Chương 402 Thiên Nhãn thần thông
Mặt trời vừa nổi lên.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống sương sớm, ẩn chứa hương vị tươi mát.
Thần thụ sống lại, dù vẫn có bộ dáng khô cạn, dù bị sét đánh cho cháy đen, dù dưới cây vẫn là từng đống xương khô dưới lớp lá khô... Nhưng đã có mầm non nhú ra xanh tươi ướt át, hấp thu sương sớm, hấp thu ánh sáng mặt trời.
"Sinh cơ trong thần thụ đã có thể tự vận chuyển."
Tô Đình nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cũng không phải là giả tượng do thanh thần chủng tạo ra sinh cơ, đây là trùng sinh chân chính."
Tiểu tinh linh nghe vậy, cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Khi nãy Tô Đình hoài nghi sinh cơ từ thanh thần chủng khiến gốc thần thụ này có giả tượng phục sinh, nhưng trên thực tế chỉ là khí tức từ thanh thần chủng tạo ra mà thôi... Nhưng thanh thần chủng không có rễ, thời gian trôi qua lâu một lúc là cây cối vẫn khô héo.
Nhưng hiện tại xem ra, thần thụ vẫn có thể hấp thu khí tức từ thiên địa, tụ tập phong thuỷ sông núi, đã thật sự hồi sinh.
"Nhưng dù sao thần thụ tạo thành thần trận thiên nhiên, bị Khuê Mộc Lang dùng tính mệnh các loại sinh linh để phá."
Tô Đình nói ra: "Lúc này dù là là rễ cây hay chạc cây của thần thụ đều tựa như một thần trận hoàn chỉnh, nhưng ta không biết chỗ bị phá hư kia. Chỉ là vấn đề cũng không lớn, ít nhất thần thụ vẫn có thể sống sót."
Nói rồi Tô Đình vẫn nhìn thần thụ, trên mặt vẫn lộ ra vẻ cổ quái giống như lúc trước, rồi lại nhìn tới tiểu tinh linh, xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Có chuyện này, chúng ta thương lượng một chút."
Tiểu tinh linh bay lên cao, nhìn xuống hắn, nói: "Chuyện gì?"
Tô Đình ngẩng đầu nhìn nàng, lại trông thấy cành khô thần thụ sau lưng nàng, có cảm giác không biết nên nói gì.
Làm sao hắn lại có cảm giác tiểu tức phụ trở về nhà mẹ đẻ, có chỗ dựa lớn nên địa vị tựu bỗng nhiên tăng cao? Hiện tại nói chuyện với nàng, còn có cảm giác như đang ở trong nhà mẹ vợ, phải cẩn thận từng li từng tí thương lượng cùng tiểu tức phụ?
"Khụ khụ khụ..."
Tô Đình nói ra: "Ngươi xem đi, thần thụ đã phục sinh, ngày sau vẫn có thể tiếp tục hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, phong thuỷ sông núi, đoạt thiên địa tạo hóa, ngày sau từng bước tích súc, nhất định có thể lại xuất hiện thanh thần chủng."
Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Tô Đình lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói ra: "Ngươi nhìn thấy rồi đấy, thần thụ đã phục sinh, nhưng thanh thần chủng vẫn còn một chút năng lượng, để ở lại ở trong thần thụ thì nó sẽ từng bước tăng trưởng theo thời gian, đây thật ra là chuyện tốt, nhưng dù chúng ta lấy nó đi, thần thụ này vẫn có thể tiếp tục tích súc, lại sinh ra thanh thần chủng."
Tiểu tinh linh lạnh mặt, nói: "Ngươi có ý đồ với thanh thần chủng kia?"
Tô Đình khụ một tiếng rồi nói: "Cái gì gọi là có ý đồ? Thứ này mặc dù đồng nguyên cùng ngươi, nhưng ngươi là thần thai, mà nó nhiều nhất chính là một quả nhỏ trên cây."
Nói rồi Tô Đình lặng lẽ cười: "Khuê Mộc Lang vì đạt được thanh thần chủng, đã phí vô số sức lực, không tiếc hại rất nhiều tính mệnh để phá thần trận, hiện tại chúng ta lấy đi thì không cần tốn nhiều sức. Nhưng sau này thần thụ sinh trưởng, tự hành hoàn thiện, sẽ lại sinh ra thanh thần chủng, trừ phi có kẻ nào hành động như Khuê Mộc Lang, nếu không vẫn không thể đoạt được."
Tiểu tinh linh lạnh mặt nói: "Vậy thì lấy đi."
Tô Đình lại thuyết phục, nói: "Kỳ thật lúc này ta... Đợi đã, ngươi nói ta có thể lấy đi?"
Tiểu tinh linh bình tĩnh nói: "Dù sao mẫu thân của ta đã phục sinh, đúng như lời ngươi nói, thứ này nhiều nhất chỉ xem như một trái cây, mà ngày sau sẽ còn tái sinh, lưu lại cũng giống như vậy... Ngày sau khó mà lại lấy, hiện tại chia chút lưc lượng còn sót lại này cho ngươi, coi như thù lao lúc trước ngươi chém Khuê Mộc Lang kia."
Tô Đình nghe vậy, lập tức đại hỉ, xoa xoa đôi bàn tay, hắc hắc bật cười.
Tiểu tinh linh cau mày nói: "Ngươi cười ngốc cái gì? Ngươi đã có tiên tửu, lại có Long Hổ Huyền đan, nhưng gần đây đều không dùng, lần này có thể mượn thanh thần chủng để bước vào Dương thần cảnh giới không?"
Tô Đình khoát tay áo nói: "Bước vào cảnh giới Dương thần, chỉ cần ta tu hành Âm Thần đến cực hạn, từ đó âm cực sinh dương, việc này chỉ có thể dựa vào tự thân ta, ta muốn luyện một môn thần thông..."
Nói rồi hắn lại nhìn tiểu tinh linh, khẽ cười, nói ra: "Tiên tửu ta uống đủ rồi, tửu lực còn sót lạ vẫn đang dự trữ trong cơ thể ta, chưa được luyện hóa hết, có uống thêm cũng chỉ tích trong cơ thể thôi, cho nên tiên tửu còn sót lại đều giữ lại cho ngươi cùng biểu tỷ, và Tùng lão."
"Về phần Long Hổ Huyền đan kia, ta có thể tu hành nhanh chóng như vậy, ngoài thiên phú tuyệt đỉnh của ta thì còn bởi vì trước khi ta đạt được tiên tửu đều đã luyện hóa Long Hổ Huyền đan, đến bây giờ đã bị ta luyện hóa rất nhiều."
"Môn thần thông kia của ta không dễ luyện thành, nếu như viên Long Hổ Huyền đan chưa bị ta luyện hóa thì đã đủ rồi, nhưng nó đã bị ta luyện hóa rất nhiều, nên thiếu mấy phần."
Hắn nói đến đây, lại không khỏi bật cười, quả thực vui vẻ.
Tiểu tinh linh nhìn tên ngốc đang cười ngây ngô kia, buồn bực nói: "Cho nên ngươi cảm thấy lại có thêm thanh thần chủng này là có thể luyện được rồi?"
Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Môn thần thông này vốn phải đạt đến cấp độ tương đương với Chân Nhân Dương Thần mới có thể chân chính tu luyện. Nhưng đạo hạnh bây giờ của ta đã gần đạt tới Dương thần, tích lũy trầm hậu, miễn cưỡng có tư cách, lại có viên Long Hổ Huyền đan không trọn vẹn cùng thanh thần chủng không trọn vẹn kia là đủ rồi."
Tiểu tinh linh nghe vậy lại càng kinh ngạc, hỏi: "Thần thông này là gì? Làm sao cần tích lũy kinh người như vậy "
Tô Đình duỗi ra ngón tay, điểm một cái lên trán, lặng lẽ cười nói: "Thiên nhãn!"
Ở kiếp trước thời, trong truyền thuyết thần thoại, có không ít nhân vật mở ra thiên nhãn.
Mà mấy thần thông như ba đầu sáu tay, sau lưng mọc hai cánh cũng khá phổ biến.
Về phần những kẻ tu hành có thành tựu, hoặc là hóa thân của yêu vật, không thì cũng dạng mặt xanh nanh vàng.
Nhưng Tô Đình ngẫm lại, mặt xanh nanh vàng thì thôi đi, thế nhưng hắn cũng có thể nếm thử môn thần thông thiên nhãn này một phen.
Nhớ lại năm đó, Thái Ất Chân Nhân chính là cảm thấy đệ tử Na Tra nhà mình có tướng mạo bình thường, sẽ khiến uy phong Kim Quang động nhà mình bị giảm nên mới cho hắn ba đầu tám tay.
Ngoài ra, Tô Đình cảm thấy, ông ta có khả năng mắc chứng ép buộc, cảm thấy Na Tra không có đủ pháp bảo, không thể một tay một món pháp bảo, thế là lại rút vốn liếng, để tám cánh tay đều có thể cầm lấy một món pháp bảo.
Theo Tô Đình, đây thật sự là một vị sư phụ thích tự vả sưng mặt, làm người khác ưa thích.
Nghĩ tới Tô mỗ hắn tu hành đến nay, rõ ràng trong truyền thừa có thiên nhãn thần thông, nhưng đến nay vẫn chưa thành.
Nếu Lục Áp Đạo Quân biết được việc này, không chừng sẽ cảm thấy đệ tử là hắn này quá làm mất mặt, sẽ ra tay thanh lý môn hộ.
" Sư phụ của người ta a..."
Tô Đình vô cớ thở dài, cảm thấy lòng chua xót.
Hắn nhớ tới như vậy, lại thông qua hốc cây này đi vào bên trong thân thụ.
Thần thụ này có sợi rễ thân cành tạo thành đường vân phức tạp, trở thành thần trận thiên nhiên, thu rất nhiều linh khí trên trời dưới đất, rồi tụ tập ở đây, ngưng tụ trong thần thụ này.
Mà Tô Đình tu hành bên trong thần thụ, cũng là làm ít công to.
"Ở đây tu hành, chưa hẳn đã kém ở Thủ Chính Đạo Môn."
Tô Đình thầm nghĩ trong lòng: "Giả sử sau này ta sáng lập ra trung tâm huấn luyện kỹ thuật tiên pháp Nam Tường, có thể dựa vào đường vân của sợi rễ thân cành trên thần thụ này, bố tòa một thần trận bên ngoài sơn môn, cứ như vậy, chính là một tòa Thần Sơn phúc địa..."