Chương 677 Cửu biệt trùng phùng! Chợt sinh dị biến
Tô Đình vốn lo lắng cho biểu tỷ, nhưng đuổi ở đây mới phát hiện có tiểu tinh linh ở đây nên nhẹ nhàng thở ra.
Nào biết tiểu tinh linh này gan to bằng trời, lại bắt giữ một tên trưởng lão ma tông, lại dùng tên trưởng lão ma tông này làm mồi nhử, gọi đến ma đạo đồ chúng các phương.
Nhưng cử động lần này cũng thật sự có chút lỗ mãng.
Sau khi Tô Đình chém hai trưởng lão ma đạo này xong lập tức muốn từ trên trời giáng xuống, cẩn thận dạy dỗ tiểu tinh linh một phen để nàng bớt kiêu ngạo đi.
Nào biết tiểu nha đầu này vừa xoay đầu lại, còn không có vẻ vui sướng khi trùng phùng đã trực tiếp mắng Tô mỗ đến mức cẩu huyết lâm đầu.
Tô Thần Quân vốn dĩ muốn lên tiếng giáo huấn tiểu nha đầu này, còn chưa kịp rơi xuống đất, trong quá trình từ trên không trung hạ xuống này, hắn bị giáo huấn đến mức cả người ngơ ngác, hổ thẹn áy náy.
"Ngươi có biết hai ma đầu kia có thể so với Dương Thần hay không, nếu ta tự mình đánh chết, Hoán Hoa Các có thể cho chúng ta bao nhiêu bảo bối?"
"Ngươi có biết là chỉ cần bắt sống được, môn hạ đồ chúng của hai kẻ này sẽ kéo đến, sau đó lại có thể câu đến bao nhiêu con cá nhỏ nữa hay không?"
"Còn chưa kịp móc hai bọn hắn sạch sẽ, ngươi đã chém mất!"
Tiểu tinh linh mười phần tức giận, cũng mười phần tiếc nuối, nhìn về phía hai đạo ma quang vừa rơi xuống ở bên kia, trong lòng còn mong đợi Tô Đình chém một kiếm không thể giết được bọn hắn.
Nhưng khí tức bên kia đều đã tan biến, hai trưởng lão ma tông vừa đối mặt đã bị Tô Đình chém sạch sẽ.
"Ta..."
"Ta cái gì mà ta?"
Tiểu tinh linh chỉ vào nam tử trung niên bị trói kia, cả giận nói: " Ngay cả kẻ kia gần như đã bị móc sạch sẽ mà bổn quân chủ đều không nỡ trảm, còn hi vọng hắn có thể gọi đến ma đạo đồ chúng xung quanh, làm sao ngươi lại phá của như vậy?"
Trưởng lão ma tông bị trói trên cành cây kia nhìn về phía Tô Đình, trong ánh mắt của hắn ta tràn đầy u oán.
Hắn đã sớm gọi đến hết môn hạ đệ tử, toàn đều nạp mạng ở nơi này, quả thực là bị móc sạch sẽ.
Có thể nghĩ đến, nếu như hai vị ma đạo trưởng lão lúc trước kia bị tiểu nha đầu bắt lại, như vậy tiểu nha đầu này nhất định sẽ ngược đãi bọn hắn, để bọn hắn gọi môn hạ đệ tử đến.
Mà trưởng lão ma đạo đã bị móc sạch là hắn chắc chắn sẽ bị tru sát trước, thoát ly khổ hải.
Nào biết thiếu niên này vừa ra tay đã diệt đi hai trưởng lão ma đạo, để hai vị kia một mệnh ô hô gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không phải chịu cực khổ gì.
Bây giờ lưu lại hắn một người ở đây, chỉ sợ còn muốn chịu khổ.
"Thiếu niên này là người nào?"
Trong lòng trưởng lão Ma tông kia thầm mắng: "Làm sao lại đáng ghét như thế?"
❖ ❖ ❖
Tô Đình rốt cục đã hạ xuống mặt đất.
Tiểu tinh linh vỗ nhẹ đôi cánh mỏng, bay đến trên đầu Tô Đình, níu lấy tóc của hắn, vô cùng tức giận.
Tô Duyệt Tần nhìn xem Tô Đình, hoảng hốt như đang mơ, nhưng dù sao nàng đã tu thành Âm Thần, rất nhanh đã tỉnh ngộ lại, khẽ mím môi, trong mắt có chút ướt át.
Đây là lần thứ nhất nàng đi ra ngoài lịch luyện, thậm chí cũng là lần đầu tiên đối mặt trực tiếp với nguy hiểm sinh tử, còn chính mắt thấy sư tỷ đồng môn bị lợi khí của ma đạo chém thành hai nửa.
Sư tỷ vốn đang sống sờ sờ, cười nói tự nhiên, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
Tính mệnh giống như cỏ rác vậy, tiện tay là không còn.
Lần đầu tiên Tô Duyệt Tần đối mặt với trường hợp như vậy, trong lòng không tránh khỏi có đủ loại cảm xúc, hoảng sợ e ngại, bất lực không yên.
May mà có tiểu tinh linh đi theo bên người, bảo vệ nàng, nàng có chỗ dựa vào, mới giúp nàng có thể sống sót đến nay.
Nhưng bây giờ nàng gặp được thân nhân duy nhất, có thể nhìn được không khóc chính là vì nàng đã tu thành Âm Thần, tính tình cứng cỏi hơn rất nhiều.
Tô Đình tiến lên, cầm tay của nàng, nói khẽ: "Không sao, có ta ở đây, dù là ai cũng sẽ không thương tổn được tới tỷ."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
Tiểu tinh linh hung hăng kéo tóc Tô Đình, khẽ nói: "Có ta bảo vệ tỷ tỷ, mới không gặp nguy hiểm đâu."
Trong mắt Tô Duyệt Tần lộ ra vẻ cưng chiều, khẽ đưa tay, vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.
Tô Đình xách nàng xuống, nói ra: "Ta thấy tỷ tỷ bị thương nhẹ đấy."
Tô Duyệt Tần vội đáp: "Chuyện này không trách nàng."
Nói tới đây, Tô Duyệt Tần dừng lại, hơi có mấy phần ảm đạm, nói: "Lúc ấy người của ma đạo bố trí mai phục, rất nhiều đồng môn sư tỷ bị giết tại chỗ, may là nàng cản lại một cao nhân Ma tông, mới để rất nhiều sư tỷ có thể đào thoát... Khi nàng nghênh chiến với cao nhân Ma tông, ta không cẩn thận mới bị thương."
Tô Đình buông tiếng thở dài, an ủi: "Ta đã an bài người các tông môn đến tiếp dẫn đệ tử Hoán Hoa Các ở bên ngoài, đệ tử còn lại rất nhanh sẽ được tiếp dẫn trở về, tỷ không cần lo lắng."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, lộ ra nét mừng, vội gật đầu.
Mà Tô Đình nhìn xem tiểu tinh linh, nói ra: "Bản lĩnh tiến bộ không nhỏ nha, mới một thời gian ngắn ngủi mà ngay cả trưởng lão ma tông đều bị ngươi bắt sống."
Tiểu tinh linh lập tức lộ ra vẻ kiêu ngạo, nói: "Tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên có danh xưng là trích tiên trên đời, nhưng ta là Chân Thần, chỉ cần có người chỉ điểm, tự nhiên đạo hạnh sẽ đột nhiên tăng mạnh... Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới có đạo hạnh tiến triển cực nhanh, ta làm Chân Thần, bản lĩnh sớm muộn cũng sẽ vượt qua ngươi, tuyệt đối không để ngươi xoay người làm chủ!"
Tô Đình hừ một tiếng, mặt không biểu tình, nói ra: "Đây chính là nguyên nhân ngươi bắt giữ trưởng lão ma tông, ở đây chơi lửa? Ngươi có thể bắt giữ một kẻ này, ai biết sẽ không có kẻ khác? Trong Ma tông, không thiếu người có thể so với Bán Tiên, thậm chí có tam đại Ma Tôn, thập đại Ma Quân, còn ác hơn đa số trưởng lão tiên tông tầng chín... Ngươi không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy?"
"Ngươi cũng quá coi thường ta!"
Tiểu tinh linh khinh thường nói: "Sư nương ta là Tiên gia chân chính, trước khi ta ra cửa, nàng đã dạy cho ta rất nhiều bản lĩnh bảo mệnh, trưởng lão ma tông bình thường không đáng kể, hai trưởng lão ma tông lúc trước kia, nếu không phải ngươi nhiều chuyện, ta lại có thể kiếm thật nhiều bảo bối... Còn Bán Tiê cái gì, ta có một kiện bảo bối, có thể đánh cho Bán Tiên thành tàn phế!"
Tô Đình nghe vậy, không khỏi ngơ ngác một chút, nói: "Bảo bối gì mà hung hãn như thế?"
Tiểu tinh linh lấy ra một vật, lắc lắc, nói ra: "Chính là cái này! Lúc trước pháp thuyền của Hoán Hoa Các bị người phục kích, đối phương có thật nhiều Bán Tiên, trong đó có một kẻ bị ta đánh thành tàn phế, trực tiếp trốn... Bằng không, thêm một lão ma có thể so với Bán Tiên, Hoán Hoa Các nào có ai có thể trốn được?"
Hai mắt Tô Đình hơi sáng lên, hắn từng nghe Vân Cung nói là lúc ấy còn có một cao nhân Ma tông, nhưng đã chạy trốn, dường như là đuổi theo giết đệ tử Hoán Hoa Các, nhưng lại chưa từng nghe Vân Cung nhắc tới tiểu tinh linh, cũng không nghe Vân Cung nhắc tới kiện bảo bối này.
"Đáng tiếc sau khi dùng bảo bối này thì lại phải đợi một thời gian, mới có thể thi triển một lần nữa, nếu không thì mấy lão ma dám can đảm cướp đường kia đều có thể bị đánh chết rồi."
Tiểu tinh linh thở dài một tiếng, tinh thần lại phấn chấn, nói: "Ngươi thấy không? Ở hai canh giờ trước, bảo bối này của ta lại khôi phục... Nếu dụ được lão ma có thể so với Bán Tiên, ta có thể được Hoán Hoa Các ban thưởng thật lớn."
Tô Đình tức giận nói: "Lỗ mãng! Lỡ may không chỉ có một Bán Tiên tới thì ngươi làm sao bây giờ?"
Tiểu tinh linh hừ một tiếng, hết sức bất mãn.
Tô Đình dừng một chút, lại nói: "Nhưng từ hôm nay trở đi, nếu ta gặp được ma đầu, sẽ không trực tiếp đánh chết, giữ lại cho ngươi, để ngươi đến bổ."
Tiểu tinh linh tỏa sáng hai mắt, vỗ tay nói: "Như thế rất tốt! Chúng ta tìm ma đầu ở bốn phía để giết, trở lại Hoán Hoa Các, phỉa tranh thủ dọn đi một phần trong tàng bảo khố của Hoán Hoa Các, đến lúc đó trong nhà chúng ta sẽ rất giàu có đấy?"
Tô Đình trầm ngâm gật đầu, biểu thị tán thưởng.
Tô Duyệt Tần nghe một lớn một nhỏ bàn luận, vẻ mặt có phần là mờ mịt.
Mà đúng lúc này, lại nghe được trưởng lão ma tông kia suy yếu cầu khẩn.
"Ba vị cửu biệt trùng phùng, chắc trong lòng rất cao hứng, lão phu ở đây chúc mừng, nhưng lúc này tâm tình các ngươi đang vui vẻ, có thể niệm tình giết ta đi hay không, thành toàn ta?"
"Được rồi, cho ngươi thống khoái."
Tiểu tinh linh bất đắc dĩ lầu bầu một tiếng, tiện tay bổ tới một đao gió.
Vị trưởng lão ma đạo này đang vui đến phát khóc vì có thể kết thúc tính mệnh.
Mà đúng lúc này, trong lòng Tô Đình bỗng nhiên nhảy một cái.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mây đen ngập đầu.
Bầu trời bỗng nhiên tối xuống.
Mây đen đầy trời, ma khí cuồn cuộn.
"Ngươi chính là kẻ được gọi là Tô Thần Quân?"
Trong mây đen truyền đến một giọng nói âm trầm như vậy.
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng, có mấy phần kinh dị.
Khí tức của đối phương mơ hồ còn cao hơn cả Trấn Ngục ma đao.
"Kẻ nào?"
Tô Đình trầm giọng nói.