Chương 741 Lập uy
Ở Hưng Hồng trấn đã trống không.
Bây giờ những người xuất hiện ở đây đều không phải phàm nhân.
Nơi này có Thượng Nhân tu thành Âm Thần, cũng có Chân Nhân tu thành Dương Thần.
Tề tụ ở đây, thế ép bát phương.
Sau khi chủ Huyền Thiên bộ ra lệnh một tiếng.
Chỉ thấy các phương thi triển bản lĩnh, tấn công về phía đạo quan.
Quang mang chói lọi!
Tiếng nổ vang ầm ầm!
Chỉ thấy trong vô số quang trạch, bụi mù bỗng nhiên bay lên!
Một tòa đạo quan này lập tức đổ sụp một nửa!
Nhưng vẫn còn nửa bên đang lung lay sắp đổ, nhưng lại không sụp hẳn.
❖ ❖ ❖
"Mẹ nó, làm sao không giảng đạo lý như thế!"
Trung Quan Chính giận mắng một tiếng, bỗng dưng ho ra một ngụm máu, khí tức uể oải.
Trong tay trái của ông ta có cầm một cây phất trần, mà bụi tơ tựa như mạng nhện, lan ra bốn phương tám hướng, kéo dài mà đi, liên tiếp tới các nơi trong đạo quan.
Lão tăng của Nam Sơn tự đứng ngay ở phía bên phải của ông ta, toàn thân tỏa ra Phật quang màu vàng, thiền âm không ngừng, tay nâng một bình bát, mà bình bát tỏa ra quang mang, tản tới các nơi đạo quan.
Những pháp bảo này vốn rơi vào trong tay Tô Thần Quân, bây giờ đối mặt với tình thế cực kỳ nghiêm trọng, Tô Thần Quân đã trả những bảo vật để đối địch này cho nguyên chủ.
Chỉ là cho dù đạo sĩ và hòa thượng đều là hạng người có đạo hạnh cao thâm, dùng bảo vật cũng thuộc hàng pháp bảo, nhưng đối mặt với công kích của Huyền Thiên bộ cũng không thể chịu đựng được.
Bụi tơ kết nối các nơi đạo quan lập tức đứt gãy, không ngừng rung động, phất trần có thể xưng là pháp bảo thượng đẳng lại lập tức ảm đạm đến cực điểm, tay cầm cũng đã hiện ra vô số vết rạn, đã bị phế bỏ.
Bình bát trong tay lão tăng cũng biến mất quang mang, lập tức chia năm xẻ bảy.
Khí tức của Trung Quan Chính uể oải, hô hấp yếu ớt.
Toàn thân lão tăng tỏa ra kim mang cũng ảm đạm đi rất nhiều, thân thể vốn như lưu ly lại dần dần lóe ra vết rạn, lan tràn đến trên mặt.
Lão hòa thượng này trong khoảnh khắc tựa như đồ sứ sắp vỡ vụn.
Một tăng một đạo cũng không ngờ Huyền Thiên bộ xuất thủ hung hãn như thế, hoàn toàn không giảng đạo lý, không giảng đạo nghĩa, trực tiếp quần công.
"Tô Thần Quân..."
Vân Tích đạo nhân quỳ rạp trên đất, ho một tiếng, nôn ra một ngụm máu.
Ở trước người ông ta cách đó không xa, tiểu đạo sĩ của Ty Thiên Giám nằm trên mặt đất, hô hấp yếu ớt, nhưng miễn cưỡng vẫn chưa chết.
Ba sư huynh đệ Tông Bình đã nằm tại một chỗ, hô hấp cũng mất, sinh cơ yếu ớt đến mức ngay cả Vân Tích cũng chỉ có thể miễn cưỡng phát hiện ra tình trạng, kì thực cũng không khác đã chết là mấy.
"Tô Thần Quân còn không ra tay, chúng ta sẽ thật sự ngã xuống ở nơi này."
Trung Quan Chính lấy ra pháp kiếm, cắn chặt răng, khí tức của ông ta uể oải, nhưng vẫn còn dư lực.
Thế nhưng lúc trước Huyền Thiên bộ quần công, uy thế quả thực quá mức doạ người.
Nếu như Huyền Thiên bộ lại ra tay một lần nữa, như vậy đạo quan nhất định sẽ hóa thành phế tích.
Mà người ở bên trong, ngoài Tô Thần Quân ra, sợ là không có một ai may mắn thoát khỏi, bao gồm cả Trung Quan Chính, cũng khó thoát nguy cơ vẫn lạc.
Toàn thân lão tăng nở rộ kim quang, chỉ là trên da tràn đầy vết rạn, ông chắp tay trước ngực, niệm phật hiệu.
Sắc mặt Minh Định hòa thượng trắng bệch, miễn cưỡng còn có thể nhúc nhích, nhưng cũng không có khí lực.
Khi nãy Huyền Thiên bộ đều xuất thủ, tuyệt đại đa số đều bị Trung Quan Chính cùng lão tăng chống cự, mới giúp Vân Tích cùng Minh Định tránh được cái chết, nhưng hai người vẫn bị thương nặng.
❖ ❖ ❖
Bên ngoài đạo quan.
Sắc mặt chủ Huyền Thiên bộ vô cùng âm trầm.
Chỉ là một tòa đạo quan, cho dù chỉ cần một Thượng Nhân ra tay cũng có thể tuỳ tiện xóa đi.
Bây giờ đám người xuất thủ, ngay cả Chân Nhân Dương Thần có bản lĩnh dời núi lấp biển cũng ở trong đó, mà không thể hủy đi đạo quan bình thường này.
Mặc dù là có lão đạo của Ty Thiên Giám và lão tăng của Nam Sơn tự cố gắng bảo vệ đạo quan, nhưng trong số những người xuất thủ cũng không thiếu Dương Thần.
Trận thế thật lớn như vậy đủ để san bằng Hưng Hồng trấn, đủ để hủy diệt bất kỳ một tòa núi cao nào, cũng đủ để đánh phá đại trận hộ sơn của một tòa tông môn.
Chỉ dựa vào Trung Quan Chính cùng lão tăng bên trong đạo quan kia, căn bản là không thể chống cự.
Nhưng đạo quan vẫn không đổ sụp.
Chỉ có thể chứng minh người tu hành tám bộ đều không dùng hết sức.
Dù Huyền Thiên bộ phát triển đến nay đã xem như cực kì lớn mạnh.
Nhưng người tu hành trong Huyền Thiên bộ vẫn không có lòng trung thành bằng đạo nhân của Ty Thiên Giám... Uy tín của Huyền Thiên bộ cũng không bằng Ty Thiên Giám.
Người tu hành các phương kiêng kị lẫn nhau, không muốn thi triển hết bản lĩnh, rất sợ bị người khác thăm dò ra hư thực.
Đây mới là nguy cơ lớn nhất của Huyền Thiên bộ.
Nhưng đây cũng là thời điểm để chủ Huyền Thiên bộ tạo dựng uy tín!
Nếu như hắn ta lại hạ lệnh cho đám người xuất thủ, cho dù là người tu hành tám bộ còn có hạng người tàng tư, nhưng tập hợp đủ lực lượng của đám người cũng đủ để phá hủy đạo quan, tiêu diệt được cả lão đạo cùng lão tăng đã bị thương nặng kia.
Nhưng hắn ta đã không cần như thế.
Hắn ta tự thân xuất thủ, cũng đủ để phá hủy đạo quan!
Hành động này ở trong mắt mọi người sẽ thấy là tập hợp đủ người tu hành của Huyền Thiên bộ đều không thể phá hủy đạo quan, thế mà cuối cùng lại bị hủy trong tay thủ lĩnh là hắn ta!
Đây cũng là cơ hội lập ra uy tín lớn nhất của hắn ta ở Huyền Thiên bộ,!
Chủ Huyền Thiên bộ lộ ra sắc mặt âm trầm, hơi thu liễm một chút, dần dần biến thành màu lạnh.
Hắn ta bay lên trời, một chưởng đánh xuống.
"Phá!"
Một chưởng này uy thế cuồn cuộn, như núi cao từ trên trời sập rơi.
Khí thế to lớn như sóng gió càn quét, xen lẫn bụi mù cuồn cuộn, đất đá gỗ vụn cùng bắn ra!
Đạo quan dưới uy thế một chưởng này đã triệt để vỡ vụn.
Người tu hành tám bộ của Huyền Thiên bộ không khỏi cảm thấy một chưởng này mang khí thế lạnh thấu xương.
Nhất rất nhiều Thượng Nhân không rõ chân tướng bên trong, chỉ cảm thấy lúc trước đám người xuất thủ đều không thể triệt để hủy diệt đạo quan, bây giờ thủ lĩnh xuất thủ, đạo quan kia lại không chịu được một kích như thế.
"Hôm nay Ty Thiên Giám có bao nhiêu mai phục ở đây, Huyền Thiên bộ ta sẽ ăn hết bây nhiêu!"
Chủ Huyền Thiên bộ chắp hai tay sau lưng, đứng giữa không trung, cúi nhìn xuống phế tích phía dưới cuồn cuộn bụi bặm, lạnh giọng nói: "Trung Quan Chính, nếu ngươi đã cam nguyện làm làm mồi nhử, bản tọa sẽ ăn mồi nhử là ngươi! Chỉ là dù Ty Thiên Giám ngươi có mồi câu, sợ là cũng không câu được con cá lớn là Huyền Thiên bộ này..."
Tiếng nói của hắn ta như hồng chung, truyền khắp bát phương, chấn động nhân tâm.
❖ ❖ ❖
Bầu không khí ngưng trệ.
Đạo quan đã thành phế tích!
Uy thế vẫn lưu lại, bụi mù cuồn cuộn khắp nơi!
"Mồi nhử đại gia ngươi ấy!"
Một giọng nói suy yếu mà già nua, giống như muốn chửi ầm lên, chỉ là vì quá suy yếu nên tiếng nói hết sức thấp.
Dù tiếng nói cực thấp, nhưng ở chỗ này, rất nhiều Chân Nhân và Thượng Nhân lại có nghe được rõ ràng.
Mọi người không khỏi đều biến sắc!
Chủ Huyền Thiên bộ đứng giữa không trung, nhìn xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn ta vốn cho rằng một chưởng này đánh xuống, nhất định có thể phá vỡ đạo quan, đồng thời diệt sát người bên trong.
Không ngờ Trung Quan Chính đã bị trọng thương, mà còn có thể còn sống sót khi hắn ra toàn lực xuất thủ như thế.
Bụi mù dần dần tan đi.
Trong phế tích.
Đạo nhân tăng nhân nằm các nơi, thoi thóp, cũng có người hoàn toàn không có khí tức.
Ngoài ra còn có hai người, đầu thân tách rời, rõ ràng là người của Huyền Thiên bộ đã chết lâu rồi.
Nhưng trong phế tích này có một người, mạo như thiếu niên, khí tức thu liễm.
Thiếu niên đứng ở chỗ cũ, hoàn toàn không nhìn đám người xung quanh, cũng làm như không thấy chủ Huyền Thiên bộ đứng trên không, chỉ cúi đầu nhìn Trung Quan Chính, thở dài một tiếng, oán giận nói: "Đã nói là cố chống đỡ ba năm canh giờ, ngươi lại uể oải..."