Chương 612 Ngàn năm lão ma tính toán
Oanh!
Tô Đình chập chỉ thành kiếm, tiếng lôi đình vang vọng!
Uy lực của Thiên Lôi cuồn cuộn bá đạo, có tác dụng khắc chế âm linh tà ma mạnh nhất!
Đạo Thiên Lôi kiếm chỉ này bỗng nhiên chém xuống!
Âm sai sau lưng không hề phản kích, lập tức bị bổ làm ma khí hoàn toàn mông lung, tiêu tan ra.
"Tiểu tử, coi như ngươi tốt số!"
Một giọng nói âm trầm chợt vang lên.
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, thiên nhãn lấp lóe, nâng Trảm Tiên Phi Đao lên, ánh mắt nhìn tứ phương.
Nhưng giọng nói kia đã dần biến mất.
Hiển nhiên đối phương chỉ lưu lại câu này, bản thân đã sớm đi xa, không còn ở chỗ này.
Tô Đình không phát hiện ra tung tích đối phương, không để ý đến nữa, chỉ là vẻ mặt không ngừng thay đổi, nhìn xuống Vị Thủy Hà kia.
Khi nãy hắn vừa muốn nhảy xuống nơi này, nhưng Lục Áp truyền thừa lại xuất hiện cảnh cáo, biểu thị phía trước có nguy hiểm, để hắn chậm lại.
Nhưng Hồng Y cùng Ứng Phong đã xông vào trong sông.
Như vậy hai người này nhất định đã gặp nguy hiểm.
"Nên làm cái gì?"
Sắc mặt Tô Đình biến đổi, muốn đưa tay vào Vị Thủy Hà thăm dò, nhưng lại cảm giác thấy trái tim đập nhanh.
Ứng Phong chính là Dương Thần đỉnh phong, nhân vật cấp độ Bán Tiên, nếu cũng không chịu nổi, thì Dương Thần của Tô Đình hắn sợ là cũng khó có thể chịu được.
Thế nhưng Hồng Y là Âm Thần, thì sẽ như thế nào?
Khi Tô Đình đang muốn trở về, đi tìm Cát Phán.
Hưu!
Có một điểm hồn quang bay lên trên.
"Tiếp lấy!"
Dưới sông truyền đến tiếng kêu khàn cả giọng của Ứng Phong.
Rồi lại nghe một tiếng kêu thảm, lại kếu được nửa tiếng đã im bặt mà dừng.
"Đây..."
Tô Đình thấy thế, vội đưa tay vớt hồn linh kia vào trong tay, ánh mắt lại vội nhìn về phía trong sông.
Gợn sóng trong sông lặng lại, tất cả đã tiêu tịch.
Vết tích của Ứng Phong đã biến mất vô tung.
❖ ❖ ❖
"Xảy ra chuyện gì?"
Ngoài cửa Lục Đạo Luân Hồi, chỉ thấy Cát Phán mặc bào phục màu đỏ vội vàng chạy tới.
Tô Đình trợn mở thiên nhãn, nhìn kỹ Cát Phán, dò xét hồi lâu mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cúi đầu nhìn về phía hồn linh trong tay, thần sắc ngưng lại, lông mày nhíu chặt.
"Hồn linh này..."
Cát Phán khẽ nhíu mày.
Vẻ mặt Tô Đình lạnh lùng, cắn răng nói: "Là hồn linh chất nữ nhà ta, Âm Thần của nàng đã bị luân hồi mài đi, hóa thành tam hồn thất phách, cũng may Ứng Phong liều tính mạng, kịp thời đưa hồn linh của nàng trở về, tuy rằng mất đi cảnh giới Âm Thần, nhưng có thể bảo vệ tam hồn thất phách."
Cát Phán đến gần nhẹ nhàng thở ra, nói: "Còn tốt, tam hồn thất phách chưa bị tổn thương, vết tích kiếp này vẫn còn, chưa từng ma diệt, tiến hành ôn dưỡng, vấn đề không lớn."
Vẻ mặt Tô Đình ảm đạm, nói: "Đáng tiếc Ứng Phong."
Cát Phán nghe vậy, không thấy Ứng Phong đâu, trầm giọng nói: "Đây là có chuyện gì?"
Vẻ mặt Tô Đình ngưng lại, thở sâu, nói ra: "Là chúng ta chủ quan, cũng không ngờ Tô Quan Nhi lại gan to bằng trời như thế, tính tình lại có thù tất báo, lại này sắp đặt cạm bẫy."
Cát Phán tỏ vẻ kinh hãi, nói: "Tô Quan Nhi? Khi nãy pháp thuật của lão phu là hắn phá vỡ? Hắn không phải đã từ đường này trở về dương gian rồi sao?"
" Bản thân Tô Quan Nhi đã trở về dương gian."
Tô Đình âm trầm nói: "Nhưng Âm sai lúc trước là do một sợi phân thần của hắn biến thành, lưu lại ở trước Lục Đạo Luân Hồi, ôm cây đợi thỏ, chờ ta tới đây, tự chui đầu vào lưới."
Nói đến đây, Tô Đình thở sâu, nói: "Tô Quan Nhi tiện tay bày ra cục này, vốn là nhằm vào Tô mỗ."
Vẻ mặt Cát Phán kinh nghi bất định, nói: "Khó trách khi nãy lão phu luôn cảm thấy có gì đó cổ quái..."
Tô Đình khẽ gật đầu, nói ra: "Khi nãy ta còn thấy kỳ quái, Tô Quan Nhi chạy ra khỏi Lục Đạo Luân Hồi, nếu chỉ tiện tay tác động cũng thôi, nhưng ngay cả Đại thống lĩnh có thể so với Bán Tiên cũng bị hắn diệt đi, có thể thấy được hắn xuất thủ tàn nhẫn, cũng không phải là tùy tiện xuất thủ."
"Nhưng đã ra tay ngoan độc như vậy, sao lại tha cho một nửa Âm sai?"
"Mà Ứng Phong làm Bán Tiên, Dương Thần đã tới đỉnh phong, cực kỳ dễ thấy, đã diệt đi Đại thống lĩnh kia, sao lại buông tha cho Ứng Phong?"
"Chỉ sợ không chỉ là thân phận Âm sai."
"Hắn lưu lại Ứng Phong, là để hắn chứng kiến."
"Hắn lưu lại Âm sai, là dùng một đạo phân thần để đục nước béo cò."
"Hắn biết Tô mỗ là sinh hồn, cần đi qua nơi này, trở về dương thế."
"Cho nên hắn lưu lại phân thần, phá vỡ pháp thuật của Cát Phán, muốn để Dương Thần của Tô mỗ bị Lục Đạo Luân Hồi mài tán, ký ức toàn bộ tiêu tán, vết tích hoàn toàn không có, từ đó tiêu vong ở kiếp này."
"Giỏi cho một tông chủ ma đạo! Thủ đoạn thật lợi hại!"
Tô Đình hơi nhắm mắt, khí huyết mãnh liệt, khó mà bình phục.
Bày ra bẫy này, chỉ sợ là do Tô Quan Nhi đột nhiên nổi hứng.
Nhưng đối với Tô Đình thì lại cực kì hung hiểm, có thể nói là hiểm lại càng hiểm.
"Năm đó Ma Tổ có thể xưng là lừa trời giấu biển, bây giờ Tô Quan Nhi có thể ẩn nấp trước mặt cả Tiên gia."
Cát Phán hiện ra vẻ kinh dị, nói ra: "Ngươi có thể tránh thoát này cạm bẫy này trong tay hắn cũng thật sự khiến lão phu ngoài ý muốn."
Vẻ mặt Tô Đình vẫn không tốt lắm, hắn luôn luôn kiêu ngạo vì bản thân có cảm giác bất phàm, có thể báo hiệu rất nhiều nguy hiểm, nhưng lần này suýt rơi vào bẫy của Tô Quan Nhi.
Nếu không phải Lục Áp truyền thừa biến thành Trảm Tiên Hồ Lô bỗng nhiên cảnh báo, lần này Tô Đình hắn chỉ sợ thật sự đã ngã xuống.
Từ khi tu hành đến nay, Tô Đình gặp phải không ít lần nguy hiểm.
Nhưng chỉ có lần này, khiến trong lòng hắn rung động, cực kì nghĩ mà sợ.
"Tô Quan Nhi!"
Tô Đình hơi nhắm mắt, thở sâu, thầm nghĩ: "Không hổ là lão ma tu hành gần ngàn năm, quả nhiên âm hiểm độc ác, tiện tay bố cục, đã suýt nữa hại Tô mỗ..."
Hắn mở to mắt, nhìn vào trong Vị Thủy Hà, yên lặng một lát, nói: "Trước khi ta đi đã cảm giác ra chỗ khác biệt, Ứng Phong bảo vệ cho Đại điệt nữ của ta, bản thân lại trầm luân trong luân hồi."
Cát Phán thở thật dài một tiếng, nói: "Không ngờ chỉ trong thời gian nháy mắt đã xảy ra biến cố bực này, hắn tuy là sinh hồn, nhưng trải qua đạo này, Dương Thần nhất định sẽ tán loạn, lưu lại tam hồn thất phách, trở về dương gian, một thân đạo hạnh đã không còn."
Tô Đình trầm giọng nói: "Không đơn thuần là cấp độ Dương Thần? Luân hồi dù không diệt được ma tính, nhưng lại có thể diệt đi vết tích của một người kiếp này, cùng ký ức đời này hắn, tương lai sẽ thành trống rỗng."
Cát Phán dừng một chút, nói: "Đúng thế."
Tô Đình lại hỏi: "Hắn sẽ trở lại nguyên thân sao?"
Cát Phán khẽ lắc đầu, thở dài: "Hắn lại không phải Dương Thần đỉnh phong lúc đầu, cũng không còn vết tích khí tức ban đầu, không thể trở về nguyên thân, dù là trở về nguyên thân, hắn không có cấp độ Dương Thần, sao có thể khống chế được thân thể Bán Tiên có pháp lực cuồn cuộn?"
Tô Đình hỏi: "Vậy hắn đi nơi nào?"
Cát Phán im lặng một lát, nói: "Lúc này hắn nên trải qua luân hồi mà chuyển thế đi, đây là cánh cửa thăng Tiên Đạo, kiếp sau hắn có thiên tư căn cốt, sẽ không kém hơn kiếp này."
Nói đến đây, Cát Phán lại buông tiếng thở dài, nói: "Chờ một lúc lão phu trở về xem kỹ, nhìn xem hắn chuyển tới nơi nào, lại truyền tin đến Nguyên Phong Sơn ngươi."
Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Chuyện lần này bắt nguồn từ ta, hắn là gặp tai bay vạ gió, mong Cát Phán mau chóng điều tra việc này, Tô mỗ muốn độ hắn trở về."
Cát Phán đồng ý, mà lại nhìn về phía một điểm hồn linh trong tay Tô Đình.
Tô Đình thở ra một hơi, nói: "May mà chỉ tiêu tan cảnh giới Âm Thần, tam hồn thất phách không bị hao tổn, cũng coi như có thể bàn giao."