Chương 658 Nỗi ngờ khi Hoán Hoa Các bị tập kích
Phế tích Cổ Thần.
Tô Đình khống chế lâu thuyền, đưa đám người Vân Cung của Hoán Hoa Các đến tận đây.
Mà pháp thuyền chở đám người Tề Tuyên còn ở phía sau.
Lúc này mới rơi xuống đất, Vân Khang của Thủ Chính Đạo Môn và Vân Ly của Chính Tiên Đạo đã vội tìm đến, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Vẻ mặt Tô Đình đầy lãnh đạm, trong lòng vẫn đang lo lắng cho biểu tỷ.
"Đám Ma đồ kia quá càn rỡ, dám phục kích chư vị Hoán Hoa Các, cũng may chư vị bình yên vô sự..."
"Môn hạ của chư vị đều đã tản ra, chúng ta nhất định sẽ dốc sức tìm kiếm."
"Cũng may đám người sư thúc kịp thời chạy tới, mới không để lại tiếc nuối như vậy."
Trong giọng nói của Vân Khang mang theo mấy phần cảm thán.
Lúc này pháp thuyền phía sau cũng đúng lúc trở về, Tề Tuyên cùng trưởng lão các tông đều xuống thuyền, khi nghe thấy lời nói này của Vân Khang đều lộ vẻ mặt cổ quái.
Nhất là vị lão giả của Thủ Chính Đạo Môn kia, chính là sư thúc của Vân Khang, thần sắc vẫn như thường, chỉ là trong mắt lóe lên một tia xấu hổ.
"Khi chúng ta đến nơi, đám người của Ma tông đã bị Tô trưởng lão chém giết."
Tề Tuyên bình tĩnh nói ra: "Chúng ta đến đó vẫn chậm một bước... Nếu không phải Tô trưởng lão quyết định thật nhanh, chỉ sợ đợi đến khi chúng ta đến thì đã hối hận vì muộn rồi."
Vân Khang hơi biến sắc mặt, có vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn thoáng qua Tô Đình.
Tô Đình vẫn đang suy tư làm thế nào để tìm kiếm hướng đi của biểu tỷ, hắn đang xuất thần nên cũng không để ý tới.
Hành động này rơi vào trong mắt Vân Khang khiến hắn nghĩ là Tô Đình không coi ông ta ra gì, lập tức nhíu mày lại, trong lòng thầm giận.
"Pháp thuyền của Tô trưởng lão thật sự nhanh đến kinh người."
Đúng lúc này, lão giả khi nãy của Thủ Chính Đạo Môn mới chậm rãi nói: "Khi nãy chúng ta đi theo phía sau cũng đều không thể đuổi kịp..."
Ông ta nói lập lờ nước đôi như thế, vốn là nói trên đường về, tốc độ pháp thuyền của Tô Đình cực nhanh.
Nhưng rơi vào trong đám người Hoán Hoa Các lại thành trước đó Tô Đình chạy tới cứu giúp, các tông đều cùng nhau tiến về, chỉ là pháp thuyền không tới nhanh bằng Tô Đình, cho nên mới chậm trễ.
Nhưng trên thực tế, lời này của ông ta cũng không sai lầm gì.
Sau khi Tô Đình khởi hành, một nhóm người Tề Tuyên cũng lập tức đi theo, trước sau cũng chỉ cach nhau thời gian nói mấy câu mà thôi.
Chỉ là, pháp thuyền của Tô Đình có giá trị tương đương với tiên bảo, tốc độ cực nhanh, mà sau khi tới nơi, Tô Đình xuất thủ cực kì tàn nhẫn, quyết chiến, cho nên khi bọn hắn đến, Tô Đình cũng đã trảm diệt xong đám cao nhân ma đạo.
"Bần đạo thấy Vân Cung cô nương bị thương rất nặng, nếu như lại trì hoãn, sợ là sau này sẽ xuất hiện tai họa ngầm."
Vân Ly thấy bầu không khí cứng đờ, đành quay sang nói với Vân Cung như vậy, sau đó lấy ra một bình viên đan dược, nói: "Nơi này có một viên đan dược, là bần đạo tự mình luyện chế, có hiệu quả cố bản bồi nguyên, cũng có công dụng chữa trị thương thế, Vân Cung cô nương ăn vào rồi luyện hóa, sẽ tránh được tổn thương tới căn cơ."
Đây là một bình nhỏ bằng bạch ngọc, bên ngoài có khắc trận pháp.
Chính Tiên Đạo chính là thánh địa luyện đan trên thế gian, Đạo Huyền Tiên Ông thậm chí sáng lập ra pháp môn dùng đan đạo để tu tiên.
Đan dược có nguồn gốc từ Chính Tiên Đạo tất nhiên là không tầm thường, cực kì trân quý.
Vân Cung đưa hai tay tiếp nhận, trong miệng nói lời cảm ơn, cũng không lo chuyện có thất lễ hay không, lập tức đổ đan dược ra.
Cả phòng lập tức tràn ngập hương thơm, khién tinh thần người đứng ở đây rung động.
Ngay cả Tô Đình cũng không nhịn được hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, hắn nhìn về phía Vân Ly, lộ ra sắc mặt khác thường.
Đan dược này cực kì bất phàm, do Bán Tiên luyện ra, mà lại là luyện trong Chính Tiên Đạo, mượn nhờ ngọn lửa cùng lô đỉnh trong Chính Tiên Đạo để luyện chế, mà vật liệu sử dụng, tất nhiên cũng cực kì thượng đẳng.
Vân Ly đúng là hào phóng, vừa ra tay đã là linh đan diệu dược thượng đẳng như thế này.
Nhưng với đạo hạnh của Vân Cung, cùng với thương thế nặng như vậy, cũng chỉ có linh đan diệu dược ở cấp độ này mới có thể có tác dụng.
"Bây giờ tất cả chân truyền đệ tử của Hoán Hoa Các đều đã tản ra khắp nơi, không biết đã ở nơi nào."
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Vân Cung cô nương bị thương quá nặng, phải chờ mấy ngày mới có thể tìm kiếm đệ tử của Hoán Hoa Các, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sang trong hai ba ngày này để đi hỗ trợ bọn họ có."
Lần này Hoán Hoa Các bị tập kích, ba đại ma đầu vây giết bọn người Vân Cung, mà chúng ma còn lại của ma đạo lại chia nhau ra để truy sát đệ tử của Hoán Hoa Các, dường như lần này bố trí mai phục chính là muốn trừ bỏ tất cả mọi người của Hoán Hoa Các trong chuyến này.
Trong lòng Tô Đình không khỏi có chút nghiêm nghị, cực kì sầu lo, hắn đang suy nghĩ việc đi đón những chân truyền của Hoán Hoa Các này.
Chỉ là lời này nói ra lại không có mấy người đáp lại.
Có lẽ là dù lời Tô Đình nói rất có lý, nhưng trong lúc vội vàng thì không thể nào tiếp ứng được.
Cũng có lẽ, một đám đệ tử chân truyền của Hoán Hoa Các lần này đã bị diệt hết, việc này sẽ khiến thực lực đời này của Hoán Hoa Các sẽ kém xa các tiên tông khác.
"Việc này để thương nghị sau vậy, lúc này bần đạo càng là hiếu kì chuyện sao Hoán Hoa Các lại bị phục?"
Vân Khang chậm rãi nói ra: "Ma đầu có thể so với Tiên gia, một khi xuất thủ sẽ đem kinh thiên động địa, cũng sẽ có chư thiên chính thần nhìn chăm chú tới đây... Mà ma đầu từ cấp Tiên gia trở xuống có mấy kẻ đến, chúng có bản lĩnh gì để chư vị trưởng lão Hoán Hoa Các rơi vào trình độ như vậy?"
Đám người nghe vậy đều liếc nhau, cũng có vẻ mặt quái dị.
Dù chuyến này của Hoán Hoa Các, chỉ có Vân Cung là có đạo hạnh Bán Tiên.
Nhưng chư vị trưởng lão của Hoán Hoa Các có thể kết thành kiếm trận, hơn nữa còn có một chiếc pháp thuyền bảo vệ.
Chính là có ba năm lão ma cấp Bán Tiên đến, cũng nhất định không thể ngăn lại Hoán Hoa Các.
Nhưng trong ma tông, lão ma cấp Bán Tiên cũng sẽ không dốc toàn bộ lực lượng.
Thế mà Hoán Hoa Các vẫn dễ dàng bị đánh tan tác?
Chúng người đưa mắt nhìn nhau.
"Ma trận."
Vân Cung mở to mắt, khí tức ổn định mấy phần, sắc mặt khó coi, nói ra: "Khi pháp thuyền của chúng ta đi qua, xung quanh đột nhiên nổi lên ma trận, mà ma trận này được bố trí được cực kỳ bí ẩn, trước đó hoàn toàn không có một chút vết tích, chính là trước khi gặp mai phục, pháp thuyền rơi vào bên trong giống như bị vô số đao kiếm cắt chém, trong chớp mắt đã tổn hại, mà ta nhất thời vô ý, trước tiên bị đánh lén... Đối phương có ba ma đầu không thua gì ta, còn có hơn một trăm ma chúng, không thiếu ma loại có thể so với Dương Thần..."
Đám người nghe vậy, không không trợn mắt há mồm.
Tô Đình nheo mắt lại, lại không lên tiếng.
Hắn đã từng thấy ma trận của Tề Nhạc, cũng vô thanh vô tức, cực kỳ bí ẩn.
Nhưng bởi vì Tô Đình có cảm giác vô cùng nhạy cảm, hơn nữa có thiên nhãn bất phàm cho nên nhìn ra mánh khóe, không bị rơi vào trong trận.
Thế nhưng đám người Vân Cung khống chế pháp thuyền, đúng là không dễ khám phá điều tra rõ ràng tình trạng phía trước, mà pháp thuyền có tốc độ cực nhanh, cho dù trong lòng có chút báo động, chỉ sợ còn không kịp phản ứng, pháp thuyền đã rơi vào ma trận.
Chuyện này không trách được Vân Cung, chỉ có thể nói là ma trận quá mức bí ẩn.
Nhưng muốn bố trí một ma trận bí ẩn mà bất phàm như thế, cũng hao phí không nhỏ.
Mà dạng ma trận này có hạn chế cực lớn.
Nếu như không biết con đường mà Hoán Hoa Các đi qua, như vậy việc bố trí ma trận cũng sẽ thất bại.
Chỉ có biết trước được con đường của Hoán Hoa Các, sau đó bố trí ma trận trên đường mà bọn họ cần phải đi qua mới có thể phát huy ra công dụng.
Nói cách khác, con đường mà Hoán Hoa Các đi chuyến này, đám người Ma tông đã sớm biết, mà lại sớm bố trí ma trận, suýt nữa tiêu diệt hết người của Hoán Hoa Các trong chuyến này.
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, dần dần lạnh đi.
Mà Tô Đình đoán được, những người khác cũng đều mơ hồ có phát hiện.
Những nhân vật ở đây đều không phải hạng người tầm thường, tu hành đến tình cảnh như vậy, phần lớn là người thông minh linh tuệ.
" Hành tung chuyến này của Hoán Hoa Các, có bao nhiêu người biết được?"