← Quay lại trang sách

V

Suốt cả tháng trời lóc cóc đi bộ lo thủ tục, thanh toán các khoản, Ron gầy xọp hẳn. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong tay Ron có một khoản tiền kha khá. Anh quyết định mua ngay một chiếc xe đạp Quốc Phòng giá ngoài. Số còn lại sẽ đem về nhà cho vợ "Muốn làm gì thì làm". Ron còn được người ta bố trí cho anh hẳn một chuyến xe, tiện thể chở xi măng, sắt thép về. Buổi sáng hôm ấy, mọi người trong khu nhà không ai bảo ai, tập trung rất sớm trước cửa nhà Ron đễ tiễn anh. Bà Mão xăng xái chạy lên chạy xuống tiếp nước mời "khách". Ron có cảm giác như mình đi một chuyến công tác xa, chứ không phải về hẳn. Sau khi cầm tờ quyết định trong tay, nhiều lúc mở ra xem, Ron cứ bàng hoàng cả người. Thực tâm thì Ron chưa hề muốn nghỉ chút nào. Nhưng những ngày qua gặp ai người ta cũng chúc mừng Ron. Thậm chí có người thấy Ron được về cũng cuống lên làm đơn xin. Ai cũng cho rằng, trong hoàn cảnh của Ron, về sớm được ngày nào hay ngày ấy. Chính vì thế mà Ron tặc lưỡi, cũng giảm bớt được phần nào mặc cảm thua thiệt. Cho tới khi chiếc xe "đít vuông" lùi vào tận cửa phòng Ron, Luân, Hà, Xoay, Khoái xúm vào khuân giúp anh các thứ lên xe, Ron vẫn cứ cảm thấy như không phải người ta đang đưa tiễn mình, mà là đưa tiễn một ai khác! Ron đứng trên thềm, nhìn bao quát một lần cuối khu nhà. Phía bên cơ quan giờ này tịnh chưa có một mống nào. Mà từ hôm có quyết định trong tay, bàn giao xong công việc "cánh bên cơ quan" thậm chí không có ma nào hỏi han Ron lấy một lời! Cục yết hầu Ron chợt dâng lên tắc nghẹn. Nhưng mà thôi, dù sao Ron về cũng có một chuyến xe, địa phương người ta thấy anh cũng đàng hoàng, chứ còn thực chất ở đấy Ron nói thế nào người ta cũng chỉ biết vậy! Anh thít chặt thêm thắt lưng, lần lượt bắt tay từng người. Cho tới lúc ấy bà Mão mới sực tỉnh. Bà bỗng bưng mặt khóc hu hu. Đúng là cái nhà chị Mão dở hơi đở hồn, suốt thời gian vừa qua không nói gì, bây giờ lại khóc! Giá như những ngày thường chắc Ron đã quát mắng cho một mẻ. Nhưng hôm nay khác. Tiếng khóc của bà Mão không những không làm anh cáu giận mà nó như một liều thuốc kích thích, khiến anh không cầm lòng được. Những giọt nước mắt cứ tự nó lăn trên hai gò má xám xịt của Ron. Cuộc đưa tiễn không ngờ chuyển sang tình huống nặng nề khác hẳn ý muốn của mọi người. Luân, Hà, dẫn bà Mão vào nhà tìm lời động viên, nhưng hình như được thể, tiếng khóc của bà càng trở nên thảm thiết hơn. Bà ngồi bệt trên nền nhà, cứ réo tên Ron mà khóc, mà gọi. "ớ cậu Ron ới là cậu Ron ơi! Em bỏ chị em đi đấy à? Sao mà em nỡ lòng đang tâm..."

Ron quệt nước mắt sấn sổ bước vào nhà cầm tay bà Mão, kéo bà đứng dậy: "Tôi đã chết đâu mà chị cứ réo lên thế, hả? Tôi đã nói với chị là tôi về ít hôm rồi xuống thu xếp cho chị lên... ". "ối giời đất ơơơ...i i"

Bà Mão thở dài, rũ tóc đứng lên nhìn Ron đờ đẫn. Rồi bà níu vai Ron, nói:

- Cậu bỏ qua cho chị... Chị xin... lỗi... cậu...

- Chị đã nhớ lời tôi dặn chưa đã?- Ron ra vẻ cứng cỏi chất vấn bà Mão.

- Chị... Nhớơơơ!

- Tôi mà còn nghe nhà chị điên điên dại dại nữa là chị đừng có trách.

Bà Mão nín thinh. Chiếc xe đã quay đầu, đang nổ máy chờ Ron. Ron nói vội với bà Mão:

- Chị thương tôi thì để yên cho tôi đi. Chị đừng làm thế người ta cười cho...

Bà Mão thu lại tóc ra chừng bình tĩnh. Ron xách cái ba lô cứng bước ra sân. Anh giơ tay chào mọi người lần nữa.

- Thôi, tôi đi nhé. Chào tất cả.

Một làn khói quẩn lại. Chiếc xe rú ga rồi từ từ chuyển bánh. Ron thò đầu ra, giơ tay vẫn vẫy. Anh không kịp biết rằng, chính lúc ấy, bà Mão nhào ra cửa, vấp phải cái ghế con, ngã xuống sân. Bà Mão bị ngất.

***

Ron về tới nhà, vợ con chưa kịp mừng, làng xóm chưa kịp đến thăm, công việc nhà chưa kịp bàn bạc, tính toán gì, thì tới ngày thứ ba, anh nhận được bức điện khẩn: "Chị Mão ốm nặng" - Ron hốt hoảng thu xếp để sáng ngày thứ tư sẽ ra bến xe. Không ngờ xe đã chạy từ bốn giờ rồi, anh đành quay về, chờ đi chuyến chiều! Ron vừa quạt ráo mồ hôi thì người ta đem đến cho anh một bức điện nữa. Chắc lúc ấy nom Ron khiếp lắm. Con bé cái Tho trông thấy mặt bố tái nhợt, miệng méo xệch, tay run run cầm tờ điện giấy đen, nước mất đầm đìa, nó hoảng hốt vứt cả rổ đậu đang nhặt tung tóe ra thềm, chạy như ma đuổi, khóc không thành tiếng. Nó chạy ập tới chỗ mẹ nó đang làm việc, không nói được ra đầu đuôi chuyện gì. Vợ Ron vội vã đạp xe về, chị thấy chồng chân vẫn để nguyên dép nằm dài trên giường, liền quẳng xe lao vào lay Ron dậy:

- Mình ơi... Mình làm sao thế?...

Ron cố trấn tĩnh ngồi dậy, đặt tờ điện vào tay vợ:

- Chị... Mão... chết rồi...

Ron thẫn thờ bước ra cửa rồi lại quay vào. Anh lặng lẽ thắp hương trên bàn thờ. Con bé cái Tho lần đầu tiên thấy bố thắp hương, đứng cúi đầu trước bàn thờ chị nó, nó sợ lắm. Vợ Ron thở dài sườn sượt, một lúc sau mới nói được.

- Khổ thân chị ấy...

Rồi chị bưng mặt khóc rấm rứt. Con bé cái Tho len lén tới bên mẹ. Ron ngồi xuống cái phản gỗ xoan, lấy thuốc lào ra hút.

- Mình đèo tôi xuống ga ngay bây giờ có được không?

Vợ Ron lau nước mắt rồi đứng lên. Chị biết, nếu đi xe đạp từ đây xuống thị xã, đón chuyến tàu tối chưa chắc đã kịp. Biết là thế, nhưng chị không dám từ chối...

***

Suốt ba ngày liền lo đám tang cho bà Mão, đã cuốn khu nhà vào trong cuộc. Mặc dù xuống muộn mất một ngày, nhưng Ron vẫn tự đứng ra nhận lãnh trách nhiệm chính. Giờ đây Ron lại lủi thủi trở về căn phòng của mình. Sự việc diễn ra nhanh quá khiến anh nhiều lúc cứ ngơ ngẩn cả người. Theo anh em nói, bà Mão chết vì xuất huyết não. Tất cả mọi người trong khu nhà đều cố chứng minh rằng, bà Mão bị trúng gió độc chứ không phải do cú ngã khi xe của Ron vừa chuyển bánh. Ron bị ám ảnh mãi cái câu khóc: "ớ cậu Ron ơi là cậu Ron ơi! Em bỏ chị em đi đấy à? Sao mà em nỡ lòng đang tâm..." Chị ấy khóc thế hóa ra là để chị ấy đi! Ron đâu có học được chữ ngờ! Con người ta sống nay, chết mai, cứ như trò đùa, ngờ thế nào được? Từ nay trên bàn thờ trong phòng bà Mão, không phải chỉ có ảnh của hai trẻ, mà có thêm tấm ảnh của bà. Đôi mắt bà Mão từ trong ảnh cứ đăm đăm nhìn vào Ron. Thế là hết thật rồi ư? Cậu không cho chị theo thì chị chết cho nhẹ gánh. Chị không ngờ cậu lại dứt bỏ chị kia đấy. Mấy hôm trước khi cậu chuẩn bị đi, chị cứ chờ xem cậu sẽ thu xếp cho chị thế nào. Nhưng chả thấy cậu nói gì cả! ừ, thôi thế thì chị đi! Chị cũng đã tự tính toán trước, nếu cậu cho chị theo lên, chị sẽ ở nhờ chỗ cái bếp nhà cậu Trào rồi mở quán bún ốc. Đường ấy khách ra vào đông. Ngay trung tâm thị trấn có địa điểm ấy thì sợ gì đói? Chị đã đi dạo khắp chợ, khắp cả thị trấn rồi. Chả có lấy một quán bún ốc nào. Mà chợ huyện thì ốc lại nhiều, lại rẻ. Hình như năm ngoái lên, chị cũng đã có bàn với vợ chồng cậu, nhưng cậu gạt phăng ngay! Cậu thì cái gì mà chả gạt phăng đi! Cậu có coi chị ra gì đâu? Cậu nhận xi măng, sắt thép, gạo nước, tiền bạc cả một mớ, rồi lại có xe con đưa đón, cậu thiết gì chị? Người ta gọi chị là bà Mão điên thì khối người còn điên hơn chị. Các Quan Ngài ở trên cao chưa bao giờ có ý gì khinh rẻ chị. Vậy mà cứ về tới khu nhà này, nhìn thấy người ta là người ta tránh mình! Có hôm chị còn nghe có đứa nó dọa con nó "Mày có nín đi không? Bà Mão đang về kia kìa!". Chị muốn tới nói cho họ biết là chị vừa đi gặp các Quan Ngài về. Chứ đâu phải chị là mẹ mìn cho chúng nó dọa trẻ? Mà ở trên các Quan Ngài người ta quý nhau lắm, chả ai nỡ coi rẻ ai đâu. ở đó các Quan Ngài nhiều hôm còn nắm tay chị, nắm tay con trẻ cùng múa hát. Các con chó Ngao ấy chỉ dám ăn thịt kẻ bất lương, chứ còn những người chính trực thì nó sợ. Chó Nhà Trời, canh giữ đất Thiêng chứ đâu phải thứ chó cứ thấy người là sủa! Lên trên ấy mới biết luật lệ của nhà Trời nghiêm lắm. Sống khôn, chết thiêng, có vay, có trả, em đừng lo cho chị, cho con cho cháu. Nếu em lo được thì em đã lo rồi. Cái mà ở dưới trần các em gọi là "chết" thì ở trên này gọi là "hóa kiếp". Chị vừa hóa kiếp là phải đi qua cầu vồng ngũ sắc ngay. Ôi, cái cầu vồng ngũ sắc dưới trần cứ ngóng vọng lên đẹp là thế, vậy mà vừa bước chân vào là con người ta không còn nhận ra mình nữa. Khiếp đảm lắm em ạ. Chị cứ nghĩ giá như trước khi làm người, người ta phải đi qua cái cầu vồng này thì chắc rằng sau đó, không còn ai nỡ lòe bịp ai nữa! Bước trên đó cứ như bước trên miệng của vực thẳm hun hút. Đặt chân xuống, cứ như là mình sắp nhào ngã! Tiếng bầy chó Ngao tru nghe rùng rợn lắm kia. Chỉ cần sẩy chân một cái là bầy chó xé xác mình ra trăm ngàn mảnh ngay. Chị cũng không biết vì sao chị lại qua được cầu. Mãi sau này các Quan Ngài mới nói rằng cổng NHà TRờI chỉ nâng đỡ người hiền. Kẻ ác qua đây nghe tiếng chó tru là tay chân rụng rời ngay! Chị vừa bước qua cầu vồng là gặp ngay thằng Dư với con bé cái Thơm... "Ôi, các con của mẹ", chị kêu lên và ôm cả hai đứa vào lòng. "Mẹ Mão! Thế là mẹ thoát khỏi chốn trần ai cực nhọc...". Các con nói với chị. "Hãy cứu những người thân của chúng ta!" chị nói với chúng thế. Thằng Dư nó bảo: "Con người phải tự cứu lấy bản thân mình, mẹ ạ. Mà muốn cứu được mình thì trước hết phải tự biết mình là ai cái đã! Đánh mất bản thân mình rồi thì còn ai cứu được? ở trên này không như mẹ tưởng đâu, cũng vẫn có kẻ ác người hiền. Bầy chó Ngao của NHà TRờI đâu phải là thần thánh. Mẹ chớ ảo tưởng! Chó Ngao như các Quan Ngài đã dạy, nó cũng là chó kia mà. Vì nó là chó nên nó cũng tham ăn lắm! Mẹ có biết không? Đứng ở bên này nhìn thấy mẹ bước chân lên cầu run rẩy, chúng con đã phải "hối lộ" cho bầy chó Ngao đấy. Bây giờ mà qua cầu vồng ngũ sắc không có gì cho lũ chó Ngao ấy à? Thưa mẹ, họa có là các Quan Ngài của mẹ, may ra chúng mới để yên cho..." - "Ôi, mẹ sợ quá!" chị kêu lên. "Mẹ cứ nghĩ lên trên này thì làm gì còn kẻ ác nữa. Các Quan Ngài dạy thế kia mà. Chả nhẽ các Quan Ngài lại lừa mị mẹ? Mà sao các con lại trần như nhộng cả thế này? Mà sao các con tôi gầy nhom nhom thế này?..." Thằng Dư cười nhạt rồi nói: "Lâu nay mẹ có gửi cho chúng con bộ quần áo nào đâu mà mẹ hỏi. Tiền mẹ cũng chả gửi cho. Mẹ mải mê múa hát cho các Quan Ngài của mẹ xem, mẹ quên chúng con..." - "Không chả lúc nào mẹ quên!". "Đúng mẹ không quên nhưng mẹ đã bỏ đi chùa..."... "Ron ơi, em chớ tưởng ở trên này mọi điều đều tốt đẹp cả. Chị khuyên em đừng vội theo chị. Giá mà chị biết thế này thì chị cũng chả vội đi làm gì. Nhưng thôi, bây giờ có hối cũng chả kịp nữa..."

Ron ôm đầu gục xuống trước bàn thờ. Có tiếng vọng o o từ đâu đó rất xa vọng về khiến anh choàng tỉnh. Rõ ràng là vừa rồi anh nằm mê gặp chị Mão, gặp thằng Dư và con bé cái Thơm. Nhưng mà sao lại thế nhỉ? Anh có ngủ đâu? Anh đang đứng đây kia mà? Nhưng những ý tưởng của cơn mê cứ còn âm u mãi trong đầu Ron. Không! Những điều ấy hình như tay Khoái thuyết lý thì phải. Hắn chả bảo con người ta chẳng đi đâu thoát khỏi cái ác cái thiện. Nếu không có cái ác thì làm gì có cái thiện. Hai cái cùng tồn tại song song trong một con người... Không! Thằng cha ấy thì ai biết thế nào được. Cứ nghe hắn nói có mà cả ngày không hết những thuyết lý như thế...