← Quay lại trang sách

Chương 355 Trời ban

Tiếng giao long từ dưới đáy giếng truyền ra.

Âm thanh này lập tức truyền khắp toàn bộ Minh Nguyên Đạo Quan.

Đám người đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói gì.

Trong đạo quan, chuyện trấn áp giao long chỉ có thân phận trưởng lão mới có thể biết được, đệ tử còn lại chỉ cần chưa trở thành trưởng lão thì cho dù có đạo hạnh Thượng Nhân cũng không biết việc này, đến tây bây giờ khi giao long suýt nữa thoát khốn mới hoảng hốt hiểu ra, về phần đệ tử có đạo hạnh hơi thấp, nhập môn chưa lâu thì lại càng mờ mịt.

Mà Tô Đình lại càng vì chuyện này mà trầm tư.

❖ ❖ ❖

"Trời muốn phong ấn nó?"

"Trời muốn thả nó?"

Câu nói này tràn đầy huyền cơ.

Lời nói của giao long có lẽ chỉ là vì nó cho rằng tự thân có hi vọng thoát khốn, thì đây chính là thiên ý.

Nhưng thiên ý này cùng "Thiên ý" ở tầng ba mươi ba kia có liên quan gì?

Tô Đình nhìn về phía hai vị trưởng lão Dương Thần, hỏi: "Con giao long này nói thế, rốt cuộc là có ý gì?"

Hai vị trưởng lão liếc nhau, nhất thời không mở miệng.

Tô Đình trầm giọng nói: "Mong hai vị nói thẳng mọi chuyện, vì sao phong ấn giao long lại thành hành vi nghịch thiên? Các ngươi chỉ cần biết là hôm nay Tô mỗ đến giúp đỡ các ngươi, chứ không phải đến làm chuyện nghịch thiên..."

Vị trưởng lão đứng bên trái kia cắn răng, nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng."

Tô Đình cười nói: "Nếu ngươi không nói, ta sẽ rút pháp lực về rồi lập tức rời đi, cũng không dám trêu chọc vào việc này nữa."

Vị trưởng lão này trầm giọng nói: "Thôi được, đây là bí mật của bản môn, không truyền ra ngoài, nhưng Tô Thần Quân đã trợ giúp bản môn, chúng ta tự nhiên không dám giấu diếm... Nhưng việc này cần mời sư huynh đến nói tỉ mỉ cùng Thần Quân."

Sư huynh trong miệng vị trưởng lão này, chắc là vị Nhân Tiên kia.

Tô Đình khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tỉnh viện bên kia đã truyền đến tiếng quát, chính là vị Nhân Tiên kia lên tiếng.

"Yêu Long, ngươi chớ xuyên tạc thiên ý, hôm nay đã trấn trụ ngươi ở đây, tiếp tục phong ấn như vậy mới là thiên ý."

Vị Nhân Tiên này trầm giọng quát: "Tạ tổ sư của bản môn đã nói với ngươi, để ngươi ngày đêm nghe kinh văn đạo môn, rửa sạch ác niệm sát cơ trong lòng, lúc đó mới có cơ hội tái hiện thế gian! Ngươi phải nhớ, khi nào ngươi có thể tâm lặng như nước, không còn oán trời trách đất, mới là thời cơ thoát khốn! Trong lòng ngươi tràn đầy oán giận, sát cơ sôi trào, thì dù lại tích lũy đạo hạnh gấp trăm lần, cũng không có cơ hội thoát khốn!"

Giao long trong giếng gầm thét: "Đánh rắm! Ngươi chỉ là một tên hậu bối mà cũng dám làm càn trước mặt bản tôn! Hôm nay nếu không phải có thiếu niên kia xen vào việc của người khác, bản tôn đã sớm thấy ánh mặt trời, nếu như tích lũy được đạo hạnh gấp trăm lần, thì ngay cả Tiên gia các đời của đạo quan các ngươi đều ở đây, cũng chỉ thường thôi!"

Nhân Tiên nói ra: "Ngươi vẫn không hiểu rõ? Từ nơi sâu xa tự có thiên ý, đã có thiếu niên đến trợ giúp thì chính là đại biểu cho chuyện ngươi thể nào thoát khốn, đây mới là thiên ý!"

"Đánh rắm!"

Giao long lạnh lùng nói: "Nhất định sẽ có một ngày, bản tôn thoát khốn ra, sẽ giết toàn tông các ngươi!"

Nhân Tiên bỗng nhiên đập một chưởng vào trấn long trụ, quát: "Ngươi mãi giữ sát cơ như thế, vĩnh viễn đều không có cơ hội thoát khốn, dù có để cho ngươi thoát khốn ra, tổ sư của chúng ta cũng nhất định tru sát ngươi ở đây!"

Vị Nhân Tiên này thở sâu, nhìn về xuống đáy giếng, trầm giọng nói: "Đường sống duy nhất cho ngươi chỉ có dùng kinh văn Đạo gia để rửa sạch ác niệm, đợi đến lúc đó, bản môn tự nhiên sẽ thả ngươi ra!"

Giao long đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếng cười cứng nhắc, đầy vẻ trào phúng nói: "Nước không sâu, có long thì linh, Minh Nguyên Đạo Quan của ngươi giam cầm ta hơn ngàn năm, chính là vì muốn nuôi ra một thần long để dãy núi này hóa thành một mảnh phúc địa tràn đầy linh vận, làm sao có thể thả bản tôn ra ngoài?"

Nhân Tiên lắc đầu nói: " Hôm nay chúng ta đã sớm là đạo phái Tiên gia, nơi đây từng có chân thân đại đạo giáng lâm, sớm đã là phúc địa tràn đầy linh vận của đạo môn, không cần một giao long như ngươi đến để dưỡng ra phúc địa? Tuy ngươi là Yêu Tiên, nhưng cũng khinh thường Minh Nguyên Đạo Quan ta... Ngươi an tâm lại, nhất định sẽ có ngày được giải thoát."

❖ ❖ ❖

Bên cạnh thân cây kia.

Trong tay Tô Đình hướng vào tượng thần Chu Tước kia, pháp lực liên tục không ngừng từ tượng thần Chu Tước truyền đến xiềng xích, rồi truyền đến trong giếng, trấn áp giao long.

Nhưng cũng bởi vậy, hắn nghe cực kì rõ ràng lời giao long nói.

"Chuyện này..."

Tô Đình thầm nghĩ: "Xem ra vấn đề này cũng không đơn giản, từ trong lời nói của giao long cùng vị Bán Tiên kia, dường như có liên lụy không nhỏ, thậm chí là... Liên lụy tới tổ sư đạo môn?"

Trong lòng của hắn hơi lạnh, nghĩ tới liên lụy ở trong đó, chỉ cảm thấy cực kì cổ quái.

Nhưng vào lúc này, hắn lại phát hiện thời điểm đã đến.

Chỉ cần thời gian chén trà nhỏ đã đủ để trấn áp giao long lâu dài.

Bây giờ đã đến thời điểm một chén trà.

Hắn thở ra một hơi, thu pháp lực về, lui lại một bước, lại thu hồi thần giáp trên người, cả người hắn lập tức dâng lên một luồng cảm giác vô lực, vẻ mặt biểu lộ ra vẻ mỏi mệt.

"Đa tạ Tô Thần Quân trợ giúp."

Hai vị trưởng lão cùng nhau thi lễ, ngữ khí cung kính.

Tô Đình khua tay nói: "Được rồi, lần này Minh Nguyên Đạo Quan ngươi cũng vì che chở Tô mỗ một lần, bây giờ trấn áp giao long này, xem như trả lại ân tình. Chỉ là hai bảo bối kia của ta, các ngươi phải trả ta..."

Hai vị trưởng lão này thường trấn thủ Tỉnh viện, không biết chuyện bên ngoài, mà trên người Tô Đình lại có rất nhiều điểm khiến người khác khó mà nhìn thấu, chính là đạo hạnh tầng tám có thể khám phá hư ảo, xem xét biết chân tướng, giờ phút này nghe chuyện này cũng mờ mịt, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Tô Đình khua tay nói: "Được rồi, chờ một hồi rồi nói, hiện tại ta càng hiếu kỳ, vị sư huynh kia của các ngươi có thể cho ta câu trả lời chắc chắn gì?"

Sau khi nói xong, hắn lại nhìn tượng thần Chu Tước một chút, bên trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ đi về phía Tỉnh viện.

❖ ❖ ❖

Trong Tỉnh viện.

Giao long suýt nữa thoát khốn, xung quanh bị chấn động lộ ra vẻ hỗn độn.

Nhưng đại khái thì trấn long trụ đã một lần nữa trấn áp giao long, cũng coi như lắng lại việc này.

"Tô Thần Quân."

Vị Nhân Tiên kia vội tiến lên thi lễ.

Lúc này Tô Đình cũng không dám khinh thường, nghiêm túc đáp lễ lại.

Dù là xét từ tu vi hay tuổi tác thì vị Nhân Tiên này đều cao hơn Tô Đình nhiều, theo đạo lý thì vốn nên là Tô Đình dùng lễ vãn bối trước, nhưng hôm nay đối phương vì cảm kích nên thể hiện cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, Tô Đình càng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.

"Chuyện về giao long này..."

Tô Đình chỉ chỉ Tỏa Long tỉnh kia, lộ ra vẻ hỏi thăm.

Nhân Tiên chần chừ một lúc, chợt mới nói: "Nói ra thì thật xấu hổ, tôn giao long này chính là do tiền bối bản môn nuôi dưỡng mà thành, vốn là Thần thú hộ Sơn trong môn, bây giờ lại thành một mầm họa lớn."

Tô Đình khẽ nhíu mày, nói: "Nghe nói nuôi hổ gây họa, nhưng chưa từng nghe qua nuôi long gây họa, chỉ là bây giờ xem ra thì họa do nuôi long so với nuôi hổ còn nghiêm trọng hơn nhiều."

Nhân Tiên cười khổ một tiếng, nói: "Minh Nguyên Đạo Quan truyền thừa nhiều năm, giao long này là do tiền bối từ hàng ngàn năm trước nuôi dưỡng ra, vốn định là nơi có long thì linh, có thể biến trong môn thành phúc địa, nhưng về sau đạo hạnh của giao long dần dần cao lên, gây ra nhiều sóng gió, mà bối phận chúng ta lại thật sự là không áp chế nổi, may mà tám trăm năm trước được trận pháp này nên mới trấn áp được."

Nói đến đây vị Nhân Tiên kia lại lộ ra vẻ tự giễu, nói ra: "Nhưng những năm gần đây, trong môn không có đệ tử tu hành công quyết loại hỏa đến Dương thần, mà lại giao long kia rát giảo hoạt, âm thầm tụ lực, bây giờ thấy được thời cơ, mới suýt nữa phá trận mà ra."

Tô Đình nghe vậy, hơi trầm ngâm, nói: "Tám trăm năm trước được đến trận pháp này? Pháp môn trấn long này từ đâu mà đến?"

Nhân Tiên lập tức trầm mặc, trôi qua thật lâu mới ngửa mặt nhìn trời, cung kính nói: "Trời ban!"