Chương 611 Trở về dương thế
Ở chỗ Lục Đạo Luân Hồi, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng cuối cùng cũng bị Cát Phán xử lý dẹp yên.
Nhưng khi Cát Phán chưa đến, nơi đây đã vô cùng rối loạn.
Rất nhiều phương diện đã hỗn loạn không chịu nổi.
"Bóng ma đạo kia xong vào Lục Đạo Luân Hồi, cuốn đi bao nhiêu quỷ hồn?"
Cát Phán nghiêm nghị nói: "Còn có bao nhiêu kẻ thừa dịp loạn mà xông vào trong luân hồi?"
Mấy Âm Ti quỷ thần kia liếc mắt nhìn nhau, có phần mờ mịt.
"Đại... Đại nhân..."
Có một cái Âm sai nơm nớp lo sợ mà nói: "Cái bóng khi nãy kia quá mức hung ác, vừa đối mặt đã tiêu diệt một nửa huynh đệ chúng ta, ngay cả Đại thống lĩnh đều không thể may mắn thoát khỏi, mà đều hôi phi yên diệt, ngay cả hồn linh cũng không lưu lại... Chúng ta vội vàng tránh đi, quả thực không nhìn kỹ."
Cát Phán lộ ra vẻ giận dữ, khí thế dần dần tăng lên.
Rất nhiều Âm sai quỷ tốt đều e sợ vạn phần, đều quỳ xuống, vội xin khoan dung.
"Chậm đã."
Ứng Phong bỗng nhiên lên tiếng, khom người nói: "Cát Phán bớt giận, ma ảnh khi nãy kia có hung uy quá mạnh, lúc trước vị Đại thống lĩnh trấn thủ Lục Đạo Luân Hồi kia còn mạnh hơn Bán Tiên Dương Thần là ta, nhưng chỉ vừa đối mặt đã bị ma ảnh kia diệt đi."
Sau khi nói xong, Ứng Phong chỉ vào mấy quỷ tốt này nói ra: "Những vị Âm sai này, pháp lực quá thấp, nhìn không rõ ràng cũng có thể hiểu, dù có liều tính mệnh nhìn kỹ, cũng chưa chắc có thể thấy rõ ràng."
Rất nhiều Âm Ti quỷ tốt nghe được lời này, đều lộ ra vẻ cảm kích.
Cát Phán trầm ngưng nói: "Theo ý của ngươi thì ngươi đã nhìn ra?"
Ứng Phong dừng một chút, nói: "Vãn bối khi nãy cũng đã nhìn rõ, ma ảnh kia lôi cuốn theo tám đạo quỷ hồn, xông vào Lục Đạo Luân Hồi... Sau đó lại có sáu quỷ hồn bị va chạm, ngã vào Lục Đạo Luân Hồi, một kẻ ngã vào cánh cửa thăng Tiên Đạo, ba ma hồn ngã vào siêu sinh quý đạo, hai ma hồn lọt vào Quỷ đạo."
Tiếp đó Ứng Phong lại trầm ngâm nói: "Nhưng sau đó, có chừng mười ba quỷ hồn, thừa dịp loạn xông vào Lục Đạo Luân Hồi, hai kẻ trốn vào thăng Tiên Đạo, năm kẻ trốn vào siêu sinh quý đạo, còn lại thừa dịp tới gần, chuyển vào sinh phú đạo."
Nói đến đây, đã thấy Ứng Phong lại vận dụng Dương Thần, rất nhiều quỷ hồn khi nãy thấy dần dần hiện ra ngoài.
Cát Phán lấy Phán Quan Bút, thu lại pháp sách rồi ghi lại, sau đó mới nhìn tới những Âm Ti quỷ tốt này, quát: "Còn không nhanh chóng dựa theo đường cũ sắp xếp đi?"
Mấy Âm Ti quỷ tốt kia như được đại xá, vội tiến về trước cửa Lục Đạo Luân Hồi, một lần nữa quản lý trật tự.
Cát Phán thở ra một hơi, nói: "May nhờ có ngươi, nếu không lần này khó mà tính toán, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu biến cố."
Ứng Phong thi lễ, nói: "Vãn bối không dám giành công."
Cát Phán gật đầu nói: "Ngươi đúng là một hậu bối khiêm tốn."
Sau khi nói xong, Cát Phán như có như không liếc về phía Tô Đình.
Tô Đình liếc mắt nhìn lại nói: "Nhìn ta làm gì, ngài còn không nhanh chóng nghĩ cách thu dọn cục diện rối rắm đi."
Cát Phán trầm ngâm nói: "Luân hồi rối loạn, tự nhiên phải bẩm báo Thượng Minh Âm Thiên Tử, một lần nữa sửa sai, những quỷ hồn thừa dịp loạn xông vào luân hồi này còn phải bắt về, một lần nữa định tội... Những quỷ hồn vô tình ngã vào, thì còn phải bàn lại, về phần những quỷ hồn bị Tô Quan Nhi cuốn đi, cần có Âm Thiên Tử phán định mới được."
Nói rồi Cát Phán cũng tràn ngập nộ khí, nói: "Kẻ hỗn trướng này muốn chạy trốn ra khỏi Địa Phủ cũng đi, hết lần này tới lần khác lại xông ra từ nơi này, trước khi chuẩn bị đi còn muốn gây loạn Lục Đạo Luân Hồi, sớm muộn gì sẽ có một ngày, hắn mà bỏ mình, tử hồn vào U Minh, lão phu nhất định sẽ tính toán cẩn thận với hắn."
❖ ❖ ❖
Ở Lục Đạo Luân Hồi.
Trải qua Cát Phán xử lý, rốt cục đã khôi phục lại hình dáng cũ.
Các loại hồn linh ngay ngắn trật tự, chạy về phía luân hồi, tự đi con đường của mình.
Mấy hồn linh này có tăng nhân đạo sĩ, cũng có người thế tục, có phi cầm tẩu thú, cũng có yêu ma quỷ quái.
" Lục Đạo Luân Hồi này có hạng người kiếp trước tu hành, có hạng người làm việc thiện tích đức, có hạng người trung nghĩa tận hiếu, phán định công quả kiếp này, hoặc là đi vào 'Thăng Tiên Đạo cánh cửa', hoặc là siêu sinh quý đạo, hoặc là tái sinh phúc đạo, hoặc là chuyển sinh phú đạo..."
Cát Phán nói ra: "Cũng có người công bằng công chính, có thể vào sinh đạo, có hạng người làm ác sẽ trầm luân Quỷ đạo."
Sau khi nói xong, lại thấy vẻ mặt Cát Phán âm trầm, nói ra: "Đây đều là dùng làm căn bản cho trật tự thiên địa, phán định công đức tội nghiệt để định ra, nhưng một trận loạn tượng khi nãy, đã có kẻ đi vào sai môn."
Tô Đình nói ra: "Xem ra thời gian gần đây Cát Phán lại phải nhức đầu rồi."
Cát Phán hừ một tiếng, nói: "Nào chỉ có lão phu, ngay cả Âm Thiên Tử cũng khó có thể yên ổn... Trước tiên có Huyền Sách pháp sư nhập diệt, Lục Đạo Luân Hồi lại xảy ra rối loạn, từ lúc ngươi đến Địa Phủ, thật sự không có chuyện nào tốt."
Tô Đình sờ sờ mặt, cảm thấy không biết nên nói gì, nói: "Tâm tình ngài không tốt, cũng đừng lấy ta trút giận, trách tội lung tung."
Cát Phán trừng mắt liếc hắn một cái, mới nhìn sang Ứng Phong, thở dài: "Đáng tiếc ngươi vẫn là một sinh hồn, nếu tuổi thọ đã hết, chết thì tốt biết bao, vừa vặn thay thế vị trí, quản lý Lục Đạo Luân Hồi, nhậm chức Đại thống lĩnh."
Ứng Phong ngơ ngác một chút, lời này giống như Cát Phán ưu đãi với hắn, cũng có phần coi trọng với hắn.
Nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy lời này có chút không đúng.
Vẻ mặt Hồng Y cổ quái, không mở miệng.
Mà Tô Đình nghe lời này, lại không khỏi nghĩ tới lời Thượng Minh Âm Thiên Tử nói với hắn, xem ra bị quỷ thần ở Địa Phủ coi trọng, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
"Được rồi, các ngươi đi đi."
Cát Phán nói ra: "Nơi này cục diện rối rắm, lão phu còn phải xử lý, sẽ lạp tức đưa các ngươi trở về, các ngươi chính là người trong tu hành, đều có thiên phú tuyệt đỉnh, Tiên Đạo đều có thể, có thể trải qua 'Thăng Tiên Đạo, trở về dương thế."
Hồng Y vội khom người thi lễ nói: "Làm phiền Cát Phán."
Cát Phán lên tiếng, đưa Tô Đình ba người đi vào Lục Đạo Luân Hồi, lại cẩn thận căn dặn.
"Nhớ lấy, ngươi tuy là Âm Thần, cũng là người đã bỏ mình, cần phải thận trọng."
Nói rồi Cát Phán nhìn về phía Tô Đình cùng Ứng Phong, nói: "Các ngươi là sinh hồn, sẽ không bị luân hồi ma diệt, nhưng cũng cần phải chú ý."
Ứng Phong vội gật đầu nói: "Vãn bối biết được."
Cát Phán không để ý đến Ứng Phong, mà nghiêm túc nhìn Tô Đình, nghiêm túc nói: "Cần biết rằng trải qua luân hồi, ma diệt quá khứ, đừng nói là Dương Thần, cho dù là Tiên gia Nguyên Thần, trải qua lần đầu thai này, cũng sẽ bị ma diệt tán loạn, trở thành hồn phách bình thường. Mà tu hành kiếp này, chỉ là có thể bảo đảm phúc báo đời sau..."
Chần chờ một chút, Cát Phán lại nói: "Mà trải qua luân hồi ma diệt, đời sau ngươi cũng không nhất định vẫn là ngươi."
Tô Đình khoát tay áo, nói: "Biết được, chúng ta hữu duyên gặp lại... Khụ khụ..."
Hắn nhớ tới cái gì, vội sửa lời nói: "Được rồi, chúng ta không cần gặp lại vẫn tốt hơn."
Dù lúc này trong lòng Cát Phán đầy lửa giạn, nhưng nghe lời này cũng không nhịn được mỉm cười, khua tay nói: "Vậy ngươi cút nhanh lên, trước khi Đại thống lĩnh tân nhiệm chưa đến, lão phu còn phải quản lý Lục Đạo Luân Hồi, tìm Âm sai tới tiễn các ngươi..."
Nói rồi Cát Phán đang muốn chọn một Âm sai tới.
Chỉ thấy Âm sai khi nãy lên tiếng kia, vội đi ra, nói: "Tiểu nhân nguyện đi."
Sau khi hắn nói xong, nhìn về phía Ứng Phong, lộ ra vẻ cảm kích, hiển nhiên là muốn đáp tạ Ứng Phong khi nãy đã giúp bọn hắn tránh được lửa giận của Cát Phán.
Cát Phán cũng không phản đối, khua tay nói: "Ngươi đưa bọn hắn đi đi."
Âm sai kia nhận mệnh, dẫn ba người Tô Đình vào "Thăng Tiên Đạo ".
Nhưng sau khi bước vào đây cũng không phải trực tiếp vào luân hồi.
Phía trước là một bên Vị Thủy Hà, còn có thật nhiều cá chép màu vàng, cực kì mỹ lệ, nhưng ba người Tô Đình, đều là người tu hành, không bị mê hoặc, đi về phía thành trì phía trước.
"Ba vị, thành này dọc theo Vị Thủy Hà, sẽ tới nhân gian."
Âm sai khom người nói ra: "Trước đó Cát Phán đã thi pháp, thay ba vị giữ lại nơi này, sẽ không bị luân hồi ma diệt, xuôi theo sông này xuống dưới là được."
Ứng Phong cùng Hồng Y đều thi lễ cám ơn.
Âm sai liên tục nói không dám, chỉ nói: "Mời ba vị trở về dương thế, sau này chớ vào âm phủ."
Tô Đình ba người cũng không có khách sáo, bay về phía Vị Thủy Hà.
Ba người đều rơi xuống phía trước.
Nhưng Tô Đình mới bay lên, hồ lô trong ngực bỗng nhiên run lên, lại khiến thân hình Tô Đình cứng ở nơi này.
Ứng Phong cùng Hồng Y đã rơi vào Vị Thủy Hà.
Mà Tô Đình chỉ cách nửa bước, lại cứng ở bờ sông.
"Tiên sinh làm sao còn chần chờ không đi?"
Âm sai lên tiếng hỏi như vậy, đưa tay đẩy Tô Đình, cười nói: "Tiểu quỷ giúp ngươi một tay."
Tô Đình trong lòng run lên, bỗng nhiên quay người, chập chỉ thành kiếm, bổ xuống!