← Quay lại trang sách

Chương 630 Truyền thừa kiếm đạo của Bạch Hạc đồng tử

Bạch Hạc tộc địa đã vỡ vụn không chịu nổi.

Rất nhiều bạch hạc hoặc đứng trên thổ địa vỡ vụn, hoặc giương cánh xuyên qua trên bầu trời.

Trưởng lão Nguyên Phong Sơn cũng đứng xung quanh, đều yên lặng.

Khi nãy Tô Đình tranh đấu cùng lão hạc tộc trưởng, khí thế rất mạnh, ảnh hưởng tới tất cả mọi người đang đấu pháp.

Bây giờ thắng bại tách ra, hai phe đều yên lặng.

Chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn đều cảm thấy kinh hỉ vì chuyện này, đồng thời bọn họ cũng kinh hãi vì bản lĩnh của Tô Đình.

Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cũng khó mà tin được, tộc trưởng nhà mình đã gần đạt tới cấp độ Yêu Tiên lại bị đánh bại đơn giản như vậy.

"Giao Thanh Liên ra."

Tô Đình vận dụng pháp lực, cố gắng để vết thương khép lại, nhưng kiếm khí dây dưa vẫn không ngừng phá hoại máu thịt nơi bị thương, rất khó chữa trị.

Khi nãy tranh đấu, hắn dựa vào thần giáp này mới bị thương hơi nhẹ, nhưng không ngờ miệng vết thương lại khó chữa trị như vậy.

Lão hạc này còn khó đối phó hơn Tề Nhạc đã nhập ma rất nhiều.

Nếu không phải Tô Đình từng gặp qua Thiên Cơ Môn tổ sư, có hiểu biết đối với thi giải tiên, chỉ sợ hắn sẽ suy đoán lão hạc này có phải đã thành thi giải tiên hay không.

Tề Nhạc chính là thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, đồng thời đã nhập ma, bản lĩnh càng mạnh hơn, như vậy lão hạc này là dựa vào cái gì để thắng được Tề Nhạc, thắng được Bán Tiên của Nguyên Phong Sơn?

Trong lòng Tô Đình kinh nghi bất định, con mắt thứ ba bắn ra chùm sáng chói mắt, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy lão hạc kia rơi xuống thổ địa vỡ vụn, trên lông trắng đều là máu tươi, hô hấp yếu ớt, nhưng vẫn chưa chết.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Tô Đình bỗng nhiên xuất hiện cảm giác rung động.

❖ ❖ ❖

Trên Huyền Không Cốc.

Thanh Đế đứng trên tầng mây, ánh mắt nhìn xuống tộc địa của Thất Xích Bạch Hạc, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

"Sư thúc, Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, tộc trưởng đã bại, tộc chúng còn lại dù kiệt ngạo bất tuần, không cam lòng cúi đầu, khó tránh khỏi sẽ nản lòng."

"Người tu kiếm đạo, thường lăng lệ vô song, một khi nản lòng, phong mang nhất định đại giảm."

"Ngoài ra, dù Tô Đình bị thương nhưng bản lĩnh vẫn còn, để hắn cầm đầu, lần này đồ diệt Bạch Hạc nhất tộc, Nguyên Phong Sơn không hao tổn lớn."

"Chuyện cho tới bây giờ, sư thúc vẫn muốn khăng khăng kiên trì sao?"

Chỉ nghe thấy vị Chân Tiên này chầm chậm mở miệng, giọng nói truyền đến bên trong Huyền Không Cốc.

Trong Huyền Không Cốc, vẻ mặt đạo sĩ thanh niên vẫn như cũ, chầm chậm nói: "Trước kia ngươi được Đạo Tổ truyền pháp, tuy không có danh phận sư đồ, lại thực sự là sư đồ, cho nên tam giới lục đạo, chư thiên tiên thần đều xem ngươi là chân truyền Đạo Tổ, xem Nguyên Phong Sơn ngươi là đạo thống tổ sư... Nhưng hôm nay xem ra, Nguyên Phong Sơn không gì hơn cái này, ngược lại chỉ một người ngoài được Nguyên Phong Sơn mời chào lại học được Đạo Tổ chân truyền, có bản lĩnh phi phàm bực này."

Ánh mắt Thanh Đế hơi ngưng lại, hình như có vẻ lo lắng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã qua, chậm rãi nói: "Tô Đình chính là trưởng lão Nguyên Phong Sơn ta, Nguyên Phong Sơn ta chính là Đạo Tổ truyền lại, việc này cần gì phải nhiều lời? Ngược lại là sư thúc, thật sự muốn nhìn thấy Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc do một tay ngươi nâng đỡ lên bị diệt tộc như vậy sao? Chỉ cần sư thúc nguyện ý buông xuống, đệ tử sẽ lập tức lệnh cho đám người Nguyên Phong Sơn thối lui."

Cốc chủ Huyền Không Cốc lạnh nhạt nói: "Thật sự nghĩ rằng Nguyên Phong Sơn ngươi đã nắm chắc thắng lợi trong tay?"

Thanh Đế trầm giọng nói: "Sư thúc cho rằng việc này còn có chuyển cơ sao?"

Cốc chủ Huyền Không Cốc nói ra: "Ngươi tuy là đắc đạo trở thành Chân Tiên, được Thiên Đình sắc phong Thanh Đế, nhưng dù sao vẫn quá trẻ, sau khi phong thần mới thành tiên, lại chưa từng chân chính chứng kiến tư thế vô địch thiên hạ của Bạch Hạc đồng tử năm đó."

Sắc mặt Thanh Đế biến hóa, có mấy phần dị sắc.

Năm đó phong thần xong, Bạch Hạc đồng tử tuy không phải Đạo Tổ, nhưng cũng siêu thoát đương thời, không biết sinh tử, chẳng biết đi đâu.

Hắn tu hành sau khi phong thần đã xong, đối với Bạch Hạc đồng tử cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp mặt.

Chỉ nghe lời đồn rằng phía dưới Đạo Tổ, Bạch Hạc vô địch, dù cho là Chân Tiên, cũng không phải địch thủ của hắn.

Ngoài ra, đương kim Thanh Nguyên tổ sư cực kì tôn kính Bạch Hạc đồng tử.

Chính bởi vậy, hắn mới có suy nghĩ.

Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc tuy không phải hậu duệ của Bạch Hạc đồng tử, nhưng dù sao cũng tuân theo truyền thừa Bạch Hạc đồng tử.

Nếu như không cần thiết, hắn cũng không muốn chém tận giết tuyệt.

Nhưng nghe Cốc chủ Huyền Không Cốc nói thế, trong lòng hắn không khỏi run lên.

"Năm đó Bạch Hạc đồng tử từng đắc đạo trở thành Yêu Tiên, mà lại tu hành kiếm đạo, có thể khai sơn phân biển, có thể trảm phá thiên khung, một kiếm chém ngang mười vạn dặm, uy thế hung hãn, còn mạnh hơn ta hiện nay."

Cốc chủ Huyền Không Cốc bình tĩnh nói: "Không lâu sau đó, hắn lại tự phế đạo hạnh, xóa đi căn cơ, làm lại từ đầu, tu tới cuối cùng, không phân chia cảnh giới, không phải tiên không phải thần... Dù hắn không đắc đạo, dù chưa thành tiên, nhưng trong bảy thước, có thể chặt đầu cả Chân Tiên."

Hắn hơi ngẩng đầu, trên mặt có vẻ trào phúng, nói: "Không thì ngươi cho rằng đầu lão hạc này làm sao có thể mạnh hơn so với Bán Tiên xuất thân từ Nguyên Phong Sơn?"

❖ ❖ ❖

Trong Bạch Hạc tộc.

Trận tranh đấu này đã phân rõ thắng bại.

Chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn vô cùng kinh hỉ.

Mà Bạch Hạc nhất tộc lại giông như bị đè nặng.

Mắt thấy đại cục đã định, nhưng trong lòng Tô Đình lại dâng lên một luồng rung động.

Đây là báo hiệu bắt nguồn từ bản lĩnh xu cát tị hung ở Động Huyền lâu.

Hưu!

Đột nhiên có một tia sáng trắng từ phía dưới bắn lên!

Tia sáng trắng bắn tới cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả Chân Nhân Dương Thần cũng khó thấy rõ!

Phốc!

Vai trái của Tô Đình bắn ra huyết quang!

"Cái gì?"

"Kiếm quang thật lợi hại!"

"Bạch Hạc nhất tộc còn có nội tình bực này?"

"Đây chẳng lẽ là tiên bảo?"

Chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn thấy biến cố này, đều kinh hãi.

Ngược lại là Bạch Hạc nhất tộc, thấy tộc trưởng lại hiện thân lần nữa, hơn nữa còn đánh cho Tô Đình của Nguyên Phong Sơn bị thương thì đều hưng phấn.

Dù sao tộc trưởng Bạch Hạc nhất tộc cũng không phải như tiên tông, phải khảo sát rất nhiều phương diện như khả năng suy tính, trí kế.

Tộc trưởng của Bạch Hạc nhất tộc, bắt đầu tuyển ra tới người mạnh nhất từ trong tranh đấu.

Lão hạc này chính là một vị cường đại nhất trong Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.

"Không đúng..."

Tô Đình che vai trái.

Trong thức hải, trong chín tầng ngọc lâu, Dương Thần hướng về phía đông, pháp lực hóa thành sinh cơ, chữa trị vết thương.

Chỉ là kiếm khí ở vết thương không ngừng dây dưa, dù hắn cố gắng chữa trị, nhưng vết thương khép lại cũng cực kì chậm chạp.

Đây là vì hắn đang mặc thần giáp, có thần giáp ngăn cản kiếm quang, che lại bản thân, nếu không thì đạo kiếm quang khi nãy đã đủ để chém xuống cánh tay trái của hắn rồi.

Nhưng dù vậy, thần giáp cũng nứt ra một cái khe.

Việc này khiến trong lòng Tô Đình nghiêm nghị hơn, cũng có chút hãi nhiên.

Thần giáp này từ trước đến nay chưa từng bị phá vỡ, có thể bảo vệ bản thân hắn.

Ngày hôm nay lại bị đạo kiếm quang này phá đi.

Hắn nhìn về phía bóng trắng ở phía Tây kia, trầm giọng nói: "Uy lực của kiếm này có thể so với tiên kiếm, ngươi không phải Bán Tiên... Chẳng lẽ đã đột phá giới hạn tầng cuối cùng, đắc đạo thành tiên sao?"

Bóng trắng kia ngưng xuống, hóa thành một lão giả lông trắng, trầm giọng nói: "Ngươi rất cảnh giác."

Một kiếm khi nãy nhắm đến mi tâm Tô Đình.

Kiếm quang mau lẹ, Chân Nhân Dương Thần cũng khó thấy rõ, càng khó có thể phản ứng kịp.

Dù là Bán Tiên, cũng không chịu được một kiếm này.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Đình lại có thể tránh đi.

"Hổ thẹn."

Tô Đình nhìn thoáng qua vai trái, nói ra: "Sớm có cảnh giác, phản ứng cũng coi như không chậm, vẫn không có thể tránh ra, bản lĩnh của tôn giá xem ra đã vào Tiên Đạo."