Chương 642 Quan trắc Ly Giang! Trực diện Long Vương
Ly Giang!
Ly Giang rộng lớn, còn lớn hơn cả sông Cảnh Tú!
Con sông này nối liền với sông Cảnh Tú, nước chảy liền mạch, nhưng cũng thường có các loại biến hóa.
Tô Đình đã từng dùng thủy độn, khi bị Tần Tông chủ truy sát, một đường chạy trốn đến tận đây, khó khăn lắm mới thoát chết.
Về sau ở trong Ly Giang này, thậm chí đã dẫn động tới Ly Giang Long Vương, suýt nữa bị Yêu Tiên này nuốt.
Mà số phận của Tần Tông chủ không tốt, đã bị Ly Giang Long Vương nuốt xuống, Âm Thần đều bị tiêu hóa sạch sẽ... Sau đó vẫn là do Địa Phủ triệu được hồn linh, để hồn phách của ông ta biến thành một hồn phách bình thường, tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.
Nhìn thấy Ly Giang, tâm tình Tô Đình đã kém đi mấy phần.
Nếu như hồn phách của Tần Tông chủ còn ở chỗ này, Tô Đình chắc chắn sẽ vớt lên rồi đánh vài roi.
"Được rồi được rồi, Tô Thần Quân đại nhân đại lượng."
Hắn nghĩ như vậy, lại không chịu được hiếu kì, mở ra con mắt thứ ba, nhìn xuống dưới Ly Giang.
Nước sông Ly Giang cuồn cuộn.
Nhưng không ngăn được thiên nhãn của hắn.
Dưới đáy sông, trong nước bùn có rất nhiều nóc nhà.
Hắn vận dụng pháp lực, nhìn xuyên qua lớp nước bùn này.
Đây là một tòa thành lớn, các loại kiến trúc rất hoàn thiện.
Truyền thuyết năm đó nơi này là Li thành, bị nước lũ bao phủ biến thành Ly Giang.
Tất cả mọi sinh linh trong Li thành, bao gồm cả người lẫn vật đều chìm ở dưới đáy sông.
Hắn đang muốn thu hồi thiên nhãn, lại đột nhiên có một luồng khí tức khóa lại hư không xung quanh hắn, để hắn như rơi vào trong vũng bùn.
Dưới đáy Ly Giang, nước bùn bắt đầu phun lên.
Trong khoảnh khắc, nước sông trở nên đục ngầu.
Nhưng dưới nước đục ngầu lại hiện ra hai đạo quang mang sáng chói.
"Ly Giang Long Vương?"
Trong lòng Tô Đình hơi lạnh, nhưng cũng không có ý tránh đi.
Chỉ thấy dưới nước sông, đột nhiên có một cái đầu lớn như một hòn đảo từ dưới đáy nước nổi lên.
Cái đầu này rõ ràng là một đầu cá, vảy vàng râu đỏ, song trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Chân thân của Ly Giang Long Vương chính là một cá chép vảy vàng râu đỏ, tu thành Yêu Tiên, chiếm cứ nơi đây.
Ly Giang sở dĩ không được Thiên Đình sắc phong thần linh, chính là bởi vì Ly Giang đã là địa vực của vị Yêu Tiên này.
Vị Yêu Tiên này coi như thần linh của Ly Giang.
Cho nên mới có danh xưng Ly Giang Long Vương.
" Dương Thần ở đâu ra, dám can đảm nhìn trộm Ly Giang?"
Yêu Tiên mở miệng nói tiếng người, thanh âm to lớn, cực kì vang dội.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, không có vẻ sợ hãi, nói ra: " Trưởng lão Tô Đình của Nguyên Phong Sơn."
Ly Giang Long Vương trầm giọng nói: "Trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, cũng không được nhìn trộm Ly Giang."
Tô Đình hắc một tiếng, nói ra: "Nghe nói Ly Giang từng là Li thành, nhất thời hiếu kì nên quan sát một phen thôi... Nhưng tôn giá quả thật là Yêu Tiên, uy thế thật hung lệ."
Ánh mắt Ly Giang Long Vương có khác, nhìn Tô Đình, nói: "Ngươi có vẻ không e ngại."
Tô Đình nói ra: "Còn gì phải sợ?"
Ánh mắt Ly Giang Long Vương lạnh lẽo, nói: "Ở trước mặt bản tôn, trưởng lão của Nguyên Phong Sơn không thể trở thành phù hộ thân cho ngươi."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Tô mỗ hành tẩu trên thế gian, cũng không dựa vào cái danh trưởng lão... Trước đây, tôn giá suýt nữa đã nuốt ta vào, bây giờ ta dám ở Ly Giang, đương nhiên cũng sẽ không sợ ngươi."
Hắn đã có hiểu biết về Ly Giang Long Vương, từ sau khi hắn tu thành Động Huyền lâu, đã có ưu thế là bất tử thân, Ly Giang Long Vương hoàn toàn không thể vừa đối mặt đã đánh giết hắn ở đây.
Mà sau lưng chính là Lê sơn, không tính là xa xôi, dù thần Lê sơn- Triệu Từ không muốn xuất thủ, nhưng chỉ cần đi vào Lê sơn, chính là địa giới của sơn thần, Ly Giang Long Vương cũng không thể làm càn.
Bởi vậy, Tô Đình cũng không có sợ hãi.
"Ừm?"
Ly Giang Long Vương thoáng liếc hắn một cái, nói: "Trước đây không lâu, có người quấy nhiễu giấc ngủ của bản tôn, bị bản tôn nuốt chửng, còn lại một tên chạy trốn tới Lê sơn, chính là ngươi sao?"
Tô Đình giang tay ra, nói: "Trí nhớ của tôn giá đúng là rất tốt."
Ly Giang Long Vương lạnh lùng nói: "Năm đó chạy trốn được, bây giờ còn tới khiêu khích bản tôn, là muốn tìm chết sao?"
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói ra: "Chẳng qua chỉ muốn thưởng thức phong cảnh mà thôi, làm sao có thể là khiêu khích."
Ly Giang Long Vương nhìn hắn nửa ngày, nói: "Lần sau không thể dựa theo lệ này nữa."
Vừa nói xong câu này, Yêu Tiên này đã chìm xuống dưới đáy sông.
Tình cảnh như vậy khiến Tô Đình cũng rất kinh ngạc.
Vị Ly Giang Long Vương này có phải quá dễ nói chuyện rồi không?
Chỉ vì thân phận là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn mà thả hắn sao?
Dựa theo tình cảnh năm đó một lời không hợp đã muốn ăn thịt người, hơn nữa rõ ràng còn tỏ thái độ xem thường thân phận trưởng lão của Nguyên Phong Sơn thì có thể biết nó cũng không phải người lương thiện.
Nhưng nó lại nói một câu đơn giản như thế, xong lập tức chìm vào đáy sông?
"Quái..."
Tô Đình cảm thấy khá nghi hoặc, nhưng cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua, không để ý tới nhiều hơn, lập tức quay người bay về phía Lê sơn.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn đang yên lặng thầm suy tính.
"Lão yêu này năm đó đã suýt nữa nuốt chửng ta, hôm nay Tô mỗ ta còn chưa đắc đạo thành tiên... Nếu là đắc đạo thành tiên, hôm nay có lẽ đã thu nhận được một tọa kỵ, rửa sạch mối sỉ nhục năm đó ta chật vật chạy trốn ở Ly Giang."
"Chỉ là lần này nó không ra tay với ta, dễ nói chuyện như vậy... Lần sau ta tới, sao có thể đánh nó?"
❖ ❖ ❖
Dưới đáy Ly Giang.
Con cá chép đã tu thành Yêu Tiên này chìm vào đáy sông, đôi mắt lấp lóe.
Lúc trước nó đã phát hiện trên người thiếu niên này có khí tức dị dạng, thậm chí tiểu gia hỏa bên người thiếu niên này kia cũng cực kì bất phàm.
Bây giờ gặp lại, đạo hạnh của thiếu niên này tăng cao, so với lúc trước quả thực là khác nhau một trời một vực.
Trong thời gian ngắn ngủi, thiếu niên này đã có biến hóa kinh người như vậy.
Nếu không phải có thể nhớ mọi chuyện, thậm chí nó đã hoài nghi có phải chính mình đã ngủ say mấy trăm năm rồi.
"Thiếu niên này không dễ trêu chọc."
Ly Giang Yêu Vương khép hờ hai con ngươi, lại trầm xuống nghỉ ngơi.
❖ ❖ ❖
Trên Lê sơn.
Tô Đình hóa thành một đạo lưu quang, chớp mắt đã tới.
Hắn đứng trên bầu trời, trợn mở thiên nhãn nhìn xuống dưới.
Trước mắt chỉ thấy gặp một cự nhân nhào ngã trên mặt đất.
Trong thân thể khổng lồ kia chính là nơi hắn lấy được tiên bảo.
Cự nhân này vốn chính là Chân Thần do Lê sơn dựng dục.
Chỉ là thần này đã vẫn lạc, lưu lại thần khu, hóa thành núi đá, biến thành một mảnh địa thế.
Bây giờ sơn thần Triệu Từ của Lê sơn đã ở đây tám trăm năm trước, kết bạn cùng Đạo Tổ, lấy được mấy phần khí vận.
"Vãn bối Tô Đình cầu kiến sơn thần."
Tô Đình hạ xuống trong núi, cúi người thi lễ.
Hắn vừa thi lễ xong, chỉ thấy trong nham thạch trước mắt có một người đi ra.
Người này nhìn như thanh niên, thần sắc lạnh lùng, mặc quần áo màu đen, thản nhiên nói: "Lại là tiểu tử ngươi, đã đoạt được thần bảo của ta, bây giờ đến chỗ này, lại có chuyện gì?"
Tô Đình ho một tiếng, gãi đầu một cái, nói ra: "Nói ra thật xấu hổ, sau khi Tô mỗ đoạt được thần giáp này, bản lĩnh tăng nhiều, nhưng trước đây không lâu, khi đấu pháp cùng người khác, thần giáp bị người phá đi."
Triệu Từ lập tức khẽ nhíu lông mày, nói ra: "Nguyên Phong Sơn tiến đánh Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, trong đó có một vị Tô trưởng lão, thật sự là ngươi sao?"
Tô Đình ngơ ngác một chút, nói ra: "Thật sự là vãn bối, sao sơn thần đại nhân lại biết?"
Triệu Từ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói ra: "Việc này gần đây truyền khắp nhân gian, làm sao ta lại không biết?"