← Quay lại trang sách

Chương 637 Tô Đình mưu đồ! Thanh Đế ghi chép

Trên bầu trời.

Vệt sáng chớp mắt đã qua.

Đây là một chiếc lâu thuyền to lớn.

Trong lâu thuyền, có rất nhiều Dương Thần trưởng lão, có không ít Bán Tiên.

Trong một chiếc pháp thuyền này, kì thực có thể xưng là ngọa hổ tàng long.

Cũng may cũng không có kẻ nào không có mắt dám va chạm với chiếc pháp thuyền này.

Mà trong một căn phòng trong pháp thuyền, Tô Đình ngồi xếp bằng, khí tức hết sức yếu ớt.

Ở Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, kì thực hắn bị thương không nhỏ, có thể nói là vừa trải qua một cuộc ác chiến.

Dù hắn ngộ ra bất tử thân, có thể biến hóa thành khí tức ngũ hành, tránh được một kiếm của lão hạc kia, không bị thương tới tính mệnh, nhưng tổn thương lại khó tránh khỏi.

"Cũng may Thanh Liên đã thu hồi lại được, chỉ là cái giá bỏ qua cũng không nhỏ."

Tô Đình thở dài một tiếng, cảm thấy bất đắc dĩ.

Nguyên Phong Sơn hao tổn hơn mười vị trưởng lão, có hơn hai mươi vị trưởng lão khác bị thương.

Mà Bạch Hạc nhất tộc, lão tộc trưởng ngã xuống, bạch hạc cấp độ Yêu Vương trong tộc đã hao tổn hơn nửa, càng quan trọng hơn là, tộc địa cư trú đã bị phá diệt, trôi dạt khắp nơi.

Hai phe kì thực đều hao tổn, không nói tới đại hoạch toàn thắng gì.

❖ ❖ ❖

"Vốn chỉ là một gốc Thanh Liên sự, Bạch Hạc nhất tộc biết rõ khó giữ, nhưng cũng vẫn quật cường như thế, không tiếc diệt tộc, tín niệm cực kỳ đáng sợ."

Tô Đình nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ rất nhiều về pháp chỉ ngừng chiến của Thanh Đế.

Một tấm pháp chỉ này đã để Tô Đình nhận ra Thanh Đế đường đường là Chân Tiên lại kính sợ đối với đương kim Đạo Tổ bực nào.

Kính sợ đến mức này, tuyệt đối không đơn giản chỉ đối với sư ân truyền thụ pháp môn, mà là một loại kính sợ càng sâu.

Tô Đình thở sâu, thầm nghĩ: "Thanh Đế bận tâm chính là tình nghĩa đồng môn giữa Thanh Nguyên tổ sư và Bạch Hạc đồng tử năm đó, rất sợ vì đồ diệt Bạch Hạc nhất tộc mà khiến Đạo Tổ không thích... Ta cũng hiểu được, bộ tộc kế thừa kiếm đạo của Bạch Hạc đồng tử này đã kinh người như thế, vậy Bạch Hạc đồng tử năm đó còn có phong thái như thế nào?"

Hắn cúi đầu nhìn một vầng sáng trong tay, hơi đau lòng, thầm nghĩ: "Một kiếm này của lão hạc, ngay cả thần giáp cũng không đỡ nổi, đã vỡ ra, thật sự là đáng tiếc, ta cần tìm một cơ hội, đi tìm thần Lê sơn kia để nhờ xem hắn có thể chữa trị không."

Thần giáp này cực kỳ lợi hại, không chỉ có hiệu quả hộ thân, còn có thể giúp uy năng pháp lực tăng mạnh.

Lần này lão hạc chém một kiếm, không thể tru diệt bất tử thân của chính mình, nhưng lại làm cho thần giáp bị hỏng, quả thực khiến hắn cực kỳ đau lòng.

Chủ yếu là vì hắn đã đánh giá thấp bản lĩnh của lão hạc kia, càng đánh giá thấp truyền thừa của Bạch Hạc đồng tử.

Đến nay Tô Đình vẫn không rõ, vì sao lão hạc kia rõ ràng chưa thành tiên, lại có thể thi triển ra kiếm thuật như Tiên gia.

Đây là chuyện mà Bán Tiên ở các đại tiên tông trên thế gian đều không thể làm được.

Nội tình chuyện này khiến Tô Đình mơ hồ có chút tim đập nhanh.

Thất Xích Bạch Hạc, trong môn tuy không có Yêu Tiên, nhưng lại kinh người hơn so với hắn tưởng tượng.

Khiến hắn càng thấy bất đắc dĩ là lão hạc lại có thể bức hắn dùng tới bất tử chân thân.

Đây vốn là bản lĩnh hắn chuẩn bị ẩn giấu, không hiện ra trước mặt người ngoài.

Bất tử chân thân xem như một bí mật lớn của của hắn, cộng thêm hung khí như Trảm Tiên Phi Đao, như là một thủ một công, có thể khiến những đại địch chuẩn bị động thủ với hắn đều ngã chổng vó.

"Ma đạo tông chủ Tô Quan Nhi, có thù tất báo như thế, ở Địa Phủ còn muốn bày kế hại ta một lần, giờ về dương gian chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ."

Tô Đình thầm nghĩ: "Ỷ vào bất tử chân thân, có thể quần nhau với hắn, có thể tìm được cơ hội thi triển Trảm Tiên Phi Đao, một khi thi triển ra, thì lão ma ngàn năm kia cũng không thể may mắn thoát khỏi... Vốn nghĩ sẽ giấu diếm lại, không ngờ lão hạc kia lại ép ta bày ra bất tử chân thân."

Hắn cảm thấy hơi tiếc nuối, trong lòng biết được vì hắn triển lộ ra bản lĩnh bất tử chân thân, một kiếm của lão hạc như là Tiên gia kia mới không thể chém giết hắn.

Từ nay về sau, trên thế gian ai cũng biết được, ngoài Tiên gia chân chính xuất thủ, nếu không trong tầng chín, không có người nào có thể giết Tô Đình.

Thậm chí, Tiên gia xuất thủ, cũng khó có thể lập tức giết được Tô Đình.

Lão ma ngàn năm Tô Quan Nhi kia gian xảo đến cực điểm, khi không có niềm tin tuyệt đối, sợ là cũng sẽ không ra tay.

Nhưng nếu như đi ngược lại theo con đường cũ, lão ma kia gian xảo xảo trá như thế, có lẽ thật sự sẽ thừa dịp Tô Đình buông lỏng, mượn cơ hội xuất thủ.

"Hơn mười vị Dương Thần trên pháp thuyền này, có không ít Bán Tiên, lão ma sẽ không xuất thủ ở đây."

Tô Đình thầm nghĩ: "Đợi trở lại Nguyên Phong Sơn, lão cũng sẽ không ra tay, chỉ sợ sẽ đợi ta trở về Nguyên Phong Sơn xong lại lần nữa rời núi... Nhưng ta lại tu luyện một phen, dù là không trảm được lão, cũng phải có sức tự vệ."

Hắn cừa nghĩ như vậy, vừa lấy ra một bình đan dược, đổ ra, nuốt xuống, khôi phục mấy phần.

Về phần tiểu bạch giao vẫn đang cuộn tròn ở bên cạnh để hộ pháp cho hắn.

Mà năm tiểu yêu kia lại đang tu hành.

Lần này năm tiểu yêu này trộm ra được Thanh Liên, có thể nói là bước cực kì then chốt.

Hơn một trăm Dương Thần đại chiến, truy cứu tới nguyên nhân căn bản cũng là vì Thanh Liên.

Chính bởi vậy, năm tiểu yêu này đã lập công không nhỏ, Tô Đình có ban thưởng cho chúng, Tín Thiên Ông vui mừng, cũng thưởng không ít, có thể nói là được ban thưởng tương đối khá, bây giờ tất cả đều đang chăm chỉ tu hành.

Sau đó trở lại Nguyên Phong Sơn, Tín Thiên Ông đã đồng ý sẽ tự mình dạy bảo năm tiểu yêu này.

Có lẽ một thời gian nữa, đạo hạnh của năm tiểu yêu này sẽ đột nhiên tăng mạnh.

❖ ❖ ❖

"Hiền đệ."

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói già nua.

Tô Đình từ trong tu hành tỉnh lại, đứng dậy, trước ra mở cửa.

Ngoài cửa tới là Tín Thiên Ông đeo tiên kiếm, sắc mặt ôn hòa.

Lần này Tô Đình xuất thủ, giúp ích cực lớn, có thể xưng là thay đổi chiến cuộc, thu hồi được Thanh Liên, xem như chân chính cứu nữ nhi của ông, cho nên vị Tín Thiên Ông trưởng lão này rất cảm kích Tô Đình.

"Đại điệt nữ không sao chứ?"

"Bây giờ vẫn mạnh khỏe." Tín Thiên Ông nói ra: "Vi huynh cẩn thận thăm dò, Thanh Liên cũng không sai, chưa từng bị giở trò, sau khi ngươi lấy ra hồn phách của Hồng nhi, ta đã đặt vào Thanh Liên để ôn dưỡng."

Sau đó lão giả này thở ra một hơi thật dài, nói: "Bây giờ chỉ đợi về núi, trồng Thanh Liên xuống, tiếp qua một thời gian nữa, nàng sẽ một lần nữa phục sinh, lúc đó chính là thần linh, thậm chí không bị Thiên Đình trói buộc."

Tô Đình nhìn ông một cái, chỉ cảm thấy lão giả này dường như vừa thoát được một tầng gông xiềng.

Chuyện Hồng Y vẫn luôn là tâm bệnh của Tín Thiên Ông.

Bây giờ lấy được cơ hội phục sinh, mà lại sinh ra làm thần, tâm bệnh này của ông cuối cùng đã được chữa trị.

"Đúng rồi, lần này vi huynh tới, là có chuyện quan trọng truyền cho ngươi biết."

Tín Thiên Ông lấy ra một vật, giao cho Tô Đình, nói: "Đây là chưởng giáo truyền lại, nói là ghi chép của Thanh Đế, một canh giờ trước từ thiên giới truyền xuống, đã đưa vào tàng thư kho bí các... Một phần này là chưởng giáo ghi lại, để vi huynh truyền cho ngươi."

Tô Đình nhận lấy vật kia, kinh ngạc nói: "Thanh Đế ghi chép?"

Tín Thiên Ông gật đầu nói: "Chưởng giáo nói rõ, ghi chép bên trong là căn bản vì sao lão hạc kia hơn xa Bán Tiên."

Tô Đình nghe vậy, đồng tử lập tức co rụt lại, thần sắc lập tức ngưng trọng.

Lão hạc hơn xa Bán Tiên, thi triển ra một kiếm của Tiên gia.

Loại bản lĩnh này, là Bán Tiên tầng chín của tiên tông như Tề Tuyên đều không thể so sánh.

Mà làm sao lão hạc có thể có loại bản lĩnh này?

Đây là chuyện mà Tô Đình vẫn đang thắc mắc.

Bây giờ có vật này trong tay, chính là có ghi chép nguyên nhân sao?