← Quay lại trang sách

Chương 19

“Cha!” Lily reo lên, nhưng sự vui mừng mới lướt qua nó đã nhanh chóng bị thay thếbằng nỗi sợ hãi lớn dần. Cha nhìn bê bết, thân mình ông vặn vẹo, đôi tay thõng xuống. Lily xót xa nhìn cha. “Các người đã làm gì thế này?” Nó thét.

“Những gì ông ta đáng được nhận.” Đôi mắt gương của gã Mould lấp lánh đầy khoái trá.

“Nói chào con gái đi nào.” Gã Roach nói với ông, và cả hai gã thả ông ra, ông sụp xuống sàn nhà, co quắp lại thành một đống bùi nhùi như một con rối bị mất hết dây điều khiến.

Giáo sư Silverfish chào đón người bạn già của mình bằng thái độ khinh khỉnh không giấu giếm. “Ta e rằng người của ta đã thực hiện một vài thí nghiệm trên người John để kích hoạt ký ức ông ấy.” Ông ta bước lùi lại như thể sợ cha Lily làm bẩn giày mình.

Cha ngẩng đầu lên nhìn Lily. “Con yêu… con yêu của cha.” Lời nói của ông nghe rời rạc và nghẹn ngào vì nước mắt, nhưng ông đã nghiến răng nói tiếp. “Sao con lại tới đây?”

Lily nén cơn đau trong ngực nó. “Để tìm cha.”

“Cha đã gửi thư… cùng với Malkin để cảnh báo con rồi mà. Con phải trốn đi mới phải. Malkin đâu? Malkin phải chăm sóc con chứ.”

Giáo sư Silverfish cười lớn và phe phẩy bức thư bị cháy xém trước mặt ông. “Ồ, con bé nhận được thư của ông bạn rồi. Nhưng trong đó nói rằng tôi sẽ giúp đỡ. Tưởng tượng mà xem - lời lẽ của chính ông bạn đã dẫn con bé đến đúng nơi này! Cùng với sự động viên của tôi nữa, dĩ nhiên là thế. Và giờ thì, John à, ông sẽ phải khai ra nơi giấu trái tim máy hoặc làm lại một phiên bản mới. Bằng không tôi sẽ tự mình thực hiện một chút phẫu thuật đấy.” Ông ta kẹp cằm của Lily giữa những ngón tay chắc khỏe của mình và xoay mặt con bé hướng về phía cha nó.

“Trước tiên, tôi sẽ cắt rời tai nó ra, rồi tới ngón chân, rồi ngón tay, và sau khi đã cắt hết mấy thứ đó, tôi sẽ cắt tiếp những mảnh khác trên người con bé cho tới khi không còn lại gì hết.”

Giáo sư Silverfish thả Lily ra, cha nó gào khóc đau đớn, nhưng ông ta lờ đi và xem đồng hồ bỏ túi của mình. “Tôi sẽ cho ông bạn một tiếng đồng hồ để chấp thuận đề nghị của tôi nhé.” Ông ta liếc nhìn Robert. “Trong lúc chờ đợi, có lẽ tôi sẽ chặt vài ngón tay và ngón chân của cậu bé này. Nghe đồn nó không phải là thợ đồng hồ đặc biệt giỏi.” Ông ta vẫy tay gọi gã Mould. “Đưa John về phòng thí nghiệm của ông ấy.”

Gã Mould gập người xuống và tóm lấy gần cổ ông.

“Thả cha tôi ra!” Lily gào lên. Nó tóm lấy một cái cốc trên bàn và ném vào gã.

Cái cốc trượt mục tiêu, đập vào tường vỡ vụn.

Gã Mould kéo cha ra khỏi phòng và cười lớn.

Giáo sư Silverfish đứng ở ngưỡng cửa và châm một điếu xì gà khác, quan sát gã Roach trườn quanh bàn về phía Lily.

“Không, đừng hòng.” Robert nói. Cậu nhấc một chiếc đĩa sứ lên và ném về phía Roach, nhưng gã đã gạt được nó đi bằng cái gậy của mình mà chẳng hề hấn gì, chiếc đĩa vỡ tung trên nền nhà.

Robert nắm tay Lily và kéo con bé chạy về phía cuối bàn, rồi cậu nhận ra không có lối thoát nào: Bức bích họa xinh đẹp trên tường, những cái cây trồng trong chậu và những chiếc bàn đầy những vật dụng sáng sủa đã che đậy sự thật là căn phòng không có cửa sổ.

“Đường này.” Lily hét và đá cái ghế văng ra. Nó cố kéo Robert xuống dưới bàn, nhưng Roach đã hạ cây gậy xuống và lôi cả hai vào tay gã, vòng hai lòng bàn tay ướt mồ hôi của gã bịt ngang mặt chúng.

“Ta đã cố tử tế.” Giáo sư Silverfish phả ra một làn khói. “Nhưng ta không thể để mấy đứa phá nát đồ đạc trong nhà ta được.” Ông ta bước ra ngoài hành lang. “Nhốt bọn nhóc vào kho than, Roach. Ta sẽ chăm sóc chúng sau. Giờ thì ta phải tới xem John đã hồi tâm chuyển ý hay chưa.”

Gã Roach tóm chặt cẳng tay của Lily và Robert rồi kéo hai đứa đi qua sân sau nhà. Kho than được xây phía trong tường bao, và Lily lập tức nghĩ đến cái kho phía sau trường. Roach mở cửa, sau đó lục soát người Robert và bắt cậu móc trái túi ra kiểm tra.

“Giờ đến mi.” Gã nói và bước tới Lily.

“Nếu ông dám động một ngón tay lên người tôi, tôi sẽ giết chết ông.” Con bé quát.

Gã Roach cười lớn. “Ta không phải người sẽ chết, bé gái ạ.” Gã nói và ném cả hai đứa vào bên trong kho. “Lát nữa chúng ta sẽ quay lại đón hai đứa. Có điều gì đó mách bảo ta rằng cha mi sẽ bắt đầu hợp tác sóm thôi.”

Hắn đóng sầm cửa và khóa lại, bỏ hai đứa bo vơ trong bóng tối. Robert và Lily nhìn hắn qua ô lưới trên cửa thì thấy hắn đang treo chìa khóa trên một cái móc gắn ở cuối bức tường, sau đó mới bước vào lại ngôi nhà.

Ngay khi hắn đi khỏi, Lily rung lắc cái tay nắm cửa. Con bé áp mặt sát ô lưới và nhìn xuống ổ khóa bên ngoài. “Chúng ta phải thoát ra khỏi đây.” Con bé thì thầm.

“Có tác dụng gì chứ?” Robert nói. Một cơn ghen tị chợt bùng phát trong cậu. Cậu ngồi phịch xuống chồng than ở góc kho. Cậu đã mất tất cả mọi thứ chỉ vì cuộc tranh chấp ngu xuẩn giữa cha Lily và gã Giáo sư Silverfish. Lily còn có một tia hy vọng, nhưng cậu không còn gì hết.

“Tôi đã biết là có điều gì đó không đúng về cái ông giáo sư đấy rồi.” Cậu gắt gỏng. “Giờ thì sao nào? Sau tất cả những gì chúng ta phải trải qua, giờ tôi đang phải ngồi trong kho than để chờ chết.”

Lily trợn mắt nhìn cậu. “Thế thì đừng có ngồi chờ chết nữa. Nghe này, chúng ta sẽ không chết trong kho than này. Chúng ta sẽ thoát ra và cứu cha tôi.”

“Bạn nói sao cũng được.”

Lily xắn tay áo lên và thò tay qua lỗ hở giữa các thanh cửa. “Tôi gần chạm được vào cái khóa.” Nó rút một chiếc kẹp tóc trên đầu xương bằng tay còn lại và dùng răng bẻ thẳng chiếc kẹp tóc ra, sau đó luồn nó qua khe hở.

Lily cắn chặt môi, tập trung hết sức. Robert nín thở theo dõi.

Có tiếng kẽo kẹt và cót két vang lên, sau đó là tiếng “Tạch!”

“Chết tiệt!” Lily nói. “Tôi làm rơi mất rồi.” Con bé giậm chân và nhìn Robert chằm chằm. “Sao nào? Bạn có định giúp tôi không?”

Robert hơi cảm thấy tội lỗi. Lily không có lỗi gì trong tất cả những chuyện này. Không hẳn là như vậy. Hai đứa đều chịu tổn thương vì những gã đàn ông kia. Lily nói đúng, ít ra cậu nên thử cố gắng và làm gì đó để hai đứa thoát được ra ngoài. Cậu lôi con dao nhíp ra từ chỗ nhét trong tất mình và đưa cho con bé. “Đây, bạn thử cái này đi.”

Lily kiểm tra con dao. “Lưỡi dao to quá. Mà làm sao bạn vẫn giữ được nó vậy?”

Robert nhún vai. “Tôi giấu nó từ trước trong tất. Thực ra nhét ở đây cũng khá khó chịu.” Cậu xoa mắt cá chân mình. “Giá mà Malkin có thể lấy chìa khóa cho chúng ta.”

“Dĩ nhiên rồi!” Lily quay Robert lại. “Malkin còn đang chờ! MALKIN!” Con bé hét gọi qua tâm lưới trên cửa.

“Cậu ta không thể nào nghe thấy bạn đâu.” Robert cằn nhằn. “Cậu ta đang ở xa quá. Hơn thế nữa, có khi cậu ta giờ đã hết cả cót rồi cũng nên.”

Lily lờ Robert đi. Nó chùi mấy ngón tay đen nhẻm than của mình vào cái váy lụa, cho tay vào miệng và thổi sáo.

Robert nghĩ âm thanh này có lẽ là tiếng huýt sáo gọi sói lớn nhất trên thế giới. Nhưng mà, thay vì sói, ở đây có…

Malkin. Con cáo chạy như tên bắn qua sân và nhảy xổ đến cửa kho. Cái mũi đỏ của nó thò vào giữa các thanh cửa, nó xoay xở đẩy cả đầu vào vừa khít cái khe.

“Các cậu thấy áy náy gì phải không?” Nó khinh khỉnh hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì thê?”

“Lát nữa tôi sẽ kể cậu nghe.” Lily nói. “Nhưng cậu cần giúp tụi này ra khỏi đây đã.”

“Hiểu rồi.” Malkin nói. “Giờ các cậu mới lại cần tôi giúp đấy nhỉ.”

“Chìa khóa ở móc treo đằng kia kìa.” Lily chỉ ra ngoài sân.

“Trước hết phải xin lỗi tôi đã chứ.” Con cáo bảo.

“Cái gì?” Lily lúng túng.

Con cáo liếm láp bàn chân trước đen tuyền của nó. “Vì cậu nói tôi quá bẩn thỉu nên không được vào trong nhà. Nhìn xem, cậu thì được tắm rửa chải chuốt.”

“Không có thời gian cho chuyện này đâu.” Lily cáu tiết. “Hơn nữa, tôi không phải người bảo cậu bẩn thỉu, ông người hầu nói đấy chứ.”

“Dù sao bạn cũng đâu phản đối ông ta.” Robert phụ họa.

“Chính xác.” Con cáo cáu kỉnh nói. “Và giờ nhìn xem các cậu đang ở đâu.”

“Được rồi. Tôi xin lỗi.” Lily nói. “Cậu có thể lấy chìa khóa được không?”

“Tuân lệnh.”

Malkin chạy về phía bức tường, nhảy lên và đớp lấy chìa khóa trên đinh treo. Không với tới được. Nó phải nhảy lên cao hơn nữa mới đớp tới.

Con cáo nhìn quanh. Có mấy thùng bia cũ đang chất đống ở góc sân.

Malkin xô một cái thùng xuống bằng đầu của nó. Đuôi nó cúp xuống khi lăn cái thùng về phía móc treo chìa khóa. Rồi nó nhảy lên mặt thùng, và…

Nhảy!

Lần này nó đã thành công trong việc đớp được phần đầu của chiếc chìa khóa. Chìa khóa rơi xuống khỏi móc, và Malkin tóm gọn nó trong mồm mình trước khi co người nhảy xuống đất.

“Ơn trời.” Lily thọc tay qua khe hở của cửa kho. “Nào, nhanh lên, mang nó lại đây.”

Malkin nhảy tới và thả chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay Lily. Con bé với tay xuống và mở khóa.

Ngay khi bước ra khỏi kho, Lily cúi xuống và hôn vào mũi Malkin, Robert cũng xúm lại xoa đầu con cáo. “Malkin, cậu quả là một tên trộm thiên tài!” Robert nói nhỏ.

“Đúng thế, Malkin!” Lily lẩm bẩm rồi gãi đôi tai bông xốp của con cáo. “Cậu là một thiên tài! Mình sẽ viết cho Jack Door về những kỳ tích của cậu. Jack sẽ khiến cậu được lưu danh muốn đời trong cuốn sách tiếp theo về những tên trộm của ông ấy.”

Malkin kêu lên một tiếng phản đối. “Đủ rồi. Chúng ta phải đi thôi.”

Lily lấy cái chìa khóa trên cổ con cáo và lên dây cót cho nó.

“Không.” Lily nói. “Cậu phải đi. Hãy tìm cô Anna và nhờ cô giúp đỡ. Robert và tôi sẽ trở lại trong nhà để cứu cha.”

Đôi mắt đen láy của Malkin mở lớn và bộ râu của nó giật giật. “Ngài John có trong nhà sao?”

“Ừ.” Lily nói. “Và bọn tôi sẽ đi cứu cha.”

⚝ ✽ ⚝

Lily và Robert núp trong khu vườn phủ đầy băng giá và nhìn Malkin lách mình qua hàng rào cao. Con cáo cụp đuôi xuống và hạ thấp người lén lút đi trên phố.

Cuối cùng, khi con cáo đã đi khuất, Lily chun mũi lại và nhìn lên ngôi nhà. “Chúng ta có thể vào trong đó.” Con bé giải thích, chỉ vào một ô cửa sổ nhỏ đang để mở phía trên mái vòm sau nhà, bị che khuất bởi những nhánh cây khẳng khiu trụi lá. “Giống như trèo lên giàn cây ở nhà thôi.” Lily nhìn Robert thăm dò. “Sẽ nguy hiểm đây, nếu bạn không muốn thì không phải làm đâu.”

Robert lắc đâu. “Tôi muốn. Vì ba tôi. Tôi muốn giúp bạn ngăn chúng lại.”

“Tốt lắm.” Lily nhảy lên và tóm lấy một cành cây ở thấp, sau đó nó trèo lên đỉnh cây trơ trụi.

Robert hít một hơi sâu và theo sau con bé.

Khi Robert lên tới giữa những cành cây, Lily đã bò ra một cành cây dài.

Con bé nhảy xuống đỉnh mái vòm phía trên cửa sau rồi ra hiệu cho Robert đi theo. Ngay khi Robert tới nơi, con bé trèo vào bên trong ô cửa sổ để mở.

Căn phòng mà hai đứa đổ bộ vào đang được thắp sáng lờ mờ. Robert rón rén đi ngang phòng, mở cửa và nhìn ra ngoài. Cậu đang định bước ra hành lang thì Lily kéo tay cậu lại.

“Có ai đó cũng đang ở đây.” Lily thì thầm.

Lily nói đúng. Robert nhìn thấy căn phòng đầy những hình thù mờ ảo của những người máy cũ. Một người máy tựa mình vào tường cứng đờ, một người máy khác ngồi gọn gàng ở góc với đôi chân chìa ra. Người máy thứ ba nằm sõng soài trên nền nhà. Những sợi dây điện xổ ra từ bảng điều khiển trên ngực và cánh tay họ, còn vài chân tay của họ thì đã bị tháo tung ra.

Lily bước tới và giật mình khi nhìn thấy mặt họ.

“Đội trưởng Springer…” Con bé nói. “Cả ông Wingnut, và cô Tock - tất cả người máy ở nhà mình.” Nó vuốt mặt họ và xem xét những chỗ bị hư tổn. “Madame Verdigris chắc hẳn đã bán họ cho ông ta.”

Sau đó, nó khựng lại. Một vẻ là lạ xuất hiện trên mặt nó và nó chạy tới góc phòng, nơi có một nữ người máy đang đứng, thân hình bà nửa khuất trong bóng tối. Robert nghe thấy tiếng Lily thở gấp.

“Robert, đây là bà Rust.”

Người phụ nữ máy già nua có những sợi dây điện tủa ra từ phía dưới một bên cánh tay. Những vành bánh xe và lò xo nhô ra lởm chởm từ nơi đáng ra là phần bàn tay của bà. Lily lần mò quanh cổ bà Rust để tìm chiếc chìa khóa lên dây cót độc đáo trên vòng dây treo chìa khóa, và rồi khi con bé tìm thấy, nó lên dây cho bà cho tới khi bà rùng mình thức dậy.

Bà Rust hấp háy mắt ngạc nhiên nhìn Lily. “Đồng hồ và bánh xe lách cách ơi!” Bà reo lên. “Hổ con Lily của bà!” Và khi nhận ra điều đó có nghĩa là gì, bà nức nở khóc. “Mấy gã côn đồ mặt thớt ấy đã bắt cả cháu rồi.”

“Đúng vậy, Rusty, nhưng sao bà lại ở đây?”

“Hai gã Roach và Mould đó.” Bà Rust giải thích. “Họ mang bọn bà tới đây. Họ muốn biết về một trong những phát minh của ngài John có tên là trái tim máy. Bà đã nói với Madame là bọn bà không hay biết gì về nó. Bà cũng nói với mấy gã kia như vậy, nhưng chúng giam bọn bà lại như tù nhân, tra tấn bọn bà, tháo tung dây rợ và xoáy lỏng các bộ phận ra.”

“Cháu rất tiếc.” Lily bảo bà.

“Không sao đâu.” Bà Rust nói. “Bọn bà vẫn sống sót. Bọn bà làm bằng vật liệu chắc chắn. Nhanh lên, lên dây cót cho mấy người máy kia nữa.”

“Dĩ nhiên rồi, bà Rusty.” Lily hôn lên mũi bà, rồi con bé và Robert chạy xung quanh để lên dây cót cho những người máy khác nhanh nhất có thể. Khi lên dây cót, Lily thì thầm gọi tên để đánh thức họ.

“Đội trưởng Springer, ông Wingnut, cô Tock, xin mọi người hãy tỉnh lại.”

Và dù chẳng quen biết gì bọn họ nhưng Robert nhận thấy mình cũng gọi họ cùng.

Robert giúp Lily lên dây cho một người máy nam có bộ râu làm từ kim loại bào xoăn với đôi lông mày làm bằng thép đúc. Ngay khi được khởi động, bác lập tức tỉnh dậy và chào hỏi. “Đội trưởng Springer, người máy tài xế, thế hệ đầu, sẵn sàng phục vụ.”

Họ lên dây cho một người máy nữ với chiếc mũi có đầu mũi tròn trịa như cái lọ, cô chớp chóp đôi mắt sáng của mình bên dưới cặp kính tròn. “Ai đấy?” Cô lắp bắp nói.

“Cô Tock.” Lily reo lên. “Cháu đây!”

“Lily?” Cô Tock nhìn có vẻ bối rối. “Cô đang ở đâu? Cô lúc đó ở trong vườn dọn lá với ông Wingnut. Đây là chỗ quái quỷ nào vậy?” Rồi cô thấy bà Rust và Đội trưởng Springer, và đôi mắt sáng của cô nhòe đi. “Ôi!” Cô nói. “Giờ thì cô nhớ rồi.”

Lily và Robert lên dây cót cho người máy cuối cùng, một người mặc áo khoác đuôi tôm dài với đôi tai làm bằng đai ốc tai hồng nhô ra từ hai bên đầu làm bằng xô của ông. Ông thức dậy kèm theo sự hôt hoảng, cúi thấp và cót két chào: “Wingnut, người máy làm vườn, sẵn sàng phục vụ.”

Bốn người máy bồn chồn đĩ quanh, nói chuyện với nhau.

“Ơn trời cháu đã đánh thức bọn cô dậy.” Cô Tock nói.

“Tuyệt hảo!” Đội trưởng Springer nói. “Giờ bánh xe của tôi lại quay rồi, tôi có thể nhớ ra mọi thứ!”

“Kể mà tôi có thể có thể di chuyển bằng số ba…” Ông Wingnut phì phì nói. “Thì chúng ta sẽ có khối trò để xem…”

“Với tất cả tiếng tích tắc của mình…” Người máy Springer kết luận. “Chúng ta vẫn còn sống, phải không?”

“Hỡi đường ống dẫn và đệm kim chỉ, đúng vậy!” Bà Rust ôm Robert và Lily, làm lấm lem mặt chúng bằng những nụ hôn gỉ sét. “Nhờ vào hai đứa trẻ đáng yêu này.”

“Đây là Robert.” Lily giải thích. “Và bạn ấy là người dũng cảm nhất. Bạn ấy đã giúp cháu trốn thoát khỏi Roach và Mould lúc hai gã tới làng Brackenbridge, bạn ấy đã cùng ba mình chữa lành vết thương do đạn bắn của Malkin.”

“Máy cán là và động cơ hỡi! Các cháu đã phải trải qua cả một thời kỳ gian nan.” Bà Rust nhìn Lily. “Cậu bé hẳn phải có trái tim của một chú sư tử máy khi giúp cháu sống sót qua được những tình huống hiểm nghèo đó.” Bà véo má Robert cho tới khi cậu đỏ mặt quay đi.

Bà Rust lôi Lily sang một bên. “Lily, cha cháu còn sống.” Bà thầm thì nói. “Ông ấy bị giam ở tầng hầm.”

“Cháu biết.” Lily trả lời, giọng nó tràn đầy quyết tâm. “Và với sự giúp đỡ của mọi người, chúng ta sẽ cứu được cha.”