← Quay lại trang sách

III

Khoái và cô giáo Hồng về khu nhà trước tiên, đúng chiều mùng hai tết. Thấy nhà Xoay đóng cửa im ỉm, anh biết ngay là có "sự" rồi. Khoái mở tung cửa sổ và cửa chính, dọn dẹp, quét tước nhà, rồi ra phố mua hoa trang trí đàng hoàng. Anh bày bánh chưng, kẹo, trái cây mang từ quê ra, đặt lên trốc giá sách làm bàn thờ, thắp hương. Cô giáo Hồng loay hoay giặt giũ rồi vào phòng trong trang điểm, chuẩn bị đi công viên, xem hội hoa xuân.

Cái cát-sét lại bắt đầu ca bài ca "Ngựa hoang" mà cô giáo Hồng cũng rất thích. Cô chỉ ở đây với Khoái được tới chiều mùng bốn tết. Thực ra, cô có thể ở lại đến tận mùng mười, nhưng Khoái đã nói trước với cô mùng năm tết anh phải đại hội chi bộ. Và sau đó là họp cơ quan, chí ít cũng mất ba ngày, không ở nhà được... Hồng đành nói với Khoái là, cô cũng phải lên trường sớm để lo cho học sinh mùng sáu tết vào học. Thời gian thỏa thuận như thế coi như ổn. Tuy nhiên trong lòng, ai cũng biết người yêu mình đã nói dối mình. Nhưng cùng một lúc, ai cũng nhận ra, cái sự nói dối ấy là vì cả hai người. Không khí vui vẻ được trở lại đúng với hoàn cảnh của nó.

Hồng mặc quần bò zin, áo len đỏ, tóc buông xõa, vai đeo túi vải thổ cẩm có tua, mắt mang kính màu hồng, môi tô son đỏ chót, phấn thoa trắng, phơn phớt hồng trên hai gò má cao. Và đặc biệt là đôi guốc cao gót, nom nó cứ trai trái thế nào. ở cô, cái gì cũng hơi thái quá một chút. Trời xam xám, rét ngọt. Khoái đứng ngắm Hồng không chán mắt. Và anh không ngớt khen Hồng "thẩm mỹ cao", khiến Hồng thích chí cười khanh khách. Hồng xoay qua, xoay lại trước cái gương hình quả tim treo trên tường. Cô kẻ lại lông mày, lấy lọ nước hoa xịt vào ve áo. Khoái cầm bông hoa hồng nhung đứng trước cô. Anh nói, giọng điệu như diễn viên phim:

- Em là một cô gái tuyệt vời, Hồng ạ.

- Bốc! - Hồng hất đầu vẻ kiêu kỳ.

- Anh không thể hình dung được, vì sao em lại yêu anh - Khoái nói.

- Thôi đi "ông giề", - đôi môi hơi dầy của cô trễ xuống, tiếp - Em yêu cái vẻ phong trần hào hoa của một tâm hồn phóng túng.

Hồng nói như đọc nguyên văn một câu nào đó trong cuốn truyện tình Khoái tặng cô năm nào.

- Còn anh. - Khoái dang tay. - Ôi, tình yêu thật là tuyệt diệu! - Khoái cũng "đọc lại" đúng cái câu đối thoại của nhân vật trong cuốn sách đó.

Hồng rất phục tài đối đáp của Khoái. Cô áp đầu vào ngực anh.

- Thôi, mình đi được chưa, anh?

Khoái toan bế Hồng lên, nhưng cô đã kịp trườn ra.

- Đừng nhiễu!

Hôm nay Khoái diện quân phục, đeo quân hàm trung tá, khoác máy ảnh trước ngực. Anh nắm tay Hồng.

- Xin mời Trung tá phu nhân.

Hồng cười rất tươi và bước ra cửa. Chợt Khoái níu tay cô lại:

- Nếu gặp anh em cơ quan anh... Em có dám... gọi anh là chú không?

- Lẽ ra anh không nên ngập ngừng thế - Hồng nói nhanh.

Khoái lúng túng khiến Hồng cảm thấy ân hận. Cô nói thêm:

- Vì tình yêu, em có thể làm hết mọi chuyện.

Khoái bỗng rưng rưng, hai mắt anh chớp chớp. Ngấn nước mắt đậm dần. Hồng lấy khăn mùi xoa lau cho anh. Khoái khép cửa và kéo Hồng vào lòng:

- Anh có thể chết vì em ngay lúc này!

Anh cúi xuống toan hôn lên đôi môi đỏ thắm, nhưng Hồng đã kịp đẩy anh ra:

- Ơ kìa! Em đã trang điểm rồi là không được nữa nhé!

Cả hai cùng cười. Khoái nắm tay Hồng, bật chốt cửa. Hai người cùng bước ra hiên.

Khoái mở máy ảnh:

- Em đứng tựa vào cây mít. Thế! Chính tay anh trồng cây mít này đấy. Thật là một sự ngẫu nhiên kỳ diệu...

Và Khoái lùi lại rất nhanh, khom lưng, bấm máy.