Chương 752 Tô Đình ban thưởng
Ty Thiên Giám cứ thế mà đi.
Dưới sự ra hiệu rõ ràng của Tô Đình, quốc sư cũng không dám mai phục, dẫn đầu chư vị Dương Thần của Ty Thiên Giám trở về kinh thành, chỉ cần bình định lại trật tự. người tu hành trong cảnh nội Đại Chu.
Về phần người tu hành của Huyền Thiên bộ, cuối cùng cũng được Tô Đình thả đi.
Chỉ là bảo bối trên người những người tu hành này đều rơi vào trong tay Tô Đình.
Bây giờ đạo hạnh của Tô Đình tiến thêm một bước, trên thế gian không có người nào có thể địch nổi, cũng căn bản không thèm để ý suy nghĩ của những người tu hành này.
Trên thực tế, khi hắn dùng một chưởng đánh bại Thi Giải Tiên, tản ra uy thế vô tận, càn quét các phương, sớm đã đánh phá tâm cảnh của những người tu hành này, gieo xuống hạt giống sợ hãi, cả đám không dám oán hận phẫn nộ chút nào, càng không dám có suy nghĩ trả thù.
"Thu!"
Tô Đình đưa tay thu lại.
Thanh Đế Phong Ma Trận đều biến mất.
Cự mộc che trời lại lần nữa thu nhỏ.
Dây leo không ngừng thu về.
Hoa cỏ cao mấy trượng một lần nữa phục hồi như cũ.
Chỉ là sau khi những hoa cỏ cây cối này sinh trưởng như thế, Hưng Hồng trấn đã là thủng trăm ngàn lỗ.
Vẻ mặt Tô Đình bình tĩnh, đạp xuống một cước.
Oanh!
Chỉ thấy đất đá ngưng kết, không ngừng biến hóa.
Cảnh tượng đổ nát thê lương, phế tích đá vụn lại một lần nữa tạo dựng, đúng là khôi phục nguyên trạng trước kia của Hưng Hồng trấn.
Chuyện này khiến ba sư huynh đệ Tông Bình trợn mắt hốc mồm.
Trên thực tế, bản lĩnh này củaTô Đình, Dương Thần bình thường không thể làm được.
Nếu đánh ra một đạo thuật phía để hủy núi phá thành, thì Chân Nhân Dương Thần dễ như trở bàn tay là làm được.
Nhưng muốn tạo dựng một tòa thành trì, tạo dựng phòng ốc bên trong, thậm chí các loại bài trí bố trí, thì Dương Thần bình thường không thể làm được.
Huống chi bây giờ Tô Đình cấu tạo lại, là hoàn toàn dựa theo dáng vẻ lúc đầu của Hưng Hồng trấn để khôi phục như cũ.
Việc này chẳng những cần pháp lực cường đại, và bản lĩnh điều khiển nhập vi, mà trước đó còn cần ghi nhớ nguyên trạng của toàn bộ Hưng Hồng trấn, thậm chí là một tòa phòng ốc gạch ngói, đều nhớ rõ ràng không sai... Cho dù là Tô Đình, trước đó cũng không làm được.
Đây là sau khi hắn đột phá tầng chín, Dương Thần bước lên đỉnh cao, trình độ tu luyện đến cực hạn mới có thể làm đến trình độ như vậy.
"Không sai biệt lắm."
Tô Đình dần dần thu pháp lực, cũng mơ hồ có chút mệ mỏi.
Tựa như giết người cũng chỉ cần một đao.
Nhưng muốn cứu người, thậm chí làm cho người khởi tử hồi sinh, chớ nói là thầy thuốc trên thế gian, ngay cả Chân Nhân Dương Thần cũng khó làm được.
Nhưng Tô Đình vẫn hao phí không ít tinh lực khiến nơi này khôi phục nguyên trạng.
Mặc dù hắn bày ra đại trận ở đây, người của Huyền Thiên bộ dời đi, đã ảnh hưởng tới quỹ tích sinh hoạt của vô số dân chúng.
Nhưng Tô Đình cũng không nghĩ hoàn toàn thay đổi quỹ tích nhân sinh của bọn hắn, thế là khôi phục nguyên trạng Hưng Hồng trấn này, đợi đến thời điểm, Ty Thiên Giám hoặc là Huyền Thiên bộ, còn có thể khiến bách tính trở về đây, cố gắng hết mức khôi phục lại quỹ tích sinh hoạt như trước.
❖ ❖ ❖
"Ba sư huynh đệ các ngươi, xem như chi nhánh của Nguyên Phong Sơn."
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Chỉ là đạo hạnh của các ngươi quá thấp, sở học cũng là thô thiển, chuyện mấy chục hay trên trăm năm đã là cực kỳ lâu đời, cho nên cũng không hiểu biết nguồn gốc tông môn..."
Hắn nhìn về phía ba người này, chầm chậm nói ra: "Thế gian này mênh mông rộng lớn, Hưng Hồng trấn chẳng qua chỉ là một cái giếng, ba người các ngươi vốn xem như có bản lĩnh ra ngoài xông xáo, lại cam nguyện làm ếch ngồi đáy giếng."
Ba sư huynh đệ Tông Bình cúi đầu, không dám nói gì.
Tô Đình nói ra: "Ta chính là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, ba người các ngươi có duyên với ta... Chỉ là các ngươi còn chưa đủ tư cách nhận tổ quy tông, ta sẽ không mang các ngươi tiến về Nguyên Phong Sơn."
Ba đạo sĩ này lập tức cảm thấy cực kì thất vọng nhưng cũng không dám nhiều lời.
Tô Đình tiếp tục nói ra: "Nhưng các ngươi có thiên tư coi như không tệ, đáng tiếc tài nguyên tu hành không đủ, mà sở học công pháp quá thô thiển, thậm chí là không trọn vẹn, cũng là đáng tiếc, hôm nay nể tình duyên phận, bản thần quân có thể truyền cho các ngươi một bộ công pháp, cũng là công pháp cơ bản của đệ tử Nguyên Phong Sơn, so với công pháp mà đạo quan các ngươi truyền lại thì tất nhiên là cực kì hoàn thiện, đủ để cho ba người các ngươi tu luyện tới cấp độ Âm Thần."
Nghe được lời như vậy, ba đạo sĩ vui mừng không thôi, liếc nhau, đều vô cùng kích động.
Tô Đình nói ra: "Các ngươi chăm chỉ tu hành, một khi tu thành Âm Thần, cũng có tư cách trở về Nguyên Phong Sơn, trở thành ngoại môn đệ tử. Sau khi trở thành ngoại môn đệ tử, ngày sau tiền đồ sẽ dựa vào chính các ngươi đi tranh... Thực không dám giấu giếm, Tô mỗ vốn cũng là ngoại môn trưởng lão, bây giờ ở trong Nguyên Phong Sơn đã đặt chân vững vàng bước."
Sau khi hắn nói xong, duỗi ngón tay ra, điểm về phía trước một điểm.
Đầu ngón tay bắn ra một điểm quang mang.
Quang mang chia ra làm ba, phân biệt bắn tới mi tâm của ba đạo sĩ.
Ba đạo sĩ chỉ cảm thấy trong mi tâm ầm ầm vang vọng, chợt có kinh văn vô cùng huyền diệu chảy vào trong đầu, chợt lóe lên rồi lại ghi khắc xuống.
Kinh văn kia có chỗ tương tự với pháp môn do đạo quan truyền lại, nhưng lại càng thêm hoàn thiện, càng thêm kỹ càng.
Ba đạo sĩ yên lặng hồi lâu, mới tỉnh ngộ lại từ bên trong, mặt lộ kinh hỉ.
"Thần Quân..."
Tông Tương đang muốn khom người đáp tạ, lại phát hiện trước mắt không có một ai.
Ba đạo sĩ quay sang nhìn nhau, cuối cùng chỉ lộ vẻ hết sức phức tạp mà cúi thấp đầu.
Vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn này có thể ép Huyền Thiên bộ, có thể trấn Ty Thiên Giám, có thể khiến thiên địa biến sắc, lại có thể trong một ý niệm mà khiến hoa cỏ cây cối sinh trưởng đến chân trời, bao trùm toàn bộ Hưng Hồng trấn, cũng có thể trong một ý nghĩ, để hoa cỏ cây cối khôi phục nguyên dạng, để Hưng Hồng trấn đã vỡ vụn khôi phục hình dáng cũ.
Đây mới thực là người trong chốn thần tiên.
Ba người bọn hắn có thể được nhân vật bực này ban thưởng pháp môn, đã là cơ duyên lớn lao.
Chỉ là chưa thể bái nhập vào môn hạ của hắn, cuối cùng vẫn là tiếc nuối lớn lao.
❖ ❖ ❖
Đi về phía nam.
Trên bầu trời.
Một đạo lưu quang chớp mắt mà qua.
Chính là độn quang của Tô Đình biến thành.
Đạp phá tầng chín, thành tựu hư ảo đạo quả, đã là Bán Tiên.
Đạo hạnh của hắn tăng vọt, độn quang cũng nhanh hơn rất nhiều, nếu dùng tới thuật hóa hồng thì trăm dặm đường cũng chỉ chớp mắt là qua.
"Vốn định quang minh chính đại đấu pháp một trận, thế mà lại không để ta nguyện."
Tô Đình cúi đầu xuống, nhìn một nhúm khí tức dư hoạn từ chưởng lực kia ở, lập tức cười lạnh nói: "Vậy thì chờ xem a."
Hắn vỗ vỗ quần áo, trong mắt lộ ra hàn ý, thu lại nhúm khí tức của dư hoạn từ chưởng lực kia, tiếp tục tiến về phía trước.
❖ ❖ ❖
Mênh mông tiên giới.
Trên Thiên Đình.
Cung khuyết xa hoa, tiên quang lấp lánh.
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện.
Thiên Đế ngồi ngay ngắn trên đó, thần sắc lãnh đạm.
Hắn mặc đế bào, đầu đội Đế quan, uy thế ép cửu thiên, thâm bất khả trắc.
"Đế Quân."
Cửu Lê đại tương quân từ ngoài điện đi vào, khom người quỳ gối.
Dù là vị Cửu U mà thành Thần Ma này luôn luôn kiệt ngạo bất tuần, luôn luôn hung hãn vô song, nhưng ở trước mặt Thiên Đế cũng không dám thất lễ.
"Tiên Tần Sơn Hải Giới vẫn lạc một vị Thi Giải Tiên, thần đã thẩm tra nguyên do."
"Trẫm biết rõ."
" Chân Tiên phía sau màn..."
"Tạm thời không cần để ý."
"Thế nhưng tiểu tử Tô Đình kia, dù thân ở nhân thế mà tính khí hăm hở, nhưng khách quan khi so với tiên thần thì vẫn kém hơn hai điểm, Đế Quân có muốn trợ giúp hắn một chút?"
"Trẫm cũng đang suy nghĩ."
Đế Quân đưa tay chỉ xuống bàn trước mắt.
Phía trên che một tầng quang mang, làm cho người ta không thể nhìn thấu.
"Đây là?" Cửu Lê nghi ngờ hỏi.
"Quẻ tượng."
Thiên Đế đáp.