Chương 618 Động Huyền Lâu
Mênh mang biển mây, mông lung hoảng hốt.
Sáu vầng trăng sáng chiếu rọi, ngọc lâu kia như ẩn như hiện, tựa như ảo mộng.
Mà ở tầng lầu thứ tám.
Dương Thần hóa thân của Tô Đình đang ngồi xếp bằng, bình yên tĩnh tư.
Nơi này là tầng lầu thứ tám, tên là Động Huyền lâu.
Động Huyền lâu, tu tới cảnh giới này có thể khám phá hư ảo, khám phá mọi chuyện trên trần thế tục loại, phân biệt được chân tướng mọi việc.
Tu được tới cảnh giới này, có thể nhìn thấu khí hậu sớm tối, có thể quan sát vạn vật, có thể xem xét tứ thời bát tiết, xứng đáng với danh Đại Chân Nhân.
"Tu hành đến đây, khác nhau rất lớn."
Tô Đình thầm nghĩ: "Dù là tầm mắt hay ánh mắt, đều không phải trước kia."
Đến một bước này, hắn có thể quan sát mọi việc cực kì thấu triệt, có thể khám phá hư ảo bên ngoài, biết được chân tướng bên trong.
Nhìn núi mà không phải núi, nhìn nước mà không phải nước.
Như đầu bếp róc thịt trâu, nhìn trâu mà không phải trâu, chính là nhìn thấy vô số huyết nhục xương cốt, gân mạch đường vân.
Dương Thần của hắn tiến thêm một bước, tu hành đã tới tầng tám, đẩy ra Động Huyền lâu này.
Cảm giác của hắn, trước kia lại không thể so sánh.
Hắn dùng thiên nhãn có thể thấy vô cùng rõ ràng, thậm chí không thua gì Tiên gia đắc đạo.
Sau khi hắn kinh hỉ qua đi, lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Trong Địa Phủ nếu như tu thành cảnh giới này, có lẽ sẽ không mắc lừa đơn giản như vậy."
Kì thực đây cũng là suy nghĩ của hắn, dù sao Tô Quan Nhi chính là lão ma từ ngàn năm trước, có thể mê hoặc lòng người, che đậy thiên cơ, thậm chí Ứng Phong đã bước qua tầng tám, trở thành Bán Tiên tầng chín cũng đều không thể phát hiện ra mà rơi vào cạm bẫy, vạn kiếp bất phục.
"Ừm?"
Bỗng nhiên, Tô Đình lộ ra sắc mặt khác thường.
Hồn linh của Hồng Y được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan soi chiếu, đã loại đi tử khí, chậm rãi tỉnh lại.
Giờ phút này Tô Đình đã lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Động Huyền lâu, cũng đứng dậy ra khỏi Động Huyền lâu.
❖ ❖ ❖
"Nơi này..."
Hồn linh của Hồng Y hư ảo, lộ ra vẻ mờ mịt.
Bầu trời nơi đây có sáu vầng trăng, ánh trăng chiếu xuống, khiến người ta cmar thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Nhưng xung quanh vô biên vô hạn, mông lung hỗn độn, khiến người ta mười phần hoảng hốt.
Đúng lúc này, phía trước nơi ánh trăng chiếu xuống, có một tòa ngọc lâu như ẩn như hiện.
Mà dưới ngọc lầu, thân ảnh một người thiếu niên chầm chậm đi tới, thân thể ngưng thực, lại có cảm giác phiêu nhiên, ánh mắt hắn mờ mịt, như giống như trí giả, dường như nhìn thấu rất nhiều thứ.
"Tô Đình?"
Hồng Y run lên.
Tô Đình tới gần, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ngươi cuối cùng đã tỉnh lại."
Hồng Y hơi mờ mịt, nói: "Đây là nơi nào? Chúng ta không phải trải qua Lục Đạo Luân Hồi, trở về dương thế rồi sao? Sao ta cảm thấy Âm Thần hết sức suy yếu?"
Ánh mắt Tô Đình phức tạp, nói: "Ngươi không có Âm Thần."
Hồng Y tỏa ra vẻ kinh hãi.
Tô Đình chần chờ một lát, mới lên tiếng: "Tông chủ ma đạo- Tô Quan Nhi lưu lại một cạm bẫy, Âm sai đưa chúng ta quay về là một đạo phân thần của hắn biến thành, phá đi pháp thuật của Cát Phán, khiến cho ngươi cùng Ứng Phong phải chịu đựng nỗi khổ Lục Đạo Luân Hồi. Mà lúc đó ta có báo động, kịp phản ứng, trễ nửa bước, mới thoát được tai nạn, nhưng Âm Thần của ngươi bị ma diệt, may mà hồn phách chưa bị tổn thương."
Hồng Y lộ vẻ kinh ngạc, thật lâu sau mới phản ứng lại, có cảm giác khó có thể tin, lại nghĩ tới cái gì cả kinh nói: "Ứng Phong ở đâu?"
Sắc mặt Tô Đình ảm đạm, thấp giọng nói: "Hắn vì bảo vệ ngươi, đưa ngươi ra khỏi Vị Thủy, nhưng hắn vẫn trầm luân bên trong, Dương Thần bị mài tán, tam hồn thất phách đã một lần nữa chuyển thế rồi."
Hồng Y chấn động, hồi lâu không nói gì.
Tô Đình thở dài một tiếng, nói: "Chuyện về Ứng Phong, ta tự nhiên sẽ xử lý thỏa đáng."
Qua hồi lâu, Hồng Y mới chán nản nói: "Vì chuyện ta phục sinh mà lại hại hắn rơi vào trong luân hồi... Nguyên Phong Sơn cứu ta trở về, nhưng lại mất Ứng Phong."
Trong lòng Tô Đình cũng thấy không thoải mái, đành phải nói: "Chuyện về Ứng Phong đã không thể vãn hồi, nhưng ngươi không bị tổn thương cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh, tuy rằng mất đi trình độ Âm Thần, nhưng ngày sau dùng Thanh Liên ôn dưỡng, thần thể trời sinh, chính là thần linh, cũng không cần câu nệ Âm Thần hay Dương Thần."
Hồng Y không nói gì.
Tô Đình lẳng lặng nhìn nàng, từ ánh mắt của nàng, có thể thấy được mấy phần ảm đạm, sau khi ảm đạm cũng khó tránh khỏi có mấy phần áy náy tự trách.
"Ta sẽ tìm được Ứng Phong đời này, dẫn trở về bản môn, lại đạp vào con đường tu hành."
Tô Đình phất phất tay, nói: "Việc này suy nghĩ nhiều cũng vô ích, ngươi cứ tạm ở chỗ ta mấy ngày, chờ thu hồi được Thanh Liên, sẽ gửi hồn vào Thanh Liên, thai nghén thần thể."
Hồng Y lên tiếng, lại quan sát bốn phía, kinh dị nói: "Nơi này là?"
Tô Đình bình tĩnh nói: "Trong thức hải của ta."
Hồng Y không khỏi run lên.
Tô Đình nói ra: "Chúng ta từ Địa Phủ trở về, ta thì hồn về nhục thân, mà ngươi không có thân thể, nên theo ta đến nơi này, nhưng cũng không sao, ngươi nhìn..."
Hắn đưa tay chỉ lên trên.
Hồng Y nhìn theo tay hắn.
Phía trên có sáu vầng trăng sáng treo cao.
Ánh trăng chiếu xuống, rửa sạch hết thảy, khiến người ta hết sức thoải mái dễ chịu.
"Đây là..."
Hồng Y cả kinh nói: "Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan?"
Tô Đình gật đầu nói: "Chính là Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, bây giờ hỏa hầu đã trọn, ta đã tu thành."
Nói rồi Tô Đình mỉm cười nói: "Hồn phách của ngươi ở chỗ này, để lục nguyệt chiếu rọi, đánh tan âm khí bị nhiễm từ chốn Âm Minh Địa Phủ, dần dần có thể đat được rất nhiều lợi ích, ngày sau hồn phách sạch sẽ, đi vào Thanh Liên cũng sẽ có thu hoạch lớn hơn."
Hồng Y lên tiếng, thần sắc dị dạng.
Thức hải của người tu hành, nơi cất giấu tâm thần.
Nơi này chính là nơi yếu hại nhất.
Nhưng Tô Đình lại đưa nàng vào nơi này.
"Ngươi đúng là yên tâm ta." Trong lòng Hồng Y khẽ cảm thán.
"Đây là tự nhiên..." Tô Đình phất phất tay, xem thường nói: "Dù sao ngươi chính là hồn phách bình thường, ngay cả Âm Thần cũng đã bị xóa hết, lại không gây thương tổn được ta."
"..." Một chút cảm động trong lòng Hồng Y lập tức tan biến không còn.
"Tuy nói ngươi chưa tu thành Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, nhưng ở trong chỗ này, ngươi có thể đạt được lợi ích từ Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, ngươi từ từ lĩnh ngộ." Tô Đình nói một câu như vậy rôi dặn: "Ta còn có một số việc."
"Ngươi đi đi." Hồng Y gật đầu nói một tiếng, lại mơ hồ cảm thấy cổ quái, nói: "Ngươi dường như khác với lúc trước? Là do ta mất Âm Thần sao?"
"Có nguyên nhân ở phương diện này." Tô Đình phất phất tay, nói: "Một nguyên nhân khác chính là ta đúng là đã khác lúc trước."
"Ừm?" Ánh mắt Hồng Y ngưng lại, quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, nói: " Dương Thần của ngươi so với khi ở Địa Phủ đã biến hóa rất nhiều."
"Dưới Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, hiện ra ngọc lâu chín tầng, biểu tượng cho chín tầng cảnh giới." Tô Đình cười nói: "Ta đã đẩy ra tầng Động Huyền lâu thứ tám, Dương Thần lại tăng thêm một tầng, nay đã là Đại Chân Nhân."
"Tầng tám?"
Vẻ mặt Hồng Y có chút mờ mịt.
Nàng mơ hồ nhớ được khi Tô Đình vừa gặp nàng, mới chỉ có đạo hạnh tầng hai, đến nay chưa được bao lâu, bây giờ nghĩ đến lại giống như đã qua mấy đời.
Thậm chí trước đây không lâu, Tô Đình đột phá Dương Thần ở Đông Hải, tựa như cũng là chuyện cực kỳ lâu đời rồi.
❖ ❖ ❖
Bên trong động phủ.
Tô Đình mở hai mắt ra, đôi mắt lấp lóe ánh sáng, thâm trầm khó lường, giống như có thể khám phá hư ảo.
Hắn đứng dậy, chỉ cảm thấy tinh thần tràn đầy, pháp lực cũng tăng theo Dương Thần, phá vỡ một tầng ngăn cách, từ đó nước lên thì thuyền lên.
Đợi hắn từ từ tu hành một phen, thì có thể để pháp lực lại tăng thêm một tầng.
"Tiến đến!"
Tô Đình vung tay lên một cái, mở ra trận pháp bày ra trước kia.
Tiểu bạch giao cùng một đám tinh quái ở bên ngoài bảo vệ cảm giác trận pháp đã mở, thi nhau quay đầu, đi vào động phủ tới.
Chỉ thấy Tô Đình ngồi xếp bằng, khí tức cao xa, ánh mắt thâm thúy.
Mấy con tinh quái chỉ mơ hồ phát giác, vị chủ nhân này ngày càng thâm bất khả trắc.
Chỉ có tiểu bạch giao là có thể cảm nhận rõ ràng được khí tức của Tô Đình càng tăng vọt, thần thái càng thâm thúy như vực sâu, khó mà ước đoán.
Tiểu bạch giao vừa nhìn đã lập tức hiểu được, Tô Đình hẳn là vừa tiến thêm một bước trên con đường tu hành, bế quan thu hoạch không cạn, thế là nó mười phần vui vẻ, bò lên trên vai của hắn, nhẹ nhàng cọ xát.
"Ta tu hành bổ ích không ít, có mấy phần cảm ngộ đối với các loại cảnh giới tu hành trên thế gian, sẽ nói tỉ mỉ cùng các ngươi, cũng đúng lúc chải vuốt một phen."
Tô Đình nhìn về phía bọn chúng, nói một câu như vậy.
Bao gồm cả tiểu bạch giao, dù là hổ tinh hay ngựa tinh, hoặc là năm con tiểu quái này, tất cả đều tỏ vẻ mừng rỡ như điên.
Tô Đình vung tay lên một cái, chỉ thấy mấy tinh quái này đều nằm xuống, hết sức nhu thuận, tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe.
"Nếu nói tu hành, tức là..."
Tô Đình lời nói mới một nửa, đôi mày khẽ nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài động phủ.
Mà đúng lúc này, bên ngoài động phủ truyền tới một tiếng goi non nớt.
"Đệ tử phụng lệnh chưởng giáo, mời Tô trưởng lão lập tức tiến về đại điện trên chủ phong."
"Lập tức tiến về? Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy?" Tô Đình nhíu mày hỏi.
"Thanh Liên có biến." Đồng tử kia đáp lại.