← Quay lại trang sách

Chương 639 Phong ba lan rộng

Trong Ty Thiên Giám.

Sắc mặt quốc sư nặng nề, nhìn tin tức được gửi về trong tay, mơ hồ có chút phức tạp.

Đối với Tô Đình, khi mới quen biết, thiếu niên kia cũng không hề quan trọng.

Nhưng từ khi tên của Tô Đình ghi vào danh sách người tu hành thế hệ tuổi trẻ của Ty Thiên Giám, thanh thế của hắn lại ngày càng mạnh.

Đến đoạn thời gian trước, không nói tới chuyện tru sát Lâm Đông Bạch thị Bạch Kính Huyền, còn tru sát Thiên Lĩnh lão nhân là Đại Chân Nhân tầng tám.

Ở Đông Hải, hắn tu thành Dương Thần, thành tựu Chân Nhân, đồng thời ở cùng các loại cảnh giới, lực áp Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên.

Từ hải ngoại trở về, lại đi tới Hoán Hoa Các, trên đường trở về Nam Hải, còn tru diệt Tề Nhạc cấp độ tầng chín.

Sau khi Tề Nhạc chết, chư vị Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới tới Trung Thổ, Tô Đình thậm chí cùng Tề Tuyên tầng chín đấu một trận, chưa phân thắng bại.

Nhưng đạo tin tức mới nhất này, mới thật sự khiến người ta phải yên lặng.

" Lão hạc của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc."

Quốc sư thầm nghĩ: "Lão hạc kia có bản lĩnh cực cao, không kém gì Bán Tiên trong tiên tông ta, mà lại năm đó Cốc chủ Huyền Không Cốc từng dẫn nó tới hướng Thủ Chính Đạo Môn, ngộ kiếm trăm năm..."

Tin tức gửi về có nói lão hạc chém ra một kiếm này có uy lực gần như kiếm tiên đắc đạo.

Nhưng một kiếm như thế vẫn chưa thể chém giết Tô Đình.

Chân Nhân điều tra tin tức gửi về Ty Thiên Giám, khi ghi chép việc này, cuối cùng còn cường điệu một câu, đạo tin tức này dò xét được, chưa phân biệt thật giả.

Chỉ vì lão hạc còn chưa đắc đạo, thi triển ra một kiếm có thể so với Tiên gia, quả thực không thể tưởng tượng.

Mà Tô Đình khi vừa trở thành Thượng Nhân, đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội ở kinh thành do Ty Thiên Giám tổ chức, đến nay chưa bao lâu mà hắn đã trưởng thành đến tình trạng có thể chém giết Thất Xích Bạch Hạc tộc trưởng, cũng làm cho người khác không thể tin tưởng.

Chính bởi vậy, vị Chân Nhân của Ty Thiên Giám này cũng không dám khẳng định, việc này có mấy phân thật giả.

Quốc sư cũng không biết bên trong có mấy phân thật giả.

Nhưng ông ta biết được, tộc trưởng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc từng ngộ được kiếm thuật bí ẩn nhất trong Thủ Chính Đạo, lại liều một thân đạo hạnh, tiêu hao khí huyết, đúng là có tư cách có thể thể hiện ra một kiếm cấp độ Tiên gia.

"Nhưng Tô Đình thật sự không chết dưới một kiếm này?"

Vẻ mặt quốc sư nghiêm túc, trong lòng hơi trầm xuống.

Chí ít ông ta đã biết, lúc trước xem Tô Đình là hậu bối, bây giờ bản lĩnh tất nhiên đã hơn xa bản thân.

Nhưng bản lĩnh của Tô Đình rốt cuộc cường đại đến đâu?

Lão hạc thi triển ra một kiếm thâm tàng bí ẩn của Thủ Chính Đạo Môn, cũng không giết được hắn?

Nguyên Phong Sơn công phá Bạch Hạc nhất tộc, vốn là đại sự, mà dính tới bí ẩn kiếm thuật này lại càng là đại sự.

Quốc sư không dám lãnh đạm, vội truyền tin tức này về Thủ Chính Đạo Môn.

❖ ❖ ❖

Thủ Chính Đạo Môn.

Địa Tiên Chính Nhất chắp hai tay sau lưng, nhìn Tử Liên trong ao, dần dần xuất thần.

Đúng lúc này, chỉ thấy chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn vội vàng đi tới, sắc mặt dị dạng.

"Làm sao?"

"Nơi này có một tin tức, mời tổ sư nhìn qua."

"Ồ?"

Chính Nhất nhận lấy tin tức này, cúi đầu nhìn thoáng qua, dù cho là Tiên gia, nhưng cũng lộ ra sắc mặt khác thường.

Đối với Tô Đình, hắn cũng không xa lạ gì, lúc trước mời Tô Đình đến, luyện hóa một gốc Tử Liên, đến nay cũng không qua bao lâu.

Nhưng hôm nay xem ra, bản lĩnh của kẻ này đã không thể khinh thường.

"Quả là thiên phú kinh người."

Chính Nhất cười nói: "Nguyên Phong Sơn mời chào được Tô Đình này, cũng coi như cơ duyên."

Chưởng giáo thấp giọng nói: "Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc bị Nguyên Phong Sơn công phá, Tô Đình trảm đi tộc trưởng, triển lộ bản lĩnh đúng là kinh người... Mà nghe nói Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải giới cũng bị hắn giết chết."

Chính Nhất khẽ gật đầu, bỗng nhiên nói ra: "Cát Chính Hiên còn đang ngộ kiếm, đợi hắn xuất quan, lại truyền đạo tin tức này cho hắn."

Chưởng giáo nghe vậy, không khỏi khẽ giật mình.

Chính Nhất nói ra: "Cát Chính Hiên tự cho mình là cực cao, tuy rằng rất tán thưởng Tô Đình, nhưng đối với bản thân vẫn vô cùng tự tin... Đạo tin tức này, có thể để hắn biết được, Tô Đình chưa hẳn đã kém hắn..."

❖ ❖ ❖

Tiên Tần Sơn Hải giới.

Tề Tuyên cũng nhận được tin tức này.

Nguyên Phong Sơn công phá Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.

Lần này Nguyên Phong Sơn có chư vị Dương Thần trưởng lão, bên trong không thiếu Bán Tiên, nhưng Tô Đình lại là chủ sự.

"Quả nhiên là rất coi trọng vị Tô Thần Quân này."

Tề Tuyên buông tin tức xuống, trên mặt cũng cực kỳ phức tạp.

Bản lĩnh của Tô Đình không ngờ lại cao đến độ này.

Lão hạc của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc đúng là gãy trong tay Tô Đình.

Phía trên thậm chí còn ghi lại, lão hạc của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc đã thi triển ra một kiếm mang khí thế như Tiên gia, nhưng khó phân biệt thật giả việc này.

Dù một kiếm kia của lão hạc có thật sự mang khí thế như Tiên gia hay không, nhưng Tô Đình đối chiến với tộc trưởng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, đồng thời còn thủ thắng lại không phải giả.

"Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, chuyên tu kiếm đạo, lăng lệ đến cực điểm, không thua gì tiên tông hạng người... Lão hạc kia không kém gìTề Nhạc."

Tề Tuyên thầm nghĩ: "Một lần trảm Tề Nhạc, còn hoài nghi hắn dùng thủ pháp gì, nhưng hai lần trảm lão hạc, trước mắt bao người, lại là bản lĩnh thật sự... Hắn xác thực hơn xa ta."

Nghĩ như vậy, trong lòng Tề Tuyên không khỏi buông tiếng thở dài.

❖ ❖ ❖

Trong Hoán Hoa Các.

Thần sắc Vân Cung biến ảo, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

"Sư tỷ hình như có chút ảm đạm?"

Tô Duyệt Tần hơi kinh ngạc, hỏi một tiếng.

Vân Cung ngừng lại chốc lát, mới vận chuyển pháp lực, để tin tức hiện ra trước mặt Tô Duyệt Tần.

Tô Duyệt Tần khẽ giật mình, nhìn kỹ lại mới hơi biến sắc mặt, nửa vui nửa buồn, nói: "Hắn..."

Vân Cung chậm rãi nói ra: "Ngươi không cần lo lắng cho hắn, bản lĩnh của hắn cao hơn ta rất nhiều."

Tô Duyệt Tần không nói gì, trong lòng vẫn khó bình tĩnh lại, dù là chém giết Tề Nhạc, hay công phá Thất Xích Bạch Hạc, đều khiến nàng cảm thấy không thể tin

❖ ❖ ❖

Giờ khắc này.

Phía sau núi Hoán Hoa Các.

Các chủ vừa mới cáo lui rời đi.

Tiểu tinh linh lớn cỡ bàn tay đang ngồi ở trên bàn, hai tay ôm trước ngực, hết sức bất mãn.

Qua nửa ngày, mới thấy tiểu gia hỏa này nhẹ vỗ cánh mỏng, bay về phía trước, vòng qua bình phong.

"Sư nương."

"Làm sao?"

"Ta muốn học pháp."

"Ngươi gần đây luôn nói học mệt mỏi, làm sao hôm nay lại có hứng thú như vậy?"

"Khi nãy sư tỷ nói Đại Ngưu nhà ta bị một lão hạc đuổi được tới chỗ chạy, cuối cùng dựa vào tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, mới có thể hao tổn chết người ta."

Tiểu nha đầu này bất mãn nói: "Không có ta ở bên cạnh hắn, đủ thấy cuộc sống của hắn trôi qua quá thê lương, ta phải sớm học thành, đi làm chỗ dựa cho hắn."

Bạch y nữ tử bên trong kia không khỏi khẽ cười nói: "Được."

❖ ❖ ❖

Trong Nguyên Phong Sơn.

Đám người Tô Đình đã trở về, mọi chuyện gió êm sóng lặng.

Trở lại trong núi, chưởng giáo đã đang chờ đợi, tự mình nghênh đón.

Chỉ là, lần này đi Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, tuy rằng đắc thắng, nhưng cũng hao tổn không ít trưởng lão.

Đối với Nguyên Phong Sơn, đây cũng là tổn thương không nhỏ.

Chưởng giáo thở dài một tiếng, cũng không có bao nhiêu vui mừng, đón chư vị trưởng lão về.

Tô Đình nhìn Tín Thiên Ông cầm Thanh Liên kia, nỗi lòng hết sức phức tạp.

Nguyên Phong Sơn công phá Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, thuận lợi thu hồi Thanh Liên, cũng tương tự giữ gìn được thể diện tiên tông.

Sau này Thanh Liên thai nghén ra thần khu, Hồng Y có thể thành thần linh, có thể so với Tiên gia, đối với Nguyên Phong Sơn mà nói, cũng là một trụ cột lớn sau này.

Lần này Nguyên Phong Sơn tuy có hao tổn, nhưng xét về lâu dài thì cũng được lợi không cạn.

Nhưng sau khi về núi, Tô Đình mơ hồ cảm thấy, đây không phải tranh đấu giữa Nguyên Phong Sơn cùng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.

Thậm chí xét từ căn nguyên thì lần này kỳ thật cũng không phải tranh đấu liên quan tới một gốc Thanh Liên.

Đây là trận đánh cờ giữa Thanh Đế cùng Cốc chủ Huyền Không Cốc!

Sau khi nhận lấy Thanh Đế pháp chỉ, lại xem qua ghi chép của Thanh Đế, trong lòng Tô Đình bỗng nhiên sinh ra suy nghĩ này.

Sau khi tu thành Động Huyền lâu, hắn đã có thể phân rõ rất nhiều chuyện.

"Lần này đánh cờ, chí ít vẫn là Thanh Đế thắng."

Tô Đình thầm nghĩ: "Nhưng từ Thanh Đế pháp chỉ đến xem, Thanh Đế cũng có phần cố kỵ, cũng chưa hẳn là toàn thắng."