Chương 620 Tô trưởng lão xuất hành
Bên trong động phủ.
"Ba người các ngươi ở nhà trông coi."
Tô Đình chỉ vào hổ tinh và hai con ngựa, nói ra: "Tạm thời ở lại Nguyên Phong Sơn, chăm chỉ tu hành, đợi ta trở về, tốt nhất lúc đó đã hóa yêu rồi... Đạo hạnh của các ngươi quá thấp, bản thần quân cũng ngại mang ra ngoài."
Lão hổ cúi đầu, cái đuôi khẽ vung.
Hai con ngựa liếc nhau, vô cùng xấu hổ.
"Lúc nào các ngươi tu thành đại yêu, có thể cưỡi gió đạp mây, hành tẩu trên trời cao được, Tô mỗ cưỡi các ngươi đi ra ngoài mới có thể diện."
Tô Đình dạy dỗ hai tiếng, nhìn về phía tiểu bạch giao, nói ra: "Từ khi ngươi thành giao long, đạo hạnh tăng lên không ít, nhưng dù sao cũng không phải tự thân từng bước tu luyện ra, bây giờ cũng đến bình cảnh rồi, lần này theo ta đi, cũng tiện để ngươi có thể chải vuốt cảnh giới quá khứ một phen."
Tiểu bạch giao vô cùng kinh hỉ, quấn trên cánh tay Tô Đình, đầu rồng khẽ cọ xát.
Tô Đình lại nhìn về phía năm con tiểu quái kia, nói ra: "Các ngươi đi theo Tô mỗ sớm nhất, bây giờ tuy rằng đều đã thành tinh, so với tình cảnh năm đó thì tốt hơn rất nhiều, nhưng đạo hạnh dù sao quá thấp... Cũng may hình thể của các ngươi không lớn, cũng không dễ thấy, nhưng đi theo ta, trên đường bản thần quân sẽ chỉ điểm cho các ngươi tu hành, nếu như có thể thành yêu, ta sẽ lại truyền thụ cho các ngươi chút bản lĩnh."
Năm con tiểu quái kia hết sức kinh hỉ, vội chắp tay làm lễ.
Năm đó Tô Đình điểm hóa cho năm con tiểu quái này, để bọn chúng từ cảnh ngộ mỗi ngày săn mồi rồi lo lắng bị bắt biến thành có thể thành tinh, có thể nói là áo cơm không lo.
Về sau Tô Đình mượn bản lĩnh của bọn nó, trộm đồ mấy lần, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
Nhưng bản lĩnh của vị chủ nhân này lại tiến triển cực nhanh, đến bây giờ chính là nhân vật có thể dời núi lấp biển.
Tác dụng của đám tiểu quái bọn chúng đã càng ngày càng thấp, trong lòng lại càng ngày càng sợ hãi, rất sợ đến một ngày sẽ bị chủ nhân từ bỏ, cho nên bọn chúng cũng đang cố gắng tu hành, sớm ngày hóa yêu.
Bây giờ Tô Đình muốn đi ra bên ngoài, nguyện dẫn theo bọn chúng cùng nhau ra ngoài, đồng thời chỉ điểm bọn chúng tu hành, làm bọn chúng mừng rỡ như điên.
"Ba người các ngươi, ngoan ngoãn giữ nhà, chăm chỉ tu hành, sớm ngày hóa yêu."
Tô Đình ném ra ngoài một quyển sách, nói: "Đây là ta chọn từ trong tàng thư kho của Nguyên Phong Sơn ra, chuyên môn giảng giải những điểm chủ yếu để tinh quái hóa yêu... Đợi ta trở về, hi vọng các ngươi đã đến hoàn cảnh có thể hóa yêu, lần sau ta đi ra ngoài, hi vọng các ngươi đã thành đại yêu, có thể mang bản thần quân bay trên bầu trời."
Một hổ hai ngựa, đều cúi đầu, hết sức hổ thẹn.
"Nếu còn không cố gắng tu hành..."
Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Ta còn chưa từng thử thịt hổ đâu."
Lão hổ run lên, dụi đầu vào trong đất.
Tô Đình lại hỏi: "Còn có, ngươi từng ăn thịt ngựa sao?"
Lão hổ bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Hai con ngựa liếc nhau, run lẩy bẩy.
❖ ❖ ❖
Buổi trưa.
Tô Đình rời khỏi động phủ, đồng thời vận dụng trận pháp phong bế nơi này.
Hắn vỗ vỗ quần áo, lấy các loại bảo bối nhà mình theo rồi trực tiếp xuống núi.
Tiểu bạch giao cuốn trến cánh tay hắn, mà năm con tiểu quái lại bị hắn thu vào bảo túi, dù sao chúng đã thành tinh quái, cũng không ngạt chết được.
"Tô trưởng lão!"
"Tô trưởng lão!"
"Tham kiến trưởng lão!"
Đoạn đường này, Tô Đình gặp không ít đệ tử trong môn, thậm chí là trưởng lão, phần lớn đều lễ nghĩa chu toàn, làm lễ với hắn.
Chỉ có một số người vì xuất thân của hắn, và lúc trước hắn thể hiện ra lực áp đệ tử trong môn nên vẫn còn ghen tị với hắn, từ đó vẫn lộ ra vẻ ngăn cách, nhưng tuyệt đại đa số đều rất kính sợ.
Dù sao chuyện Tô Đình ở Nam Hải đã có thế chém giết thủ đồ Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải giới đã sớm truyền khắp trong môn.
Tề Nhạc chính là Bán Tiên, là Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới.
Nhân vật như vậy, ngay cả tam kiệt của bản môn cũng chưa chắc có thể thắng.
Cho dù có thể thắng, cũng chưa chắc có thể chém giết hắn.
Nhưng Tô trưởng lão lại có thể chém Tề Nhạc.
Bản lĩnh như thế, đã không phải người tu hành trên nhân gian có thể so sánh.
Cho dù không phải Tiên gia đắc đạo, cũng hơn xa bất kỳ Bán Tiên nào.
Dạng bản lĩnh này đủ khiến trên dưới Nguyên Phong Sơn sinh lòng kính trọng.
Dù Tô Đình không phải tu hành trong Nguyên Phong Sơn từ nhỏ, nhưng chí ít hắn đã ngồi vững vàng vị trí trưởng lão.
Mà trên thực tế, ngoài bản lĩnh của Tô Đình đủ khiến kẻ dưới phục tùng, còn liên quan tới chuyện chưởng giáo quyết đoán.
Chỉ vì trong khi Tô Đình tiến về Hoán Hoa Các, chưởng giáo đã dùng thủ đoạn cường ngạnh đè xuống sóng gió và các loại truyền ngôn do Tô Đình mang đến, nên hôm nay bọn hắn mới lễ nghĩa như thế.
❖ ❖ ❖
Tô Đình xuống núi, đi ra bên ngoài động thiên.
Ngoài núi đã có hai vị Bán Tiên là Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão chờ đợi.
Còn có mười hai vị Dương Thần trưởng lão, một nửa ở cảnh giới tầng tám, một nửa là đạo hạnh tầng bảy.
Chớ nói nội tình toàn bộ Nguyên Phong Sơn, chỉ riêng hai vị Nhân Tiên, và mười hai vị Dương Thần này đã đủ để thắng được nội tình của đa số tông môn trên thế gian.
Nhất là Chân Nhân của tiên tông, sở học bất phàm, bản lĩnh đấu pháp càng kinh người hơn.
"Xem ra Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc còn khó dây dưa hơn so với trong tưởng tượng."
Tô Đình thầm nghĩ: " Trước kia Tín Thiên Ông đã dẫn theo nhiều vị trưởng lão cấp độ Bán Tiên, tăng thêm nhiều vị Chân Nhân Dương Thần... Bây giờ trừ ta ra, còn thêm mười bốn vị cao nhân này, chỉ sợ ngoài các nhà Đạo Tổ truyền thừa ra, dù là các môn phái do Tiên gia sáng lập khác cũng có thể bị bình định..."
Hắn nhìn lướt qua, thầm nghĩ: "Nếu không phải cố kỵ Huyền Không Cốc, chỉ sợ chưởng giáo sẽ trực tiếp hạ lệnh, xóa sổ Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc."
Hắn không chần chờ, đi tới trước mặt chư vị trưởng lão.
Mà mười bốn vị trưởng lão này, bao gồm cả Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão tại bên trong, đều làm lễ với hắn.
Tô Đình cũng không tự kiêu, đáp lễ lại, cười nói: "Chưởng giáo nói với Tô mỗ là buổi chiều xuất phát, cho nên buổi trưa Tô mỗ đi ra động phủ, không ngờ lại là người tới trễ nhất... Thế nên mới thất lễ, cũng không phải Tô mỗ khinh thường."
Tạ trưởng lão cười một tiếng, nói: "Không phải Tô trưởng lão tới chậm, là chúng ta tới sơm, dù sao lần này Tô trưởng lão làm người chủ sự, cũng không thể để Tô trưởng lão chờ đợi."
Tô Đình nhìn lướt qua đám người, quan sát vẻ mặt của chư vị trưởng lão.
Những vị trưởng lão cũng đều là nhân tinh, có thể nói là hỉ nộ không hiện.
Nhưng Tô Đình vẫn nhìn ra mấy phần manh mối.
Lần này Tô Đình chủ sự, một nửa trưởng lão không có bất mãn gì, nhưng một nửa còn lại vẫn lộ ra ánh mắt phức tạp.
Dù sao Tô Đình quá trẻ, mà Tô Đình không phải là nhất mạch tương truyền trong môn, hơn nữa đạo hạnh của Tô Đình, kỳ thật không tính là cao nhất.
"Tạ trưởng lão khách khí."
Tô Đình nói ra: "Chưởng giáo để Tô mỗ chủ sự trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế, Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão có đạo hạnh cao nhất, kinh nghiệm nhiều nhất, tuổi tác dài nhất, lịch duyệt sâu nhất, mọi chuyện Tô mỗ tự nhiên sẽ nghe theo ý kiến của hai vị."
Hắn nói những lời này, có thể nói là vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không tùy tiện giống thường ngày.
Lời này nói ra, không chỉ hai vị Bán Tiên là Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão, ngay cả mấy vị Chân Nhân còn lại cũng dịu lòng hơn mấy phần.
"Tô trưởng lão chớ khách khí."
Tạ trưởng lão nói ra: "Tuổi của ngươi không lớn lắm, đạo hạnh không cao, nhưng bản lĩnh lại gần như tiên, có thể trảm Bán Tiên, lần này tiến đến, kì thực chỗ dựa lớn nhất chính là Tô trưởng lão."
Tô Đình mỉm cười, nói ra: "Tạ trưởng lão khách khí, ngài cũng thế..."
Hắn nói đến đây, không khỏi dừng một chút, cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái.
Chư vị trưởng lão đều không nói gì, vẻ mặt khác nhau, nhìn Tô Đình cùng Tạ trưởng lão vui sướng thổi phồng lẫn nhau.