V
Sáng mùng năm Tết, cùng lúc chiếc xe con của cơ quan Xoay đón mẹ con Sương về tới khu nhà thì vợ chồng Ron cũng từ xích lô bế con bé cái Thơm, bước xuống cổng. Mọi người cùng đổ xô ra đón. Thật không còn biết nên vui hay buồn. Một người vừa sinh mẹ tròn con vuông, xe ô tô bóng lộn đưa đón. Còn một người thì bế con ốm nằm oặt trên vai, đặt chân xuống đất lại hậm hụi đi thẳng về phòng, cùng với người vợ võ vàng, quê mùa. Tuy nhiên rồi người ta cũng biết bắt đầu từ đâu. Họ kéo nhau xuống nhà Ron trước, kể cả Xoay. Người một hai trăm, người dăm ba chục "mừng tuổi cháu". Vợ chồng Ron chưa kịp bày tỏ tình cảm của mình thì Luân đã lại có sáng kiến, nhờ chú lái xe đưa giúp ngay cháu Thơm vào viện, giấy tờ anh sẽ lo sau. Cái quyết định ấy được thực hiện nhanh chóng tới mức, vợ Ron chỉ còn biết quay mặt vào tường khóc. Còn Ron thì cuống quít, vừa mừng, vừa như có cái ngượng ngập, cái ân hận bởi xưa nay anh sống quá nguyên tắc với mọi người, thậm chí nhiều khi nghĩ xấu về họ.
Anh Khoái cầm chén rượu trên tay, vừa đi vừa thủng thẳng nói:
- Tôi nói thế này xin các ông các bà thứ cho. ở đây tôi là người biết nhiều chữ nho nhất. Mọi người cứ tin tôi, cái gì thì các cụ ta đã dạy cả rồi. Ngoài cái lúc con người ta cất tiếng khóc oa oa chào đời, và khi khép mi vĩnh biệt cuộc sống là trong sạch, là không có gì đáng trách, chứ còn, nói xin lỗi, cái đoạn giữa của một con người là có đủ thứ, cả cao sang lẫn bẩn thỉu, cả khôn lẫn ngu, cả hèn mọn lẫn cao cả, có tất. Nó dớ dẩn lắm. Mà lại chả dớ dẩn tí nào. Thế cho nên, bây giờ chúng ta đang ở cái đoạn giữa của đời, hãy coi chừng đấy mà sống. Thời gian khắc cho ta biết thế nào là cuộc sống, hãy sớm tỉnh ngộ. Tôi có lẽ cũng sắp cắp gói ra đi khỏi khu nhà này, nhưng dù sao tôi cũng đã sống ở đây hơn chục năm trời, xét đi xét lại, tôi thấy mình cũng là người tử tế, mặc dù khối người không ưa gì tôi... Hôm nay tôi uống nhiều quá. Uống từ tối hôm qua tới giờ. Đời là cái mẹ gì? Trung tá chuyển ngành như tôi thành ra anh cán bộ tổ chức cũng là cái con vi trùng gì? Nhưng mà tôi lại là bạn bè của các người. Là bạn của ông Ron. Tôi mời ông uống với tôi một chén. Ông không uống à? Ông không thèm uống với tôi à? Được. Tôi không ép...
Rồi Khoái uống cạn ly rượu, tới bên chiếc xe con vừa lùi vào sân đón bé Thơm. Anh cầm tay con bé, rưng rưng:
- Con chịu khó đi bệnh viện chữa bệnh, mai kia về đây bác sẽ nhường căn phòng của bác cho con ở. Thật đấy, còn hôm nay, bác chả có gì, gọi là tình cảm, bác mừng tuổi cho con ăn quà.
Khoái rút hai tờ năm trăm đặt vào tay con bé. Ron toan sấn tới giằng lại. Nhưng Luân đã níu tay anh. Khoái quay lại nói với Ron:
- Ông đừng vớ vẩn, tôi mừng tuổi cho con bé chứ không phải cho ông, hiểu chưa. Mà nói thật, tiền này là lộc. Lộc của tôi, tôi chia cho cháu. Các cụ đã dạy rồi, lộc bất hưởng tận, ông Ron ạ...
Luân, Hà cùng tới kéo Khoái ra nhưng anh cứ sấn vào:
- Cháu là Thơm à? ừ, bác cho con thêm một tờ nữa. Tờ này con để làm gì tuỳ thích. - Bỗng Khoái chớp chớp mắt, nét mặt anh buồn xịu xuống - Con cứ cầm lấy. Bố con là người tử tế. Nếu không tử tế, nói thật với chị - bỗng Khoái quay sang vợ Ron - Mong chị thông cảm cho anh em cánh tôi ở dưới này... Nếu không không... tử tế, đố có ai... tới... tới...
Khoái ríu lưỡi lại. Nhưng rồi anh rất nhanh trấn tĩnh được. Ron tím sẫm mặt giật tờ giấy bạc trên tay con, ấn vào túi áo Khoái.
- Tôi là tôi đếch cần!
- Ơ kìa, ông đếch cần, nhưng con bé nó cần chứ - Khoái nói.
- Con tôi nó cũng đếch cần. Đồ đểu!
Không ai hiểu vì sao bỗng dưng Ron nổi cáu lên với Khoái. Hà và Luân kèm hai người kéo ra hai phía.
- Tao nói thật cho chúng mày biết - Khoái cố giằng tay Hà ra, nói - Công văn của cái xưởng chúng mày tao đã đem chùi... đít rồi. Trung tá chuyển ngành vẫn là trung tá, tao có công văn của trung tướng Thụ ký đây. Chưa biết chúng tao phải đi hay chính cái xưởng nhà chúng mày phải cuốn gói. Thiện giả chân ác giả ác báo đấy các ông ạ.
Hà kịp đẩy Khoái vào phòng nên Ron không nghe rõ câu nói sau đầy ác ý. Nhưng thực ra không phải Khoái ám chỉ Ron. Ron không phải đối tượng để anh khích bác. Chính là anh đang ám chỉ phó giám đốc Tạo và giám đốc Thanh cùng với trưởng phòng hành chính Minh đang đứng ngoài hiên ngóng ra.
- Mày có biết chuyện gì đang diễn ra ở đây không? Khoái hỏi Hà.
- Không.
- Chúng nó sắp đổ cả nút!
- Bọn lão Thanh lão Tạo ấy à?
- Chứ sao?
- Đổ vì cái gì đấy? - Hà tròn mắt tò mò hỏi.
- Tham ô chứ còn cái gì nữa.
- Sao anh biết?
- Tao có thằng bạn làm thanh tra vừa bay vào thành phố Hồ Chí Minh để xác minh vụ này. Vừa tham ô, vừa buôn lậu.
Hà luồn bàn tay to tướng vào tóc, gãi sồn sột, nói:
- Buồn quá!
- Sao lại buồn? Phải mừng chứ sao lại buồn?
Hà vẫn nhăn nhó gãi đầu:
- Em chả tin. Trông thằng Minh thế nhưng tởm lắm đấy.
- Tởm quá đi chứ. Chúng nó làm như trong Thành chỉ của riêng chúng nó, không ai vào được. Bốn giờ sáng hôm mùng ba tết, tao vào Thành, thấy thằng Minh đã ở trong đó, thì thụt với ông nọ, ông kia, chạy vạy. Chuyến này có chạy lên trời. Ra bã cả lũ.
Hà cảm thấy ơn ớn. Cái anh Khoái này rõ tài. Ra khỏi quân đội rồi, vẫn ở lại đây được. Hơn thế, vẫn ra vào Thành, gặp ông nọ, ông kia như cơm bữa. Có tiếng máy ô tô nổ kéo Hà bước ra cửa. Vợ chồng Ron và Luân đã lên xe. Xoay đang hớt hải chạy theo ném cái gì đó vào xe cho Luân và Ron. Gần như cả khu nhà, mọi người đều đứng trước hiên nhìn theo chiếc xe vù ra cổng.
***
Ron từ bệnh viện về vào lúc phố xá đã lên điện. Cả ngày nay, hầu như Ron không nhớ gì tới ăn uống. Con anh được khám và nhận điều trị nhanh chóng. Người ta thông báo cho anh cái tin thật khủng khiếp: Bé Thơm bị ung thư máu, cháu chỉ có thể sống được một thời gian ngắn nữa! Ron không đủ nghị lực hỏi thêm điều gì. Anh lảo đảo bước tới sát mặt người vừa báo tin ấy, rồi bỗng bíu chặt lấy cổ ông ta, ngã xuống. Ron hoảng hốt vùng dậy, ôm gói đồ của con, chạy thục mạng dọc hành lang. Anh bị kéo vào một căn phòng. Anh nhận ra khuôn mặt trắng bệch của vợ đang hổn hển ngồi ôm con. Và con bé níu chặt lấy cổ mẹ. "Chúng nó nói láo! Đồ khốn nạn!". Ron vùng dậy chửi và ngay lập tức có bàn tay ai đó cứng như thép ấn vai anh ngồi xuống: "Anh không được làm rối lên thế... Còn nước còn tát, anh Ron ạ. Chúng tôi sẽ truyền máu cho cháu". Ron ngồi há hốc mồm nhìn bác sĩ. Anh hổn hển nói: "Trăm sự nhờ các bác...". Anh cảm thấy lạnh toát khắp người. Không ngờ vợ Ron lại bình tĩnh hơn. Chị đưa con cho anh bế. Con bé quàng hai tay siết chặt cổ Ron, nó bỗng nói một câu ráo hoảnh: "Bố ơi, con không chết đâu. Bác sĩ báo thay máu cho con xong là con khỏe ngay thôi...". Ron vụng về vuốt tóc con. Các bác sĩ đem bình máu và dụng cụ tới phòng truyền cho cháu. Lúc ấy Ron mới hoàn hồn. Anh lẳng lặng ra mậu dịch mua cho vợ bát phở, còn anh thì phải về. Sáng mai Ron sẽ đem cơm vào cho vợ, chứ còn ai nữa? Mà đường từ bệnh viện về khu nhà có tới gần chục cây số. Anh xách từ bệnh viện cái túi lưới đựng cạp lồng, quyết định đi bộ. Tiền bây giờ đối với Ron là để tập trung vào lo cho con bé. Đi bộ thì Ron không ngán. Anh lụi cụi bước trên hè phố. Người đi lại nườm nượp. Xe cộ ken dày trên mặt đường. Các cửa hiệu ngồn ngộn hàng hóa. Của thiên hạ sao lắm thế! Chỉ mỗi mình Ron là túng quẫn, là phải lủi thủi cuốc bộ. Thì mặc xác họ. Làm sao họ biết được nỗi cực nhọc của mình? Cũng như Ron, làm sao anh có thể hiểu được, nhiều người đã có xe đạp rồi, lại có thêm cả xe máy. Họ diện bộ quần áo nghe đâu có tới hai chỉ vàng! Lại còn ngậm thuốc ba số, mỗi điếu trị giá một lạng thịt. Đã thế họ còn uốn lượn nghênh ngang, mặt vênh mày váo, coi người như rác! Sáng mai Ron phải xin phép ông Minh nghỉ nửa tháng, để đi lại chăm nom vợ con. Thay máu xong con anh sẽ khỏe. Anh sẽ tập trung bồi dưỡng cho nó. Cũng may là vợ Ron đã kịp bán hai con lợn choai và mấy con gà, nên vẫn còn tiền. Ron tính, anh sẽ bán bộ quân phục mới mặc một lần và đôi dép rọ chưa xỏ chân. Được thêm tí nào hay tí ấy, để lo cho con. Bây giờ mọi cái đều phải tập trung vào lo cho con hết. Không có xổ số, không có báo chí, không có việc gì lấn được việc ấy nữa. Ron vừa đi vừa nhẩm tính, vừa vạch kế hoạch cho những ngày sắp tới. Sáng nào anh cũng phải dậy từ ba rưỡi, nấu cơm rồi đem vào bệnh viện cho con, cho vợ. Và cả Ron cùng ăn luôn, cho vui, cho tiện. Rồi anh còn phải xem có việc gì giúp mẹ con nó, chẳng hạn như mua cái gì đó ngoài mậu dịch, trông nom con bé cho mẹ nó giặt giũ hoặc chợp mắt một tẹo. Trưa về anh sẽ qua cửa hàng thực phẩm mua thức ăn, rồi nấu nướng, rồi lại đem vào bệnh viện. Ăn xong, tối về. Một ngày đi lại hai vòng, có tới ba bốn chục cây số. Nhưng mà đi túc tắc, không phải vội vã gì, rồi sẽ quen. Rồi con nó khỏe, mình sẽ đưa về nhà, điều trị ngoại trú, mỗi tuần vào khám một hai bận, cũng chả vất vả gì, vất vả đối với Ron không là cái gì đáng kể. Trông anh nhỏ thó thế này, nhưng mà dai sức, có trời đánh Ron này cũng không sao. Ron tính, khi bí, thế nào cũng tới thủ trướng K, hỏi mượn tiền. Chưa bao giờ Ron phải mượn mõ ai. Nhưng chuyến này thì thế nào cũng phải nghĩ tới. Thủ trưởng K có cả trăm nghìn gửi tiết kiệm, hàng tháng rút ra tiêu vặt kia mà. Tính là tính thế, cùng đường lắm mới phải tiến hành biện pháp ấy. Mượn ai cái gì cũng nhục lắm, dù đó là chỗ thân thiết như thủ trưởng K. Không! Ron sẽ cố thu xếp, dù phải ăn một bữa một ngày, anh cũng chịu được! Nghĩ tới cảnh nay người ta đòi, mai người ta hỏi anh đã thấy sợ. Cũng đi làm cách mạng như người ta, vậy mà người ta có của cho mình mượn, còn mình lại lo thon thót, nai lưng ra mà trả nợ à? Không, Ron sẽ không mượn. Có mượn thì mượn cơ quan, mượn tập thể, như thế dù sao cũng yên tâm hơn. Nhưng cái Xưởng chế biến thức ăn gia súc này, tiền mua máy móc hàng triệu, tiền mua vật liệu hàng triệu, sản xuất mãi đâu đâu có tiền mặt bao giờ mà mượn? Chả làm gì có. Ron biết quá đi chứ. Tiền sản xuất là để cho sản xuất, trên cấp có kế hoạch hàng tháng hàng quý, không làm gì có thừa để cho mượn. Mượn tiền của công lo việc cá nhân đâu phải chuyện đơn giản? Thôi nếu cần thì ta bán phiếu thực phẩm, bán hết giấy báo cũ. Khoản ấy Ron cũng có cả chục cân. Mấy năm nay Ron mua báo về, chỉ để đọc xã luận. Xã luận đề cập tới vấn đề gì, tức là báo hiệu đất nước đang hướng vào vấn đề ấy. Nếu không đọc xã luận coi như anh là lạc hậu. Hơn nữa, theo Ron, mỗi bài xã luận trên báo Đảng, là một bài học, vô cùng quý giá cho mỗi đảng viên. Ron được thủ trưởng K. giúp đỡ vào Đảng và truyền đạt lại cái cách học tập như thế. Đúng như thế nên chả bao giờ Ron chịu thua anh em đơn vị về nhận thức chính trị. Chính trị làm gốc, tư tưởng dẫn đầu, đó là nguyên tắc, là thước đo trình độ nhận thức cho mỗi đảng viên. Nhưng bây giờ thì Ron phải tính chuyện bán báo. Báo chí lưu lại để nghiên cứu tình hình, đến khi tình hình lạc hậu rồi thì bán. Có bán cũng là bán cái lạc hậu ấy đi, nghĩ thế nên Ron cũng yên lòng. Còn cái gì có thể bán? Thôi được, đến lúc ấy ta sẽ tính, sẽ tìm ra cái để bán. Mọi chuyện tính trước cũng cần, nhưng khéo không lại đâm lẩm cẩm. Ron chợt nhớ lại mấy ngày tết vừa qua, nhà Ron tiêu hoang quá. Bây giờ có việc mới thấy tiếc. Vợ Ron bảo chị Mão cho những mười ngàn đồng. Sao lại lấy tiền của chị Mão nhỉ? Nhưng không lấy thì chị ấy chả để yên, rồi lại đem tiêu vung vít vào hương hoa, đèn đóm. Nhìn chị ấy tiêu tiền vô tội vạ, Ron xót ruột lắm. Chả phải chị em ruột mà thương nhau còn hơn ruột thịt, nhiều lúc mắng mỏ chị ấy xong, nghĩ lại, anh càng thương càng thấy trách nhiệm của mình. Cũng vì ân tình mà phải bám nhằng lấy nhau. Không bám vào nhau, chả nhẽ đi bám vào kẻ trời ơi đất hỡi à? Khổ thân chị ấy. Anh em ruột thịt nghe đâu phiêu bạt không còn ai từ năm đói bốn nhăm. Chị ấy may mắn mà vớ được người anh con ông bác họ nương nhờ bóng Phật trong chùa để hoạt động. Rồi anh đưa chị ấy lên rừng theo cách mạng. Sau ngày giải phóng Thủ đô chị lấy chồng. ở với nhau được mấy tháng, anh ấy Nam tiến, chị ở lại sinh con, làm chị nuôi trong thành. Cái thằng Dư, mười năm sau, hồi sáu nhăm, bố ra gặp con, mới được ôm cổ bố ít tháng, tưởng là yên ấm. Ai dè anh ấy lại vào Nam, để lại cho chị một cái thai nữa. Đó là con Dự. Rồi anh ấy hy sinh... Cái nhà chị Mão, giá mà cứ ở vậy nuôi con thì đâu đến nỗi. Hoặc giá hồi ấy lấy cái ông gì người Miền Nam có khi giờ lại sướng. Người ta cũng cảnh mất vợ, mất con, thương mình, mình lại õng ẹo, chê người ta già với lại chỉ sợ người ta thế này thế nọ. Cứ tưởng mình cao giá lắm! Đã chê người ta thì thôi, đằng này lại đi nghe cái miệng cá ngão của thằng Ty khốn nạn. Ai ngăn cũng không được... Ron bỗng cảm thấy giận run người. Bây giờ mà bỗng gặp thằng Ty ấy, nhất định Ron phải tặng cho nó một trận đòn rồi muốn ra sao thì ra. Ăn ở với người ta, bỏ vợ bỏ con ở quê, rồi lại đi theo con phe, bán nhà bán cửa của chị ấy, vậy mà chị ấy cứ mụ người đi vì không nhận ra bộ mặt thằng đểu! Phải cho nó ra tòa án, ra pháp luật! Chuyến này Ron sẽ nhờ cậy thằng Xoay, thằng Hà, thằng Luân, làm đơn kiện hộ chị ấy. Chị ấy mà gàn thì mặc xác nhà chị ấy, nhất định phải cho trắng ra trắng, đen ra đen, giành lại quyền lại cho con Dự!... Ron cứ vừa cắm cúi đi, vừa nghĩ miên man thế. Đôi mắt gườm gườm của trưởng phòng hành chính Minh chợt như từ đâu đó đang nhìn anh. Rồi đôi mắt lạnh lùng của lão Thanh giám đốc... Lạ nhỉ cả cái Ban giám đốc của Xưởng giờ đây Ron toàn thấy mắt họ nhìn anh gườm gườm! Đúng thế, chưa bao giờ Ron thấy các cha cười vui. Lúc nào cũng xấm xúi, cũng nghiêm trọng... Thế rồi bỗng Ron lại thấy bóng thằng Xoay chạy cuống lên lo cho vợ đẻ. Bây giờ lại lôi thêm cái bà điếc giời ơi đất hỡi về. Nghe đâu thằng cha Khoái lại mới tung tin: Ban giám đốc Xưởng sắp đổ! Có mà loạn. Ông Minh, ông Tạo ông Thanh lâu nay ví như cái kiềng ba chân, làm gì cũng bàn bạc có nhau, thống nhất ý kiến, đổ thế nào được. Hay chỉ vì cái công văn ông Minh làm, bắt Ron phải đưa cho anh ta, mà anh ta thù, anh ta tung tin thất thiệt? Anh ta còn bảo nếu Ban giám đốc đổ thì Ron cũng phải chào! Nghe cái giọng ấy, Ron biết ngay là tay Khoái chơi đểu. Nhưng chơi đểu với ai chứ với Ron này thì đừng hòng. Họa Ron có là thằng hèn mới cầm đồng tiền bố thí của kẻ ba hoa... ờ mà sao cái thằng cha Khoái ấy lại cứ nhơn nhởn tồn tại nhỉ? Suốt ngày chỉ thấy tiếp gái, chỉ thấy bia rượu, tập trung toàn bọn nhà giàu ở đâu tới, chỉ là để nghe hắn dạy dỗ, khuyên bảo. Đúng là thằng cha này chuyên ăn hối lộ. Làm tổ chức mà liêm khiết thì đã phải sống khổ, sống đàng hoàng. ấy vậy mà nghe đâu hắn còn lên lương vù vù, vào cả Đảng ủy nữa! Tướng tá trong Tổng cục Ron đâu có lạ mặt ai. Chỉ có mỗi trung tướng Thụ là Ron chưa quen, vì ông ấy về sau. Còn thì là Ron nhẵn mặt hết. Tay Khoái này cũng quen hết các vị, có hôm trung tướng Thụ còn đánh xe tới, rủ anh ta đi chơi... Nhưng mà thôi, kệ cha nó. Mình lo việc mình chưa xong, lại tính chuyện của những thằng đểu? Mai Ron sẽ mua cho mẹ Thơm bát phở bò ngoài quán đầu phố bệnh viện. Nghe nói phở quán ấy ngon, mà lại rẻ. Xưa nay chưa bao giờ Ron ăn phở ngoài, nhất nhất là mậu dịch là hàng của nhà nước, không phải mặc cả. Nhà nước nuôi người nhà nước, hơi đâu đi mua ngoài, làm giàu cho bọn con buôn? Không thể dại dột thế được. Nhưng sáng mai Ron sẽ ra quán ấy mua vì thực ra, cái quán ấy là của hợp tác xã. Hợp tác cũng là tập thể, là một thành phần kinh tế của Nhà nước chứ đâu phải của tư nhân. Phở mậu dịch có mỗi giá, còn ở quán ấy, nghe nói muốn ăn loại nào thì gọi, thậm chí không cần thịt người ta vẫn bán. Mẹ Thơm dạo này yếu lắm, gầy tọp hẳn đi, trông cứ như người mất hồn. Thỉnh thoảng chợt gặp mắt vợ nhìn mình, Ron cảm thấy ớn lạnh. Thôi được, qua cái đận này, rồi mọi vấn đề sẽ khác. Ron sẽ tính lại. Chứ cứ để mẹ con nó nheo nhóc mãi, chả hóa Ron này là thằng hèn, thằng vô trách nhiệm thật?
Ron vừa bước chân vào cổng khu nhà thì điện bừng sáng. Tiếng reo rộ lên khiến Ron cũng cảm thấy chộn rộn. Anh vội vã bước qua vạt đất trước đây là vườn rau, bây giờ trồng hoa. Lạ nhỉ, sao phòng nhà chị Mão lại có điện? Chắc thằng Luân sợ chuột phá nên mắc điện hộ chị ấy. Ron lặng lẽ mở khoá phòng, bật công tắc, nhưng điện nhà anh không sáng. Ron bật diêm soi chẳng thấy có hiện tượng gì đặc biệt. Mẹ nó! Ron cảm thấy nghẹn cứng họng. Mẹ nó! Sao điện nhà mình lại tắt nhỉ? Chắc lại có thằng nào trèo lên nóc nhà, ăn trộm điện bên khu xây dựng, làm hỏng đường dây nhà mình? Ron ấm ức bước ra cửa, rồi lại hậm hụi quay vào, loay hoay tìm đèn dầu. Chợt anh thấy bà Mão lù lù hiện ra trước cửa! Ơ hay, cái nhà chị Mão này, sao lại bỏ xuống đây? Ron cáu tiết định xông ra, xỉa vào mặt cho chị ta một cái. Nhưng anh kìm lại được. Anh hầm hầm đặt cái đèn dầu lên bực cửa sổ, bật diêm, lạnh lùng nói:
- Chị là đồ điên! Cút!
Ron vung mạnh tay. Anh cúi xuống nhặt cái chổi quét nhà. Bà Mão nem nép ngồi xuống mép giường mặt rầu rầu:
- Cậu Trào cậu ấy đuổi tôi.
- Chị đừng nói điêu!
Hai thái dương Ron giật thon thót. Toàn thân anh run lên. Anh muốn lao cả người vào bà Mão. Nhưng không đủ sức. Ron ngồi thu hai tay xuôi xuống, rồi bỗng hất mạnh mặt lên:
- Tôi bảo chị về ngay không tôi ngứa mắt...
Bà Mão bưng mặt khóc, len lén bước ra cửa. Xoay, Hà và Luân cùng bước vào.
Im lặng.
Xoay cầm cái đèn dầu soi cho Hà chữa điện. Chỉ một loáng sau điện sáng.
Ron nói:
- Mẹ nó! Thằng nào phá điện nhà tôi. ức muốn điên lên được!
- Bình tĩnh anh Ron ạ - Luân ngồi xuống nói - Chuyện gì thì cũng còn anh em mình ở đây.
Có tiếng ai đó gọi Xoay. Đúng là bà Điếc gọi thật. Chỉ cần Xoay bước ra khỏi nhà dăm phút bảy phút, thế nào bà Điếc cũng đi gọi...