Chương 672 Không gánh vác vị trí này
Ở trong lòng Cổ Diễn trưởng lão, địa vị này chính là một biểu tượng.
Quá khứ đều là người chủ sự của Thủ Chính Đạo Môn có uy thế điều động các tông.
Đây là sự kính ý của các tông đối với Thủ Chính Đạo Môn.
Mà bây giờ nhân vật này đổi thành Tô Đình của Nguyên Phong Sơn.
Mà người bổ nhiệm chính là chưởng giáo của Thủ Chính Đạo Môn.
Nếu như suy nghĩ sâu xa hơn, có phải là Thủ Chính Đạo Môn chấp nhận yếu thế hơn Nguyên Phong Sơn hay không?
Tô Đình này tuổi trẻ khí thịnh, đạt được vị trí quan trọng này cũng khó tránh khỏi khiến lòng kiêu căng của hắn tăng vọt.
Nào ngờ ông ta không nhìn thấy Tô Đình lộ vẻ kiêu ngạo hơn, ngược lại chỉ thấy Tô Đình đầy lửa giận.
" Thủ Chính Đạo Môn nhà ngươi không có ai sao?"
Tô Đình chỉ mình, tức giận nói: "Biết rõ lần này lên phía bắc trảm ma, trước đó đã bị Ma tông biết được, đối phương sớm có bố trí, tất nhiên là đã không giống mỗi một lần trảm ma như trước nữa, nhất định sẽ dây dưa ác đấu hồi lâu, Thủ Chính Đạo Môn các ngươi thấy không có ưu thế là không làm sao? Các ngươi muốn ném cục diện rối rắm này cho Tô mỗ?"
Cổ Diễn tức đến mức xanh mặt, quát: "Tô Đình, ngươi chú ý lời nói đi!"
Tô Đình hừ một tiếng, nói ra: "Bớt nói lời vô ích, loại chuyện tốn công mà không có kết quả này, Tô mỗ cũng không làm! Nếu quản lý các tông, trảm ma đắc thắng, cũng không có nhiều chỗ tốt, ngược lại trì hoãn ta tu hành... Mà lỡ may nếu bị Ma tông đánh tan, thì đại tội này sẽ lại đổ lên đầu Tô mỗ, trở thành sỉ nhục không thể rửa sạch..."
Hắn phất phất tay, nói ra: "Lỡ may bại, ta sẽ trở thành người chủ sự đầu tiên lên phía bắc trảm ma thất bại, Tô mỗ không đảm đương nổi tội danh này! Ngài nhìn kỹ một chút, Tô Đình ta thông minh lanh lợi như thế, làm sao lại làm chuyện này?"
"..."
Cổ Diễn trưởng lão im lặng nửa ngày, ánh mắt càng có vẻ cổ quái.
Vân Cung cũng cảm thấy không biết nói gì, cảm thấy tư tưởng của Tô Đình có vẻ kỳ lạ hơn mình nghĩ rất nhiều.
Tô Đình sờ cằm, liếc mắt nhìn lão đầu kia.
Ở trong lòng Tô Đình, việc này vốn tốn công mà không có kết quả, chỉ nhận thân phận địa vị có quyền lực có thể tạm thời điều động các tông, ngoài ra, chính là vô cùng hao phí tâm lực, sẽ phải đau đầu nhức óc, còn trì hoãn tu hành.
"Có phải vì Tô mỗ tu hành có tốc độ cực nhanh, danh tiếng quá thịnh, đè ép đệ tử đời này của các tông hay không?"
Tô Đình tức giận nói: "Cho nên muốn đặt gánh nặng lên trên người Tô mỗ, hòng trì hoãn ta tu hành?"
Cổ Diễn trưởng lão thở sâu, miễn cưỡng đè xuống tức giận, nói ra: "Tô trưởng lão nói cẩn thận!"
Tô Đình sờ cằm, nói ra: "Vậy ngài nói thế nào?"
Cổ Diễn trưởng lão dừng một chút, nói ra: "Ngươi thật sự không nhận vị trí này?"
Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói ra: "Ta lại không muốn tranh quyền đoạt lợi cùng Thủ Chính Đạo Môn ngươi, cũng không muốn hưởng thụ uy phong hiệu lệnh các tông, làm loại chuyện tốn công mà không có kết quả này làm cái gì?"
Cổ Diễn trưởng lão khẽ nhíu mày, lại nhớ tới lúc trước Tô Đình lập kế hoạch, nghĩ cách cứu viện Hoán Hoa Các.
Tô Đình hiển nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của ông ta, chậm rãi nói ra: "Tô mỗ lặp lại lần nữa, chuyện về Hoán Hoa Các đã là lửa sém lông mày, không thể trì hoãn, Tô mỗ chủ động ra mặt, là vì để tránh vụt mất cơ hội, hao tổn một cánh tay đắc lực của tiên tông, không vì chuyện gì khác."
Cổ Diễn trưởng lão trầm mặc, sau đó nói: "Việc này lão phu sẽ bẩm về tông môn."
Tô Đình nghe vậy, mới gật đầu nói: "Đường đường là Thủ Chính Đạo Môn, những năm qua lên phía bắc trảm ma đều có nhân vật có thể làm cho người chủ sự các tông tin phục, không có lý do gì mà đời này ngoại trừ Vân Khang ra thì không có người nào khác có thể đảm nhiệm vị trí này... Các ngươi tranh thủ thời gian phái tới một người có bản lĩnh, chỉ cần hắn có năng lực quyết sách có thể làm người khác tin phục, Tô mỗ cũng sẽ nghe hắn hiệu lệnh, tiến đến trảm yêu trừ ma."
Cổ Diễn trưởng lão nghe lời này, cũng không biết là vui hay là giận, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, lui ra ngoài.
❖ ❖ ❖
Về tới vị trí doanh địa của Thủ Chính Đạo Môn.
Vẻ mặt của Cổ Diễn trưởng lão không tốt lắm.
Ông ta nhìn ra được Tô Đình không phải giả bộ, mà là chân chính không có ý gì đối vị trí này, thậm chí còn có chút mâu thuẫn.
Một thân phận như thế, địa vị cao như vậy, biểu tượng phía sau càng khó có thể hơn dùng ngôn ngữ để hình dung.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Đình hoàn toàn không để vào mắt.
Trong lòng Cổ Diễn trưởng lão không khỏi có chút mờ mịt.
Có lẽ vị trí này thật sự không quan trọng như ông ta suy nghĩ.
Nếu như thật sự quan trọng, sao chưởng giáo có thể giao vị trí này cho Tô Đình?
Nếu như vị trí này thật sự quan trọng như vậy, saoTô Đình lại sẽ cự tuyệt dễ dàng như thế?
"Có lẽ ta đã già rồi."
Hắn thở dài một tiếng, cũng không giấu diếm, truyền lời nói của Tô Đình về cho Thủ Chính Đạo Môn.
❖ ❖ ❖
Trong doanh địa Nguyên Phong Sơn.
Trong ánh mắt Vân Cung nhìn về phía Tô Đình tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Trước đó nàng từng thuyết phục Tô Đình, để hắn thay thế Vân Khang, chiếm được vị trí này.
Nhưng Tô Đình lại rõ ràng cự tuyệt việc này, khiến nàng có chút kinh ngạc.
Nhưng sau đó, Tô Đình vẫn làm ra chuyện như vậy, chủ động ra mặt hiệu lệnh các tông, mưu đồ lập kế hoạch, nghĩ cách cứu viện Hoán Hoa Các, mơ hồ đã ngồi lên vị trí của Vân Khang.
Trong lòng Vân Cung thậm chí cho rằng có lẽ Tô Đình muốn ngồi ở vị trí này, chỉ là thiếu một lý do danh chính ngôn thuận.
Cho nên lúc trước nàng mới xung phong nhận việc, nghĩ cách cứu viện Tô Duyệt Tần, để Tô Đình yên tâm ở lại phế tích Cổ Thần, quản lý mọi việc.
Nhưng Tô Đình trả lời là muốn rời khỏi Phế tích Cổ Thần, đi nghênh đón Tô Duyệt Tần, khiến Vân Cung cảm thấy cực kì kinh dị, khó mà nhìn thấu suy nghĩ của thiếu niên này.
Lần này Cổ Diễn truyền đến tin tức, Thủ Chính Đạo Môn nguyện để Tô Đình ngồi vào vị trí này, có thể nói là đã danh chính ngôn thuận.
Nhưng không ngờ Tô Đình đúng là thật sự hoàn toàn không có hứng thú với vị trí này, thậm chí là mười phần không thích.
Chuyện này khiến trong lòng Vân Cung cũng không biết nên nói gì.
"Ngươi thật sự không muốn tiếp nhận vị trí này?"
Vân Cung thấp giọng nói: "Người của Hoán Hoa Các ta không thanh tĩnh vô vi bằng Chính Tiên Đạo, nhưng có lẽ là bởi vì trong môn đều là nữ tử, cho nên trong các tông, tính tình đều tính là khá nhu hòa, nhưng chuyến này ngay cả ta cũng cảm thấy địa vị hiệu lệnh các tông này rất quan trọng... Dù chính ta không thể ngồi lên vị trí này, nhưng chỉ cần ngươi ngồi ở vị trí này, mỗi tiếng nói cử động, Vân Cung tuyệt đối sẽ không làm trái."
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Ta nói rất nhiều lần rồi."
Vân Cung ngơ ngác một chút.
Tô Đình lạnh nhạt nói: "Tốn công mà không có kết quả? Thì cần gì chứ? Trong Thủ Chính Đạo Môn nếu đã không có người có thể gánh trách nhiệm này, Tô mỗ gánh vác nhiệm vụ này cũng thôi, nhưng Thủ Chính Đạo Môn hắn cũng coi là nhân kiệt xuất hiện lớp lớp."
"Nếu vẫn không được thì phái quốc sư Đại Chu đến, với năng lực của đương triều quốc sư như ông ta, quyết sách hay kinh nghiệm xử sự gì đó sao có thể kém được?"
"Nếu đã có người, mà ta lại không coi trọng quyền thế, cần gì phải đi tranh vị trí này?"
Tô Đình giang tay ra, nói ra: "Dù sao vị trí này để ai ngồi cũng không quan hệ gì với ngươi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, cố gắng khôi phục đi."
Vân Cung luôn cảm thấy câu nói này khá tương tự như lần đầu gặp gỡ Tô Đình, có chút khiến người ta muốn đập một bàn tay lên trên mặt hắn.
Tô Đình như chưa phát hiện ra, còn dặn dò: "Ngươi sớm ngày khôi phục lại thì có thể vận dụng bảo vật, điều tra vị trí tình trạng của môn hạ đệ tử, Tô mỗ muốn xuất thủ."