Chương 679 Uy thế của Tô Chân Quân
Nơi đây mây đen bao trùm trăm dặm.
Khí tức âm u, gió âm lạnh lẽo.
Trong vòng trăm dặm, nơi ma trận bao phủ dường như biến thành một tòa quỷ vực.
Đột nhiên có một luồng gió thổi tới, rời xa khu vực trăm dặm kia bay ra bên ngoài.
Mà trong luồng gió kia là một nữ tử tuổi trẻ, mà trên vai nữ tử lại có một bé gái lớn chừng bàn tay, sau lưng có cánh mỏng ngồi ở đó.
"Làm sao bây giờ?"
Tô Duyệt Tần hơi lo lắng, nhưng vẫn cố đè ép xuống nỗi lòng, miễn cưỡng tỉnh táo lại, hỏi: "Tiểu Đình còn ở bên trong."
Trong mắt tiểu tinh linh cũng hơi có mấy phần nặng nề, nàng cũng hiểu ma đầu kia có bản lĩnh cực cao, cao hơn so với Vân Cung, so với Bắc Linh trưởng lão, so với ma đao chém về phía pháp thuyền của Hoán Hoa Các.
Cấp độ như Vân Cung đã là người đạo hạnh cao nhất trong nhân thế, mà nàng lại xuất thân từ tiên tông, bản lĩnh cực cao.
Nhưng tên ma đầu này rõ ràng cao hơn Vân Cung một cấp độ.
Nhưng nàng đi theo sư nương, cũng hiểu biết bản lĩnh của Tiên gia đắc đạo, chí ít tên ma đầu này còn chưa chân chính trở thành tiên thần.
Gần đây thanh danh của Tô Đình cường thịnh, có thanh danh là vô địch tại thế dưới Tiên gia.
Có lẽ đối mặt với Ma Quân đệ nhất kia cũng sẽ không bị thua.
Tiểu tinh linh nghĩ như vậy, nhưng vẫn không giảm được vẻ sầu lo.
"Chúng ta đi trước."
Tiểu tinh linh chung quy vẫn bình tĩnh hơn, nàng cắn răng, nói: " Bản lĩnh của hắn được xưng là vô địch đương thời, sẽ không có chuyện gì... Còn chúng ta, đạo hạnh hơi thấp hơn một chút, nếu lâm vào ma trận, Tô Đình còn phải chăm sóc chúng ta, khó tránh khỏi sẽ phân tâm, sẽ rơi vào thế yếu, cho nên chúng ta đi trước, để hắn không có nỗi lo, có thể toàn lực ứng phó, nghênh chiến đại địch, đó mới là thượng sách."
Tô Duyệt Tần thở sâu, khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Chúng ta đi trước, đi về phía phế tích Cổ Thần... Ta sẽ liên lạc lại với Vân Cung sư tỷ, nhìn xem bên kia có thể có người tới trợ giúp tiểu Đình một chút hay không."
Tiểu tinh linh đáp: "Như thế cũng tốt!"
Vừa dứt tiếng, nàng đã phát hiện sau lưng một luồng khí tức thật lớn, chớp mắt đã càn quét bốn phương tám hướng.
Tô Duyệt Tần cùng tiểu tinh linh đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một vệt kim quang bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, xông lên tận chín tầng trời.
Trong kim quang, có một thiếu niên mặc thần giáp màu đen, bắn ra kim quang hết sức mãnh liệt, triển lộ ra thần uy hết sức cao xa.
Trên ngón tay của thiếu niên dường như có năm chiếc nhẫn, cùng toả ra vầng sáng, khí tức khác biệt.
Mà ở cổ tay hắn cũng có một vòng tròn, ngưng tụ thành một, trong lòng bàn tay biến thành một vầng sáng hỗn độn, hoảng hốt ngưng tụ thành một phương thế giới.
" Ma Quân đệ nhất rắm chó gì chứ?"
Tô Đình súc thế đến cực hạn, bước lên trời.
Hắn mặc thần giáp, khí thế uy nghiêm, mà trong tay ngưng tụ một chưởng chứa Ngũ Hành tiên thuật, được bộ pháp bảo này trợ giúp nên biến thành càng thêm cường thịnh.
Khí tức trong bàn tay hắn dần dần biến hóa, càng trở nên hoàn thiện, mơ hồ muốn khiến một phương thế giới trong lòng bàn tay diễn hóa đến tình trạng trọn vẹn.
Thậm chí chính hắn đã mơ hồ nhìn ra sinh linh đầy đàn ở bên trong!
Đối với một chưởng chứa Ngũ Hành tiên thuật này, bây giờ trình độ của Tô Đình hiển nhiên đã cao một tầng.
❖ ❖ ❖
Sinh linh xung quanh Ma vực, không khỏi cảm thấy rung động.
Bỗng nhiên chhir thấy kim quang ngút trời bắn lên.
Thiếu niên trong kim quang đánh ra một chưởng lên trời.
Thiếu niên lấy tư thế này xông vào trong tầng mây.
Một màn này, in dấu vào trong đầu thật sâu.
"Tiểu Đình..."
Tô Duyệt Tần không nhịn được kinh hô lên tiếng, vội bịt miệng, trong mắt tràn đầy sầu lo.
Tiểu tinh linh cũng không khỏi trợn mắt há mồm, nàng biết được bây giờ Tô Đình có thanh danh rất lớn, đạo hạnh tiến triển cực nhanh, chắc chắn đã cao hơn so với lúc trước đó tách ra một cấp độ.
Nhưng cũng không ngờ rằng đối mặt với ma đầu có khi thế cường đại như vậy mà Tô Đình hiện ra vẻ hung hãn tuyệt luân như thế, lấy tư thái chính diện đối cứng để vọt vào trong mây đen đầy ma khí âm u.
Chỉ là còn không đợi nàng cảm thấy lo lắng, lại nghe thấy trong mây đen phát ra động tĩnh khổng lồ!
Tiếng vang ầm ầm!
Âm thanh truyền mấy trăm dặm!
Tựa như thiên uy!
Đó là tai họa thật lớn!
Vô tận khí tức, tràn ngập màu sắc, có năm loại vật chất Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ,
Có các loại dị trạng trong mây đen không ngừng lấp loé!
Trong mây đen đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ!
Kia là tiếng rống của Ma Quân đệ nhất!
Trong tiếng rống tràn đầy phẫn nộ cùng sợ hãi khó tả!
Ầm ầm vang vọng!
Trong mây đen lấp lóe quang mang, bắn ra bốn phương tám hướng, uy thế cuồn cuộn vô song, lan khắp cửu thiên thập địa!
"Đi mau!"
Tiểu tinh linh biến sắc, cuốn lên một trận gió, dẫn Tô Duyệt Tần đi xa.
Nhưng cơn gió của nàng cũng hơn chậm mấy phần.
Khí tức càn quét vẫn lan xa mấy chục dặm tới gần Tô Duyệt Tần cùng tiểu tinh linh.
May mà tiểu tinh linh có bảo vật hộ thân, mà Tô Duyệt Tần cũng tu thành Thượng Nhân, thân thể trải qua pháp lực tẩy luyện, không còn là nhục thể phàm thai tầm thường, mới không nguy hiểm đến tính mạng.
Vậy mà lúc này lại ngẩng đầu nhìn lại.
Trên bầu trời đã là trời trong mây sáng.
Vạn dặm trời cao, trong xanh như tắm, mênh mông vô bờ.
Thậm chí ngay cả một đám mây trắng cũng không có, một tia sương mù cũng không thấy.
Toàn bộ bầu trời đúng như vừa bị tẩy qua!
Mây đen bao phủ trăm dặm đã bị đánh tan trong khoảnh khắc!
" Bản lĩnh của Đại Ngưu tại sao lại cao như vậy?"
Tiểu tinh linh trợn mắt há mồm, thì thầm: " Tốc độ hắn tiến bộ không chậm hơn ta, ta muốn vượt qua hắn, còn phải càng thêm cố gắng, nếu không thì sợ là sẽn= bị hắn xoay người làm chủ!"
Mà vẻ mặt Tô Duyệt Tần cũng là vì đó mà cứng lại, trong lòng cũng khó mà tin được, đệ đệ nhà mình lại có loại bản lĩnh này.
Lúc trước Tô Đình bị bệnh liệt giường, nàng may vá y phục, gánh nước nấu cơm, tỷ đệ hai người sống nương tựa lẫn nhau, có thể nói là nghèo rớt mùng tơi, đến nay chỉ mới thoáng như hôm qua.
Về sau rời đi Lạc Việt Quận lúc, thấy Tô Đình triển lộ bản lĩnh, gọi ra một tôn cự nhân dùng nước ngưng tụ thành, đã cảm thấy mười phần bất phàm.
Nhưng bây giờ nàng đã tu hành, cũng biết lực sĩ kia thực ra chỉ là không thể địch nổi đối với phàm nhân, nhưng lại không bằng pháp thuật của Thượng Nhân.
Nhưng Tô Đình vốn chỉ thi triển ra Thủy hành lực sĩ, bây giờ cũng đã có lực lượng có thể dời núi lấp biển, có thể cưỡi mây đạp gió, bay thẳng lên chín tầng trời, đồng thời đánh tan mây đen ma khí trong vòng trăm dặm.
Ở trong mắt nàng, bản lĩnh như vậy cũng không thua gì thần tiên chân chính.
❖ ❖ ❖
"Là bản tọa tính sai."
Ma Quân đệ nhất mặc áo bào đen, đeo mặt nạ, thanh âm âm trầm, nói: "Nếu không phải tiểu nha đầu kia mang bảo vật, phá bản trận pháp của bản tọa, ngươi rơi vào trong ma trận, nhất định không chiếm được lợi ích."
Tô Đình bật cười, nói: "Đây chính là bản lĩnh! Ngươi kéo dài thời gian, muốn bày ra trận pháp, Tô mỗ lại tích súc tiên thuật, thi triển thủ đoạn... Nhưng ngươi bày ra trận pháp bị nàng phá vỡ một góc, ta tích súc tiên thuật là có thể hủy sạch ma trận còn lại của ngươi, uy thế còn lại đủ để tổn thương ngươi, hiện nay Ma Quân đệ nhất là ngươi đã bị thương cũng không nhẹ đâu nhỉ?"
Ma Quân đệ nhất chậm rãi nói ra: "Thường nói hạng người nhập ma như ta âm hiểm xảo trá, ngươi là trưởng lão tiên tông cũng không kém bao nhiêu."
Tô Đình mặc thần giáp tỏa ra quang mang lấp lóe, cười nói: "Quá khen."
Một chưởng Ngũ Hành tiên thuật này, hắn vận dụng thủ pháp, đã mạnh hơn dĩ vãng.
Hắn đẩy thế giới trong tay vào mây đen đầy ma khí kia.
Chợt hắn buông thế giới này ra, không duy trì nữa.
Thế là thế giới này bắt đầu sụp đổ.
Một phương thế giới sụp đổ, uy thế tản ra vô tận, như một cơn thủy triều lan khắp cửu thiên thập địa.
Thế là mây đen đầy ma khí kia lập tức bị cơn thủy triều này nuốt chửng, xen lẫn khí tức hủy diệt từ Ngũ Hành biến hóa, cho đều khi tiêu diệt sạch sẽ.
Mà Ma Quân đệ nhất ở trong mây đen, giờ phút này nhìn như bình thản, kì thực đã bị thương nặng, không thua gì chính diện bị đạo thuật của một vị Bán Tiên đánh trúng.
"Thôi được, bản tọa tính sai, coi như ngươi trốn được một kiếp, nhưng lần tiếp theo, bản tọa sẽ không lại thất thủ."
"Tôn giá muốn đi rồi sao?"
Trong đôi mắt Tô Đình dần dần hiện lên sát cơ, chậm rãi nói: "Địa Phủ rất xa, đường xuống Hoàng Tuyền cũng dài, Tô mỗ tiễn ngươi một đoạn đường nhé?"
Một câu nói kia từ từ chầm chậm nói ra, giống như hảo hữu chí giao sắp từ biệt, hắn lưu luyến không rời, muốn đưa tiễn ngàn dặm.
Nhưng Ma Quân đệ nhất sao có thể không nghe ra ý nghĩa trong lời nói?
"Ha ha ha..."
Ma Quân đệ nhất bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Ngươi còn muốn tru sát bản tọa ở đây sao?"
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Đến mà không trả lễ thì không hay, tôn giá đã xuất thủ, Tô mỗ cũng không thể hoàn toàn không biểu thị gì, như thế không phù hợp với cách hành xử có qua có lại mà Tô mỗ vẫn luôn tuân thủ."
Hắn khẽ nắm tay, pháp lực vận chuyển, nhìn về phía vị Ma Quân trước mắt này.
Ma Quân đệ nhất này đeo mặt nạ, không nhìn ra chân dung diện mạo của hắn, cũng không biết vẻ mặt hắn như thế nào, chỉ là hắn lại không nhịn được cười ra tiếng.
"Ngươi coi bản tọa chính là Trấn Ngục ma đao bị ngươi giết chết sao?"
"Trong thập đại Ma Quân, hắn thuộc hàng cuối cùng, bản tọa mới là người đứng đầu!"
"Bản tọa đến cũng không phải báo thù cho hắn, chỉ là tới đây giết ngươi."
Ma Quân đệ nhất bỗng nhiên buông tiếng thở dài, nói: "Vốn tưởng rằng lần này có thể tru sát ngươi ở đây, đáng tiếc tính sai, bây giờ ma trận bị phá vỡ, trưởng lão tiên tông của ngươi sợ là cũng phát hiện ra biến hóa, từ đó chạy đến, lúc này bản tọa đang bị thương, sợ là không thể trong thời gian ngắn ngủi tru sát ngươi ở đây."
Tô Đình cười lạnh nói: "Có ý gì? Nếu không bị thương, chỉ hao phí chút thời gian cũng có thể giết ta? Sao ngươi không tới thử xem?"
Ma Quân đệ nhất không có trả lời, chỉ nói là nói: "Tô Đình, lần này chỉ coi như ngươi trốn qua một kiếp, lần sau không có đơn giản như vậy."
Vừa dứt lời, lập tức thấy ma khí cuồn cuộn, che lấp tình cảnh xung quanh, rốt cuộc nhìn không rõ ràng.
Tô Đình giơ tay lên một cái, nói ra: "Tôn giá đã tới đây mà còn muốn đi, ngươi đã hỏi qua bản thần quân chưa?"
Giọng nói âm trầm của Ma Quân đệ nhất chầm chậm truyền đến.
"Ngươi không giữ được bản tọa!"
"Cũng nên thử một lần nha."
Tô Đình vừa dứt tiếng, con mắt thứ ba trên trán bỗng nhiên bắn ra ánh sáng.
Trong tay hắn ném ra ngoài một vật, trong nháy mắt bao phủ tám mươi dặm xung quanh.
Trong phạm vi tám mươi dặm, toàn bộ sinh linh chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, giống như vừa rơi vào vũng bùn.
Tầng mây đen đầy ma khí phía trước bị Khốn Mộc Thần Thung ảnh hưởng, ngay cả những ma khí như mây mù này đều giống như bị ngưng trệ.
Mà Ma Quân đệ nhất ở trong mây đen ma khí chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, khó mà động đậy.
"Động cũng không động được, ta cũng muốn xem ngươi còn bỏ chạy thế nào."
Tô Đình sờ tay vào ngực, lật ra một dây leo màu xanh.
Dây leo màu xanh tuột tay bay đi, tựa như một con rồng xanh, chớp mắt đã chui vào mây đen.
"Tôn giá cảm thấy bảo vật này có tư vị thế nào?"