← Quay lại trang sách

Chương 640 Tiên bảo lâu thuyền

Trong Nguyên Phong Sơn.

Hồn phách của Hồng Y đã gửi vào Thanh Liên, sau khi được Tín Thiên Ông cùng chưởng giáo xử lý, trồng vào Thông Huyền Giới, chờ đợi Thanh Liên tạo ra thần thể.

Mà Tô Đình trở về động phủ tĩnh tu.

Tiểu bạch giao cùng năm con tiểu yêu kia bởi vì lần này đã lập công lớn nên nhận được lợi ích cực lớn, bây giờ cũng đều đang tu hành.

Về phần lão hổ và hai con ngựa kia đều vô cùng hâm mộ.

"Thiên biến vạn hóa, bất tử thân đạt tới tiểu thành, ở trong nhân thế có thể xưng là đứng ở thế bất bại."

Tô Đình thầm nghĩ: "Ngoài Tiên gia đã đắc đạo, chính thần trên Thiên Cung ra thì có thể không sợ hãi... Lão ma ngàn năm kia có lẽ có bản lĩnh đánh tan bất tử thân, nhưng nếu không chắc chắn hoàn toàn, chắc sẽ không xuất thủ."

Lần này hắn đấu pháp, cũng lĩnh ngộ được thật nhiều, thương thế còn sót lại cũng không nhẹ.

Bất tử thân giúp huyết nhục biến hóa, từ đó tránh đi yếu hại, nhưng kiếm khí tồn lưu lại không dễ dàng trừ đi như vậy.

Huống chi còn liên quan tới thần giáp, hắn cũng rất đau lòng.

Chỉ là trải qua chuyện này, địa vị của hắn ở Nguyên Phong Sơn đã không thể lay động.

Ở trong Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, Tô Đình là người chủ sự, đồng thời trong quá trình công phá Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, hắn là người xuất lực lớn nhất, có thể xưng là định ra chiến thắng của trận đấu này.

Trong số các chư vị trưởng lão đồng hành, cho dù là Bán Tiên cũng đã cực kì kính phục hắn, không dám thất lễ.

Việc này tạm thời chưa truyền ra, nhưng chỉ sau hai ba ngày, khi chư vị trưởng lão dạy bảo đệ tử, tất cả những chuyện xảy ra sẽ truyền khắp Nguyên Phong Sơn.

"Cũng coi như danh chính ngôn thuận."

Trôi qua ba ngày.

Tô Đình mới chải vuốt rõ ràng việc tu hành của bản thân, cũng chưa trị hết thương thế còn sót lại.

Lúc này hắn mới xuất quan, lại chỉ điểm cho một hổ hai ngựa một phen, mệnh bọn chúng chú ý động phủ, rồi mới xuống núi.

Một đường đi tới, trên dưới trong môn, vô số ánh mắt đều chứa kính sợ.

Từ trưởng lão cho tới đệ tử trong môn, trên mặt đều có vẻ kính trọng.

Có rất nhiều đệ tử khom mình hành lễ với hắn.

Ngay cả Tùng Khê lần trước bị Tô Đình gây thương tích, khi nhìn thấy Tô Đình, dù ánh mắt vẫn phức tạp nhưng lại bái lạy thi lễ, gọi Tô trưởng lão.

"Khách khí."

Tô Đình đợi hắn hành lễ xong mới đưa tay đỡ hắn dậy, khích lệ nói: "Chăm chỉ cố gắng, như có thể sớm ngày đắc đạo thành tiên, làm trụ cột vững vàng cho bản môn."

Vẻ mặt Tùng Khê đầy phức tạp, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu.

Tô Đình vỗ vỗ bờ vai của hắn, mới đi về phía luyện khí các.

Món tiên bảo trước đó đánh phá trận pháp hộ tộc của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, đã chìm vào dưới biển.

Nhưng khi Tô Đình đấu pháp với lão hạc, vì bên trong còn sót lại pháp lực của Tạ trưởng lão nên bị Tạ trưởng lão thu hồi lại, trên đường trở về đã trả lại cho Tô Đình.

Lần này tiên bảo triển lộ ra uy năng, có thể nói là cực kì bất phàm, từng là chí bảo trấn tông của Thiên Lĩnh lão nhân.

Nhưng đối với Tô Đình, tiên bảo này cần tích súc quá lâu, lần này tiến đánh Bạch Hạc nhất tộc, là do có hai vị Bán Tiên là Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão liên tiếp không ngừng rót pháp lực vào mới có thể thể hiện ra uy năng mạnh như thế.

Đối với một cá nhân thì dùng tiên bảo này quả thực không tiện.

Cho nên Tô Đình vẫn có ý muốn giao tiên bảo này cho Nguyên Phong Sơn.

Mà chưởng giáo cũng vì công lao của Tô Đình, cho phép Tô Đình được đổi một kiện tiên bảo.

Tô Đình không chọn lựa được tiên bảo thích hợp, đành lấy một tòa lâu thuyền có thể so với tiên bảo.

Sau này, ở nhân gian này, hắn có thể tuỳ tiện đi lại.

"Không vội, không vội."

Tô Đình âm thầm nói ra: "Đợi ta đắc đạo thành tiên, lại tìm một cơ hội luyện hết những bảo vật trong tay bây giờ thành tiên bảo... Đến lúc đó bản lĩnh tất nhiên sẽ cao hơn một tầng, bây giờ dù sao đạo hạnh không đủ, dù có tiên bảo, cũng chưa chắc có thể thi triển ra."

Hắn nghĩ như vậy để tự trấn an bản thân, sau đó tiếp tục đi về phía luyện khí các.

Lão già mập lùn trong luyện khí các, gần đây tâm tình không tốt.

Bởi vì Tô Đình không hài lòng lắm với cách trang trí của lâu thuyền kia, mà chưởng giáo đã hạ lệnh, để Hứa trưởng lão tu chỉnh một phen, đổi lại phong cách.

Lão già mập lùn phiền muộn hồi lâu.

Mà Tô Đình mỗi ngày đều phải đi xem một cái, tiến độ thay đổi lâu thuyền nhà mình.

Một ngày này.

Tô Đình từ luyện khí các đi xuống.

Nhưng lại gặp một vị đạo đồng.

Đây là đạo đồng trước đại điện của chủ phong trên Nguyên Phong Sơn, thường đưa tin cho chưởng giáo.

Thấy đạo đồng này, Tô Đình lập tức dừng bước.

"Là đến tìm bản trưởng lão hay đi lên luyện khí các tìm Hứa trưởng lão?"

"Đệ tử phụng lệnh của chưởng giáo đến mời Tô trưởng lão."

"Được..."

Tô Đình nhún vai, cũng là cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn đi đạo đồng này, chầm chậm đi về phía chủ phong.

Hai người đi tới đại điện.

"Tham kiến chưởng giáo."

Sau khi vào điện, Tô Đình lập tức thi lễ với chưởng giáo.

"Tô trưởng lão không cần đa lễ."

Chưởng giáo khẽ đưa tay, nói: "Tô trưởng lão có biết, bản tọa tìm ngươi đến tận đây vì chuyện gì không?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Không biết."

Chưởng giáo thở dài: "Là chuyện ở Địa Phủ."

Tô Đình nghe vậy, trong lòng hơi trầm xuống.

Chưởng giáo nói ra: "Lần trước tiến đánh Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, bản môn đã hao tổn nhiều vị trưởng lão, hồn quy Địa Phủ, một nửa thuận theo thiên cơ, trải qua Lục Đạo Luân Hồi, sắp đầu thai chuyển thế, mà còn lại mấy vị nguyện lưu lại Địa Phủ, làm quỷ thần âm minh."

Tô Đình thở dài một tiếng, nói ra: "Như thế cũng chưa chắc đã không tốt."

Chưởng giáo nói ra: "Bản tọa cùng Địa Phủ tìm kiếm một phen, biết được hướng đi sau đó của chư vị trưởng lão hồn quy Địa Phủ, cũng đã biết được vị trí của Ứng Phong."

Tô Đình nghe vậy thì im lặng.

Lần này tiến đánh Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, Nguyên Phong Sơn đã hao tổn mấy vị trưởng lão, ân sư mà Ứng Phong thụ nghiệp dù chưa ngã xuống, lại bị thương nặng đến nay chưa khôi phục.

Về chuyện của Ứng Phong, vị trưởng lão này đến nay cũng không biết được, cũng vì bị thương nặng mà không kịp hỏi ý Tô Đình.

Nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải nói cho ông ấy biết.

Cuộc đời này của ông ấy kiêu ngạo nhất không phải đạo hạnh của bản thân ông ấy đạt tới cấp độ Bán Tiên, mà là ông ấy dạy được một đệ tử chân truyền, chưa tới trăm tuổi đã có hi vọng đắc đạo thành tiên.

Nhưng bây giờ Ứng Phong chết yểu, một khi biết được, nỗi lòng của vị trưởng lão này như thế nào cũng khó liệu.

"Ứng Phong ở nơi nào?"

"Cát Phán tra duyệt một phen, thông báo cho Nguyên Phong Sơn ta biết, Ứng Phong ở phương bắc."

"Phương bắc..." Tô Đình dừng một chút, hỏi: " Bắc Vực Trung Thổ?"

" Ngoại cảnh Đại Chu- Bắc Vực."

Chưởng giáo buông tiếng thở dài, nói ra: "Đây là xuất thân đời này liên quan tới Ứng Phong, ngươi nhìn xem."

Nói xong lời này, chỉ thấy chưởng giáo lấy ra một vật, ném qua.

Tô Đình nhận lấy, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, trong lòng biết đây là phù chiếu âm minh, sau khi vận chuyển pháp lực, quan sát xuất thân đời này của Ứng Phong.

Trôi qua nửa ngày, âm minh phù chiếu trong tay Tô Đình đã đốt hết.

"Tô trưởng lão muốn làm thế nào?" Chưởng giáo buông tiếng thở dài.

"Còn có thể như thế nào?"

Vẻ mặt Tô Đình như thường, nói ra: " Kiếp trước của hắn vì ta mà gặp nạn, kiếp này ta tự nhiên sẽ độ hắn về núi."

Chưởng giáo trầm mặc một lát, nói ra: "Kiếp trước kiếp này, làm sao có thể nói hết?"

Tô Đình thấp giọng nói: "Bây giờ hổ thẹn với hắn, nhưng chỉ cầu không thẹn với lương tâm... Còn sau khi về núi, sẽ trả lại cho ân sư của hắn dạy bảo."

Vẻ mặt chưởng giáo dị dạng, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.

"Trừ chuyện về Ứng Phong sự tình, còn có một chuyện."...