Chương 664 Vân Khang ngã xuống
Vân Khang khi nãy vừa tranh cãi với Tô Đình, suýt nữa đã động thủ, lại chỉ trong chốc lát đã tẩu hỏa nhập ma, khống chế không nổi Cách Tước tiên nhãn, ngọn lửa thiêu đốt, cứ thế vẫn lạc.
Mà trước đó không lâu.
Tô Đình và Tề Tuyên vừa đưa ra suy đoán.
"Đây..."
Tề Tuyên nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình nhíu mày.
Khi nãy hai người bọn họ rời đi, Vân Khang còn chưa có biến hóa gì.
Mà trong số những người ở đó, còn có mấy vị trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn, cũng có người chủ sự Vân Ly của Chính Tiên Đạo, còn có cao tăng đại đức của Phật tông ở Tây Thổ, cùng mấy người Vân Cung của Hoán Hoa Các.
Làm sao chỉ mới một lát mà Vân Khang đã nhóm lửa tự thiêu?
"Đi."
Tô Đình nói ra: "Động tĩnh này lớn như thế, nếu không phải chúng ta kịp thời đi ra, khó tránh khỏi sẽ bị chất vấn... Trước tiên đi qua đó nhìn một chút, chỉ là Vân Khang đã chết, xung quanh đều không có dấu vết, lần này đi sợ cũng là đã trễ rồi."
Tề Tuyên dừng một chút, nói ra: "Ngươi vừa mới nảy sinh xung đột Vân Khang, lúc này hắn ngã xuống, ngươi lại đi qua đó, sợ là sẽ có mấy phần không ổn."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Không phải còn có ngươi ở chỗ này sao?"
Tề Tuyên hơi trầm mặc.
Tô Đình vỗ vỗ vai của hắn, nói ra: "Dù sao cũng còn có ngươi chứng minh ta ở chỗ này, không bị hiềm nghi âm thầm ra tay với Vân Khang..."
Tề Tuyên hơi đành chịu, nói: "Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ cho rằng ngươi và ta cấu kết với nhau."
Tô Đình giang tay ra, đi về phía trước.
Tề Tuyên thở dài, cuối cùng cũng vẫn đi theo.
❖ ❖ ❖
Cách Tước tiên nhãn chính là một môn thần thông.
Một khi tu thành thần thông, tựa như thiên phú, tựa như bản năng.
Như con cá bơi lội trong nước, như đại bàng giương cánh trên trời cao, đó đều là bản năng.
Một khi Vân Khang tu thành Cách Tước tiên nhãn, bản lĩnh cũng tất nhiên sẽ tăng lên nhiều.
Nhưng không có người nào ngờ được chỉ một thoáng mà hắn đã bị đốt thành tro tàn.
Ở vị trí đống tro có một thanh pháp kiếm màu sắc ảm đạm, có một phất trần không có tơ, có một bộ pháp y đã bị hủy.
Mà các tông trưởng lão đang ở xung quanh, tất cả đều trầm mặc không nói.
Khi Tô Đình cùng Tề Tuyên chạy đến, chính nhìn thấy tình cảnh này.
"Tại sao có thể như vậy?"
Tề Tuyên ngừng lại rồi nói: "Sau khi Tề mỗ cùng Tô trưởng lão rời đi đã xảy ra chuyện gì?"
Đám người liếc nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Cổ Diễn có chút khác thường, nói ra: "Vân Khang đưa ra quyết sách sai lầm, nói chuyện hành động không đúng, sau khi hai người các ngươi rời đi, lão phu đã mệnh hắn lui ra, trở về chỗ ở, tụng niệm kinh quyển an thần, không ngờ hắn mới rời khỏi không lâu đã xảy ra việc này."
Khi đám người phát hiện ra dị trạng, ý niệm đầu tiên chính là có cao nhân Ma tông, âm thầm chui vào phế tích Cổ Thần, trong chớp mắt tập sát Vân Khang.
Nhưng tới chỗ này, thấy Vân Khang đã thành tro tàn, ngược lại đã xua tan suy nghĩ này.
Vân Khang dù sao cũng là Bán Tiên Đạo gia tầng chín, mà nơi đây chính là phế tích Cổ Thần, vốn có thể khắc chế âm tà ma loại, trừ phi cao nhân Ma tông tới đây có thể so với Tiên gia đắc đạo, nếu không thì chỉ vừa đối mặt, sao có thể giết Vân Khang được?
Nhưng ma đầu cấp độ này xuất hiện ở nhân gian, một khi hiện thân trên đời, cũng tất nhiên sẽ bị chính thần chư thiên nhìn chăm chú.
"Tẩu hỏa nhập ma."
Cổ Diễn trưởng lão buông tiếng thở dài, nói ra: "Cũng không phải là hạng người ma đạo chui vào Phế tích Cổ Thần, mà là hắn tu hành sai lầm."
Vân Ly nhìn tro tàn đầy đất, vẻ mặt cũng cực kì phức tạp, có mấy phần than thở, nói: "Vân Khang sư huynh tu hành Cách Tước tiên nhãn sao?"
Vẻ mặt Cổ Diễn nặng nề, gật đầu nói: "Chính là Cách Tước tiên nhãn."
Vân Ly bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: "Cách Tước tiên nhãn chưa tu hành thành, sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới tâm cảnh, khó trách lúc trước Vân Khang sư huynh có chút thất thố, ngược lại là vãn bối trách lầm hắn."
Cổ Diễn liếc hắn một cái, nói ra: "Cách Tước tiên nhãn đúng là có chút ảnh hưởng đối với tâm cảnh, cũng làm cho hắn có thất thố, nhưng không đến mức khiến hắn tự thiêu mà chết như thế."
"Sư huynh nói phải."
Đúng lúc này, lại có một vị trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn nhìn về phía Tô Đình, ngữ khí bất thiện, nói: "Cách Tước tiên nhãn không đến mức khiến người ta tự thiêu mà chết, chỉ là có lẽ có một số người đã phát hiện Vân Khang tu hành Cách Tước tiên nhãn, cố ý khích giận Vân Khang, khiến hắn không thể tĩnh tâm, tu hành phạm sai lầm, tẩu hỏa nhập ma mà chết."
Những lời này không có chỉ mặt gọi tên, nhưng hiển nhiên là muốn ám chỉ Tô Đình.
Tề Tuyên cùng đám người Vân Cung đều nhìn về phía Tô Đình.
Ai cũng không thể dùng chuyện Tô Đình chọc giận Vân Khang để định ra tội danh hại chết Vân Khang.
Dù trong lòng vị trưởng lão này của Thủ Chính Đạo Môn phẫn nộ đến cực điểm, cũng không thể làm gì Tô Đình.
Mà đây cũng là vì đối phương giận dữ công tâm, khó tránh khỏi tìm chỗ phát tiết.
Chỉ cần Tô Đình nhịn một chút là có thể bỏ qua.
Nhưng Tô Đình không phải người nguyện ý chịu oan ức.
"Vị trưởng lão này, đang nói Tô Đình sao?" Tô Đình bình thản hỏi.
"Không dám." Vị trưởng lão kia hừ một tiếng, dù có vô số bất mãn nhưng cũng chỉ có thể ép dưới đáy lòng, trong lòng phẫn hận đè nén.
"Trong lòng ngươi vô cùng phẫn nộ, không có chỗ tiết, muốn tìm Tô mỗ tiết, nhưng cũng chỉ có thể chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cảm thấy trong lòng rất không thoải mái?" Tô Đình lại hỏi.
"Tô Đình! Ngươi đừng quá đáng!" Vị trưởng lão kia gầm thét.
"Tô mỗ quá đáng thế nào?" Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Ngài chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng không thoải mái lại cảm thấy nhà mình nhẫn nhịn, bị ủy khuất... Nhưng Tô mỗ đột nhiên bị ngươi gắn tội danh này, trong lòng chẳng lẽ không phải càng không thoải mái hơn? Hay là hai ta động tay một chút, vừa vặn giúp tất cả mọi người có thể ra xả giận?"
"Ngươi..."
Lão giả này có ý muốn xuất thủ.
Nhưng mà Cổ Diễn đưa tay qua đến, đè trên vai của ông ta.
"Sư đệ chớ tức giận, việc này không quan hệ tới Tô trưởng lão, chỉ là Vân Khang học nghệ không tinh, nhóm lửa tự thiêu."
Cổ Diễn trưởng lão ngăn lại, rồi nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Là sư đệ của ta thất lễ."
Tô Đình bình tĩnh nói: "Sống mấy trăm tuổi, không giữ lễ tiết số cũng có thể hiểu, nhưng cũng không thể cậy già lên mặt, làm nhục Tô Đình ta."
Trong mắt Cổ Diễn trưởng lão cũng hiện lên một tia phẫn uất, nhưng cuối cùng vẫn lấy đại cục làm trọng, không nói tiếp.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, cũng không chủ động khiêu khích nữa.
Bàn về đấu pháp, hắn không e ngại người nào.
Nhưng hắn cũng không muốn chủ động khơi mào tranh chấp.
Nếu Cổ Diễn trưởng lão vị này đã mang có suy nghĩ lấy đại cục làm trọng, Tô Đình cũng đành đè xuống không thích trong lòng.
Lần này đi lên phía Bắc, đã bị Ma tông đảo loạn trận thế, trên thực tế, cũng xác thực không tốt lại náo loạn.
"Chư vị trước tiên hãy quay về chỗ ở của các tông."
Cổ Diễn trưởng lão hơi thi lễ, nói: "Lần này người chủ sự của Thủ Chính Đạo Môn ta ngã xuống ở đây, can hệ trọng đại, còn phải bẩm báo chưởng giáo, lại đưa ra quyết định, chư vị cũng về trước đi, không nên chủ quan."
Đám người đều có dị sắc, cuối cùng chỉ khẽ đáp lễ lại rồi thối lui.
Mà rất nhiều đệ tử Hoán Hoa Các đã tứ tán, nơi đây chỉ có vài vị trưởng lão, hơn nữa hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, cũng chưa có chỗ ở, nên đều đi theo Tô Đình đi.
Dù sao Tô Đình cứu các nàng, mà lại không có hiềm nghi cấu kết ma đạo.