Chương 404 Thiên nhãn thấy
Thường nói trên thế gian có ba tầng cảnh giới.
Nhìn núi là núi, nhìn nước là nước.
Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.
Nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.
Người trên thế gian này như cá trong nước, cá nhìn không thấy nước, người cũng nhìn không thấy rất nhiều chân tướng trên thế gian.
Thường nhân chính là ở tầng thứ nhất, mà người tu hành xem như đột phá một tầng trời khác, nhìn thấy một cấp độ khác, đạt tới tình trạng nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.
Mà vTô Đình tu luyện thành thiên nhãn, đã đạt đến tình trạng nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.
Bây giờ thiên địa này trong mắt hắn đã hoàn toàn khác biệt trước đó,.
Lúc trước bản lĩnh của hắn mặc dù đã cao hơn so với Chân Nhân bình thường, nhưng đạo hạnh chân chính của hắn, tầm mắt của hắn vẫn chỉ ở cấp độ Thượng Nhân.
Bây giờ mặc dù hắn vẫn là Thượng Nhân, nhưng tu thành thiên nhãn, tầm mắt của hắn đã hơn xa Chân Nhân thấy bình thường, gần như đạt đến tình trạng khám phá hư ảo tầng tám Đại Chân Nhân,.
"Vẫn là vùng thiên địa này, nhưng tầm mắt đã hoàn toàn khác biệt."
Tô Đình nhắm mắt lại, khẽ cảm khái.
Việc này có ích cực lớn đối với việc tu hành của hắn.
Hắn dùng tầm mắt Chân Nhân, tu hành ở cảnh giới Thượng Nhân cũng không giống lúc trước.
Mặc dù thiên nhãn của hắn đã đóng chặt, không mở ra, nhưng hắn vẫn phát hiện cảm giác của mình có vẻ lan rộng hơn rất nhiều, rõ ràng hơn rất nhiều.
❖ ❖ ❖
Tiểu tinh linh không mở miệng, chỉ cảm thấy Tô Đình có khác biệt cực lớn với lúc trước.
Dù diện mạo không thay đổi, nhưng trên trán có thêm một vết dọc, khiến đôi mắt của hắn giống như có thể nhìn thấu chân tướng, tạo cho người khác cảm giác hắn có vẻ thâm trầm cơ trí.
"Khí chất của trí giả?"
Trong lòng tiểu tinh linh tràn đầy cảm giác hoang đường, vội lắc đầu, thầm nghĩ: " Ảo giác này thật đáng sợ, gần như bóp méo ấn tượng của ta về hắn, đây hẳn là một trong những tác dụng của thiên nhãn thần thông?"
Mới nghĩ như vậy, tiểu tinh linh cũng có phần hiếu kì, hỏi: "Thiên nhãn thần thông của ngươi phải hao phí lớn như thế, rốt cuộc có bản lĩnh gì?"
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Thiên nhãn vừa mở ra, những vật trên thế gian này có thể trốn qua pháp nhãn của ta đã không nhiều... Dù thiên nhãn nhắm lại, bây giờ cảm giác của ta cũng có thể bao phủ cả tòa Bạch Kham sơn, không bỏ sót gì, ngay cả một con kiến đều bị ta cảm giác tháy."
Nói rồi hắn chỉ về phía Khảm Lăng, nói: "Lúc trước ta tu thành thiên nhãn, liếc một cái là có thể nhìn thấy Khảm Lăng."
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Nhìn càng thêm xa?"
Tô Đình gật đầu nói: "Không chỉ như thế, hiện tại nhìn sợi rễ thân cành của thần thụ tạo thành quỹ tích huyền diệu rồi hình thành thần trận, bây giờ ta xem cũng có cảm ngộ không giống lúc trước."
Như vậy còn tốt hơn so đầu bếp róc thịt trâu.
Lúc trước nếu nhìn thấy một con trâu, ánh mắt Tô Đình nhìn thấy cũng chỉ là một con trâu.
Mà sau khi tu thành thiên nhãn, khi nhìn một con trâu, hắn lại nhìn thấy cấu tạo trong ngoài của cả thân trâu.
Da lông, huyết nhục, sợi gân, nội tạng, thậm chí đường vân huyết nhục, vết tích nội tạng, đều có thể thấy rõ ràng, liếc qua là thấy ngay.
Nhưng điểm này không thể nói cho tiểu tinh linh biết, nếu không tiểu gia hỏa này khẳng định sẽ hoài nghi hắn sẽ dùng bản lĩnh này để nhìn lén cô nương khi đi trên đường cái.
Nhưng Tô mỗ chính trực cỡ nào, làm sao có thể làm chuyện loại này chứ?
"Ngươi có thể trông thấy rất nhiều chi tiết lúc trước không thấy rõ?"
Tiểu tinh linh nghe vậy, nói: "Nếu nói như vậy, chẳng phải là có thể giúp ích ngươi tu hành?"
Tô Đình gật đầu nói: "Không sai, bây giờ thiên nhãn của ta tuyệt đối không kém thần nhãn của ngươi, mà thiên nhãn của ta có bản lĩnh đối địch."
Nói rồi hắn muốn vận dụng pháp môn, trợn mở thiên nhãn, xuyên thủng núi cao phía trước kia.
Tiểu tinh linh vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Nơi này chính là Bạch Kham sơn, ngươi đừng làm loạn."
Tô Đình có cảm giác chuẩn bị đánh đi ra một đấm, kết quả lại bị hô ngừng, bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta đều đã chuẩn bị xong."
Vừa nói ra lời này, hắn đã trông thấy vẻ mặt tiểu tinh linh bất thiện, Tô Đình đành phải hít một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thôi được, lần sau nhìn xem kẻ nào không mở mắt, đụng vào trên tay của ta, ta sẽ mở mắt này đánh hắn thành cặn bã."
Sau khi nói xong, Tô Đình có chút hưng phấn, lặng lẽ cười nói: "Đều nói nếu như con mắt có thể giết chết người, sẽ như thế nào đó... Bây giờ Tô mỗ cũng có thể lườm chết người rồi."
❖ ❖ ❖
Từ khi Tô Đình tu thành thiên nhãn.
Hai người lại ở vài ngày dưới thần thụ.
Dù sao tiểu tinh linh đã rời nhà quá lâu, bây giờ trở về nên có chút lưu luyến không rời, hơn nữa thần thụ này vừa gặp đại kiếp, bây giờ sống sót lại sau tai nạn, tiểu tinh linh cũng muốn ở lại làm bạn với thần thụ một đoạn thời gian.
Mà trong lúc này, xương khô dưới cây đã bị Tô Đình chôn xuống hố, không làm người ta sợ hãi như trước nữa.
Ngoài ra, Tô Đình vận dụng bản lĩnh, dời đổi đại thế sơn hà, tiến hành thay đổi xung quanh thần thụ, cũng bày ra một tòa trận pháp bảo vệ, người tu hành bình thường khó mà đặt chân vào nơi đây.
Chỉ là trong mắt thiên thần như Khuê Mộc Lang thì dạng trận pháp này tự nhiên chính là không đáng chú ý.
Nhưng có một tòa trận pháp bảo vệ, chí ít cũng khiến người ta an tâm được.
Trong mấy ngày này, tiểu tinh linh cũng bố trí trong ngoài thần thụ một phen, khiến trong này không còn lộ ra vẻ tiều tụy đáng sợ như vậy.
Về phần Tô Đình, ngoài bày ra trận pháp bên ngoài ở nơi đây, còn, không ngừng nghiên cứu thiên nhãn của mình, tìm kiếm phương pháp biến thiên nhãn thành mắt hai mí.
Nếu như không phải bởi vì thiên nhãn mới vừa thành, còn có chút phải cố kỵ, hắn đã cân nhắc đến chuyện có nên động đao trên mí mắt hay không.
Không có lý do gì mà Dương lão nhị- Dương Tiễn kia mở ra thiên nhãn chính là mắt hai mí, mà Tô lão nhị- Tô Đình hắn mở ra lại là mắt một mí.
Nhưng nghiên cứu rất nhiều ngày vẫn không có đầu mối, đành phải hít một tiếng, tạm thời bỏ qua.
" Thời điểm không sai biệt lắm rồi."
Tô Đình nói ra: "Lần sau trở lại ở lâu hơn, chờ ta làm xong một số chuyện, sẽ về đây cẩn thận tu hành, bế quan mấy năm, cũng không phải chuyện xấu."
Tiểu tinh linh cũng biết thời gian ở lại đây xem như đã khá dài, cũng gật đầu nói: "Vậy ngày mai xuất phát, cũng nên đi tìm một xe vàng bạc châu báu kia của chúng ta."
Tô Đình gật đầu nói: "Kỳ thật vàng bạc châu báu cũng không cần lo lắng, năm con tiểu quái còn có hai con tuấn mã kia đều đã thành tinh, đủ để giữ được một xe vàng bạc châu báu kia, nhất là năm con tiểu quái, vốn là sinh tồn ở dã ngoại, bây giờ chúng đã thành tinh, tự nhiên sẽ càng không giống."
Nói đến đây, Tô Đình hơi thở dài, nói: "Lúc này ta là muốn về Lạc Việt Quận trước một chuyến, muốn đưa cho Tùng lão mấy ngụm tiên tửu, báo đáp ân tình mấy năm trước của ông ta. Mà lão nhân gia dù sao đã già, nếu lại kéo dài, về trễ, lão nhân gia vừa vặn hao hết thọ nguyên thì cũng không tốt..."
Ngoài ra, còn có đạo nhân kia.
Trước đó đạo nhân kia thâm bất khả trắc, chỉ sợ đã sớm đến Lạc Việt Quận, gặp Tùng lão.
Mặc dù đại khái có thể kết luận đạo nhân kia cũng không có ác ý, nhưng dù sao cũng là người xa lạ, Tô Đình còn là muốn về Lạc Việt Quận, tận mắt thấy Tùng lão một lần.
"Đáng tiếc lúc trước không mở ra thiên nhãn."
Tô Đình thầm nghĩ: "Nếu khi đó mở ra thiên nhãn, có lẽ cũng đủ để nhìn ra sâu cạn của người này."