Chương 610 Nơi Lục Đạo Luân Hồi
Trước mắt đều là quỷ hồn, nhưng hình thể không trọn vẹn.
Nơi này chính là thành Uổng Tử, quỷ hồn ở đây không có nơi trở về, không thể bắt lại để quản lý, không được siêu sinh.
Cát Phán vung tay lên một cái, chỉ thấy quang mang lấp lóe bắn ra, đẩy lùi vô số cô hồn dã quỷ.
Tô Đình chầm chậm đi theo phía sau, nói ra: " Đại điệt nữ nhà ta cũng cần đi qua nơi này một lần sao?"
Cát Phán nói ra: "Nàng cần trải qua Địa Phủ luân hồi, bởi vậy cũng cần đi qua nơi này, nhưng nàng vốn là Âm Thần, hơn nữa còn có Dương Thần của vị Bán Tiên kia bảo vệ, đã đi qua nơi này rồi, giờ đang ở phía trước."
Tô Đình nghe vậy, khẽ gật đầu, nói ra: "Như thế, Tô mỗ chỉ cần đi tới phía trước dẫn nàng, hoàn thiện một bước này, là có thể dẫn nàng dọc theo đường cũ trở về, cũng không cần tiếp tục đi ngang qua sân khấu nữa đúng không?"
Cát Phán bỗng nhiên cười nói ra: "Địa Phủ là nơi luân hồi, quản lý sinh lão bệnh tử, nếu nói người chết không thể sống lại, mà thời gian không thể nghịch chuyển, nên chỉ có đường đi, mà không có đường về, nào có đạo lý trở về theo đường cũ? Lần này đi về đằng trước, trải qua Lục Đạo Luân Hồi, có lão phu ở đây là có thể bảo đảm ngươi bình yên trở về nguyên thân."
Một già một trẻ vừa đi vừa nói, đã bước qua thành Uổng Tử.
Nhưng phía trước hỗn loạn ầm ĩ, xuất hiện loạn tượng.
Sắc mặt Cát Phán khẽ biến đổi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Đình thấy vẻ mặt ông ta đại biến, có mấy phần kinh dị.
Trên đoạn đường này đi tới đây, trong Địa Phủ tràn đầy tình cảnh hiểm ác, ầm ĩ rối loạn, đây không phải bình thường sao?
Nhưng sao Cát Phán lại kinh hãi như vậy?
"Phía trước chính là nơi lục đạo luân hồi, có trật tự vững chắc nhất."
Cát Phán nhanh chóng đi về phía trước, trong miệng nói ra: "Nơi này rối loạn, tam giới sẽ xuất hiện biến cố lớn."
Trong lòng Tô Đình run lên, vội đi theo Cát Phán.
❖ ❖ ❖
Phía trước nổi lên quang hoa, ánh sáng năm màu bắn ra.
Cánh cửa lục đạo luân hồi sáng chói, lấp loé không yên.
Ở trước các cánh cửa có vô số cái bóng, có bóng người, cũng có các loại vật, có quần áo lộng lẫy, có mộc mạc đơn sơ, có đạo sĩ, có hòa thượng, có rất nhiều phi cầm tẩu thú, yêu ma quỷ quái.
Thỉnh thoảng có bóng dáng bước vào một cánh cửa tỏa ra ánh sáng kia rồi biến mất.
"Nguy rồi!"
Cát Phán vung tay ném đi, bảo sách trong tay bay về phía trước.
Chie thấy pháp sách bắn ra quang mang, bao phủ tất cả quỷ hồn.
Mà Cát Phán vẫn chưa dừng tay, lấy ra Phán Quan Bút, điểm về phía trước một điểm.
"Phán quan đã tới! Bầy quỷ đã thành!"
Cát Phán quát: "Nếu như có người làm loạn đều bắt lại, luận tội trọng phạt, đánh xuống Minh Ngục chịu phạt!"
Vừa quát, Cát Phán đã vung Phán Quan Bút về phía trước, tựa như đao trảm tới.
Đám quỷ hồn phía dưới đều run lẩy bẩy, loạn tượng lập tức ngừng lại.
❖ ❖ ❖
Khi Tô Đình chạy đến, Cát Phán đã ổn định lại loạn tượng ở nơi đây.
Chỉ trong chớp mắt, đã có thể thấy vị phán quan Địa Phủ này ở trong Âm Ti có địa vị cùng bản lĩnh thâm bất khả trắc.
"Đại điệt nữ!"
Tô Đình rất tinh mắt, nhìn lướt qua rất nhiều bóng dáng, nhìn tới một Âm Thần quen thuộc ở trong đó.
Kỳ thật chủ yếu là vì bên cạnh Âm Thần của Hồng Y có Dương Thần Bán Tiên của Ứng Phong, quả thực quá dễ thấy.
Hắn nhận ra, lại lập tức bay tới bên kia.
"Tô Đình?"
Hồng Y lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ứng Phong cũng ngây người ra, hiển nhiên không ngờ ở chỗ này sẽ thấy Tô Đình, không khỏi lên tiếng hỏi: "Tô trưởng lão sao lại xuống Âm Ti U Minh? Chẳng lẽ gặp sát kiếp, muốn tới luân hồi chuyển thế sao?"
"Ngươi nói cái gì?"
Tô Đình dừng lại, vô thức muốn móc ra cục gạch đập tới, nhưng lại chỉ móc ra một hồ lô màu đỏ, đúng là Trảm Tiên Phi Đao mà hắn coi như bảo vật giữ mạng.
Nếu chém xuống, Ứng Phong sẽ tan thành mây khói.
Tô Đình vội thu hồ lô về, tức giận nói: "Tiểu tử này, ăn nói kiểu gì đấy? Không nhìn ra bản trưởng lão vẫn là sinh hồn sao?"
Ứng Phong khẽ khụ một tiếng, cảm thấy xấu hổ, nói: "Đệ tử tuy rằng tuổi tác không nhỏ, nhưng từ nhỏ đã tu hành trong núi, nói chuyện hơi ngay thẳng, xin Tô trưởng lão thứ tội."
Tô Đình thấy thái độ hắn ngon ngoãn, vẻ mặt mới dịu lại một chút, nhìn về phía Đại điệt nữ, cười nói: "Còn tốt còn tốt, cũng không xuất hiện sai lầm gì, nếu không cũng không biết nên làm thế nào mới tốt."
Hồng Y thấy hắn đến tận đây, hơi kinh ngạc, nói ra: "Sao ngươi lại tới Âm Ti?"
Tô Đình thở dài một tiếng, nói: "Từ Hoán Hoa Các trở về, ta không quá yên tâm về ngươi, rất sợ ngươi ở trong Âm Ti này xảy ra chuyện gì sai lầm, cho nên vội vàng tới tìm ngươi, bảo vệ cho ngươi, bình yên trở về Nguyên Phong Sơn."
Ứng Phong nghe vậy, thấp giọng nói: "Trưởng lão cứ không tin được đệ tử như vậy sao?"
Tô Đình liếc mắt nhìn hắn, nói: "Người nhà chúng ta nói chuyện, liên quan gì tới ngươi? Đứng sang một bên đi!"
Ứng Phong buông tiếng thở dài, nhưng cũng lui lại nửa bước.
Lúc này Tô Đình mới nhìn về phía Hồng Y, nói ra: "Lần này ta đặc biệt tới Âm Ti, vội vội vàng vàng đuổi theo một đường, trước tiên bái kiến Thượng Minh Âm Thiên Tử, mới xuyên qua mười tám tầng Minh Ngục, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì."
Hồng Y nghe vậy, vẻ mặt cũng dịu đi mấy phần.
Nhưng lại nghe thấy Tô Đình vừa cười vừa nói: "Ta có lòng như thế, cũng không uổng công ngươi gọi ta một tiếng sư thúc."
Vẻ mặt Hồng Y lập tức lạnh xuống, nói: "Ta gọi ngươi là sư thúc từ lúc nào?"
Tô Đình sờ sờ mặt, quán triệt nguyên tắc không tranh luận cùng nữ nhân, nhìn về phía Ứng Phong, nói sang chuyện khác, nói: "Tiểu tử ngươi làm việc vẫn tốt, một đường hộ tống nàng đến đây, không xuất hiện sai lầm gì, lúc về bản trưởng lão lại chỉ điểm ngươi một chút..."
Ứng Phong nhớ tới chỉ điểm của hắn, mặt méo xuống, nói: "Đệ tử cho rằng vẫn nên thôi đi, lần này có lẽ là do có trưởng lão ở phía sau áp trận, mới có thể thuận lợi như vậy."
Tô Đình liếc hắn một chút, thầm nghĩ: "Lời nói của tên này cũng không giống không tốt gì."
Mà lúc này Cát Phán cũng đã đến gần, không để ý đến Tô Đình đang nói hươu nói vượn, chỉ quay sang đánh giá Hồng Y cùng Ứng Phong một chút.
"Tham kiến Cát Phán."
"Tham kiến Cát Phán."
Hồng Y cùng Ứng Phong đều cũng không dám thất lễ, cùng nhau thi lễ bái kiến.
Cát Phán phất phất tay, nói: "Không cần đa lễ, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"
Hồng Y khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ứng Phong, nói: "Ngươi là Bán Tiên Dương Thần, chứa hư ảo đạo quả, ánh mắt gần như Tiên gia, nhất định biết rõ hơn ta, làm phiền ngươi nói tỉ mỉ một phen cùng Cát Phán."
Ứng Phong nghiêm nghị nói: "Khi nãy có một đạo hắc ảnh lướt qua, cực kì hung lệ, tách ra Lục Đạo Luân Hồi vốn ngay ngắn trật tự, giết rất nhiều vị quỷ thần giữ gìn trật tự nơi đây, cuốn lấy bảy tám đạo quỷ hồn rồi xông vào Lục Đạo Luân Hồi."
Tô Đình nghe vậy hơi biến sắc mặt, thấp giọng nói: "Ma đạo tông chủ Tô Quan Nhi?"
Hồng Y cùng Ứng Phong đều lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc nhau, có phần hoảng sợ.
"Sáng lập tông phái ma đạo- Tô Quan Nhi?"
" Vị đại ma đầu ở phương bắc kia? Danh xưng là Ma Tổ chân truyền- Tô Quan Nhi?"
Trong lòng hai người đều vô cùng kinh hãi, mười phần kinh dị.
Cát Phán mặt trầm như nước, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, quát: " Âm sai quỷ tốt còn lại tập trung!"
Ông vừa quát xong, Âm Ti quỷ thần may mắn còn sống sót dưới tay Tô Quan Nhi vội tụ tới nơi đây.
Mà có quỷ hồn có phần là cơ linh, con ngươi khẽ chuyển, thấy Âm sai quỷ tốt bên cạnh đãrời đi, lập tức muốn nhảy vào cánh cửa "Thăng Tiên Đạo "!
"Làm càn!"
Cát Phán lộ ra vẻ tức giận, Phán Quan Bút khẽ điểm một điểm về bên kia!
Quỷ hồn kia bỗng nhiên run lên, kêu thảm một tiếng, hình thể lập tức hư ảo, ngã xuống chỗ cũ.
"Bắt hắn lại, đánh xuống huyết trì ngục, chịu hình ngàn năm!"
Ánh mắt Cát Phán lạnh lẽo, nhìn về phía đông đảo hồn linh, quát: "Còn có kẻ nào không tuân theo quy củ, có ý đồ nghịch loạn luân hồi ở Địa Phủ, sẽ như hắn tước đoạt đầu thai ch cơ hội chuyển thế, chịu hình phạt ở Minh Ngục ngàn năm! Chớ nói các ngươi không nhảy vào được, dù có nhảy vào được vào, dù có đầu thai chuyển thế được, lão phu nhất định phải câu đến hồn phách đời sau của các ngươi rồi một lần nữa luận tội!"