← Quay lại trang sách

Chương 661 Trấn Ngục Ma Đao

Không khí ở đây trở nên cực kì nặng nề.

Tô Đình vừa đến phương bắc đã điều động thiên binh tiến về thành Thạch Thanh ở phía đông Nam cách đó một ngàn hai trăm dặm.

Mà trong Thạch Thanh thành lại có vết tích đồ chúng ma đạo ẩn hiện.

Nếu nói Tô Đình điều động thiên binh tiến đến báo cho người trong ma đạo biết, cũng không phải không thể nào.

"Buồn cười đến cực điểm!"

Tô Đình cười lạnh nói: "Lần này ma đạo chặn giết chư vị Hoán Hoa Các, là Tô mỗ ta tiến về cứu giúp, trong tình cảnh vạn cân treo sợi tóc, liên tục diệt đi ba đại ma đầu, cứu đám nguwoif Hoán Hoa Các... Ngươi nói là Tô mỗ cấu kết với Ma tông, tập sát Hoán Hoa Các?"

"Tô trưởng lão nói rất phải!"

"Lần này là Tô trưởng lão giải cứu chúng ta, đồng thời tru sát tà ma, cho dù ngươi nghi ngờ trong Hoán Hoa Các có gian tế ma đạo, nhưng cũng không thể hoài nghi Tô trưởng lão."

Đám người Vân Cung cũng có vẻ mặt hơi thả lỏng, trong ánh mắt các nàng nhìn Tô Đình cũng không nhiều chất vấn.

Lúc trước chính là Tô Đình xuất thủ cứu lấy tính mệnh của các nàng.

So sánh với nhau thì Vân Khang ngăn cản Tô Đình cứu giúp càng có vẻ đáng ghét hơn mấy phần.

"Có lẽ chính là hắn bày ra cục này, chính là muốn dùng chuyện này để rửa sạch hiềm nghi, để chư vị vững tin không thể nghi ngờ gì hắn."

Vân Khang nhìn về phía Tô Đình, ánh mắt lạnh lẽo, nói ra: "Bày ra chuyện này chính là hắn, giải cứu chính là hắn, cuối cùng thu hoạch được sự tín nhiệm của các vị cũng là hắn... Tiếp theo có lẽ hắn muốn thay thế ta, lừa chư vị vào trong cạm bẫy của ma đạo, từ đó khiến đệ tử đời này của các đại tiên tông đều chết yểu, các tiên tông sẽ tuyệt tự, như vậy đời này Ma tông sẽ hưng thịnh trước nay chưa từng có."

Hắn nói những lời này giống như cũng có thật nhiều đạo lý, khiến trong lòng đám người không nhịn được sinh ra lo lắng.

Tô Đình hơi nhíu mày, nhìn về phía Vân Khang, trong lòng ngược lại cũng có mấy phần tán thưởng kẻ này... Năng lực quyết sách của hắn hơi kém, nhưng sức tưởng tượng quả thực là khó được, giả sử như làm thuyết thư viết sách kể chuyện xưa chốn nhân gian, chỉ sợ làm ăn sẽ không kém.

"Ma đầu dám can đảm chặn đường pháp thuyền Hoán Hoa Các, ma đầu có thể bày ra loại ma trận kia, sao có thể dễ đối phó như vậy?"

Vân Khang chậm rãi nói: "Hắn có đạo hạnh thậm chí chưa đạt tới Bán Tiên, dựa vào cái gì mà chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, trước khi đám Cổ Diễn sư thúc tới đã trảm giết được ba đại ma đầu? Dạng bản lĩnh này, dù cho là trong Thủ Chính Đạo Môn ta, những trưởng lão tầng tám cũng không có nhân vật như vậy."

Tô Đình hắc một tiếng, cười nói: "Ngươi đang tán dương ta sao? Thủ Chính Đạo Môn của ngươi không có nhân vật như vậy, nhưng Tô mỗ chính là nhân vật xuất sắc bực này."

Sắc mặt Vân Khang bỗng dưng cứng lại, trở nên cực kỳ khó coi.

"Vân Khang sư huynh..."

Vân Cung bỗng nhiên lên tiếng, nói ra: "Giả sử đúng như lời sư huynh nói, Tô trưởng lão cũng là người bày ra bẫy lần này, như vậy hắn chỉ cần dọa sợ những cao nhân ma đạo kia để chúng chạy đi là được, không cần tru sát tam đại ma đầu có thể so với Bán Tiên? Dù có xét trong toàn bộ Ma tông, địa vị của ba người này cũng không phải bình thường..."

Sắc mặt Vân Khang lập tức cứng đờ, nhất thời không thể nói gì.

Cổ Diễn lại không mặn không lạt nói: "Có lẽ là khổ nhục kế."

Tô Đình bật cười, hỏi: "Nhà ai dùng khổ nhục kế lại bỏ ra giá cao như thế, chấp nhận hi sinh ba ma đầu có thể so với Bán Tiên? Mà trước đây Tô mỗ còn chém chết Tề Nhạc đấy, hắn ta là thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới, ẩn núp trong tiên tông, là nhân vật ngày sau có hi vọng quản lý cả tiên tông... Thủ Chính Đạo Môn diễn khổ nhục kế đều đau khổ như vậy sao?"

Cổ Diễn vẫn giữ vẻ mặt như thường, nói ra: "Có lẽ là âm thầm còn có cừu oán, thuận tay loại trừ đối thủ, dù sao hạng người Ma tông âm tàn độc ác, xảo trá hết sức, không thể xét theo lẽ thường."

Tăng nhân Phật Môn chắp tay trước ngực, không nói một lời.

Vân Ly khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy Tô Đình phái thiên binh đi ra ngoài rất cổ quái, nhưng cũng không cho rằng Tô Đình sẽ là người trong ma đạo.

Về phần Tề Tuyên cùng đám người Hoán Hoa Các lại càng không cần nói.

Tô Đình chém giết ma đầu, đều có thể so với Bán Tiên.

Nếu nói đây là khổ nhục kế, không khỏi quá gượng ép.

Mà một Tề Nhạc, ba lão ma, trả cái giá lớn như thế, trừ phi Tô Đình có thể mượn vào chuyện này để trở thành chưởng giáo đời tiếp theo của Nguyên Phong Sơn, nếu không thì dù tính toán như thế nào, Ma tông cũng đều hao tổn cực nặng.

Mà ma đầu vận dụng ma đao kia nhất định có địa vị cực cao trong Ma tông.

Chư vị trưởng lão của Hoán Hoa Các đều là do Tô Đình cứu, tận mắt thấy hắn tru sát tà ma, tất nhiên không có bao nhiêu chất vấn.

Nhưng trong lòng Tề Tuyên hơi động, lại nhớ tới khí tức lăng lệ còn sót lại kia, khí tức đó vô cùng hung lệ, sát khí nghiêm nghị, giống như đao mà không phải kiếm.

"Lần này Tô trưởng lão chém giết ba đại ma đầu, đều ở cấp độ Bán Tiên, bên trong có còn sót lại sát khí hung lệ, giống như đao lưu lại, mà không phải kiếm khí..."

Tề Tuyên bỗng nhiên lên tiếng, hỏi: "Bên trong có một người thi triển ma đao?"

Tô Đình nhíu lông mày lại nhìn về phía Tề Tuyên.

Những người khác cũng đều có phần kinh ngạc, không biết sao lúc này Tề Tuyên lại nhắc ma đao.

"Đúng là có người thi triển ma đao."

Tô Đình khẽ gật đầu, nói ra: "Mà bản lĩnh của ma đầu đó cực cao, xuất thủ lạnh thấu xương, phong mang cực kì kinh người, có thể còn cao hơn đa số Bán Tiên trên thế gian một bậc."

Vân Khang lên tiếng hỏi: "Vậy đạo hạnh của ngươi không tới Bán Tiên, sao lại chống cự được? Sao lại có thể có bản lĩnh, tru sát nhân vật như vậy?"

Tô Đình lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, không đáp lời.

Ánh mắt Vân Khang hơi chìm xuống.

Mà đúng lúc này, Vân Cung thấy Tô Đình cũng không giấu diếm chuyện ma đao, cũng lên tiếng: "Đúng là có một người thi triển ma đao, uy thế cực thịnh, đồng thời có thể ẩn vào hư không, đánh lén ta... Nhưng trên thực tế, dù có chính diện nghênh chiến, bản lĩnh của ma đầu này cũng cao hơn ta."

Lời nói này đi ra, dù là Vân Khang hay Vân Ly, trưởng lão các tông đều có kinh ngạc.

Dù sao Vân Cung cũng xuất thân từ Hoán Hoa Các, cũng thuộc về Đạo Tổ truyền thừa, sở học cũng phi phàm, như vậy hạng người Ma tông có thể thắng được nàng, chỉ sợ không phải hạng người vô danh.

Tề Tuyên dừng một chút, nói ra: "Tô trưởng lão tru sát ma này, đã đoạt được ma đao của hắn?"

Tô Đình nhẹ gật đầu, lấy ra ma đao đã bị pháp lực phong ấn.

Trong chốc lát, ánh đao lướt qua, nhiệt độ bốn phía dường như đều lạnh hẳn đi.

Một thanh ma đao này, nếu so với pháp bảo trong đạo môn thì cũng thuộc hàng thượng đẳng trong thượng đẳng.

"Quả nhiên là đao này."

Vẻ mặt Tề Tuyên hơi trầm xuống, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Đình tràn đầy vẻ kì dị.

Tô Đình nhíu mày nói ra: "Ngươi nhận ra ma đầu kia?"

Tề Tuyên khẽ lắc đầu, nói ra: "Ta không nhận ra ma đầu kia, nhưng ta biết được chuôi ma đao này."

Dừng một chút, hắn thấy ánh mắt của mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, mới lên tiếng giải thích rõ nói: "Lần trước khi chúng ta thanh tra ma loại, bắt được bảy người, dù hạng người nhập ma không thể tính toán theo lẽ thường, nhưng có Chấp Niên Thái Tuế tinh quân là chính thần trên Phong Thần bảng nên cũng tra ra chút chuyện liên quan tới ma tông... Dù chưa thể điều tra nền tảng của ma tông, nhưng cũng tra ra một chút bí mật của ma đạo."

"..."

Đám người liếc nhau.

Tô Đình thu ma đao, bình tĩnh nói ra: "Trong đó có một thanh ma đao này?"

Tề Tuyên gật đầu nói: " Chủ nhân chuôi ma đao này luôn ẩn trong hư không, không người nào biết được diện mạo, nhưng ma đao này ở trong ma đạo phương bắc cực kỳ nổi danh."

Nói đến đây, Tề Tuyên thấp giọng nói: "Người này là đích truyền ma đạo, là thân truyền đệ tử của tông chủ ma đạo -Tô Quan Nhi, là một trong thập đại Ma Quân, xưng là Trấn Ngục ma đao."

Đám người nghe vậy, thần sắc đều khẽ biến.

Vẻ mặt Tô Đình vẫn như thường, nhưng trong mắt cũng có chút kinh dị.