Chương 659 Ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau
Lên phía Bắc trảm trừ ma hoạn là ý chỉ của Đế Quân Thiên Đình truyền đến các đại tiên tông.
Nhưng đạo ý chỉ này, ngay cả trong các đại tiên tông cũng xem như bí ẩn, ngoài chưởng giáo ra, cũng chỉ có rất ít người biết được.
Mà lần này người chủ sự các tông và trưởng lão đi theo chính là mấy người biết được kia.
"Tin tức bị truyền đi từ đâu?"
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại.
Mà đám người cũng đều nghiêm nghị.
Ma tông chẳng những biết được các đại tiên tông lên phía bắc trảm trừ ma hoạn, còn biết được đường đi chính xác của Hoán Hoa Các lần này, đồng thời có bố trí lần này.
Như vậy tin tức này được truyền từ đâu?
Mọi người không khỏi yên tĩnh lại, mơ hồ có một luồng khí tức khó tả lan tỏa giữa đám người.
Tô Đình nhìn biến hóa vô hình của đám người, trong lòng thầm nghĩ: "Ngờ vực vô căn cứ?"
Trong lòng của hắn hơi ngộ ra, chuyến này trảm trừ ma hoạn, tiên tông chưa xuất thủ, nhưng đã ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau!
Thủ pháp của Ma đạo thật sự là vô thanh vô tức.
Thế nhưng đứng trước biến hóa như thế, cũng khó tránh khỏi ngờ vực vô căn cứ.
Dù Tô Đình đã nghĩ thông điểm ấy, nhưng hắn cũng vẫn thầm suy tư, rốt cuộc là người nào tiết lộ tin tức?
Người của các tông đều thông minh linh mẫn, càng nghĩ nhiều, sẽ càng ngờ vực vô căn cứ.
Người nào tiết lộ tin tức?
Là các tông đã biết được việc này, nhưng trong môn cũng đã truyền tin tức ra cho một số nhân vật cao tầng?
Hay là các trưởng lão của các tông ở đây đã đi tới phế tích Cổ Thần,... Thậm chí là người chủ sự của tông phái nào đó?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên yên lặng.
Chư vị trưởng lão của Hoán Hoa Các cũng tỉnh táo lại từ việc vừa thoát khỏi cái chết, lúc này cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, ánh mắt đều có biến hóa.
Trong những người ở đây, ngoài Tô Đình tới cứu viện trước, dường như lại không có người nào có thể tin.
Trong lòng Vân Cung hơi trầm xuống, mơ hồ phát hiện ra điểm không đúng.
"Nam Mô A Di Đà Phật!"
Đúng lúc này, hòa thượng trung niên mặc tăng bào xanh nhạt bỗng nhiên chắp tay trước ngực, miệng tụng phật hiệu, thở dài: "Chư vị đang ngồ ở đây đều là cao nhân tu hành, không ngờ ở đây đã bị ma đạo châm ngòi, trong lòng đều đầy vẻ lo lắng... Ma tông ở Bắc Vực quả nhiên không tầm thường."
Hắn nói một câu kia đã lập tức điểm phá huyền cơ, khiến bầu không khí hơi dịu đi một chút.
Nhưng cũng đúng như Tô Đình suy nghĩ, dù biết được đây là thủ đoạn của ma đạo là vì để trong lòng bọn họ ngờ vực vô căn cứ, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong các tông, thật sự có hạng người nhập ma tiết lộ tin tức, việc ngờ vực vô căn cứ này cũng khó mà tránh khỏi.
Bầu không khí trong chớp mắt đã nặng nề thêm.
Tô Đình như có như không nhìn sang Tề Tuyên.
Sắc mặt Tề Tuyên hết sức khó coi, khóe mắt hơi run rẩy.
Hắn biết Tô Đình đang ra hiệu một chuyện Tề Nhạc.
Làm thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, Tề Nhạc chính là một đại ma đầu mà ma đạo cài vào Tiên Tần Sơn Hải giới, mà địa vị của hắn ta lại cực cao, tương lai thậm chí có khả năng kế thừa vị trí chưởng giáo.
Ngay cả Tề Nhạc đều đã nhập ma, như vậy đệ tử khác của Tiên Tần Sơn Hải giới thì sao?
Không chỉ có Tô Đình nghĩ như vậy, người của những tông môn khác cũng nhiều có ý niệm như vậy.
"Chư vị..."
Tề Tuyên thở sâu, nói ra: " Tiên Tần Sơn Hải giới ta từng có ma đầu ẩn nấp, may mắn được Tô trưởng lão tương trợ, chém giết tà ma, có lẽ chư vị đều có nghe thấy."
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tô Đình.
Chuyện Tô Đình chém giết Tề Nhạc cũng không phải là bí ẩn đối với các đại tiên tông.
Mà chuyện Tề Nhạc nhập ma dù chưa từng công bố, nhưng mọi người ở đây đều là nhân vật thượng tầng của các tông, cũng cũng không khỏi có nghe nói một chút.
"Từ sau khi tà ma trong bản môn bị Tô trưởng lão tru diệt, chưởng giáo vẫn luôn sợ hãi, mời được tổ sư bản môn là Tề Tân Niên, chính thần trên Phong Thần bảng- Chấp Niên Thái Tuế tinh quân, dùng tinh quang phổ chiếu, chiếu rọi ma loại."
Tề Tuyên trầm ngưng nói: "Trong bổn môn, có bảy người rơi vào ma đạo, nay đã bị diệt, dưới ánh sao Thái Tuế, dù cho là ma đạo tông chủ Tô Quan Nhi cũng không chỗ che thân... Tề Tuyên có thể kết luận, bản môn không còn tà ma, chuyến này cũng không có biến hóa."
Vừa dứt lời, hắn vung tay lên một cái, đưa ra một mặt lệnh bài nói: "Tấm lệnh bài này có thể đưa tin cho chưởng giáo của bản môn, có thể chứng minh lời Tề Tuyên lúc này."
❖ ❖ ❖
Sau một phen xác minh, lời Tề Tuyên nói, đều không sai lầm.
Sau khi Tề Nhạc chết, Tiên Tần Sơn Hải giới đúng là luôn hoang sợ nên đã mời được Thái Tuế tinh quang để thanh trừ ma loại, diệt đi những kẻ nhập ma trong môn.
Việc này đúng là không sai, sau một phen xác minh cũng không cần chất vấn.
Tiên Tần Sơn Hải giới là môn phái từng có tà ma ẩn nấp, lúc này là toog phái thứ nhất thoát khỏi hiềm nghi.
Tô Đình cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hoán Hoa Các, trong lòng có chút suy tư.
Đám người ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, cảm thấy là nhân vật tông môn nhà ai đã nhập ma, để lộ tin tức về Hoán Hoa Các.
Nhưng dường như rất ít người cân nhắc đến Hoán Hoa Các.
Có thể hiểu rõ nhất tuyến đường lần này của Hoán Hoa Các, kì thực là trưởng lão của Hoán Hoa Các.
Như vậy kẻ đã để lộ bí mật có phải là người của Hoán Hoa Các hay không?
Tô Đình nghĩ như vậy, tâm thần lại khẽ động.
Hắn phái thiên binh đi ra, đã mang theo Ứng Phong chuyển thế đi về phía phế tích Cổ Thần.
Ầm ầm!
Đám người đều nhìn lại bên kia.
"Không có chuyện gì."
Tô Đình bình tĩnh nói: "Là Ngũ Hành giáp của ta."
Vân Ly lộ ra sắc mặt khác thường, lần này ông ta tới là truyền cho Tô Đình phương pháp vận dụng liên quan tới Ngũ Hành giáp, nhưng Ngũ Hành giáp lại không ở bên người Tô Đình, giờ phút này mới về, trước đó đã đi nơi nào?
Mà đám người càng kinh ngạc là Ngũ Hành giáp chính là bí truyền của Chính Tiên Đạo, thế mà cũng rơi vào trong tay Tô Đình.
Mà từ uy thế này có thể thấy đây không phải Lực Sĩ giáp phổ thông, chỉ sợ chính là Thiên Binh giáp.
Vân Ly ngay ở chỗ này, Tô Đình còn dám vận dụng Thiên Binh giáp, đủ thấy lai lịch của Ngũ Hành giáp này cũng là quang minh chính đại, không cần ẩn tàng.
Một thiên binh từ đằng xa mà đến, các tông cũng không ngăn cản.
Trong miệng Tô Đình khẽ nhúc nhích, thanh âm buộc thành một sợi tơ, truyền đến doanh địa Nguyên Phong Sơn, truyền vào trong tai Trần trưởng lão.
"Trần trưởng lão, thiên binh này là bảo bối của ta biến thành, bên trong có một đứa bé, ngươi cẩn thận chăm sóc."
"A? Được..."
Trần trưởng lão đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng cũng đồng ý.
❖ ❖ ❖
Mà đúng lúc này, ánh mắt Vân Khang bỗng nhiên nhìn về phía Tô Đình, tràn ngập ý chất vấn.
" Ngũ Hành giáp của Tô trưởng lão không biết đi tới đâu?"
Vân Khang tra hỏi một câu khiến ánh mắt tất cả mọi người cùng nhìn tới Tô Đình.
Tô Đình nhíu lông mày lại, nói ra: "Làm sao? Họa thủy đông dẫn sao? Thiên binh của Tô mỗ đi hướng nào, còn phải báo cáo rõ cho ngươi biết sao?"
Vân Khang méo mặt, trầm giọng nói: "Lần này Thủ Chính Đạo Môn ta chủ sự, theo đạo lý thì ngươi cũng nên báo cáo cho bần đạo."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhìn lại, lạnh giọng nói ra: "Từ lúc nào do Thủ Chính Đạo Môn ngươi chủ sự?"
Vẻ mặt Vân Khang lập tức lạnh xuống.
Mà chư vị trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn cũng có vẻ mặt không tốt lắm.
"Tô trưởng lão nói lời ấy là ý gì?"
"Ý gì?"
Tô Đình nhìn lại, chậm rãi nói ra: "Tô mỗ đang hỏi là ai nói Thủ Chính Đạo Môn ngươi áp đảo trên các tông chúng ta?"
Những lời này khiến mọi người của các tông khác ở đây đều biến sắc.
Ngay cả một đám trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn như Vân Khang cũng không khỏi biến sắc mặt.