Chương 660 Tô Đình hiềm nghi
Bao năm qua, phàm là khi các tông liên hợp làm việc đều sẽ do Thủ Chính Đạo Môn dẫn đầu.
Đây gần như đã là sự thật được ngầm thừa nhận, hơn nữa người chủ sự của Thủ Chính Đạo Môn những lần trước cũng có thủ đoạn, có thể khiến mọi người tin phục, nên cũng chưa từng có ai dị nghị.
Nhưng không ngờ Tô Đình nói một lời lại chọc thủng tầng giấy này.
"Lúc trước các tông làm việc sẽ do Thủ Chính Đạo Môn dẫn đầu, chỉ bởi vì Thủ Chính Đạo Môn có nguồn gốc xa xưa, nội tình thâm hậu, chính là do thái thượng tổ sư sáng lập, coi như tổ sư đạo thống đầu tiên giữa thiên địa."
Ánh mắt Tô Đình lạnh lẽo, nói ra: "Hiện nay trên thế gian, Thủ Chính Đạo Môn giữ gìn trật tự tam giới, chịu trách nhiệm lớn nhất, cho nên mới khiến người ta lễ kính... Nhưng việc này cũng không hề đại biểu Thủ Chính Đạo Môn ngươi có thể áp đảo các tông khác."
"Tô Đình! Ngươi có biết ngươi đang nói gì sao? Hậu quả của những lời này, ngươi có thể gánh chịu được không?" Sắc mặt Vân Khang nghiêm nghị nói.
"Sao lại không gánh chịu nổi?" Tô Đình bình tĩnh nói ra: "Các tông chúng ta nguyện ý nghe mệnh của Thủ Chính Đạo Môn, không phải vì Thủ Chính Đạo Môn ngươi có nội tình thâm trầm, làm tông môn đệ nhất... Chỉ là vì kính thái thượng tổ sư, thứ hai vì kính trọng Thủ Chính Đạo Môn bảo vệ trật tự tam giới ý, thứ ba là bao năm qua người chủ sự của Thủ Chính Đạo Môn có bản lĩnh đủ khiến người chủ sự các tông khác tin phục."
Hắn bước về trước một bước, nhìn Vân Khang đã tái xanh mặt, chậm rãi nói ra: "Về phần ngươi, năng lực đưa ra quyết sách không đủ, không xứng làm người chủ sự lần này, dựa vào cái gì mà Tô mỗ phải báo cáo với ngươi?"
"Tô Đình!"
Vân Khang quát: " Nguyên Phong Sơn các ngươi vọng tưởng áp đảo Thủ Chính Đạo Môn sao?"
Bầu không khí ở đây đột nhiên như bị đóng băng vậy.
Khí thế của chư vị trưởng lão Thủ Chính Đạo Môn dần dần tăng lên.
Trong chớp mắt, bầu không khí lạnh thấu xương đến cực điểm.
"Tô mỗ chỉ là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, chứ không phải chưởng giáo Chân Nhân quản lý tông môn, Nguyên Phong Sơn có muốn áp đảo Thủ Chính Đạo Môn hay không, việc này được quyết định bởi dã tâm của chưởng giáo Nguyên Phong Sơn chứ không phải Tô mỗ."
Tô Đình nhìn Vân Khang, nói ra: "Nhưng ngươi... Năng lực quá kém, không đủ để đảm nhiệm chủ sự lần này, ta không phải muốn áp đảo Thủ Chính Đạo Môn, ta chẳng qua chỉ cảm thấy, chuyến này ngươi không xứng ép trên đầu Tô mỗ, lần này nói rõ ràng minh bạch như thế rồi, ngươi có nghe hiểu được tiếng người hay chưa?"
Vân Khang không nhịn được rút pháp kiếm ra, chỉ thẳng vào Tô Đình.
Trong đôi mắt của Tô Đình lóe lên hàn ý.
Lần này trảm ma, hắn không muốn gây chuyện gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải vì lấy đại cục làm trọng mà chấp nhập ủy khúc cầu toàn.
Dù sao đại cục này cũng không phải của một mình Tô Đình hắn.
Hắn sẽ không chủ động xuất thủ.
Thế nhưng sẽ không tùy ý người khác ra tay với hắn.
Trong chớp mắt, hai người gần như sẽ lập tức tranh đấu.
Nhưng Tề Tuyên bỗng nhiên rút kiếm chặn giữa hai người, chém ngang vào nơi khí cơ đang va chạm.
"Hai vị an tâm chớ vội."
Tề Tuyên chậm rãi nói ra: "Lần này tới phía bắc trảm ma, chưa giao thủ cùng ma đạo đã xảy ra nội loạn như thế, không khỏi quá buồn cười rồi."
Sắc mặt Vân Khang khó coi tới cực điểm, nói ra: "Tô Đình to gan dám khinh thường Thủ Chính Đạo Môn ta, việc này tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua, bần đạo dù cps liều chết cũng không thể chịu đựng khuất nhục này."
Tô Đình thu pháp lực, chậm rãi nói ra: "Không nên tự coi trọng chính mình như vậy, ngươi còn không đảm đương nổi phân lượng của toàn bộ Thủ Chính Đạo Môn."
Trong mắt Vân Khang lóe ra sát cơ, gần như ngưng tụ thành thực chất.
Nhưng đúng vào lúc này, Vân Ly bỗng lên tiếng, thở dài: "Vân Khang sư huynh, ngươi đúng là không thích hợp làm người đưa ra quyết sách."
Trong chớp mắt, bầu không khí lại rơi vào tình trạng cứng đờ.
Tô Đình cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, hắn không hề ngờ Vân Ly lại dám nói một câu kia.
Vân Khang cùng trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn xung quanh đều lộ ra vẻ mặt không tốt lắm.
Vân Ly thở sâu, nói ra: "Tha thứ cho sư đệ vô lễ, nhưng đúng như Tô trưởng lão nói, chúng ta kính trọng Thủ Chính Đạo Môn, đều tin phục Thủ Chính Đạo Môn, mới nguyện ý nghe điều phối, nhưng Vân Khang sư huynh phập phồng không yên, khó mà bình tĩnh, quả thực không thích hợp đảm đương chức vị này..."
Ông ta dừng một chút, có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng nói ra: "Mà lúc trước, ngươi ngăn cản Tô trưởng lão tiến đến nghĩ cách cứu viện đám người Hoán Hoa Các, suýt nữa đã khiến chư vị Hoán Hoa Các gặp sát kiếp, ủ thành đại họa... May mà pháp thuyền của Tô trưởng lão cực nhanh, xuất thủ bất phàm, mới cứu được người, đủ thấy Vân Khang sư huynh có chỗ thiếu sót đối với chuyện nắm chắc thời cơ cùng quyết sách."
"..."
Chúng người đều im lặng.
Lời Tô Đình nói, trưởng lão các tông còn nghĩ là do Tô Đình cùng Vân Khang không hợp nên không tỏ thái độ.
Nhưng Vân Ly tương đối công chính, nói lời này không phải không có lý.
Sắc mặt Vân Khang khó coi tới cực điểm.
Các trưởng lão khác của Thủ Chính Đạo Môn cũng chưa từng ngờ được chuyến này tới phía bắc trảm trừ ma hoạn, lại khiến địa vị của Thủ Chính Đạo Môn có khả năng bị rung chuyển.
Về phần các vị trưởng lão của Hoán Hoa Các, bao gồm cả Vân Cung, đều lộ ra ánh mắt phức tạp.
Lúc trước lời trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn nói khiến các nàng tưởng lầm là các tông cùng Tô Đình cùng nhau đi tới, chỉ là pháp thuyền tới hơi chậm.
Nhưng giờ phút này các nàng lại nghe được là Vân Khang ngăn Tô Đình xuất thủ cứu giúp.
Lại nghĩ tới lúc ấy Tô Đình xuất hiện chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vô cùng nguy nan.
Nếu chỉ muộn thêm một chốc lát, chỉ sợ tất cả trưởng lão của Hoán Hoa Các đã rơi vào vận mệnh hương tiêu ngọc vẫn.
Mà lúc này nghĩ lại, Vân Khang ngăn cản Tô Đình khiến các nàng đều có cảm giác phức tạp, ánh mắt bất thiện.
"Việc này để sau bàn lại."
Đúng lúc này, một vị lão giả của Thủ Chính Đạo Môn bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt của ông ta nghiêm nghị, vẻ mặt băng lãnh, nói: "Vân Khang tư lịch không đủ, chuyến này Thủ Chính Đạo Môn ta cũng không phải chỉ có một mình hắn."
Lão giả này chính là sư thúc Vân Khang.
Tô Đình nhớ người này tên là Cổ Diễn, cũng là Bán Tiên, nhưng năm đã già, lần này là phụ trợ Vân Khang, kì thực cũng là đang thí luyện Vân Khang.
Bây giờ Vân Khang bị Tô Đình kéo xuống, Cổ Diễn trưởng lão rốt cục vẫn đứng dậy.
"Người chủ sự để sau lại nói."
Cổ Diễn nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Chỉ là thiên binh của Tô trưởng lão đi nơi nào?"
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, nói ra: "Ngươi đang thẩm vấn Tô mỗ sao?"
Vẻ mặt Cổ Diễn hờ hững, nói ra: "Tô trưởng lão, lần này Hoán Hoa Các bị tập kích, ngươi làm người chủ sự của Nguyên Phong Sơn, cũng biết được tung tích của Hoán Hoa Các, lão phu cũng không phải nhằm vào người nào, nhưng chư vị đều cần rửa sạch hiềm nghi mới có thể bình yên làm việc... Đã điều động thiên binh, bộ dạng khả nghi, cũng cần cho chư vị một câu trả lời."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, hắn có lòng muốn phan trái phải với Cổ Diễn, nói đến mức lão nhân này á khẩu không trả lời được, nhưng cũng biết cử động này sẽ vô ích, vẫn không thể rửa sạch hiềm nghi, cho nên cũng không tiếp tục cãi cọ nữa.
"Nghe nói trước đâyTô trưởng lão chưa từng đến phương bắc."
Cổ Diễn hỏi: "Tại sao ngươi mới tới phương bắc đã điều động thiên binh đi ra bên ngoài? Lần này đi nơi nào? Cần làm chuyện gì?"
Ánh mắt Tô Đình nghiêm lại, nói ra: "Bản tọa điều động thiên binh đi về hướng đông nam, tới thành Thạch Thanh cách đây một ngàn hai trăm dặm..."
Cổ Diễn lại nghe ra mánh khóe, nói ra: "Tô trưởng lão dường như chưa hề nói lần này đi vì chuyện gì?"
Tô Đình dừng một chút, suy nghĩ chớp mắt mà chuyển.
Ứng Phong bị mắc bẫy, bị lục đạo luân hồi ma diệt kiếp trước vốn cũng không phải chuyện gì đánh tự hào, trong Nguyên Phong Sơn cũng coi như bí ẩn.
Mà chuyện này liên quan tới việc Hồng Y phục sinh, có nghi ngại nhiễu loạn luân hồi, đối với Thủ Chính Đạo Môn mà nói, nhất định là sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Việc này đúng là không thể thản nhiên nói rõ.
"Lần này đi..."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, lộ ra vẻ ngạo nghễ, nói: "Tô mỗ tu thành thiên nhãn, xem khắp thiên hạ, phát hiện thiên tượng ở thành Thạch Thanh biến hóa, có một lương tài mỹ ngọc mang tư chất tuyệt luân, cho nên để thiên binh tiến đến thu đồ, không được sao?"
"Ở phương hướng đông nam, cách đây một ngàn hai trăm dặm, thành Thạch Thanh?"
Vân Khang bỗng nhiên lên tiếng, quát: "Theo tin tứcmà bản môn điều tra được, xung quanh thành Thạch Thanh có vết tích đồ chúng ma đạo ẩn hiện, truyền pháp trong thế tục, khiến thế nhân dần dần sinh ma niệm... Ngươi đi Thạch Thanh thành, ở địa phương đệ tử ma đạo ẩn hiện."
Tô Đình nhíu lông mày lại, nói: "Thì sao?"
Vân Khang lạnh giọng nói ra: "Ngươi tất nhiên là điều động thiên binh, đi tới Thạch Thanh thành đưa tin cho đệ tử ma đạo, từ đó có người của ma đạo chặn giết Hoán Hoa Các!"