← Quay lại trang sách

Chương 638 Ba thức pháp kiếm đạo môn

Trên pháp thuyền.

Trong phòng.

Tô Đình buông xuống vật này, ánh mắt càng nghiêm nghị, càng kinh nghi bất định.

Từ phần ghi chép này, Thanh Đế đã xác nhận vẫn luôn chú ý quá trình Nguyên Phong Sơn tiến đánh Bạch Hạc nhất tộc.

Vì vậy đối với bản lĩnh mà lão hạc thi triển ra, Thanh Đế cũng thấy, đồng thời đưa ra phân tích.

"Kiếm đạo truyền thừa của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc là được truyền lại từ Cốc chủ Huyền Không Cốc."

Tô Đình thầm nghĩ: "Bạch Hạc đồng tử kiếm vô cùng sắc bén, có thể trảm Chân Tiên, vô địch thiên hạ... Nhưng truyền thừa này không phải Bạch Hạc đồng tử truyền lại, trải qua tay của Cốc chủ Huyền Không Cốc đã yếu đi một bậc, xem như không trọn vẹn."

"Kì thực Bạch Hạc nhất tộc cũng không nhất định đã ngộ ra kiếm đạo mà Cốc chủ Huyền Không Cốc truyền lại."

"Nhưng mặc dù như thế, bản lĩnh đấu pháp của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc không thua gì chân truyền cấp độ ngang nhau của tiên tông."

"Mà lão hạc kia mới thật sự là bắt chước Bạch Hạc đồng tử, vượt ra khỏi truyền thụ của Cốc chủ Huyền Không Cốc?"

Trong ghi chép này là ghi chép của Thanh Đế truyền cho Tô Đình.

Căn cứ vào hiểu biết của Thanh Đế, lão hạc có thiên tư cực cao, nếu như làm từng bước, đã có hi vọng đắc đạo thành tiên, nhưng nó muốn học theo Bạch Hạc đồng tử, đến nay mới dừng bước không tiến.

Thanh Đế phỏng đoán, lão hạc kia đúng là đã thử đột phá cảnh giới Yêu Tiên, sau đó xóa đi hết thảy, muốn trở thành bảy thước vô địch chân chính.

Nhưng lần này Tô Đình xuất thủ, ép nó bất đắc dĩ, đã tự hủy căn cơ trước thời gian, chặt đứt con đường nó học theo Bạch Hạc đồng tử.

Lão hạc sớm tự hủy căn cơ, đã tự tuyệt con đường phía trước, cho nên không thể xóa đi hết thảy, cũng không bắt chước được Bạch Hạc đồng tử làm lại từ đầu.

Lão hạc hủy đi căn cơ tầng chín, sau đó ngưng trong một kiếm kia, lại mượn pháp môn Súc Địa Thành Thốn, mơ hồ hiển lộ ra một chút uy thế của Bạch Hạc đồng tử năm đó.

Chính bởi vậy, lão hạc mới có bản lĩnh hơn xa Bán Tiên, có thể so với thi giải tiên.

Chỉ là không ai ngờ được dù lão hạc đã tự chặt đứt con đường phía trước, cũng không có thể chém được Tô Đình.

"Đây mới là nguyên nhân khiến lão hạc cường thịnh như vậy?"

Tô Đình thầm nghĩ: "Đây là do lão ôm suy nghĩ muốn đồng quy vu tận cùng ta, mới thi triển ra kiếm thuật, khó trách hung lệ như thế, sát cơ lạnh thấu xương đến cực điểm, đổi lại là Bán Tiên khác thì đã sớm bị lão chém rồi, nhưng một kiếm cuối cùng..."

Lão hạc lúc ấy nuốt vũ kiếm vào.

Sau đó bỗng nhiên há miệng, vũ kiếm bắn ra.

Uy lực của kiếm này, có thể so sánh với Tiên gia xuất kiếm.

Tô Đình sớm có phòng bị, cũng không tránh kịp, vì đó bị xuyên thấu.

Chỉ vì sau ki đạp phá Động Huyền lâu, hắn đã tu thành bất tử thân, mới tránh được trận sát kiếp này.

Mà trong ghi chép của Thanh Đế, kiếm này không phải có nguồn gốc từ Bạch Hạc đồng tử.

Kiếm này có nguồn gốc từ Thủ Chính Đạo Môn!

Kiếm này chính là do Thái Thượng Đạo Tổ lưu lại, tổng cộng có ba thức!

Lão hạc có thiên tư tuyệt đỉnh, lĩnh ngộ trăm năm, tu thành kiếm thứ nhất!

Kiếm này tên là Kinh Phong Vũ!

❖ ❖ ❖

Nguyên Phong Sơn.

Trong mắt chưởng giáo có vẻ lo lắng.

Thanh Đế truyền lại ghi chép, ông đã xem qua.

Nguyên Phong Sơn có ngũ đại tiên thuật do Đạo Tổ đương thời truyền thừa, đều là tuyệt đỉnh.

Mà Tô Đình ngộ được một chưởng ngưng tụ Ngũ Hành, uy lực của thuật này, có thể xưng là đệ nhất tiên thuật trong tam giới lục đạo.

Nhưng lần này lão hạc lại ngộ ra một kiếm học được từ Thủ Chính Đạo Môn, lại mơ hồ có thể so sánh cùng Tô Đình học được chân truyền của Đạo Tổ!

Mà lão hạc ngộ được một kiếm từ Thủ Chính Đạo Môn!

Hai kiếm còn lại, đến nay vẫn không biết!

" Nội tình Thủ Chính Đạo Môn, Nguyên Phong Sơn ta thật sự không thể so sánh."

Chưởng giáo thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Cũng không biết năm đó thái thượng tổ sư lưu lại bao nhiêu nội tình, bây giờ ba thức kiếm thuật mới chỉ biết một thức, hai thức còn lại hoàn toàn không biết."

Ghi chép về ba thức kiếm thuật này đã xếp vào tàng thư kho trong môn.

Lần này coi như ghi chép vềThủ Chính Đạo Môn.

Nhưng ghi chép bên trong cũng chỉ nói về một kiếm.

Hai kiếm còn lại vẫn trống rỗng.

"Lai lịch Một kiếm này, vẫn là do Cốc chủ Huyền Không Cốc Thanh Phong chủ động chỉ rõ."

Chưởng giáo thầm nghĩ: "Nếu không phải như thế, Nguyên Phong Sơn ta còn không biết trong Thủ Chính Đạo Môn còn ẩn giấu ba thức kiếm thuật này... Mấy trăm năm qua, đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn, thậm chí chưa hề thi triển ở bên ngoài."

Ông càng cảm thấy kinh hãi, vốn cho rằng mấy trăm năm qua, mình đã hiểu rõ về Thủ Chính Đạo Môn.

Nào biết bây giờ Thủ Chính Đạo Môn ngẫu nhiên lộ ra một kiếm, đã khiến ông ta hiểu được, đến nay Nguyên Phong Sơn đều đoán không thể nhìn thấu đạo phái đệ nhất Trung Thổ.

Mà đây chỉ là một thức kiếm thuật biết được từ Cốc chủ Huyền Không Cốc.

Như vậy có phải ngay cả Cốc chủ Huyền Không Cốc cũng không biết nội tình?

Thủ Chính Đạo Môn, rốt cuộc trầm hậu bực nào?

❖ ❖ ❖

Giờ khắc này.

Trong Thủ Chính Đạo Môn.

Ở nơi trung tâm, vị trí ao sen.

Tử Liên sinh trưởng, khí tức mờ mịt, tượng trưng cho khí tượng đạo môn, đang ở lúc cường thịnh.

Mà đúng lúc này, lại có một đạo sĩ cực kì trẻ tuổi, đeo kiếm, chầm chậm đi đến, quan sát hoa sen trong ao, lẳng lặng xuất thần.

Nếu Tô Đình ở đây, sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.

Bởi vì đạo sĩ tuổi trẻ này cũng không phải người của Thủ Chính Đạo Môn, mà là tiểu Tiên ông kiệt xuất nhất Chính Tiên Đạo đời nà- Cát Chính Hiên!

Từ khi Cát Chính Hiên đắc đạo thành tiên, đồng thời trở về tông môn, đã lập tức đi tới Thủ Chính Đạo Môn, đến nay chưa về.

"Ngươi hiểu bao nhiêu?"

Sau một lúc lâu lại có một thanh niên, khuôn mặt tuấn tú, khí tức mờ mịt như ở trong mây mù, chỉ là dưới chân đi một đôi giày cỏ, bình thản không có gì lạ.

Đạo sĩ trẻ tuổi phát hiện ra, quay người nhìn lại, ánh mắt rơi xuống, nhìn giày cỏ trên chân thanh niên kia, nhìn giày cỏ đạp lên mặt đất, lộ ra mấy phần phức tạp.

"Đáng tiếc, tiền bối vốn cũng là nhân vật sinh ra làm tiên, thế mà ở bước quan trọng cuối cùng lại lây dính trần thế, lầm lỡ cả đời."

"Sinh mà làm tiên, cũng không bằng Đạo Tổ sinh ra làm thiên nhân, lưu lại có ích lợi gì?"

Địa Tiên bình tĩnh nói: "Năm đó Đạo Tổ nhập thế, chém giết Thanh Ngưu, làm loạn thiên cơ, khi đó không bằng người mà thôi, ta đã là cảnh giới tầng chín, xuống núi truy sát hắn như mò kim đáy biển, mãi vẫn không tìm được... Về sau gặp lại, Đạo Tổ đã thắng ta."

Cát Chính Hiên thở dài: "Vì thế tiền bối liền cho rằng, sinh mà làm tiên, thiên sinh đạo cốt cũng không có thiên tư bằng Đạo Tổ, từ đó hai chân rơi xuống đất, nhiễm bụi bặm, phế bỏ đi tiên thiên đạo thể?"

Địa Tiên nói ra: "Sinh mà làm tiên, vốn cho rằng ở giữa thiên địa, cấp độ tu hành không có người nào có thể so, nhưng Đạo Tổ lại người sau vượt người trước, quả thực lòng tin bị đả kích."

Cát Chính Hiên buông tiếng thở dài, nói: "Như vậy Chính Nhất tiền bối có từng nghĩ tới, ngươi được Đạo Tổ ảnh hưởng, lại bị Ma Tổ chấn nhiếp, cuối cùng bỏ đi ưu thế lớn nhất đời này... Làm sao không phải Đạo Tổ lúc đó có mang lòng kiêng đối với trích tiên như ngươi?"

Địa Tiên chắp hai tay sau lưng, nói: "Suy nghĩ của Đạo Tổ, ai có thể ước đoán? Việc này đã qua tám trăm năm rôi, hối hận cũng muộn, ta đã tuyển chọn con đường này, thì cũng chỉ có con đường này, dù là đúng sai, dọc theo đường này tiến lên, cũng được."

Cát Chính Hiên nghe vậy cũng trầm mặc hồi lâu, nói ra: "Tiền bối nói không sai, mỗi người luôn có con đường riêng. "

Địa Tiên bình tĩnh, nhìn về phía ao nước đầy Tử Liên, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Ba thức kiếm thuật, ngươi đã ngộ được bao nhiêu?"

Cát Chính Hiên buông tiếng thở dài, nói: "Hổ thẹn, uổng cho ta luôn luôn tự phụ, cho rằng tam giới lục đạo, bất kỳ thuật pháp huyền diệu gì cũng không thể ngăn cản ta, nào biết lần này ngộ kiếm, tốn thời gian lâu dài như thế, ba thức pháp kiếm, cũng chỉ ngộ được một thức, thức thứ hai vừa mới có manh mối, thức thứ ba hoàn toàn không có một chút đầu mối."

Địa Tiên nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói ra: "Năm đó Cốc chủ Huyền Không Cốc Thanh Phong, mang theo tộc trưởng Thất Xích Bạch Hạc đến tận đây, bạch hạc kia có thể xưng thiên phú cực cao, tinh thông kiếm đạo, nhưng cũng là hao phí trăm năm, mới ngộ ra một kiếm, trong thời gian ngắn ngủi như thế mà ngươi đã ngộ ra được manh mối của kiếm thứ hai, so với ta năm đó, cũng mạnh hơn một bậc."

Cát Chính Hiên thấp giọng nói: "Sư thúc quá khiêm tốn, cần biết năm đó, trước khi Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, ngài là một vị duy nhất có thể cùng tranh tài khi ở cùng các loại cảnh giới,...