Chương 22
Robert tỉnh dậy với khuôn mặt đầy bùn áp xuống lớp sỏi băng giá. Cậu cố sức đứng dậy nhưng đầu gối lại yếu ớt quá. Một cảm giác trống rỗng nôn nao giày vò bụng dạ và cơn chóng mặt khủng khiếp ong ong cả đầu cậu. Luồng không khí xoáy đều đều từ loại động cơ nào đó đang quật cậu ngã xuống.
Tàu Behemoth đang cất cánh, Lily đang trên đó! Robert nhìn lên trên, trong tiếng ồn mờ ảo, chiếc khí cầu đó đang rời khỏi cầu tàu, rút cơ cấu hạ cánh lên và bay bên trên dòng sông.
“Robert! Lily! Ngài John!” Những giọng nói hòa cùng với tiếng lách cách của những đôi chân kim loại vang lên phía sau cậu. Bà Rust và những người máy bị bắn súng đến tả tơi lật đật chạy ra từ mái vòm của đường hầm bí mật.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bà Rust hỏi và đỡ Robert đứng dậy.
Robert thở hổn hển, rời tay bà Rust ra và lao về phía trước vài bước. “Lily đang ở trên chiếc khí cầu đó. Cháu phải đưa bạn ấy trở lại. Cháu nghĩ bạn ấy vẫn còn sống.”
Một cái bóng lướt qua phía trên đầu cùng với tiếng động cơ chạy đều đều. Tàu Ladybird đang trôi lơ lửng phía trên mấy ống khói của ngôi nhà. Ơn trời! Robert thở phào nhẹ nhõm. Malkin đã thành công - và giờ cứu tinh đã tới.
Với một tiếng xì lớn, tàu Ladybird từ trên trời hạ xuống, nghiêng mình về phía họ. Robert thở hắt ra và thụp xuống, rồi lăn tới bức tường trang trí khi khí cầu đáp xuống, quét gió ào ạt khắp vườn.
Thân tàu làm bằng gỗ chắp vá suýt nữa thì va vào mái nhà đóng băng, nó lướt nhẹ trên hàng lan can đá của một bức tường chắn và gõ vào đầu của một con cá trang trí khổng lồ. Lơ lửng trong không khí chỉ cách mặt đất một phút, chiếc khí cầu băng qua bức tường giả lấm chấm băng tuyết và đè bẹp bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Xoay mình với một vết phanh đầy bùn, nó nảy tưng tưng dọc con đường và ra tới cuối bên neo đậu, nơi cuối cùng nó cũng được nghỉ ngơi với thân tàu nổi lềnh bềnh trên sông Thames.
Động cơ của tàu đều đều chạy rồi ngừng lại, cửa tàu bật mở, cô Anna và Malkin nhảy xuống những thanh gỗ lát đóng băng của bến neo đậu. Đôi tai Malkin giật nhẹ và con cáo lắc lư từ bên nọ sang bên kia vì chóng mặt, hành trình chỉ kéo dài có mười phút nhưng với những gì đã trải qua suốt thời gian bay qua dòng giao thông, con cáo cảm giác như mình đã dành cả giờ chơi đu quay vậy. Malkin chạy về phía Robert cùng những người máy đang chậm rãi đứng dậy và phủi bụi trên người, rồi nó nhào đến dưới chân Robert. Lúc cô Anna tới nơi, con cáo đã hết bồn chồn và tập trung chú ý.
Cô Anna kéo kính phi công ra khỏi mắt. “Giờ cô đã nhớ ra lý do vì sao mình không cố thử hạ cánh cái khí cầu này.” Cô hét. “Tàu Ladybird cất cánh và bay ổn, nhưng cô nàng ấy không thích hạ cánh!” Sau đó, cô nhìn thấy vẻ mặt của Robert, nụ cười của cô tắt ngấm. Cô kéo Robert lại gần, ôm thằng bé thật chặt. “Có chuyện gì xảy ra với cháu vậy?”
Robert co rúm người lại, ôm lấy bên sườn mình, trong khi đó những người máy đang bàn tán rôm rả để cố sửa chữa hư hỏng của họ.
“Cháu bị ném ra khỏi cái khí cầu.” Robert tựa vào vai cô Anna để giữ mình đứng vững. “Chúng đã bắt Lily lên tàu, cả bác John nữa. Lily bị bắn. Cô phải giúp chúng cháu cứu bạn ấy.”
“Phải làm thế nào?”
“Chúng ta có thể đuổi theo chúng bằng tàu Ladybird , nó nhanh hơn tàu của bọn chúng. Chúng ta có thể xâm nhập vào tàu của chúng trên không trung. Giống như không tặc vậy.”
“Chúng ta không thể!” Cô Anna kêu lên. “Cô không có nhiên liệu.”
“Chúng ta sẽ lấy nhiên liệu từ kia.” Robert chỉ tay qua khu vườn về phía cái sân ở đằng xa, ở đó có một kho than.
“Nhanh lên, mọi người.” Robert gọi những người máy. “Hãy chạy đi và đem về nhiều than nhất có thể nhé.”
⚝ ✽ ⚝
Cô Anna lái Ladybird bay trên dòng sông, theo dấu tàu Behemoth . Trong phòng máy, cô Tock, Đội trưởng Springer và ông Wingnut dùng tay ném những khối than to vào lò, còn Robert xúc xẻng trợ giúp họ. Những pít tông hoạt động một cách thần kỳ và giữa những lần xúc xẻng, Robert lại ngó ra cửa mạn tàu đang mở để xem xem họ có đang đuổi kịp kẻ thù hay không.
Tàu Behemoth bắt đầu đi trước họ khoảng mười phút, nó đang nhả hơi nước đằng trước, căng đầy khí, những gai nhọn trên thân tàu đâm ra tua tủa. Robert nhìn chiếc khí cầu đó nhún mình thấp xuống để bay qua những dây cáp treo của cầu Albert. Cậu tiến tới gần lỗ cửa sổ, rồi để những người máy đảm trách động cơ, Robert chạy xuống hành lang để tới buồng lái.
Cô Anna và bà Rust đang đứng ở bánh lái trong gió táp, hai người đang nhìn trân trân về phía trước. Malkin thò đầu ra khỏi kính chắn gió bị vỡ, lưỡi của nó thè ra, và gió thổi luồn qua bộ lông của con cáo. Phía dưới họ, ở phía bờ nam của dòng Thames, một công viên vụt qua. Những chiếc tàu lai dắt, tàu đêm và những chiếc khí cầu kỳ quặc hối hả chạy bên trên và dưới sông.
“Nó đang chạy qua cầu Chelsea và cầu Đường Ray Victoria.” Cô Anna nói và chỉ qua những mảnh kính vỡ.
Robert thấy cô nói đúng, tàu Behemoth đang sắp sửa vượt qua đỉnh của chiếc cầu dây văng tiếp theo và theo hướng một con tàu phì phò nhả khói đang đi trên đường ray của cây cầu cạn.
“Cô nghĩ chúng đang đi đâu?” Robert hỏi.
“Ai biết được chứ?” Cô Anna nói. “Có thể là đến St. Thomas, cũng có thể chúng đang sắp đi vào không lộ bắc-nam ở đầu khúc sông rẽ kế tiếp. Nó hoàn toàn có thể đưa chúng ra khỏi thành phố.”
“Nếu chúng đi tới đó, chúng ta sẽ không đời nào tìm ra chúng trong mớ giao thông đó.” Robert than vãn.
“Chúng phải tới đó trước.” Cô Anna vẫy một tay về phía bầu trời đằng trước mặt, phía trên sông, qua một dãy nhà xây tập trung dọc hai bờ sông là một khoảng trời mây bão đen kịt đang giăng ra ở chân trời. “Chúng phải đi chậm lại để tránh gió bão, và nếu chúng ta đi tắt ở khúc ngoặt này, qua thành phố, thì chúng ta có thể bắt được chúng bằng cách móc vào mạn tàu của chúng trước khi chúng tới được Westminster.”
Cô kéo van điều tiết hết cỡ và rẽ tàu dọc theo cụm nhà ven sông, giữ mục tiêu tàu Behemoth cố định ở bên mạn phải tàu.
Phía đằng trước, cơn bão đang cuồn cuộn trên sông, còn phía sau, trên những mảnh đất hoang vu ở tây London, vầng dương lớn màu đỏ của mùa đông đang lặn. Ánh hoàng hôn rọi chiếu lên những gương kính ở mạn tàu, hắt lên mắt của Robert và làm cậu kinh ngạc.
“Tốt.” Cô Anna nói. “Mặt trời ở đằng sau lưng ta có nghĩa là chúng ta đang nằm trong điểm mù của bọn chúng, nếu có một chút may mắn, chúng sẽ bận rộn đối phó với cơn bão và không để ý thấy chúng ta tiếp cận.”
Họ đang tiến tới rất nhanh, tàu Behemoth chỉ còn cách khoảng sáu mươi phút, bay thấp phía dưới khung kính chắn gió bị vỡ của Ladybird . Robert chùi đôi tay đầy than của mình vào áo và quan sát chiếc khí cầu của kẻ địch đang lù lù hiện ra gần hơn ở cửa sổ mạn phải khi Ladybird lướt tới.
“Cháu lên tàu đấy kiểu gì được?” Cậu hỏi.
Cô Anna vỗ lưng cậu. “Cháu đừng lo, Robbie. Cô có một kế hoạch. Bà Rust hãy cầm bánh lái và giữ tay trên van điều tiết. Robbie và tôi sẽ đi kiếm vài sợi dây thừng.”
“Hỡi nồi hơi và cần phanh!” Bà người máy thốt lên. “Xin đừng để tôi đảm nhiệm cỗ máy kỳ cục này! Tôi còn chưa từng lái xe đạp. Malkin, cậu lái đi.”
Malkin xòe vuốt trên bàn chân trước ra. “Với cái chân này sao?” Nó hỏi. “Tôi không có ngón cái mà, bà biết đấy!”
“Chỉ cần giữ cho bánh lái đi thẳng là được, cả hai người.” Cô Anna lẩm bẩm. “Khóa khí cầu của chúng ở trong tầm nhìn của các bạn và giữ cho chứng ta thăng bằng. Đó là tất cả những gì tôi cần.”
Cô Anna tóm lấy một khẩu súng phóng lao đã nạp đầy và một đoạn dây thừng từ cái móc ở bức tường sau của buồng lái rồi kéo Robert ra ngoài hành lang.
“May là chúng ta bị tấn công đêm qua.” Cô giải thích khi buộc đầu sợi dây thừng qua con mắt trên súng phóng lao. “Cô có súng nhưng không có gì để nạp, nếu chúng không phóng lao vào mạn tàu Ladybird thì chúng ta sẽ không có gì mà bắn.” Cô đưa Robert phần dây thừng đã cuộn lại. “Giờ thì hãy đưa cháu lên con tàu đó nào.”
Cô xoay tay cầm và bật mở cửa tàu. Khí lạnh xộc vào, gào thét bên tai họ và đẩy họ về phía vách tàu. Ở xa phía dưới, nước sông Thames đang cuồn cuộn chảy. Cô Anna trấn tĩnh lại rồi mới bắt đầu ngắm bắn. Robert sẵn sàng cầm cuộn dây có một đầu gắn với súng.
Chiếc khí cầu Behemoth màu bạc to uỵch choán hết cả lối vào cửa, nó đang bập bềnh bên dưới mạn phải tàu Ladybird một chút. Robert có thể nhìn thấy chân vịt bên mạn trái của nó nằm ở lưng chừng khúc cong của bầu khí. Dù trông có vẻ như họ đang ở ngay sát Behemoth , Robert vẫn ước chừng khoảng cách giữa hai tàu ít ra cũng phải tới ba mươi feet* trên không trung.
“Cháu nhìn thấy cái chân vịt đó chứ?” Cô Anna nói và đặt khẩu súng phóng lao lên vai. “Sẽ có một cửa kỹ thuật đằng sau nó dẫn vào trong bầu khí. Từ đó, cháu có thể trèo xuống được giỏ khí cầu. Cô sẽ cố không bắn vào lớp vải!” Cô mau chóng ngắm bắn qua đầu ruồi* của súng và lao phóng ra từ cửa, hướng tới thanh chống chịu lực bên dưới chân vịt.
Lao bay thẳng, cạnh bạc của nó xuyên qua bầu trời mờ tối, đoạn dây thừng cũng bị nó lôi theo. Họ nín thở và quan sát.
Lao bay chậm dần và có vẻ do dự, ngừng lại giữa không trung, rồi nó rơi xuống như một viên đá, hụt khỏi tàu Behemoth .
“Chết tiệt!” Cô Anna nguyền rủa, cô và Robert nhanh chóng cuộn lại sợi dây thừng.
Mất vài phút căng thẳng cả hai mới có thể thu lại được hết sợi dây cùng với mũi lao rồi nạp lại vào súng.
Khi bay qua cầu Vauxhall, tàu Ladybird dao động và tụt lùi lại. Robert nhìn lại phía sau. Bà Rust đang vật lộn với bánh lái, nhưng có vẻ bà đang lấy lại quyền kiểm soát và họ lại tiếp tục dấn tới. Lần này, tàu Ladybird đã theo kịp tàu Behemoth, rung chuyển ở sau đuôi của chiếc khí cầu lớn hơn này.
Cô Anna đứng vững lại và ngắm bắn lần nữa. Cô nhìn lâu hơn vào đầu ruồi, áp người vào vách tàu. Ngắm vào ngay phía sau chân vịt của Behemoth, cô khom gối để giảm rung lắc từ con tàu rồi bóp cò.
Chiếc lao bay nhanh, kéo theo sợi dây thừng.
Nó bắn trượt cái chân vịt chỉ vài inch* và xuyên vào lớp vải của khí cầu với tiếng nổ nhẹ bang.
“Chết tiệt!” Cô Anna hét. “Lao phóng vào bầu khí rồi.”
Nhưng rồi có một tiếng xì xèo quanh điểm trúng lao, và một tiếng thụp dội xuống - có vẻ như mũi lao đã đâm trúng khung trong nằm dưới lớp vải bọc của chiếc khí cầu bạc.
Cô Anna giật sợi dây để kiểm tra độ chắc.
“Cái lỗ đó có làm khí cầu của chúng rơi xuống không ạ?” Robert hỏi và luồn những vòng dây lỏng vào lỗ xâu trên sàn, buộc đầu dây vào một cái cọc trên tường.
“Cô không nghĩ thế.” Cô Anna nói. “Với một vật có kích cỡ như vậy, khi bị bắn bằng lao thì cũng như bị muỗi cắn thôi.” Từ tủ giày, cô lấy ra một khung thép, giống như một cái móc treo áo khoác bằng kim loại nặng trịch được hàn thêm các bánh xe và một cái yên.
“Đó là gì vậy?” Robert hỏi.
“Nó gọi là thanh trượt chết chóc.” Cô Anna nói khi cô móc nó vào đoạn dây thừng bị kéo căng.
Robert cắn môi khi cô Anna kiểm tra cái yên và những bánh xe trên thanh trượt, xem chúng có thể trượt hết được đường dây đang rung bần bật này không. Cậu cảm thấy ruột gan thắt lại và một cơn nôn nao bất chợt dâng lên bên trong người khi cậu nhận ra mình sẽ phải làm những gì.
“Chúng ta phải nhanh lên mới được.” Cô Anna hét về phía cậu trong cơn gió táp. “Giống như đang móc một con cá voi vào dây câu thôi, nếu không nhanh lên thì khí cầu của chúng sẽ kéo ta xuống đây.”
Khi cô khóa Robert vào yên, cậu nhìn xuồng đường dốc cao đến chóng mặt giữa hai tàu, bụng cậu thắt lại còn đầu óc thì choáng váng. “Cháu không nghĩ mình có thể làm được việc này.” Cậu nói. “Cháu không chịu được độ cao.”
“Vớ vẩn, Robbie.” Cô Anna gài thêm vài dây khóa an toàn qua vai Robert. “Ở độ cao này, nỗi sợ hãi sẽ chỉ là tưởng tượng mà thôi.”
“Tưởng tượng? Sao có thể là tưởng tượng được ạ?”
“Hành trình chỉ có một phút. Não cháu sẽ chẳng kịp ghi nhận nó đâu.”
“Nếu mà nó đâm xuống đất, hay vào thân tàu Behemoth , hay…”
Một tiếng sủa vang phản đối vang lên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của Robert, và Malkin đã nhảy lên đùi nó.
“Định đi mà không có tôi hả?” Con cáo máy nói. “Tôi sẽ đi cùng. Tôi có một đống kinh nghiệm bị ném ra khỏi một chiếc khí cầu đang di chuyển rồi.”
“Cháu nghĩ có sáng suốt không khi thêm tải trọng vào thanh trượt này?” Cô Anna hỏi.
Malkin khịt mũi. “Tôi biết mùi của Lily. Tôi có thể tìm ra cậu ấy nhanh hơn.”
“Có lẽ cậu ấy nói đúng đấy.” Robert đồng tình.
“Được thôi.” Cô Anna cài vài đai an toàn cuối cùng quanh người cả hai đứa. “Ồ, suýt thì cô quên không dặn, khi cần dừng lại thì cháu kéo phanh - đây này.” Cô với lên phía trên đầu Robert và kéo một cần màu bạc trên khung, trông giống như một cái phanh xe đạp vậy. “Một khi tìm thấy Lily và cha con bé, hãy tới kén thoát hiểm của tàu Behemoth . Hãy hạ kén xuống bằng dây của nó và cô sẽ bay tới đón các cháu. À, và cháu sẽ cần đến thứ này.” Cô cởi mũ bảo hiểm phi công ra và đội lên đầu Robert, cài dây mũ quanh cằm và kéo cặp kính phi công xuống mắt cậu. “sẵn sàng chưa?” Cô hỏi.
Robert gật đầu và chào cô một cách miễn cưỡng. Cúi đầu xuống thấp, cậu ôm Malkin vào ngực mình. Tay còn lại của cậu nắm lấy thanh ngang của thanh trượt chết chóc và lê chân tới mép cửa.
“Giờ không có đường lui đâu.” Malkin lẩm nhẩm.
Và, trong giây lát, khi Robert đung đưa nửa người trên sàn tàu, nửa người trên dòng sông, một mảnh ký ức về cha cậu hiện về: Robert ạ, không ai dễ dàng chế ngự được nỗi sợ hãi .
Bên ngoài, mặt đất cong cong và bầu trời tối dần đang xô vào nhau.
“Tới giờ bay rồi!” Cô Anna đẩy cậu một cú cực mạnh và cậu bay vèo xuống dọc đường dây, ruột gan như vừa bị bỏ lại phía sau.