Chương 20
Lily, Robert và những người máy còn lại, dẫn đầu bởi bà Rust, rón rén đi dọc theo các sảnh và hành lang trong nhà gã giáo sư, tìm kiếm lối vào hầm. Nhưng thật khó để những người máy giữ yên lặng, vì họ cứ phát ra tiếng động lách cách, lạch cạch, leng keng và tích tắc suốt.
“Ngôi nhà này quen thuộc một cách kỳ quặc.” Đội trưởng Springer nói.
“Vâng.” Cô Tock nói. “Tôi nghĩ tôi đã từng ở đây rồi, từ cả chục ngàn tiếng tích tắc trước, dù vậy, công bằng mà nói, mây cái van ký ức của tôi không còn tốt như xưa nữa.”
“Bánh xe cót két và giá treo áo hỡi!” Bà Rust kêu lên. “Tôi tin là hai người nói đúng - chúng ta đã từng sống ở đây với ngài John và bà Grace, khi ấy Lily chỉ mới cao đến đầu gối của chú lính chì đồ chơi.”
Nhưng rồi sau đó, lớp gỗ ván sàn vang lên tiếng cót két lớn.
“Mọi người, yên lặng nào.” Robert nói. “Cần phải giữ im lặng.”
Họ dừng lại, nghe ngóng xem mình có bị phát hiện không. May là khu vực này của ngôi nhà có vẻ khá tĩnh lặng. Những người máy của Giáo sư Silverfish hẳn là đang bận bịu ở nơi khác của ngôi nhà.
Lily tìm thấy một cầu thang dẫn xuống dưới, và bà Rust nghĩ có thể đó là lối đi đúng, vậy là cả nhóm nhón chân đi xuống tầng hầm.
Đến chân cầu thang, Lily dừng lại. “Cháu cũng nhớ nơi này.” Con bé nói nhỏ. “Có một xưởng làm việc ở đầu kia.” Nó bắt đầu đi dọc xuống sảnh tầng hầm với tường Ốp gỗ sổi. Robert theo sau con bé và những người máy cũng vậy, họ bồn chồn và lén lút đi dọc theo những tấm ván gỗ lát sàn.
Họ đi theo một lối đi vòng cung và nhận ra lối đi bị chặn lại bởi một cái cửa kim loại khóa kín.
“Đây rồi.” Lily nói. Con bé định với tay lên lấy cái kẹp tóc thì ông Wingnut bước lên phía trước và giật mạnh làm cánh cửa bật tung ra khỏi bản lề của nó.
“Đó.” Ông nói, dựng cánh cửa một cách cẩn thận vào tường. “Chẳng việc gì phải chăm sóc cho ổ khóa của kẻ đang giam giữ mình hết.”
Robert ước gì những người máy này ở bên hai đứa sớm hơn.
Căn phòng họ bước vào là một phòng trông rộng rãi và sạch sẽ, dọc theo một bên tường dành cho những kệ để các bộ phận máy móc. Ở giữa phòng, cha đang ngồi bên cái bàn gia công, kiểm tra một thiết bị đang làm dở.
Ông đứng dậy và chạy về phía Lily nhưng nhanh chóng bị níu lại bởi sợi dây xích đeo quanh cổ chân ông và nối với một vòng kim loại gắn liền với sàn nhà.
Lily chạy tới cha khi ông cố sức giật mạnh sợi xích.
“Cha.” Con bé nói. “Chúng con tới cứu cha đây.”
Rồi ông mặc kệ sợi dây xích và ôm ghì lấy con bé. Đội trưởng Springer cúi xuống và phá vỡ sợi xích quân quanh chân ông. Cô Tock đỡ tay ông, ông cười mỉm với họ. Sau đó, cha chào bà Rust và ông Wingnut, cả Robert nữa, ông bắt tay cậu.
“Các bạn của tôi, mọi người đã thoát ra được! Nhưng Lily, cha đã bảo con không được quay lại rồi mà. Không an toàn chút nào. Con phải chạy xa, thật xa vào. Tìm người giúp.”
“Malkin đã tìm người giúp rồi ạ.” Lily nói. “Con phải cứu cha.” Con bé suýt bật khóc. “Và con cần biết sự thật.”
Ông siết tay con gái. Ông cũng đang khóc. “Nhưng sự thật sẽ đau đớn, Lily yêu dấu… Luôn luôn là như vậy. Và con đã phải chịu quá nhiều tổn thương rồi… Những người bạn của chúng ta cũng thế.” Ông yếu ớt mỉm cười với mọi người. “Đều là lỗi của tôi. Nếu từ đầu tôi không giới thiệu cho Simon trái tim máy thì… Cha vốn dĩ phải kể con nghe mọi điều ngay khi mẹ con bị sát hại, nhưng con đã bị thương quá nặng… bởi tai nạn. Cha nghĩ con cần được bảo vệ. Cha sợ con sẽ thấy ghê tởm cha… vì những lựa chọn ấy.
“Xin lỗi.” Robert xen ngang. “Sẽ còn thời gian để hàn huyên sau. Chúng ta phải đi thôi.”
“Dĩ nhiên rồi.” Ông lẩm bẩm. Ông vòng tay quanh Lily và hôn trán nó. “Dần đường đi, Macduff*.”
Hai cha con theo Robert và những người máy đi dọc sảnh. Lily ôm cha. Sao cha có thể nghĩ nó sẽ bị tổn thương sau tất cả những gì nó đã làm để cứu ông cơ chứ?
“Con mạnh mẽ, cha biết mà.” Nó nói. “Cha có thể nói cho con biết mọi chuyện.”
“Ừ.” Cha đồng ý. “Nhưng có lẽ cha là kẻ yếu đuối. Có lẽ đó là lý do lúc đầu cha viết thư cho con - để tránh phải trực tiếp nói cho con biết sự thật. Con biết đây, Lily, về trái tim máy, cha không đời nào có ý định tạo ra cỗ máy chuyển động vĩnh cửu hết, và cha chưa từng nhìn ra những gì Silverfish có thể làm để sở hữu nó. Ông ta sẽ không đời nào dừng lại…”
“Suỵt!” Robert nói. Họ đã tới cuối hành lang và cậu nghĩ mình nghe thấy gì đó.
Những người máy rục rịch dừng lại, và mọi người đứng im lặng lắng nghe.
Có tiếng gõ và nhiều tiếng bước chân, và đột nhiên, gã Roach và Mould xuất hiện ở đầu cầu thang cùng những kẻ có vũ trang với vẻ ngoài sặc sỡ.
“Đó là những tên bắt cóc.” Cô Tock kinh hãi nói.
“Và đám còn lại là đội săn tìm.” Robert nói tiếp.
Lily ghì chặt lấy cha. Dạ dày nó cồn cào khi nhận ra gương mặt gã đàn ông trên con phố bên ngoài cửa hàng của cha Robert lúc trước.
“Thẻ đục lỗ và pít tông hỡi!” Bà Rust nói không ra hơi. “Có vẻ có rắc rối.”
“Chúng ta nên mau chóng tránh đi.” Đội trưởng Springer lẩm bẩm.
Bác xua Lily, Robert và ông John đi ngược lại hành lang, còn bác và những người máy còn lại đi theo sau họ. Lily phóng mắt nhìn xung quanh. Nếu đi đường này, chắc chắn họ sẽ bị bắt.
Roach và người của gã đã tới chân cầu thang. “Mấy người máy kia, dẹp qua một bên đi.” Hắn quát. “Bọn ta cần bắt Giáo sư Hartman và những tù nhân kia lại.”
Bà Rust lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy đâu.” Bà nói. “Các người sẽ phải bước qua xác bọn tôi.” Bà đan tay với Đội trưởng Springer, và rồi với cô Tock, ông Wingnut, và họ cùng nhau tạo thành một bức tường che chắn cho Lily, Robert và ông John.
“Thế đấy.” Gã Roach vẫy cây gậy ba toong của mình với một động tác dứt khoát, và gã Mould cùng đồng bọn tỏa ra khắp bề ngang của hành lang, kéo súng ra từ áo khoác của chúng.
“Chúng có thể dần chúng ta ra bã.” Cô Tock khẽ nói với Lily. “Những chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người, nếu có th…”
Roẹt-Pằng-Pằng-Pằng-Pằng-Pằng!
Những gã đàn ông xả một loạt đạn. Những viên đạn bay vèo vèo vào mấy người máy xô họ ngã vào tường hành lang và tường ốp gỗ. Sau đó, sảnh ngập trong khói làm người ta khó thở và tiếng đạn ngừng lại.
Có một quãng lặng kỳ quặc, và Lily nghe thấy tiếng lách cách của súng đang được nạp lại đạn.
“Chúng ta phải ra khỏi đây!” Robert hét. “Còn lối nào ra nữa không?”
Cha Lily đặt tay lên đầu ông. “Có một lối đi bí mật! Cha đã xây nó khi chúng ta còn sống ở đây, phòng trường hợp bị tấn công. Một trong những ngọn đèn ở đây sẽ mở lối vào.” Ông loạng choạng bước dọc theo tường, nắm những thân đèn điện bằng kim loại và cố kéo chúng sang ngang. “Không phải những cái đèn này. Chúng ta phải thử hết tất cả.”
Loạt đạn lại bắt đầu nổ ra. Những viên đạn nổ vang khi bắn trúng kim loại và gỗ.
Robert và Lily thụp xuống, chạy dọc hành lang, giật mạnh cánh tay của từng giá đèn để xoáy chúng mở ra như tay nắm cửa.
“Đây rồi!” Cha Lily hét lên. Ông dừng lại bên một cái đèn ở giữa dãy, giá đèn trông hơi khác màu một chút. Ông với tay lên và vặn mở.
Một âm thanh vang lên, giống như các cơ cấu cơ khí đang chuyển động vậy, và một tâm gỗ lắp trên tường ùn ùn kéo sang bên, để lộ một đường hầm hẹp tăm tối.
“Đi vào trong, nhanh lên.” Ông bảo, Lily và Robert trèo vào bên trong.
Ông ra dấu cho “bức tường người máy”. “Đi thôi các bạn, nhanh nào!”
Bà Rust lắc đầu. “Ngài John hãy đi đi, đưa bọn trẻ tới nơi an toàn. Chúng tôi sẽ giữ chân chúng và theo sau nhanh nhất có thể.”
Ông gật đầu. “Cảm ơn bà, Rusty.” Ông trèo vào hầm bên cạnh Lily và Robert rồi kéo tấm ốp đóng lại.
Khi ba người bọn họ khó nhọc bước đi, trận chiến giữa người và máy vẫn đang dữ dội, vang vọng xuống cả đường hầm tăm tối.
Cha Lily gặp khó khăn khi đi lại và cứ vài bước lại phải dừng chân nghỉ. Sau khoảng năm mươi bước, họ đã tới một cầu thang dẫn lên phía trên và đi đến cuối đường chìm trong bóng tối. Phía trên đầu cầu thang, cha Lily kéo một tay đòn trên tường và một tấm ốp khác trượt ra, cả ba người chìm trong ánh sáng hoàng hôn mờ ảo.
Họ bước ra bên ngoài lỗ mở được giàu phía sau một khung tò vò bằng đá, và Robert thấy họ đang đứng bên ngoài một công trình hơi điên rồ ở góc vườn, mái của nó phủ một lớp tuyết đang tan chảy.
Một lối đi đóng băng dẫn thẳng về lại ngôi nhà, với hai bên đường là những bụi cây đầy sương giá được tỉa tót thành hình những con cá đang nhảy sóng. Ở hướng ngược lại là một cầu tàu chạy ra sống.
Khí cầu của gã Roach và Mould, chiếc Behemoth , đang được buộc vào cột neo khí cầu. Chiếc khí cầu bập bềnh in bóng xuống dòng nước sông Thames hối hả giống như hình một con cá đuối điện, và giỏ khí cầu tua tủa gai của nó dập dờn phía trên thuyền phao chỉ vài phút, cửa khoang chở hàng phía sau đang để mở.
“Chúng ta sẽ lấy nó.” Lily nói. Nó nắm tay cha và tay Robert, rồi họ chạy dọc cầu tàu lát ván về phía khí cầu.
“Chúng ta có nên chờ bà Rust và những người máy khác không?” Lily hỏi khi họ trèo lên cửa khoang chở hàng.
“Không cần thiết.” Giáo sư Silverfish bước ra từ phía sau một góc phòng máy. “Người của ta sẽ chăm sóc chúng.”
Ông ta lôi một khẩu súng ra từ đằng sau lưng và chĩa vào họ. “Tôi đã nói trước rối, John ạ, nếu ông bạn không chịu hợp tác với kế hoạch của tôi thì một trong hai đứa trẻ sẽ bị thương đấy.”
“Chúng ta có thể thảo luận, Simon.” Ông John giơ hai tay lên. Mặt ông trông bình tĩnh nhưng đôi chân ông thì đang run rẩy. “Tôi hiểu - ông cần tôi giúp. Nhưng con gái tôi và bạn con bé cũng cần điều đó. Chắc chắn là sau tất cả những gì đã xảy ra, chúng ta vẫn có thể đi tới thỏa thuận nào đó chứ?”
“Quá muộn để thương lượng rồi.” Giáo sư Silverfish nói. “Tôi không thể tin lời nói hoặc hành động của ông. Những đứa trẻ này biết tôi nghiêm túc dường nào, nhưng tôi nghĩ chỉ có dùng vũ lực mới thuyết phục được ông.”
Ông ta chĩa súng vào ngực Robert và bật mở chốt an toàn.
Lily thấy một luồng năng lượng khủng khiếp dâng lên trong người.
Thời gian dường như chậm lại. Nó nhìn thấy Giáo sư Silverfish siết ngón tay vào cò súng.
“Không…” Con bé hét lên.
Và nó nhào tới trước Robert khi khẩu súng khai hỏa.
Một cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể Lily. Viên đạn đã xuyên qua da và ghim vào ngực nó. Con bé nghiến răng, một tiếng leng keng trống rỗng vang lên và con bé cảm thấy viên đạn bật nảy ra khỏi thứ gì đó bằng kim loại nằm sâu bên trong nó.
Cơn đau tạm thời giảm đi thì nó lại tiếp tục hốt hoảng, giống như có những lò xo đang giãn ra, những bánh răng bị kẹt lại. Đầu con bé xoay mòng mòng, mắt hoa lên. Một cơn đau choáng váng tràn khắp người nó, và bông hoa cẩm chướng trên váy nó đang nở rộ một màu đỏ.
Con bé ôm lấy ngực, ấn tay vào lớp váy lụa. Viên đạn đang ghăm trong lồng ngực nó, dòng máu nóng hổi tràn qua những kẽ ngón tay, và con bé ngã xuống sàn nhà.
Robert quỳ xuống bên cạnh và nắm tay Lily trong tay mình. Cha Lily cũng sụp xuống và vòng tay ôm lấy nó.
Con bé cố ngồi dậy, cố gắng gượng để ở lại với họ, nhưng chân tay nó nặng nề còn xương nó thì yếu quá. Nó cảm thấy mình mờ nhạt dần và đang trôi đi. Đầu nó gục về trước, tựa vào vai của cha.
“Đừng chết, Lily.” Cha thì thầm. “Đó là trái tim - đừng để viên đạn phá hủy trái tim con.”
Mắt giáo sư Silverfish mở lớn. “Trái tim máy - nó ở trong người con bé. Con bé luôn có nó - hẳn nhiên rồi, ta mới ngu ngốc làm sao!”
Nước mắt chảy dài trên má Robert. Ở bên cạnh, cậu cảm thấy người ông John đang run lên, nức nở. “Cái đêm khủng khiếp ấy…” Ông John nói. “Cái đêm xảy ra vụ đâm xe…” Ông vỡ òa và gạt nước mắt đi, trừng mắt nhìn Silverfish. “Ông đã phá nát thế giới của tôi đêm đó… giết chết Grace yêu dấu của tôi. Vì cái gì? Chỉ để đánh cắp trái tim máy… Chính vì ông mà tôi phải giữ nó. Tôi không có lựa chọn nào khác - tôi biết nó có thể cứu một trong hai người… Và tôi đã chọn Lily, đứa con duy nhất của mình. Tôi đưa con bé đến bệnh viện để họ phẫu thuật, cho con bé trái tim máy. Nó đã cứu sống con bé. Và giờ… giờ thì. Ông không thể kết thúc câu nói, ông giấu mặt mình vào tóc Lily và khóc nấc.
“Vậy còn tôi thì sao?” Giáo sư Silverfish hét vào ông John. “Về thỏa thuận giữa chúng ta thì sao?”
“Ông!” Ông John còn không thèm nhìn mặt ông ta. “Ông không quan trọng. Cái cách mà ông cư xử không đáng để ông được sống.”
Robert vuốt những ngón tay của Lily. Chúng vẫn còn đang đan vào tay cậu, nhưng hơi thở của Lily đã trở nên yếu ớt, và tay con bé đang lỏng dần, chuẩn bị thõng xuống.
Robert quay lại nhìn sau vai thì thấy gã Roach và Mould đang chạy điên cuồng qua sân sau về hướng bọn họ. Hai gã luống cuống trèo lên thang tàu, ho dữ dội.
“Chúng tôi phải rút lui, thưa giáo sư.” Gã Roach lắp bắp, tựa người lên cái gậy của gã. “Mấy người máy của lão John đang phá nhà ngài.”
“Đừng bận tâm đến chuyện đó nữa.” Giáo sư Silverfish nói. “Chúng ta đã có được thứ mình cần.” Ông ta gật đầu ra hiệu cho gã Mould. “Mould, hãy chuẩn bị cho chúng ta cất cánh đi.” Sau đó, ông ta vẫy súng của mình về phía Robert. “Còn Roach, hãy tống thằng nhóc này ra khỏi tàu của ta. Giờ nó đã vô dụng với ta rồi.”
“Rất hân hạnh.” Gã Roach dùng một bàn tay lau mặt và lấy lại hơi. Sau đó, gã tóm lấy Robert.
“Lily!” Robert gọi.
Lily cố xoay đầu mình, nhưng chỉ có đôi mắt nó là có thể chuyển động được. Sàn tàu rung chuyển phía dưới nó và một cơn đau âm ỉ chạy trên ngực nó. Con bé nhìn gã Roach kéo Robert tới đầu thang của khoang chở hàng và ném cậu ra ngoài. Có một bóng người khác bên cạnh nó, nhưng nó hầu như không nhận ra được vì khuôn mặt người đó bị sấp bóng. “Cha, cha phải không?” Nó hỏi, nheo mắt qua ánh sáng mờ mờ để nhìn thấy ông. “Cha vẫn ở đây. Cha hãy hứa lần này sẽ không bỏ con đi nhé.”
Ông gật đầu. “Cha hứa. Cha xin lỗi, con yêu, xin lỗi vì mọi điều. Xin lỗi vì cha chưa từng kể cho con nghe sự thật về con. Vế tất cả những gì đã xảy ra. Cha đã quá lo lắng. Lo con sẽ cảm thấy có lỗi. Lo con sẽ không yêu cha nữa khi biết những việc cha từng làm. Lo con yếu ớt thế nào, cú sốc của tất cả chuyện ấy sẽ làm con tổn thương hơn ra sao.” Ông chạm vào mặt Lily. “Nhưng, trên tất cả, cha lo mình sẽ mất con vì sự thật rằng cha đã hy sinh mẹ con, công việc của cha và mọi thứ vì con.”
Lily lắc đầu. “Giờ điều ấy chẳng quan trọng nữa, cha ạ. Thật sự không quan trọng. Cha không đánh mất con. Con vẫn ở đây.” Con bé muốn nói thêm nữa, nhưng những lời nói đã khô cạn trên môi. Hơi thở đang bị đây khỏi người nó giống như có một khối kim loại nặng đang hóa cứng trong ngực nó vậy. Nó khó khăn nuốt một hơi vào họng.
“Trái tim máy, nó đang… sắp ngừng hoạt động. Con có thể cảm thấy điều ấy.”
“Đừng nói thế. Giờ chưa phải lúc.” Cha Lily vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi khỏi trán con bé.
Lily siết chặt tay cha. “Con phải đi rồi.” Nó nói.
“Đừng đi, Lily.” Giọng ông run rẩy. “Xin con, đừng đi. Đừng ra đi thêm lần nào nữa. Cha xin lỗi vì tất cả mọi chuyện mình đã gây ra.” Đôi mắt nâu của ông nhìn gần quá, mắt chớp làm tuôn ra những giọt nước lấp lánh, rồi ông nắm chặt bàn tay trên ngực con bé và ấn mạnh.
Lily mỉm cười với cha. Những lời nói và hành động của ông giờ có cảm giác như xa xôi lắm, giống như chúng đang xảy ra ở tương lai rất xa vậy. Cơn đau bắt đầu nhấn chìm nó. Trái tim máy rung lên nhịp cuối cùng trong lồng ngực, và con bé hé miệng, trút hơi thở cuối cùng…