VII
Bà Mão không hoàn toàn điên như người ta tưởng. Sáng nay, sau khi vào bệnh viện thăm cháu Thơm, bà về thẳng quỹ tiết kiệm, rút tiền và đưa cho Ron mười ngàn đồng. Ron nằng nặc không nhận. Nhưng ngay sau đó bà cầm mớ tiền, ném tung ra cửa rồi đứng ngó trân trân lên trời, với nét mặt đờ dại. Ron hốt hoảng giằng tay bà lại. Bà bật cười khanh khách rồi bỗng nghiêm nét mặt. Ron cắm cúi nhặt tiền, còn bà Mão bước lùi lại, nhún chân, bắt đầu múa. Bà múa thật mềm. Lũ trẻ được dịp xúm vào cổ vũ. Bà nghiêng cổ uyển chuyển bước theo nhịp múa đi ra giữa sân khu nhà. Bà cất tiếng hát ý y rồi vỗ tay làm phách. Không ai biết thời son trẻ của bà thế nào, nhưng người ta tin rằng, cái thời ấy bà hẳn phải là một cây hát chèo vào loại khá. Bà múa bà hát, bà đong đưa mắt, vung vẩy vạt áo, quỳ xuống nghiêng người rồi dang tay liệng vòng tròn. Lũ trẻ hò reo càng ầm ĩ hơn, khiến mọi người trong khu nhà đều chú ý. Người ta gọi chúng về và xúm lại từng nhóm bàn tán, ái ngại cho bà Mão. Thấy không còn "khán giả", bà Mão cũng ngừng múa hát, chắp tay sau đít ngúng nguẩy quay vào nhà Ron. Ron run run nắm tay bà, ấn bà ngồi xuống giường:
- Chị thương tôi thì chị để yên cho tôi sống, chị Mão ạ.
Bà Mão không nói gì. Ron cầm số tiền vừa thu lại ấn vào tay bà Mão. Bà Mão giật tay ra, đứng lên, tay chống nạnh, chỉ vào mặt Ron, nói chua chát:
- Cậu tệ bạc nó vừa chứ!
- Sao chị lại bảo tôi tệ bạc?
- Không tệ bạc mà làm thế à?
Ron đứng chưng hửng nhìn theo bà Mão đang bước ra cửa. Bà cúi xuống cầm cành lá khua khua, đi thẳng về phía đầu nhà kho, nơi ấy bà Điếc đang lúi húi lượm những cành cây khô, bó lại thành bó nhỏ, làm củi. Bà Mão đứng nghiêm trước mặt bà Điếc, chắp tay vái hai vái khiến bà Điếc sững sờ, không hiểu đầu đuôi thế nào. Nhưng bà vẫn nhoẻn miệng cười. Bà Mão lại múa hát. Ron đùng đùng chạy ra, lôi bà vào nhà:
- Chị điên nó vừa vừa chứ. Có về không?
Xoay lững thững xuống nhà Ron. Bà Mão ngồi co chân trên giường. Xoay tới bên, đặt tay lên vai bà:
- Chị làm sao thế chị Mão?
Bà Mão bình thản:
- Các cậu đi lo cho con bé, chị đỡ rồi.
- Bây giờ chị nghỉ đi. Đừng làm thế phiền hà lắm.
- Chị làm phiền các cậu nhiều quá. Rồi chị sẽ đi...
Ron đứng lên, mặt hằm hằm:
- Không có đi đâu hết, hiểu chưa? Tôi cũng đang điên lên đây này.
Lũ trẻ con lấp ló ngoài cửa. Ron quát lên một tiếng khiến chúng chạy tán loạn. Bà Điếc lại đứng ngoài cửa gọi Xoay. Tiếng bà Điếc chua và gay gắt khiến Ron rùng mình...