Chương 23
Có hai thời điểm, trước đây và sau này.
Và đây là phần sau này.
Ánh sáng chói lòa nhấn chìm mọi thứ, và khi ánh sáng nhạt đi, Lily cảm thấy một sự tĩnh lặng trống trải đau đớn hình trái tim trong ngực mình.
Mẹ đang đứng trước mặt Lily, bà cầm chiếc hộp gỗ hồng sắc. Mẹ trông hệt như lần cuối cùng Lily nhìn thấy bà. “Con yêu.” Mẹ nói và mở nắp hộp ra. “Những thứ này là dành cho con.”
“Thứ gì vậy ạ?” Lily nhìn vào hộp. Nó trống rỗng.
“Con đã có hết thảy chúng rồi.” Mẹ nói.
Lily thò tay vào túi áo và ngạc nhiên khi tìm thấy nhiều đồ vật khác nhau trong đó. Nhẫn của mẹ, búi tóc của mẹ, bức ảnh và viên đá. Nó lấy viên đá ra và nhìn vào hóa thạch màu vàng kim ở ngay chính giữa.
“Giống như con ấy.” Mẹ nói. “Con mang trong mình một phần của cha và mẹ. Ý mẹ không chỉ nói về trái tim máy, mà là dòng dõi của con, chính là con người, giá trị và tư tưởng của con. Mọi điều mà con sẽ trở thành và còn hơn thế nữa. Con là điều gì đó rất đặc biệt, hổ con của mẹ.”
Lily đặt viên đá và những thứ khác vào lại túi. “Nhưng con sẽ phải làm gì bây giờ?” Lily hỏi.
Mẹ cười và hôn má Lily. “Hãy trở lại với thế giới và kết thúc những gì con đã bắt đầu.”
“Nhưng con không biết phải làm sao.” Lily nói.
“Hãy tin vào trái tim con. Trái tim sẽ luôn đưa ra những lựa chọn đúng đắn.” Mẹ đặt một tay lên ngực con bé, và Lily cảm thấy nguồn năng lượng ầm áp truyền vào nó. “Và hãy chiến đấu, Lily, chiến đấu vì cuộc sống của con. Đó là lời mẹ muốn dành cho con.”
Một cơn gió thốc tới giữa hai mẹ con, tay mẹ rụt lại và biến mất. Lily cảm thấy mình đang bị hút vào một họa tiết bông tuyết nhiều màu sắc. Hình ảnh ấy lấp kín đầu óc và thế giới xung quanh nó. Sau đó, nó nghe thấy một âm thanh, một âm thanh tạo ra tiếng vang bền bỉ, nhịp nhàng, sắc nhọn như kim…
Tích.
Tích.
Tích.
Trái tím máy đang chiến đấu để tiếp tục đập, chiến đấu để vượt qua thương tổn, chiến đấu để giữ cho những bánh răng tiếp tục chạy. Chiến đấu để giúp Lily…
Sống sót!
⚝ ✽ ⚝
Với một tiếng ho khan và thở hắt ra, Lily mở mắt và được chào đón bằng một màn sương những hình dạng giống nhau. Chẳng hình dạng nào xung quanh nó có vẻ quen thuộc và nó không thể nào tách chúng ra khỏi nhau. Và rồi, dần dần, chúng đã tụ lại.
Đầu Lily ngả trên một chiếc gối. Con bé đang được kéo trên một cái cáng đi dọc hành lang của một chiếc khí cầu. Tàu Behemoth ư? Cha đang đi bên cạnh nó.
“Con ổn rồi.” Ông thì thầm. “Cỗ máy chuyển động vĩnh cửu, nó vẫn hoạt động, tạ ơn trời!”
Lily gật đầu trong cơn choáng váng. Giờ thì nó chắc chắn rằng tất cả những chuyện này đã xảy ra trước đây. Những cửa sổ trên vách tàu và qua lớp kính lấp lánh của những ô cửa sổ ấy, nó có thể mường tượng ra dòng nước sông Thames màu xanh xám, linh hồn uốn lượn tựa mãng xà của thành phố.
“Một điều khủng khiếp đã xảy ra, con gái ạ.” Giáo sư Silverfish nói, ông ta bước bên cạnh con bé và chắn trước tầm nhìn của nó. “Ta đã bắn vào tim mi, vào trái tim máy quý giá. Nhưng tin tốt lành là nó vẫn còn hoạt động. Mi vẫn sống. Nên giờ ta sắp sửa lấy trái tim mi ra ngoài và dùng nó để thay thế cái này.” Ông ta gõ vào cỗ máy trên ngực mình. “Sau tất cả, ta cần có cỗ máy đã nâng cấp của mình.” Giáo sư Silverfish cười lớn. “Nghe thế nào?”
Trong tình trạng đờ đẫn, Lily không biết liệu mình có thể chạy được không, nhưng rồi nó nhận ra mình còn chẳng đứng lên được. Những bóng người tập hợp lại, mặt của họ được ánh sáng vây lấy - hay đó là mặt trời đang lặn chiếu qua những ô cửa sổ đằng sau họ nhỉ?
Trước khi nó xác định được, những bàn tay đã vươn tới, nâng nó lên khỏi cáng và kéo nó qua ngưỡng cửa vào bóng tối.
⚝ ✽ ⚝
Những đám mây trôi qua Robert tạo thành những vệt xám và hồng. Cậu đang ôm chặt Malkin vào ngực khi phóng tới mục tiêu, đầm sầm vào cái bóng của tàu Behemoth . Bầu khí hiện ra đồ sộ phía trên đầu cậu. Đường dây nối quá sát chân vịt. Tim Robert nhảy vọt lên tới tận họng khi cậu nắm lấy cái cần phanh và giật mạnh.
Phanh rít lên ken két, không chịu hãm lại.
Va chạm chỉ còn tính bằng giây, Robert lại kéo phanh.
Phanh kẹp vào dây tóe ra lửa, giật Robert khựng lại khi cách chân vịt khí cầu chỉ một gang tay.
VÙ, VÙ, VÙ, VÙ.
Những lưỡi quay sắc lẹm sượt qua chỉ vài inch trên đầu Robert.
Malkin rên rỉ khe khẽ khi Robert há hốc miệng nuốt từng ngụm không khí lớn và lồm cồm bò lên một cái thang bảo dưỡng. Những ngón tay của cậu tì vào lớp kim loại đông cứng vì băng giá. Nếu cậu có thể rướn xa thêm chút nữa thôi thì…
Một cơn gió tạt qua quật Robert sang một bên, nhưng cậu cố bám lấy cái thang. Ngoặc một móc vào khung thang, Robert trèo qua và gập tay vòng qua thanh chống của chân vịt đúng lúc cơn bão ập tới.
Mưa đổ sầm sập như thác xuống đầu và áo Robert, mưa bắn vào hộp động cơ và những lưỡi quay kim loại. Robert lần vào trong túi áo khoác để tìm cái dao nhíp bên dưới đống bùng nhùng của con cáo. Cậu cắt dây trượt rời ra và sợi dây rơi xuống vực thẳm xám xịt bên dưới với một tiếng động nghe như tiếng quất roi ngựa.
Trong tiếng ù ù tạo ra bởi những lưỡi quay chân vịt và tiếng mưa rơi xối xả, Robert nghĩ mình có thể nghe ra tiếng động cơ vang lên đều đều của tàu Ladybird . Cậu nhìn qua vai và thấy chiếc khí cầu xuôi theo chiều gió, nghiêng đi. Những mảnh kính chắn gió bị vỡ của Ladybird như đang nháy mắt với nó.
Robert hít một hơi sâu và gồng người bám lên sàn bảo dưỡng ngắn ngủn nằm giữa chân vịt và mạn khí cầu. Cô Anna nói đúng, có một cửa dẫn vào bầu khí. Lúc tới được chỗ cánh cửa, người cậu đã ướt như chuột lột.
Robert cầm lấy tay nắm ở giữa cánh cửa và giật mạnh. Cánh cửa lạch cạch hé ra, nhưng một góc cửa bị kẹt. Cậu nạy chỗ bị kẹt ra bằng những ngón tay đông cứng của mình, trong lúc ấy cơn gió buốt giá như đang cứa vào mặt và mưa thì táp vào người cậu. Cuộn tròn người bên trong chiếc áo phi công ướt sũng nước thành một đống trên ngực của Robert là con cáo Malkin đang run rẩy vì lạnh.
Cuối cùng, cánh cửa cũng đã mở ra.
Robert trèo qua lỗ mở, trượt xuống một trục kim loại nhỏ và rơi vào bên trong bầu khí.
⚝ ✽ ⚝
Lily tỉnh dậy trong một không gian sạch sẽ với vòm cao ở giữa chiếc khí cầu. Nó bị trói trên một cái bàn kim loại lạnh toát. Một hàng đèn bóng tròn gắn lên mảng trần mạ thiếc phía trên đầu nó.
Giáo sư Silverfish hiện ra trước tầm mắt Lily, ông ta đang kiểm tra một khay đựng dụng cụ ở bàn bên, một chiếc khẩu trang vải bông buộc hờ quanh cổ ông ta. Ông ta nhặt một cái kim lên và thọc vào ngực con bé. Nó cảm thấy có một cú chích đau điếng và sau đó là một cú đẩy của pít tông và mọi thứ nhạt nhòa dần thành những hình dáng mờ mờ ảo ảo. Nó nghiến chặt răng mình. Một cơn mệt mỏi nôn nao ghê tởm chạy khắp người nó, nhưng nó sẽ không để mình bị khuất phục. Nó buộc mình phải tỉnh táo, nhớ lại những lời nói của mẹ: Hãy chiến đấu, Lily. Chiến đấu vì sự sống của con. Đó là lời mẹ muốn dành cho con!
Trái tim máy hồi lại, đáp ứng yêu cầu của nó, và nó nghe thấy nhịp đập của trái tim mạnh dần lên. Lấy hết sức bình sinh, Lily nâng đầu lên. Nó có thể thấy cha đang bị trói vào một cái ông ở bức vách đằng xa phía sau Giáo sư Silverfish. Nó nhìn cả hai hình dáng ấy trong cơn choáng váng, gần như thể họ đang tan chảy vào nhau vậy. “Có hai người phải không?” Nó hỏi. “Con không thể phân biệt nổi ai với ai.”
“Ông đã tiêm gì vào con bé?” Cha Lily chát vấn.
Lily có thể nghe thấy cha nói, nhưng giống như là giọng nói ấy bị bọc trong một cái bọc vải vậy. Nó không thể nghe ra… tỉnh ra… tỉnh dậy.
Giáo sư Silverfish nhặt một lưỡi cưa dùng để cưa xương lên và kiểm tra độ sắc bằng ngón cái của ông ta. “Chỉ là liều nhỏ thuốc giảm đau để ca phẫu thuật dễ dàng hơn thôi.”
“Phẫu thuật?” Cha hét lên. “Trên một cái khí cầu đang bay ư? Điên rồ!”
Giáo sư Silverfish cười lớn. “Không hẳn thế. Khi chúng ta tiếp đất, bác sĩ phẫu thuật sẽ sẵn sàng và chờ để cấy ghép trái tim vào cơ thể tôi. Phần công việc đó quá mạo hiểm khi thực hiện ở đây. Nhưng giết Lily và lấy trái tim máy ra là phần việc dễ dàng. Và nó cũng khá vui.” Ông ta bước tới cái cáng.
“Hãy nghĩ về điều ông đang làm đi.” Cha nói. “Ông là cha đỡ đầu của con bé cơ mà.”
Môi Giáo sư Silverfish cong lên thành một nụ cười khinh bỉ. “Và con bé có trái tim của tôi.”
“Đừng để hắn ta làm con thiếp đi, Lily!” Cha hét. “Cha sẽ cứu con ra khỏi đây, cha hứa.”
Giáo sư Silverfish cười lớn. “Ông, chính ông là người đưa con bé đến đây. Ông nên đưa trái tim cho tôi ngay từ đầu mới phải, như thế con bé sẽ chẳng đời nào bị đau. Có hai về của lời khuyên: hãy luôn nhớ những món nợ của mình, và hãy để yên cho người ta chết.”
Lily cố trấn tĩnh lại, nó lắc cánh tay và vặn vẹo bàn tay của mình. Dây trói lỏng ra một chút, những đai da quanh nó hơi đàn hồi - giá có thể với tay ra và vớ được con dao trên bàn thì nó có thể với lên và cắt những cái ống nối trên cỗ máy trái tim trên người Giáo sư Silverfish khi ông ta cúi xuống chỗ nó.
Giáo sư Silverfish quay lại và nhìn thấy những gì nó đang cố làm. Ông ta đẩy cái khay dụng cụ ra xa khỏi con bé và đặt chúng lên một cái bàn gần đó. Sau đó, ông ta thít chặt dây trói cho tới khi chúng siết mạnh hơn vào cổ tay con bé.
“Mi đang tính làm gì thế?” Ông ta hỏi. “Định cắt một trong số những động mạch kim loại của ta sao?”
Lily quay đi, nghiến răng, máu đập bùng bùng hai bên tai con bé.
“Ta nghĩ vậy.” Giáo sư nói. “Thuốc tiêm vào người mi dường như không có tác dụng. Không sao, sẽ thú vị hơn nhiều nếu phẫu thuật kiểu này. Đồng ý chứ? Mi là một đứa tò mò. Ta chắc mi sẽ thích thú khi nhìn thấy trái tim máy hoạt động như thế nào trong lồng ngực mình. Ấy là nếu như mi có thể chịu đựng được khi ta phẫu thuật mở lồng ngực mí. Nghe nói cơn đau có thể khá dữ dội đấy. Mi nghĩ sao? Có nhớ cơn đau phẫu thuật lần đầu tiên không?”
Lily lắc đầu, cố để đuối cơn chóng mặt đi. Rồi nó nhổ vào mặt ông ta.
Giáo sư Silverfish lau mặt mình. “Nào, nào, con gái. Con đang hơi vô lễ rồi đấy.” Ông ta quay sang cha Lily. “Quý cô Scrimshaw không dạy dỗ con gái ngài điều gì ở học viện danh giá đó sao?”
“Đừng làm thế, xin ông.” Cha Lily hổn hển nói.
“Quá muộn rồi.” Giáo sư Silverfish nói với ông. “Ông không nên hủy bỏ giao ước của chúng ta bảy năm về trước khi ông chạy trốn với món đồ thuộc về tôi.”
“Tôi đã không định dùng nó.” Cha Lily nói. “Tôi đã định hủy nó đi, nhưng rồi khi ông tấn công gia đình tôi, giết chết Grace và gần như giết chết Lily, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng tới nó. Tôi sẽ không đời nào đưa ông trái tim máy. Không bao giờ. Và chẳng lời nào ông nói ra có thể thay đổi quyết định của tôi. Bởi vì, tôi đã nhìn ra con người thật của ông: một con quỷ đội lốt người. Ông từng giúp đỡ người khác, đúng vậy, một chút ít, nhưng điều đó không đời nào xứng đáng với thỏa thuận, bởi ông sử dụng họ cho những mục đích của riêng ông. Kể cả những người lính ông đã cứu giúp khi chúng ta còn là đồng sự. Ông lợi dụng lòng biết ơn và mong muốn của họ để bắt họ làm việc cho mình, biến họ thành đội quân sát thủ của riêng mình. Nêu tất cả những gì ông thực sự quan tâm đến chỉ là cuộc sống của chính mình, và bán đứng những người bạn kia của ông, giết những người thân yêu của họ chỉ để cứu sống ông thì tôi sẽ nói rằng tôi đã đúng về ông - ông không xứng đáng được cứu sống.”
Giáo sư Silverfish cười nhạo. “Và ông nghĩ mình là ai mà nói mạng của tôi đáng cứu hay không? Ông không có quyền quyết định, John ạ. Không được. Giống như hết thảy vạn vật, chỉ có kẻ mạnh nhất mới sống sót - và tôi có thể không phải là kẻ mạnh nhất về mặt thể chất, nhưng tôi mạnh về mặt tinh thần. Có lẽ ông nghĩ tôi không sống đủ lâu để khiến ông phải hối tiếc về quyết định của mình, nhưng như ông thấy đấy, ông đã lầm: sự sống luôn tìm ra cách chiến đấu. Và giờ là lúc ông phải trả giá vì đã phá vỡ thỏa thuận của chúng ta - bằng chính sinh mạng của con gái ông.”
Giáo sư Silverfish tóm lấy cổ Lily bằng những ngón tay chắc khỏe của ông ta. “Có điều tốt đẹp trong tất cả mọi chuyện đã xảy ra, con gái ạ: Mi đã thử nghiệm độ an toàn của thiết bị cho ta. Bằng việc sống với thiết bị đó trong người bảy năm trời, mi đã chứng minh khả năng vận hành của nó. Và nhìn xem, mi đã làm tốt nhường nào - mi đã sống sót.” Ông ta vuốt mặt con bé. “Một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu nhỏ bé thực sự. Mi đã thoát chết hai lần. Nhờ có trái tim máy, thực ra mi còn có thể bất tử. Nhưng giờ mi sắp sửa phải chết. Cảm giác ấy thế nào?”
Lily chớp mắt với Giáo sư Silverfish trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. “Chẳng ai bất tử cả.” Nó lẩm nhẩm. “Mọi người sẽ chết đi. Vậy thì tại sao ông lại làm điều này?”
“Mọi người, trừ chủ nhân trái tim máy.” Giáo sư Silverfish sửa lại. “Cỗ máy ta đặt làm với số tiền cực lớn, và còn tiêu tốn nhiều hơn thế nữa tiền bạc cùng thời gian để tìm kiếm. Mi có biết ta đã phải làm những gì để tìm được nó không? Ta đã mua lại tất cả gia sản và tài sản của cha mi và nghiên cứu từng tài liệu của ông ta. Ta đã phải trả tiền để theo dấu ông ta, rồi tìm thấy và đưa về đây. Những chi phí dành cho việc đó gần như làm ta phá sản. Nhưng nó đáng để bỏ ra, vì ta biết nếu mình chạm được tay vào trái tim máy, chỉ cần một ca phẫu thuật đơn giản, ta sẽ sống vĩnh viễn…”
Tiếng cười khoái trá biến thành tiếng ho khò khè làm ông ta khó thở. Ông ta bọc những chiếc khăn quanh ngực Lily và cầm con dao phẫu thuật lên, và Lily gồng người lên để hứng chịu vết cắt lúc ông ta chuẩn bị rạch đường đầu tiên.