để mở khóa.”
Lily với xuống dưới ghế để lấy chiếc hộp và đặt nó lên bàn trước mặt giáo sư. “Nếu con đưa cho cha đỡ đầu thứ này, giáo sư sẽ giúp con tìm cha chứ?”
Giáo sư gật đầu.
“Vậy thì giáo sư có thể lấy nó.” Con bé nói. “Nó không mang lại điều gì ngoài đau khổ và phiền toái cho gia đình con và gia đình Robert.”
Giáo sư Silverfish hít một hơi sâu, tra chìa khóa vào ổ, xoay chìa… và mở nắp hộp ra, trừng trừng nhìn vào thứ bên trong hộp.
Rồi sau đó, ông ta chùng mặt xuống và hét lên một tiếng quái dị. Ông ta đổ tất cả những thứ bên trong ra và chúng rơi lả tả khắp mặt bàn. Một xấp ảnh, một bím tóc dày, một cái vòng cổ cũ kĩ, một chiếc nhẫn cưới và một hòn đá. Những bức ảnh và kỷ vật.
“Nó đâu?” Ông ta hét lên.
Lily há hốc mồm kinh ngạc. Nó nhặt một trong những bức ảnh lên. Đó là bức hình nó chụp cùng cha mẹ, đứng cạnh nhau ở bên ngoài chính ngôi nhà này.
“Những món đồ này là của mẹ.” Lily nói khi nghiên cứu hòn đá. Con bé xoay trở hòn đá trong tay, Robert thoáng nhìn thấy một sinh vật cuộn tròn màu vàng kim ở giữa viên đá. “Đây là một trong những hóa thạch của mẹ.” Lily nói khẽ. “Mẹ sưu tập chúng. Và đây là nhẫn và bím tóc của mẹ, một mảnh chiếc váy mẹ yêu thích…”
“Vô giá trị.” Giáo sư Silverfish nói, đăm đăm nhìn vào các món đồ. “Tất cả những thứ này.” Ông ta đẩy cái hộp sang bên cạnh. “Giống như mi vậy.”
Robert đột nhiên cảm thấy nôn nao. Lily đang ngân ngấn nước mắt, nó nhặt những món đồ của mẹ, vơ chúng về phía mình.
“Nhưng thư của cha…” Con bé nói. “Cha viết rằng có thể tin giáo sư, giáo sư hứa sẽ giúp… hứa sẽ giúp tìm cha.”
“Và những lời hứa có giá trị thế nào?” Giáo sư Silverfish giận dữ nói. “Không. Mi nhầm rồi, Lily ạ. Bức thư đó là lời cảnh báo mi đừng có tin ta. Đừng bao giờ tin.” Ông ta quay trở lại và nhìn con bé với một ánh mắt lạ lùng. “Nhưng vì ít ra mi cũng mang tới cho ta cái hộp, vậy nên ta sẽ ban cho mi một ân huệ cuối cùng. Ta sẽ cho phép mi được gặp người mà trái tim mi hằng mong đợi.”
Ông ta cầm một cái chuông nhỏ ở giữa bàn và rung nó. Một loạt tiếng thịch thịch của những đôi ủng nặng nề vang lên, rồi có tiếng gậy ba toong gõ cộp cộp vang vọng khắp sảnh, và cửa mở ra, để lộ ra hai gã Roach và Mould đang cười nhạo, đôi mắt gương của hai gã sáng lóe lên. Sụp xuống ở giữa chúng với cái đầu cúi gập chính là cha Lily.