Chương 595 Tô Đình ở Lạc Việt Quận, không tra ra người này
Trên Mệnh Sinh Sách, đúng là trống rỗng.
Nhưng lúc trước Âm Thiên Tử nhìn thoáng qua, thu về Mệnh Sinh Sách, đã định ra sự thật "Tề Nhạc nhập ma".
"Đây là..."
Cát Phán lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thượng Minh Âm Thiên Tử nói ra: "Trên Mệnh Sinh Sách, không có quá khứ của Tề Nhạc."
Cát Phán cả kinh nói: "Tề Nhạc nhập ma, ngay cả nhân quả là Tô Đình chém giết Tề Nhạc đều không tra ra quá khứ của hắn sao?"
Thượng Minh Âm Thiên Tử chậm rãi nói ra: "Không, là Mệnh Sinh Sách không tra được nhân quả trên người Tô Đình."
Cát Phán lập tức kinh hãi, nói: "Làm sao có thể?"
Thượng Minh Âm Thiên Tử nói ra: "Sinh linh trên thế gian, chỉ cần sinh ra trên đời, Thiên Đình Địa Phủ cũng có ghi sách, ai cũng không tránh khỏi Sinh Tử Bộ, ai cũng tránh không khỏi Mệnh Sinh Sách, nhưng hắn tránh được."
Chỉ thấy Thượng Minh Âm Thiên Tử lại lấy từ trên bàn một quyển cổ thư khác, đặt ở trước mặt.
Cát Phán chần chờ nói: "Người lấy Sinh Tử Bộ, đây là..."
Thượng Minh Âm Thiên Tử lật xem Sinh Tử Bộ, sau một lúc lâu, mới hợp lên, nhìn về phía Cát Phán, nói: "Khi nãy ta đang tra Sinh Tử Bộ, ngươi đoán xem ta tra được cái gì?"
Trong lòng Cát Phán mơ hồ biết được, thấp giọng nói: "Tra được?"
Thượng Minh Âm Thiên Tử cười một tiếng, nói: " Tô Đình Lạc Việt Quận, không tra ra người này."
Trong lòng Cát Phán run lên, sắc mặt đột biến.
Thượng Minh Âm Thiên Tử nói ra: "Thiên địa chúng sinh cũng có sinh lão bệnh tử, trải qua nỗi khổ luân hồi, người tu hành cũng nằm trong nhóm đó, mà dù có là thần tiên, trường thọ bất hủ, nhưng cũng có sách ghi chép khác. Như Cát Chính Hiên sinh mà đã là tiên, như Chân Thần do thiên địa dựng dục, đều ghi chép bên trong..."
Chỉ nghe Âm Thiên Tử lộ ra ý cười khó hiểu, nói: "Nhưng ta quản lý Địa Phủ tám trăm năm, đây cũng lần đầu tiên gặp gỡ một người không có trong Sinh Tử Bộ, không hiện ra trong Mệnh Sinh Sách như thế."
Vẻ mặt Cát Phán biến đổi, bỗng nhiên nói ra: "Tám trăm năm trước từng xuất hiện một vị, không bị Chư Thánh phát hiện, nếu như ở đương thời, tất nhiên cũng không thuộc Sinh Tử Bộ."
Vẻ mặt Thượng Minh Âm Thiên Tử nghiêm nghị, nói: "Đương kim Thanh Nguyên tổ sư, sinh ra đã là thiên nhân, vốn là một đường đại đạo của thiên địa biến thành, tự nhiên không thuộc trong đám này, bây giờ thân thành Đạo Tổ, càng không cần nói. Nhưng Tô Đình cũng là thiên nhân sao?"
Thiên nhân!
Xưng hô thế này, ngay cả Thượng Minh Âm Thiên Tử đều lộ ra ngữ khí vô cùng ngưng trọng.
Cát Chính Hiên sinh ra đã làm tiên, cũng chỉ là trích tiên.
Nhưng hai chữ thiên nhân, chiếm một chữ "Thiên".
"Đây..."
"Từ khi thiên địa sinh ra đến nay, trong vô tận năm tháng cũng chỉ có một vị Thanh Nguyên tổ sư mới là thiên nhân."
"Như vậy Tô Đình..." Vẻ mặt Cát Phán đầy kinh dị.
"Không điều tra được Tô Đình, quả thực quá quỷ dị." Âm Thiên Tử nói ra: "Hoặc là hắn sinh ra bất phàm, dù không phải thiên nhân, cũng là nhân vật có thể không bị luân hồi câu thúc, hoặc là..."
"Hoặc là như thế nào?"
"Năm đó Thanh Nguyên tổ sư không bị số trời giới hạn, là bởi vì ngài vốn là trời, mà một mặt khác..."
Nói đến đây, Âm Thiên Tử bỗng ngậm miệng không nói.
Trong lòng Cát Phán run lên, cũng không nhiều lời.
Âm Thiên Tử chầm chậm thở ra một hơi, nói: "Dù như thế nào, dù như thế nào, chí ít Tô Đình này đúng là dị loại, phía sau không biết liên quan đến cái gì, nhưng dù ta là Thượng Minh Âm Thiên Tử, đến lúc này cũng mới biết người này, ngươi biết điều này có ý gì không?"
Vẻ mặt Cát Phán nghiêm nghị, nói: "Mang ý nghĩa là liên lụy sau lưng hắn, hoặc là lai lịch nội tình bản thân hắn, đã vượt ra khỏi Thần vị của Thượng Minh Âm Thiên Tử."
Âm Thiên Tử gật đầu nói: "Cho nên, nằm ngoài trật tự tam giới, Địa Phủ cũng chọc không được hắn, trừ phi hắn thật sự phạm giới, bất chấp thiên điều, mới có thể xử trí được."
Vừa nói xong, chỉ thấy Âm Thiên Tử lấy ra Mệnh Sinh Sách, đặt lên bàn, trầm ngưng nói: "Còn chuyện về Tề Nhạc, trải qua lời ta nói, dù chân tướng thật hay giả, bây giờ cũng là thật, không được phép có chất vấn."
Hắn là Thượng Minh Âm Thiên Tử quản lý Địa Phủ.
Sinh linh trong tam giới cũng biết, hắn công chính nghiêm minh, không có tư tâm.
Bởi vậy lời hắn nói chính là sự thật.
Việc này trải qua miệng của hắn, đã định ra kết quả.
Ngay cả Tiên Tần Sơn Hải giới cũng không thể chất vấn.
Nhưng lần này, hắn lại nói dối.
Lần này ngay cả Cát Phán đều im lặng.
"Đợi đã..."
Cát Phán nghĩ tới một chuyện, lộ ra vẻ nghiêm nghị, nói: "Khi nãy Tô Đình muốn mượn pháp sách trong tay ta dùng một lát, nói muốn tìm kiếm sinh tử của một vị cố nhân."
Âm Thiên Tử hỏi: "Người nào?"
Cát Phán nói ra: "Hắn chỉ biết người này gọi là Tùng lão, không biết ngày sinh tháng đẻ, không biết hộ tịch ở phương nào."
Âm Thiên Tử thấp giọng niệm một câu, thở dài: "Tùng lão? Là lão đạo sĩ đã trải qua mười thế luân hồi, mỗi một đời đều trở thành người coi miếu?"
Cát Phán thấp giọng nói: " Tùng lão ở Lạc Việt Quận, có lẽ chính là vị này, nhưng đời này ông ta vẫn chưa về Địa Phủ, còn có hai mươi năm mới đến đại hạn."
Âm Thiên Tử khẽ gật đầu, lại đột nhiên hỏi: "Nhưng chuyện về Tùng lão cũng không đáng để ngươi nghiêm nghị như thế."
Cát Phán dừng một chút, nói: "Nhưng về sau hắn nói có biện pháp có thể biết chuyện về Tùng lão, chỉ cần cho hắn mượn pháp sách dùng một lát, mà nghe ý hắn, là muốn dùng riêng, chứ không phải qua tay ta."
Âm Thiên Tử bỗng nhiên cười một tiếng, khẽ nói: "Mượn pháp sách của ngươi dùng một lát, lại không muốn ngươi đến điều khiển, mà lại muón chính mình đi thăm dò, ngươi đoán hắn muốn tra chuyện gì?"
Cát Phán thở sâu, nói: "Lúc trước trong lòng thuộc hạ vẫn luôn nghi hoặc, cũng có rất nhiều suy đoán, nhưng không có đầu mối, mà bây giờ xem ra, chỉ sợ hắn muốn tra chính là chuyện mà lão gia vừa tra."
"Lạc Việt Quận, Tô Đình."
Âm Thiên Tử chậm rãi nói: "Hắn cũng muốn tra một chút về cái tên Tô Đình ở Lạc Việt Quận, có phải cũng ở trong Địa Phủ... Dựa vào đây có thể thấy, hắn cũng hết sức rõ ràng về dị trạng của bản thân."
Nói rồi Âm Thiên Tử khua tay nói: "Thôi, việc này quá mức cổ quái, Địa Phủ không nên liên quan, nên dừng ở đây, ngươi trước tiên lấy tín vật, đi gặp Tô Đình đi."
Cát Phán khom người đáp: "Vâng."
❖ ❖ ❖
Mà lúc này Tô Đình, cùng tiểu sa di kia đã rời khỏi Sâm La Điện.
Tiểu sa di kia nhìn chỉ tấm mười mấy tuổi, tướng mạo thanh tú, thần thái yên tĩnh, trên mặt mang chút ý cười, nhất là một đôi mắt trong sáng, cực kì khiến người ta thích.
"Tiểu sư phụ, ngươi có biết Huyền Sách đại pháp sư muốn lấy bảo bối gì đến đáp tạ ta?" Tô Đình nháy nháy mắt, đột nhiên hỏi.
"Không biết." Tiểu sa di mỉm cười nói: "Dù sao ngươi cũng không cầu thù lao, chỉ bởi vì trưởng giả ban thưởng mà không dám từ, sao phải để ý đại pháp sư ban thưởng cho ngươi cái gì?"
"Chuyện này..."
Tô Đình còn muốn lên tiếng, mà tiểu sa di kia đã lại nói tiếp.
"Chờ một lúc tiểu tăng sẽ nói một tiếng với đại pháp sư rằng tôn giá thành tâm khẩn thiết, tránh phụ tâm ý nên cũng không cần dùng lễ vật gì quá quý giá, chỉ nói tiếng cảm ơn là được rôi."
"..."
Tô Đình trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy lần này hắn đã gặp được đối thủ.
Bản lĩnh đả xà tùy côn của tiểu sa di này thật sự là hết sức lợi hại.
"Như thế sao được chứ?"
Tô Đình khẽ khụ một tiếng, còn nói thêm: "Tâm ý của đại pháp sư, chúng ta làm vãn bối làm sao có thể từ chối? Mọi chuyện vẫn nên thuận theo tự nhiên cho thỏa đáng..."
Tiểu sa di khẽ cười, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Đình chỉ đi trong chốc lát, bỗng nhiên kinh ngạc, dừng bước.
Tiểu sa di cũng dừng lại theo đó, quay người lại hỏi: "Thế nào?"
Tô Đình sờ lên cằm, nói: " Trong đội ngũ quỷ hồn kia, sao nhìn có vẻ quen mắt thế nhỉ?"