Chương 403 Tô Đình mở thiên nhãn
Đúng như lời Tô Đình nói, bây giờ hắn tu hành xem như đã gặp bình cảnh, tiến thêm một bước chính là Chân Nhân Dương Thần.
Khi tu vi đến trình độ này, chính là người tu hành cap cấp trên thế gian, cho dù là ở Thủ Chính Đạo Môn, cũng có thể trở thành trưởng lão.
Đến cảnh giới này, Dương thần có thể du lịch ở ban ngày, về phần địa vị thì đã có thể làm thượng thần.
Sơn thần thổ địa, thần sông thành hoàng bình thường đều tất cung tất kính, nghe lệnh làm việc.
"Ta tu hành Âm Thần đến đỉnh phong, nhưng âm cực sinh dương lại là một bước khác."
Tô Đình thầm nghĩ: "Một bước này nếu như đi sai, nhẹ thì đột phá thất bại, bị thương nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng, nặng thì dương hỏa tự thiêu, nhiều năm tu hành sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Tô mỗ có tiền đồ tốt như vậy, vẫn nên cẩn thận tu hành, không nên mạo hiểm..."
Dù bây giờ xem như gặp phỉa bình cảnh, nhưng Tô Đình cũng coi như khá hài lòng.
Hắn tu hành đến nay thời gian chưa lâu, nhưng đạo hạnh của hắn tăng lên cực nhanh, đưa mắt nhìn khắp thế gian, cũng không có mấy người có thể có tốc độ như hắn.
"Đạo hạnh không thể tiến thêm một bước, nhưng bản lĩnh của ta thì vẫn là có thể."
Tô Đình sờ cằm, thầm nghĩ: "Thanh thần chủng này cộng thêm Long Hổ Huyền đan, cùng dược lực của tiên tửu còn dự trữ trong cơ thể ta, có lẽ là đầy đủ. Cho dù không đủ, ta lại uống thêm mấy ngụm tiên tửu là được."
❖ ❖ ❖
Bên ngoài thần thụ.
Tiểu tinh linh ngồi trên cành cây, nhìn kỹ gốc thần thụ đã phục sinh này.
Ở trong mắt nàng, đây chính là mẫu thân của nàng.
Trở về nơi này, ngồi trên cành của thần thụ là tràn đầy cảm giác thân thiết.
Nhưng theo Tô Đình, nàng chính là thần thụ, nàng về đây, cảm mến trong lòng không chỉ vì giống như người xa quê trở về nhà hay cảm giác thân thiết khi mẫu nữ gặp nhau.
"Nếu như đến mùa xuân năm tiếp theo..."
Tiểu tinh linh nói khẽ: "Hẳn là sẽ khôi phục lại."
Nhớ tới lúc trước cành lá xum xuê, xanh biếc một vùng, bao trùm như rừng cây lớn, nàng lại thấy có chút hoảng hốt.
Nàng thở dài, nhìn về phía bên trong, biết được Tô Đình đang ở bên trong tu luyện bản lĩnh mở thiên nhãn, nàng cũng không đi quấy rầy hắn.
Chỉ là nàng cũng hết sức tò mò, thiên nhãn có thể khiến Tô Đình để ý như thế, không tiếc hao hết Long Hổ Huyền đan cùng thanh thần chủng này, rốt cuộc sẽ có hiệu quả cỡ nào?
❖ ❖ ❖
Bên trong thần thụ.
Tô Đình ngồi xếp bằng.
Tay trái nắm lấy Long Hổ Huyền đan, mà đan khí như vầng sáng tỏa ra, mùi thơm nức mũi, mơ hồ có tiếng một long một hổ dây dưa phía trên đan dược.
Tay phải hắn lại cầm thanh thần chủng, cũng lấp lóe ra ánh sáng xanh, tràn ngập sinh cơ, tươi mát.
Cả hai đều là chí bảo, đừng nói tới chuyện cắn nuốt luyện hóa, cho dù chỉ là đan khí tràn lan ra, cùng vầng sáng từ thanh thần chủng cũng đều là tạo hóa khó tả. Người bình thường nếu được ngửi một hơi là có thể khiến sinh cơ tăng thêm, từ đó tuổi thọ kéo dài, cũng có thể cường thân kiện thể. Mà sinh vật bình thường tới gần, ngửi được một ngụm cũng có hi vọng mở linh thành tinh.
Nếu không phải ở trong thần thụ, phong tỏa tất cả đan khí và vầng sáng trong này thì chỉ sợ đã sớm xuất hiện thiên tượng, lộ ra dị tượng, dẫn tới rất nhiều tinh quái yêu vật.
"Long Tước Tán Thân Quyết."
Tô Đình vận chuyển pháp thuật này, dần dần luyện hóa bảo vật trên hai tay.
Thanh thần chủng còn dễ, xem như tương đối ôn hòa.
Nhưng Long Hổ Huyền đan chính là dùng một hỏa long, cùng một hổ yêu để luyện hóa thành, trong đây vốn có hung tính, lại có uy thế của Long Hổ, hung hãn đến kinh người.
Trước đó đan khí tiết ra, hình thành dị tượng Long Hổ tranh chấp trên tầng mây, một sợi khí tức còn lại khiến Tô Đình lúc ấy chưa thành tựu Âm Thần khó mà hàng phục.
Cũng may bây giờ Tô Đình có đạo hạnh khá cao, đã gần đạt tới Dương thần, muốn ngăn chặn Long Hổ Huyền đan này cũng không phải việc khó.
"Con mắt thứ ba, ở trong đầu."
Tô Đình cảm ứng được biến hóa trong cơ thể, chuyển dược lực luyện hóa được dọc theo kinh mạch, truyền đến đầu lâu.
Mở thiên nhãn cần có pháp lực cấp Chân Nhân Dương Thần, mà mặc dù pháp lực của hắn rất mạnh, nhưng dù sao vẫn chỉ ở đẳng cấp Thượng Nhân... Còn thần giáp, chỉ giúp pháp lực của hắn lúc đánh đi ra có được uy năng gấp mười, cũng không phải thật sự là pháp lực tăng vọt, cũng không thể tác dụng trên người mình.
Dựa vào bản lĩnh bây giờ, muốn mở ra con mắt thứ ba cũng không dễ dàng, nhưng có Long Hổ Huyền đan và thanh thần chủng này, tăng thêm hiệu lực từ tiên tửu còn sót lại thì đã đầy đủ.
Hắn dần dần cảm ứng được trong đầu lâu mình dường như có một khiếu ẩn.
"Đây chính là thiên nhãn?"
Tô Đình bỗng nhiên nhớ lại, ở kiếp trước, trong đầu người có một bộ phận gọi là tuyến tùng, có thể cảm ứng biến hóa của ánh sáng, thậm chí sinh ra ảnh hưởng cực lớn đối với cảm xúc của người.
Mặc kệ nơi này có tác dụng gì, dù sao Tô Đình đã chạm đến thiên nhãn, dễ dàng hoàn thành bước đầu tiên.
Hắn truyền dược lực của Long Hổ Huyền đan cùng hiệu lực của thanh thần chủng đến đây.
Đầu lâu chính là đứng đầu lục dương, đối với người thường nhân một khi phạm sai lầm, nặng thì bỏ mình, nhẹ thì phát điên, thần trí không được đầy đủ, ngay cả người tu hành cũng không dám vận dùng pháp lực, tùy ý chạm đến, chỉ sợ phạm sai lầm.
Nhưng Tô Đình có pháp môn hoàn chỉnh, không cần tìm tòi, không cần thăm dò, có dấu vết mà lần theo, có đường để đi, nên không có quá nhiều nguy hiểm.
Nhưng dù là như thế, Tô Đình cũng không dám khinh thường.
Dù sao pháp môn này vốn phải là Chân Nhân Dương Thần mới có thể chân chính tu thành.
"Tu thành phương pháp này, lại đối mặt với Thiên Lĩnh lão nhân thì sẽ không đến mức chật vật không chịu nổi như trước đó, ngay cả Trảm Tiên Phi Đao đều không thể lấy ra."
Tô Đình thầm nghĩ: "Khi thiên nhãn thành, có thể quan sát bát phương, so với để Âm Thần xuất thể đến dò xét các phương thì đơn giản hơn, cũng bất phàm hơn. Như trước đó, ta chỉ nhìn một cái là có thể trông thấy sơn thần trong núi kia, nhìn một cái là có thể thấy rõ Khuê Mộc Lang ẩn trong thần quang có thân thể là lang yêu."
Hắn nghĩ như vậy, lập tức thu liễm tâm tư, bắt đầu vận chuyển pháp môn, mở ra thiên nhãn.
❖ ❖ ❖
Trải qua nhiều ngày.
Thần thụ khôi phục sinh cơ, những ngày qua cũng từng bước đánh tan tử khí do khô héo lưu lại, tái hiện lại sinh cơ.
Đây là do thần thụ tự khôi phục, nhưng cũng bởi vì Tô Đình tu hành ở bên trong, đan khí hào quang từ Long Hổ Huyền đan cũng rót vào bên trong khiến thần thụ đạt được bổ ích.
"Ngươi nói xem đã lâu như vậy rồi mà sao A Ngưu còn chưa đi ra thế?"
Tiểu tinh linh có phần buồn bực, nhìn tiểu bạch xà rồi hỏi: "Đã gần nửa tháng rồi."
Tiểu bạch xà khẽ lắc đầu, chỉ ra hiệu nàng không cần lo lắng.
Tiểu tinh linh nhẹ gật đầu, nói: "Hắn làm việc cũng biết phân nặng nhẹ, không đến mức tẩu hỏa nhập ma, có lẽ môn thần thông này không dễ luyện thành, vẫn nên chờ tiếp thôi."
Vừa nói xong lời này, nàng đã thấy một vệt kim quang sáng chói như đuốc từ trong thần thụ bắn ra.
Trong lòng tiểu tinh linh run lên, có cảm giác như bị người theo dõi.
Nhưng sau một khắc, kim quang kia đã thu về.
Chỉ thấy Tô Đình chậm rãi đi ra, vẻ mặt lãnh đạm.
Hắn dường như không hề khác lúc trước.
Nhưng ở giữa mi tâm của hắn có thêm một vết dọc khá nhạt, nếu như không nhìn kỹ thì cũng khó có thể phát hiện ra.
Từ vết dọc này cùng vệt kim quang lúc trước thì có thể đoán Tô Đình đã tu thành thiên nhãn, nhưng nhìn dáng vẻ hắn như vậy, lại không có vui vẻ như trong tưởng tượng.
Tiểu tinh linh chần chờ nói: "Ngươi không thể luyện thành thiên nhãn à?"
Tô Đình dừng một chút, đáp lại nói: "Đại khái là luyện thành, còn kém chút công phu."
Tiểu tinh linh vội an ủi: "Chúng ta lại tiếp tục bế quan nha, lại tu luyện mấy ngày, đợi tu luyện đến đỉnh điểm, tự nhiên là được."
Nói rồi tiểu tinh linh lại nghi ngờ nói: "Thiên nhãn này của ngươi còn kém điểm nào?"
"Ai..." Tô Đình buồn bã thở dài, đưa tay chỉ vết dọc giữa mi tâm, chán nản nói: "Lúc này mở ra thiên nhãn, thế mà lại không phải mắt hai mí."
"..."
Tiểu tinh linh không nói lời gì nữa, nhấc phong châu lên, một trận đao gió đổ ập xuống.