← Quay lại trang sách

Chương 673 Công đức

Trung Thổ, Thủ Chính Đạo Môn.

Chưởng giáo lấy ra tin tức của Cổ Diễn, đọc được từng tiếng nói chuyện hành động của Tô Đình, khóe mắt cũng co quắp lại một chút.

"Tiểu tử ngu ngốc này..."

Chưởng giáo thở sâu, cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhưng ông ta cũng không bởi vậy mà lại đi quấy rầy Địa Tiên tổ sư.

Dù sao ông ta vẫn là chưởng giáo một tông, chỉ một việc nhỏ như vậy, tự có cách ứng đối.

❖ ❖ ❖

Trong phế tích Cổ Thần.

Ở vị trí doanh địa Thủ Chính Đạo Môn.

Cổ Diễn trưởng lão rốt cục đã nhận được mệnh lênh mà chưởng giáo truyền về.

Ông ta mở ra mệnh lệnh mà chưởng giáo truyền tới, thấy rõ lời dặn của chưởng giáo bên trong, lập tức lại trở nên yên lặng.

"Sao chưởng giáo lại coi trọng Tô Đình như thế?"

Trong lòng Cổ Diễn trưởng lão tràn đầy không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.

❖ ❖ ❖

Cùng lúc đó.

Tô Đình đang ở trong doanh địa Nguyên Phong Sơn, cũng có phần suy tư nhiều.

Ứng Phong chuyển thế tạm thời giao cho Trần trưởng lão chăm sóc, mà trưởng lão còn lại, cũng dẫn theo đệ tử, phụng mệnh hắn rời đi phế tích Cổ Thần, dọc theo mấy phương hướng kia để xông vào đại địa phương bắc.

Nếu như coi đại địa phương bắc là một người thân, như vậy mối họa ma đạo giống như bệnh dữ kịch độc, việc trị bệnh cứu người chính là dùng những đệ tử tiên tông này xem như thuốc hay, để xóa đi những bệnh dữ kịch độc này.

"Không đúng..."

Tô Đình có phần buồn bực, sờ lên trán, lầu bầu nói: "Hôm nay làm sao ta luôn đứng ở cấp độ này để suy tư việc trảm ma lần này?"

Hắn khẽ lắc đầu, không biết nói gì, yên lặng suy nghĩ, sau đó lại suy tư hướng đi của biểu tỷ Tô Duyệt Tần.

Hắn đã hỏi kỹ, biểu tỷ Tô Duyệt Tần bỏ chạy theo hướng nào, dù đại chiến vô cùng hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn có một vị trưởng lão hàng chữ Vân hơi suy tư, hoảng hốt nhớ lại ấn tượng, nhưng cũng không lắm rõ ràng.

Nhưng có phương hướng đại khái, Tô Đình cũng có thể đại khái suy tính, bây giờ biểu tỷ đang chạy trốn tới khu vực nào.

Ở khu vực này cũng là khu vực lúc trước hắn tính toán để để đệ tử Chính Tiên Đạo sẽ tìm tới vào hai ngày sau đó.

"Hai ngày?"

Tô Đình khẽ nhíu mày.

Đạo hạnh của Tô Duyệt Tần mới vừa thành Âm Thần mà thôi.

Lần này lên phía bắc trảm ma, trong số chân truyền đệ tử các tông, phần lớn là Thượng Nhân, đạo hạnh như Tô Duyệt Tần kì thực thuộc hàng đạo hạnh thấp nhất.

Ở đại địa phương bắc này, ma hoạn trùng điệp, dù là ở chốn phàm trần tục thế, cũng khó có thể kết luận, có lẽ trong lòng kẻ nào đó có mang ma niệm.

Lỡ may gặp được ma loại nào đó, thậm chí là gặp được ma đầu có thể so với Chân Nhân Dương Thần, đừng nói có thể kiên trì đến hai ba ngày, ngay cả hôm nay có còn sống sót hay không cũng là chuyện phải suy tính.

"Ta vốn lo lắng biểu tỷ cũng tới phương bắc trảm ma, tự mình đến phế tích Cổ Thần, đảm nhiệm người chủ sự Nguyên Phong Sơn, cũng là có ý muốn bảo vệ nàng, nào biết Hoán Hoa Các chưa tới phương bắc đã bị tập kích."

Tô Đình cảm thấy không biết phải nói gì, dù hắn có thiên nhãn, quan sát được rõ ràng chi tiết mọi thứ, nhưng cũng không thể nhìn hết toàn bộ đại địa phương bắc, không biết được vị trí chính xác của biểu tỷ, dù đoán được phương hướng đại khái, nhưng cũng không thể định ra rốt cuộc là ở đâu.

Bây giờ chỉ mong Vân Cung cô nương mau chóng khôi phục, xác định được vị trí của biểu tỷ.

Hắn buông tiếng thở dài, chỉ cảm thấy từ khi tu hành đến nay chưa từng phải lo nghĩ như thế.

Hồi nhỏ hắn bị bệnh liệt giường, chính là biểu tỷ chăm sóc hắn, Tô gia suy tàn, nhà chỉ có bốn bức tường, là biểu tỷ nuôi hắn.

Hắn xuyên qua tới đây, kiếp này có được người thân, biết được tất cả ký ức, trải nghiệm tất cả suy nghĩ tình cảm.

Trong lòng hắn, ngoại trừ tiểu tinh linh ra, đây cũng là thân nhân thân cận nhất của hắn.

Hắn sờ lên đầu, thì thầm: "Nghe nói Tín Thiên Ông tinh thông bói toán, đợi đến khi trở về Nguyên Phong Sơn, ta vẫn nên theo học mấy phần, ngày sau gặp phải chuyện loại này thì ta có thể bói toán, biết được hướng đi, cũng tránh phải lo lắng như thế."

Đang nghĩ như vậy, lại nghe được bên ngoài có tiếng đệ tử truyền đến.

"Tô trưởng lão, Cổ Diễn trưởng lão của Thủ Chính Đạo Môn cầu kiến."

"Không phải vừa gặp rồi sao?"

Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Để lão nhân gia tiến đến."

Một lát sau đã thấy Cổ Diễn chầm chậm đi đến, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Tô Đình nhìn ông ta dùng dáng vẻ bất đắc dĩ lại lần nữa đến như thế, trong lòng cũng hiểu được cái gì, sờ lên cằm, cau mày nói: "Chưởng giáo của Thủ Chính Đạo Môn không đồng ý lại phái người đến, cũng không cho ngươi đảm nhiệm người chủ sự, nhất định phải ném cái nồi này lên trên đầu ta?"

Cổ Diễn méo mặt dưới, nói: "Tô trưởng lão chú ý ngôn từ, chức vị này không tầm thường, ý nghĩa cực lớn, ngươi chớ coi thường."

Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Ngươi đã thấy quan trọng như vậy thì thỉnh cầu trong môn, tự mình đảm nhiệm chức vị này không phải là xong sao?"

Cổ Diễn không nói một lời, ánh mắt dị dạng, nếu như thỉnh cầu có thể có hiệu quả, ông ta cũng không cần lại đến nhìn sắc mặt của thiếu niên này.

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói ra: "Mời cao nhân khác đi, ta thấy quốc sư triều đình Đại Chu hiện nay cũng là đệ tử Thủ Chính Đạo Môn, thiên phú cùng đạo hạnh của ông ta có lẽ hơi kém nửa bậc, nhưng khả năng thống lĩnh đại cục, bản lĩnh quyết sách lập kế hoạch lại không thấp."

Cổ Diễn dừng một chút, cũng không nói nhiều với hắn, chỉ đáp: "Tô trưởng lão không muốn đảm nhiệm chức vị này là bởi vì không có chỗ tốt sao?"

Tô Đình nghe vậy, run lên, vẻ mặt đầy cổ quái, nói: "Có ý gì?"

Cổ Diễn chầm chậm nói ra: "Trừ ma vệ đạo chính là chính sự, trảm diệt Ma đồ nguy hại thế gian chính là công đức... Lần này chúng ta đến, sau này cũng có công đức gia thân, từ nơi sâu xa, con đường phía trước sẽ thông thuận, vận thế bằng phẳng."

Ông ta nhìn về phía Tô Đình, nói: "Chuyện về vận khí này, hẳn là không cần ta nhiều lời?"

Tô Đình ồ lên một tiếng, nhưng không mở miệng.

Chuyện về vận khí này quả thực khó mà nói.

Ví dụ như có một số người gặp phải bình cảnh vây khốn cả nửa đời, nhưng số phận tới, nhìn thấy vật gì đó sẽ có thể tỉnh ngộ, tâm chí rộng mở... Mà thường thường ở trong mắt người tu hành, đây là lần đốn ngộ hiếm có nhất.

Nếu như nói ở cấp độ thấp hơn chính là có người ngã một phát sẽ chết tại chỗ, nhưng có một số người cũng ngã một phát, còn ngã ác hơn, chẳng những không chết, không chừng sẽ nhặt được một túi vàng bạc châu báu.

Đây cũng là số phận, cũng là mệnh số từ nơi sâu xa.

Nhưng người mang công đức, con đường phía trước có thể nói là thông thuận.

Thậm chí người có đại công đức trên thân có thể ghi tên vào tiên sách, một đường tu hành cho đến Tiên Đạo.

Hắn đã từng đi qua U Minh Địa phủ, biết được trong tam giới, các loại sinh linh làm việc thiện hay làm ác đều có ghi chép, mà hạng người có công đức sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.

Dù đời này tu hành không được, kiếp sau chuyển thế đầu thai, cũng sẽ có một xuất thân tốt, nếu như có thể một lần nữa bước lên con đường tu hành, thậm chí có mệnh số có hi vọng đắc đạo thành tiên.

Dù không muốn đầu thai chuyển thế, cũng có hi vọng được vời lên thiên đình, làm thiên thần, thậm chí thoát khỏi thân phận quỷ thần.

Như Thiên Cơ Môn tổ sư chính là có công đức, sau khi chết ngược lại mượn nhờ công đức, được Địa Phủ tương trợ, trở thành Thi Giải Tiên.

Thường nhân tích đức làm việc thiện cũng là vì đây, nhưng người tu hành trảm yêu trừ ma, công đức tất nhiên là không hề tầm thường.

"Tô Đình, nếu ngươi đảm nhiệm chức vị này, làm thống lĩnh chuyến này, thống ngự đại cục, trảm trừ ma hoạn, sau đó Thiên Đình ghi chép danh sách, ngươi sẽ có công."