Chương 24
Robert lồm cồm bò dậy và nhìn quanh. Cậu đang đứng ở một đường đi hẹp chạy thẳng bên trong bầu khí. Cậu lóng ngóng tháo cái yên rồi mở áo khoác ướt sũng để thả Malkin ra, con cáo đáp xuống sàn bằng bốn chân đen tuyền và dụi mũi vào lưới kim loại của đường đi để đánh hơi tìm Lily.
Khi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ, Robert nhìn được mọi thứ chi tiết hơn. Những xà gỗ kim loại kéo dài phía mặt trong khí cầu để định hình lớp vỏ bằng vải, những thanh giằng như những chiếc xương sườn giao vào nhau, tạo thành một bộ khung hình học khổng lồ, giống như một mạng nhện vĩ đại chắc chắn nối vào nhau. Ở giữa khoảng không gian to lớn ấy là những túi khí bay lơ lửng phía trên những thùng dầu và nhiên liệu cùng những túi đựng nước bằng da phồng lên được giữ bởi những dây đai nối xuống từ xà nhà.
Robert và Malkin bắt đầu bước dọc lối đi. Ở phía trước một chút, bên mạn phải tàu, là một cái sàn nhô ra, nơi bắt đầu của một cầu thang hình xoắn ốc nối xuống một cửa dưới sàn. Robert đoán phía dưới đó là giỏ khí cầu và các khoang hành khách.
Malkin tới mặt sàn đó trước tiên và nó phóng như bay xuống cầu thang, Robert chạy theo phía sau, cố gắng để theo kịp con cáo, những giọt nước mưa rơi vãi khắp đường đi của cậu. Khi tới được tay vịn cầu thang bằng thép, Robert nghe thấy con cáo sủa lên một tiếng nghèn nghẹt phía dưới.
“Malkin?” Robert gọi. Cậu chờ đợi. Nhưng chỉ thấy im lặng.
Sau đó, có tiếng những bước chân nặng nề - hai đôi bốt và tiếng cạch-cạch-cạch của cây gậy chông. Rồi gã Roach và Mould trèo lên, xuất hiện trong tầm nhìn của nó.
Malkin đang giãy giụa và vật lộn trong tay gã Mould, nhưng những ngón tay mập ú của gã đang kẹp quanh hàm nó để ngăn bị nó đớp, và đôi tay to bự của gã đang vòng quanh thân của Malkin. Hắn bước về phía trước, bành người ra cho rộng nhất có thể và chắn lối đi để Robert không qua được.
Đôi mắt gương của gã Roach lấp lánh vô hồn trong hốc mắt gã. “Chúng ta nghe thấy cậu trèo vào, nhóc ạ. Điếc không sợ súng, đúng không? Tới cứu bạn hả? Bất kỳ ai cũng sẽ tưởng cậu là người có trái tim thép đấy.” Hắn lê chân tới trước gã Mould và chầm chậm xoáy mở đầu cây gậy chống hình đầu lâu, rút ra một thanh trường kiếm từ trong cái ống gậy được sơn bóng loáng.
Robert lật đật chạy đi. Lôi con dao nhíp từ túi ra, cậu mở lấy lưỡi dao dài nhất và giữ chặt chuôi dao trong bàn tay ướt mồ hôi của mình, cậu vung con dao một cách quyết đoán về phía gã Roach và Mould.
Gã Mould cười nhạo. “Đó là tất cả những gì mi có à?”
Gã Roach vun vút múa thanh trường kiếm trong không trung, đôi mắt gương của hắn dõi theo đường kiếm khi mũi kiếm sượt qua đầu mũi Robert.
Robert lảo đảo vấp ngã ngược về phía lối đi, đôi mắt cậu dáo dác nhìn quanh tìm cách trốn thoát. Cậu dò dẫm đằng sau lưng để tìm vũ khí, bất cứ thứ gì cậu có thể dùng được để chống trả. Rồi cậu sờ thấy những sợi cáp.
Những sợi cáp chạy dọc các hàng lỗ xâu ở bề mặt khung xương sườn của khí cầu. Cậu nhìn theo chiều dài của tàu và thấy các sợi cáp ấy biến mất vào khu vực tối thon nhọn ở đuôi tàu.
Dĩ nhiên rồi, đó là những sợi cáp điều hướng! Cô Anna đã nói với cậu về chúng ngày đầu tiên cậu ở trên tàu Ladybird - cách chúng nôi trục lái với bánh lái sau tàu.
Những lời cô Anna nói ùa về với cậu:
Một sợi cáp mà đứt thì cả con tàu sẽ đi lệch hướng.
Chính là đây! Robert giật một đai da nối tới một túi nước treo để giữ thăng bằng cho con tàu rồi chém mạnh con dao nhíp vào giữa đường dây cáp điều hướng.
Lưỡi dao bật nảy dữ dội ra ngoài, và tất cả những gì Robert có thể làm là giữ dao lại. Khi nhìn lại dây cáp, cậu nhận ra nỗ lực của mình còn không tạo được một vết rách nhỏ. Cậu thử lại lần nữa, chém mạnh hơn, nhưng các sợi cáp bện vào nhau quá chắc.
“Dừng ngay hành động điên rồ đó lại, cậu thợ học việc của tiệm sửa đồng hồ!” Gã Roach thọc mạnh cây trường kiếm vào ngực Robert.
Robert giật mình và né đi. Thanh kiếm làm xước khung kim loại phía sau cậu, suýt chút nữa là trúng vào ngực của Robert và vỏ bọc bằng vải của chiếc khí cầu.
Đúng thê! Gã Roach sẽ chặt đứt dây cáp cho cậu!
Robert tóm chặt hơn vào đai da, cậu nhũn chân mình ra để tay níu xuống nặng nhất có thể.
“Tới lúc chết rồi.” Gã Roach vung thanh trường kiếm vào không khí.
Robert chìm chăm chú vào đôi mắt màu bạc của hắn, thấy hình ảnh phản chiếu đầy giận dữ và tuyệt vọng của chính mình. “Tới đi.” Cậu nói. “Cố hết sức vào nhé.”
Gã Roach liếc nhìn cậu một cái sắc như dao và thọc thanh kiếm về hướng đầu của Robert.
Robert hụp sang một bên, nhún mình trên sợi dây đai của cậu. Thanh kiếm sượt qua, chỉ cách tai cậu có vài inch, thanh kiếm chém vào các sợi cáp và mắc kẹt vào thanh chống bằng kim loại.
Một tiếng rền rĩ khủng khiếp rung chuyển dọc những dây cáp khi những sợi cáp bện nên chúng bắt đầu đứt gãy. Gã Roach nguyền rủa và cố rút kiếm ra, nhưng nó đã bị mắc kẹt.
Robert tựa người vào bức vách khi mặt sàn của lối đi bắt đầu rung lên bần bật.
Gã Mould, tay vẫn đang tóm chặt Malkin, nhìn xung quanh đầy cảnh giác. “Cái quái gì…”
RẮC! Dây cáp đứt phụt, quất vào má gã Roach và cắt ngang qua tia nhìn chằm chằm từ đôi mắt gương của gã Mould, cuối cùng nó rơi xuống xuôi theo chiều dài bầu khí. Gã Mould gào lên và thả rơi Malkin. Gã Roach vừa kéo tay cầm của thanh kiếm, vừa ôm lấy khuôn mặt đẫm máu của mình, lúc ấy, với một tiếng rền đinh tai nhức óc, chiếc khí cầu hất tung tất cả lên.
Robert ôm lấy cổ Malkin khi nó đổ nhào qua và ghì chặt con cáo vào ngực cậu.
Sườn của bầu khí rách toác ra khi đường dây cáp đứt cắt qua lớp vải đuôi tàu giống như một con dao và xé toạc phần đuôi sau của khí cầu. Uốn éo trong gió như một con rắn, dây cáp cuốn vào bánh lái làm nó kẹt cứng thành ra chỉ còn quay được về phía mạn phải.
Robert nghe thấy tiếng chuông kêu leng keng và qua lớp vải của mũi tàu, cậu nhìn thấy một cái bóng lờ mờ - một tòa tháp đang tiến tới gần với những mặt đồng hồ tròn vành vạnh nằm ở mỗi mặt của tháp.
Cậu tóm chặt đai da và ôm Malkin chặt hơn. “Găm móng của cậu vào thứ gì đó đi.” Robert nói với con thú máy. “Tôi nghĩ chúng ta sắp sửa bị đâm!”
⚝ ✽ ⚝
Đầu mũi dao chạm tới những vết sẹo chằng chịt trên ngực Lily. Đôi mắt con bé giàn giụa nước và nó nghiên chặt răng lại. Đột nhiên, có một cú xóc nảy mạnh và tiếng ken két điên dại vang lên, nghe như tiếng hàng nghìn chiếc nĩa kim loại đang cào lên tấm bảng đen vậy.
Tiếng đó không phải từ con dao hay từ ngực con bé, mà là từ túi khí cầu phía trên đầu.
Giáo sư Silverfish lùi lại và ngẩng đầu lên nhìn. Lily thở ra một hơi, nó còn không hề nhận ra mình đã nín thở suốt nãy giờ.
Bên ngoài cửa sổ mạn tàu, một mặt đồng hồ đánh số sáng lên với đầy những số đếm La Mã đang hiện ra lớn dần. Chiếc khí cầu chuẩn bị đâm vào tháp Big Ben!
Mũi tàu Behemoth chồm lên phía trên theo chiều dốc đứng, và mặt đồng hồ trượt khỏi tầm nhìn. Với một tiếng rầm lớn, chiếc khí cầu nghiêng đi đụng phải mái của tháp. Những cửa sổ mạn tàu rạn nứt, nổ tung về phía trong tàu, kính và những viên ngói lợp màu xám đổ như mưa qua những ô cửa, làm hỏng vách và sàn tàu.
Lily tóm lấy thanh vịn trên chiếc giường nó đang nằm và bám thật chắc khi căn phòng rung chuyển. Cả thế giới như đang nghiêng về một phía, những chiếc đèn, những cái bát và dụng cụ từ trên bàn đổ loảng xoảng xuống sàn tàu.
Giáo sư Silverfish thả con dao ra và bám lấy tay vịn của cửa sổ khi bụi và những mảnh vỡ nảy bật ra từ cỗ máy chạy tích tắc nặng nề trên ngực ông ta.
Với một tiếng răng rắc cực lớn, con tàu rung lên lần cuối rồi ngừng lại, mũi tàu thọc sâu vào mái dốc của tháp đồng hồ.
Tác động của sự việc này dường như đã nới lỏng dây buộc quanh người Lily. Nó ngồi dậy và gần như bị rơi khỏi bàn, nhưng rồi nó cố gắng đứng vững và nhìn quanh để tìm cha. Ở phía bện kia căn phòng, ông đang vùng vẫy với sợi dây vẫn đang trói cổ tay ông vào một cái ống, ông lắc lư giữa không trung, hai tay bị kéo căng đung đưa cả người ông phía dưới, giờ vị trí bị trói đã trở thành trần của khoang tàu rồi. Lily nghĩ con bé có thể giúp ông xuống được nêu nó có thể tới gần hơn.
Nó giật những dây đai ra, các cạnh thô ráp của da thuộc cứa vào da nó khi nó đánh vật để thoát ra. Tiếp đó, nó trượt khỏi bàn, đáp xuống một khoảng tường bằng phẳng, đứng dậy và ép người đi theo mặt sàn dốc nghiêng.
Chậm rãi và đau đớn, nó đi tới để tháo những sợi dây buộc quanh cổ chân của cha ra. Mọi thứ đều có cảm giác mờ ảo. Không biết có phải nó vẫn đang bị choáng vì phát đạn hay là do thứ thuốc gây mê của ông giáo sư gây ra? Nó ho sặc sụa vì khói. Rồi nó nhận ra: Căn phòng đang cháy!
Đột nhiên có thứ gì đó đập vào lưng khiến nó loạng choạng. Đó chính là Giáo sư Silverfish đang ập tới nó.
Ông ta tóm được thắt lưng con bé, kéo nó về phía một cửa sổ kính vỡ. Con bé gần như không kịp phản kháng trước khi bị ông ta đẩy qua cửa sổ - và cả hai đáp xuống mái dốc của tháp Big Ben sau một tiếng “thụp”.
⚝ ✽ ⚝
Với tiếng nổ đinh tai nhức óc, gác chuông hình cái mác của tháp Big Ben đâm vào phía trước bầu khí và không khí tràn vào ù ù. Theo sau đó là một quãng ngưng, Robert tưởng tượng như đó là chiếc khí cầu đang hít thở vậy.
Sau đó mũi nhọn của tháp tiếp tục đâm xuyên qua mạng lưới các thanh xà bằng kim loại uốn cong đan vào nhau như mạng nhện và chọc vào túi khí ga đầu tiên.
BÙM! Một tiếng nổ long trời lở đất làm rung chuyển khắp chiều dài lối đi, hất tung dầu và nhiên liệu đang cháy trong các thùng chứa lúc con tàu nghiêng về một bên.
Robert bám chắc lấy dây đai đang run bần bật của mình, cậu cúi đầu và cuộn mình quanh Malkin, kéo cái áo khoác ướt nhẹp nước quanh cả hai để tránh lửa.
Gã Mould rơi xuống, đôi mắt hắn tan chảy trong hốc mắt trông như những giọt lệ bằng thủy ngân. Hắn giơ tay ra và kéo đuôi áo khoác của gã Roach. Gã Roach lóng ngóng, cố đẩy gã Mould ra, và những ngón tay gầy gò của hắn đã vuột mất tay nắm của thanh kiếm. Những sinh vật đang bị thiêu đốt ấy ngã về phía sau, đổ nhào xuống lối đi và trượt tới chỗ rách trên lớp vải của chiếc khí cầu lộn ngược.
“Bám vào thứ gì đó đi, Roach!” Gã Mould nài nỉ, ôm lấy tên cộng sự của mình.
“Bỏ tao ra, đồ ngốc!” Gã Roach gào lên. “Mày nặng quá, mày sẽ kéo cả hai chúng ta xuống mất.”
Gã quờ tay ra xung quanh, mò mẫm tìm kiếm một cái tay vịn hay khung sắt. Nhưng thanh kim loại lại quá nóng, hắn không thể bám vào được, và cặp đôi đó bắt lửa, cháy bừng bừng, rơi ra ngoài qua lỗ mở và bị cuốn vào một cơn mưa kính vỡ và bụi. Tiếng kêu gào thảm thiết của hai gã vang vọng qua lớp khói mù từ địa ngục xa xôi.
Robert ôm chặt lấy Malkin và dây đai của cậu. Cơn đau cào xé ngực cậu và nỗi sợ hãi trút lên cậu, tạo thành những giọt mồ hôi ẩm ướt. Quần áo đẫm nước của cậu sắp sửa khô cong vì hơi nóng dữ dội. Những mảnh kim loại đang bốc cháy rơi ngang qua. Robert che chắn cho đôi mắt mình và nhìn quanh.
Những khung xương kim loại nhuốm đen của khí _ cầu co quắp lại và sụp đổ. Luồng khí nóng như nung bốc ra từ chúng, liếm lên khuôn mặt để trần của cậu với những cái lưỡi đỏ lửa.
Đây không phải là kết thúc, vẫn chưa hết đâu. Robert sẽ không để ngọn lửa chấm dứt cuộc đời cậu theo cách này, giống như ba.
Có thứ gì đó nhỏ xuống mũi Robert. Cậu ngẩng lên nhìn. Phía trên cậu là một túi nước lớn dùng để cân bằng tàu. Dĩ nhiên rồi. Cậu cầm con dao với lên và rạch cạnh bên của túi nước, nước đổ xuống cậu và Malkin, tưới đẫm hai đứa một lần nữa, rồi chảy tràn xuống lối đi và dập tắt lửa trên đường chảy của nó.
Ghì chặt con cáo vào ngực, Robert đu mình về trước và sau, dịch tay bám của mình vào một cái ống mới trơn trượt. Đi theo lối lửa đã bị dập tắt, họ có thể tới được cầu thang xoắn ốc. Cầu thang bị mất một góc, nhưng Robert vẫn cố để trèo xuống các bậc thang. Tới chân cầu thang, cậu đẩy cửa mở ra và lao vào trong giỏ khí cầu.
Cả hai trượt xuống mặt sàn dốc của lối đi, lướt qua những cánh cửa và cửa sổ đang bốc cháy rồi dừng lại với một cú va chạm ở lối đi vào sảnh chính.
Một đôi chân đang giãy giụa phía trên hai đứa. “Robert, Malkin!” Một giọng nói hét lên. Và khi nhìn lên, Robert nhận ra đó là ông John Hartman đang bị treo lủng lẳng, một đầu sợi dây thừng trói cổ tay ông, đầu còn lại buộc lên trần nhà.
Robert thả Malkin ra, con cáo lao tới ông John và cắn yêu hai gót chân ông. Có một cái cáng bằng kim loại được bắt vít xuống sàn, Robert trèo lên cáng. Đứng nhón chân, cậu cầm dao với lên và cắt dây trói thả ông John xuống.
Ông John trượt xuống bức vách tới một ô cửa sô vỡ. “Nhanh lên!” Ông gọi. “Giáo sư Silverfish đã đưa Lily vào trong tháp. Chúng ta phải theo họ!”